Bầu không khí bên này bị đè nén bởi áp lực của cô, còn phía đối diện, bầu không khí lại “nóng bỏng” hơn bao giờ hết.
Đương nhiên, nóng bỏng là chỉ ai đó.
“Được rồi, anh có phải miếng thịt đâu, em cứ nhìn cháy người cũng đâu ăn được.”
Nhìn Dụ Vãn cứ chăm chú quan sát mình từ lúc vào cửa, khoé mắt Quý Sơ Đồng giật giật.
Dụ Vãn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn Quý Sơ Đồng không chớp mắt, đôi mắt lóe lên sự kích động: “Anh đúng là Quý Sơ Đồng.”
“1 đổi 1 nếu phát hiện hàng giả.”
Nếu biết cậu đã phát hiện thì Quý Sơ Đầu cũng không lừa cậu nữa.
Hiển nhiên Dụ Vãn vẫn còn nhớ chuyện anh gạt cậu trước đó, hỏi: “Vậy tại sao lúc trước anh lại phủ nhận bản thân chính là Quý Sơ Đồng kia?”
“Lúc trước?” Quý Sơ Đồng nhướng mày đáp: “Anh chưa bao giờ phủ nhận cả, em đừng đổ oan cho người tốt.”
“Anh…”
Dụ Vãn bỗng chốc bị chặn họng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đúng là lúc trước anh chưa từng nói một từ không nào.
Anh không phủ nhận thật, nhưng anh cũng đâu có thừa nhận! Đã thế lại còn lươn lẹo úp úp mở mở nữa chứ!
Xét về mặt đạo lý thì Dụ Vãn cảm thấy hơi không phục, nhưng đối với idol thì không phục cũng phải phục.
Cậu nhìn Quý Sơ Đồng, lấy hết can đảm mở miệng: “Idol, em muốn nhận anh làm thầy.”
Quý Sơ Đồng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: “Ồ, không nhận.”
“Anh rể.” Dụ Vãn tha thiết năn nỉ: “Em có thể giúp anh theo đuổi chị mình mà!”
“Xét thấy em có năng lực, nhận!”
Quý Sơ Đồng cười tít mắt đổi giọng ngay lập tức. Anh đứng dậy lấy một lon bia đá* ra từ tủ lạnh, mở nắp nhấp một ngụm, ai ngờ lạnh đến rùng cả mình. Anh ghét bỏ đặt lon bia đá sang một bên, thong dong quay sang hỏi Dụ Vãn: “Vừa rồi Cố Khúc gọi điện thoại đến nói gì với em thế?”
(*Bia đá là một loại bia đã trải qua một số mức độ đông lạnh từng đoạn trong quá trình sản xuất. Những nhãn hiệu này thường có nồng độ cồn cao hơn bia thông thường và thường có giá thấp so với nồng độ cồn của chúng.
Quá trình “đóng đá” bia bao gồm việc hạ nhiệt độ của một mẻ bia cho đến khi hình thành các tinh thể đá. Vì etanol có điểm đóng băng thấp hơn nhiều (-114 ° C; -173,2 ° F) so với nước (0 ° C; 32 ° F), nên khi bỏ đá, nồng độ cồn của bia sẽ tăng lên.)
“À đúng rồi.” Anh vừa hỏi, Dụ Vãn bỗng nhớ đến lời Cố Khúc nhắn nhủ với cậu: “Thầy Cố bảo em chuyển lời cho anh.”
Cậu nhìn về phía Quý Sơ Đồng, bày ra khuôn mặt vô cảm, nắm tay che trước miệng tằng hắng vài tiếng, sau đó bắt chước điệu bộ của Cố Khúc, trợn mắt lên, giận giữ nhìn Quý Sơ Đồng, lớn tiếng mắng: “Cậu có cô bé nhà đối diện rồi thì đừng có mà tơ tưởng đến nữ thần của tôi nữa. Một bên thì ôm ấp, hôn hít cô bé phía đối diện, một bên thì thả thính nữ thần của tôi trên Weibo. Quý Sơ Đồng, cậu không cắn rứt lương tâm à!”
Cuối cùng, Dụ Vãn lại về với giọng điệu bình thường, khuôn mặt đầy tò mò hỏi: “Anh rể, nữ thần của thầy Cố là ai vậy?”
“À, chuyện đó không quan trọng.” Dụ Vãn vỗ nhẹ lên mặt mình, nghiêm túc nhìn Quý Sơ Đồng, nói: “Anh rể, anh không thể bắt cá hai tay được!”
Quý Sơ Đồng: “…”
Thằng nhóc này, em nên làm diễn viên thì hơn, chắc chắn có thể đoạt giải ảnh đế.
Quý Sơ Đồng im lặng một lúc, cuối cùng nhả ra vài chữ: “Cố Khúc là fan của Noãn Dương.”
“Hoá ra là Noãn Dương à… Ơ, chị của em ư?” Dụ Vãn phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Hoá ra là cùng một người, vậy em yên…”
Tâm rồi…
“Anh vừa tỏ tình với Dụ Noãn.”
Dụ Vãn còn chưa kịp nói xong từ yên tâm thì tim đã nhảy lên tận họng vì cú đột kích bất ngờ của Quý Sơ Đồng: “Vậy, sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Quý Sơ Đồng hồi tưởng lại một lúc, bất đắc dĩ nói: “Sau đó cô ấy bèn chạy mất.”
Dứt lời anh lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, trước khi chạy cô ấy còn để lại một câu?”
“Câu gì?”
Vẻ mặt Dụ Vãn căng thẳng cứ như thể người tỏ tình không phải Quý Sơ Đồng mà là cậu vậy.
Quý Sơ Đồng bĩu môi nhìn cậu, đáp: “Hờ hờ hờ.”
Dụ Vãn đóng băng trong phút chốc, sau đó lập tức tủi thân hỏi: “Anh rể, em chỉ hỏi có tí, sao anh lại giễu cợt em?”
Quý Sơ Đồng im lặng một giây, ngay sau đó anh không còn giữ nổi sự bĩnh tĩnh như vừa rồi nữa, suýt thì bùng nổ, kích động lên tiếng: “Đúng đó, em cũng cảm thấy câu này là mỉa mai đúng không?”
Dụ Vãn gật đầu khẳng định: “Đúng rồi, đây là mỉa mai.”
Quý Sơ Đồng gật đầu theo: “Đây là câu trả lời của chị em dành cho anh.”
Dụ Vãn: “… =口=”
Quý Sơ Đồng ôm đầu nằm vật ra sô pha, đau đớn nghĩ lại: “Có phải vì trước đây anh từng có quá nhiều chuyện đáng xấu hổ nên Dụ Noãn mới xem thường anh không? Hay cô ấy cảm thấy ngứa mắt vì anh cả ngày nằm nhà ăn không ngồi rồi? Hay là… còn lý do gì khác?”
Dụ Vãn nghĩ một hồi bèn đưa ra ý kiến: “Có lẽ do anh không đủ đẹp trai chăng?”
Quý Sơ Đồng lập tức dừng động tác, giương mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không thể nào có chuyện đó được.”
Dứt lời anh lại tiếp tục ôm đầu lăn lộn trên sô pha, miệng không ngừng lặp lại: “Tại sao tại sao?”
Dụ Vãn: “…”
Cũng có thể là do anh quá trẻ trâu.
Thấy anh rối rắm như vậy, Dụ Vãn vốn muốn hỏi chuyện chính cũng không hỏi được. Cậu bất lực thở dài, đứng dậy nói: “Để em đi hỏi giúp anh.”
“Khoan đã!”
Quý Sơ Đồng lập tức gào mồm chặn cậu lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhớ phải hỏi khéo đấy, nếu cần thì khen anh trước mặt cô ấy nhiều vào, ví dụ như tiền tiết kiệm hàng ngàn vạn, có nhà có xe, quan trọng là đẹp trai.”
Dụ Vãn: “…”
Dụ Vãn kiềm chế khóe miệng run rẩy mà gật đầu. Sau khi ra khỏi nhà Quý Sơ Đồng, cậu không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu cảm thấy hình tượng idol cá tính, không chịu trói buộc trong truyền thuyết dường như đã sụp đổ.
Tuy nhiên đã trải qua một lần, đến lần hai cũng quen rồi.
Trước đó, hôm nay cậu còn tận mắt trông thấy một idol khác của mình, ông hoàng âm nhạc thanh cao, khiêm tốn trong truyền thuyết, trường hợp đó còn vỡ mộng hơn.
Dụ Vãn lại thở dài. Cậu cứ thần tượng phải ai ý! Thật là!
Cũng may, cậu còn có chị. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ khoảng thời gian mắc hội chứng sợ đàn ông nghiêm trọng ra thì chị đều đối xử với cậu rất dịu dàng.
Thi thoảng dù chị tức giận thì cũng mềm như bông, có điều thủ đoạn hơi tàn nhẫn một chút, thuộc loại bông có giấu kim.
Nghĩ đến người chị đối xử tốt với mình, cuối cùng Dụ Vãn cũng bình tĩnh lại khỏi cơn vỡ mộng về idol, cảm thấy thanh thản hơn đôi chút.
Cậu ấn chuông, sau đó đứng ngoài chờ Dụ Noãn ra mở cửa.
Vừa ấn chuông xong, bên trong lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, tiếng vặn chốt vang lên, người bên trong gấp gáp mở cửa ra.
“Quý Sơ…”
Sau khi Dụ Noãn thấy rõ người ngoài cửa, nụ cười trên mặt ban nãy phút chốc tan biến, thay vào đó là biểu cảm đầy thất vọng: “Tiểu Vãn à, sao lại là em?”
Dụ Vãn: “…”
Dụ Vãn: “??!”
Tại sao lại không thể là cậu!?
Dụ Vãn cảm thấy trái tim bé nhỏ của bản thân đã chịu k1ch thích lớn, cậu thoáng nghe được tiếng vỡ nát trong lồ ng ngực mình.
Không chờ cậu mở lời, Dụ Noãn đã nhanh chóng liếc nhìn về phía cửa nhà Quý Sơ Đồng, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Dụ Vãn nhanh chóng vào trong. Bản thân cô thì khom lưng, nhón chân chạy về phòng khách, lén lút y như một tên trộm.
Chờ đến khi Dụ Vãn vào đến phòng khách, Dụ Noãn bèn mở miệng hỏi: “Vừa nãy Quý Sơ Đồng thế nào?”
Hỏi xong, cô lại lập tức sửa lại: “Anh ấy có tức giận không? Có nói gì với em không?”
Dụ Vãn thấy phản ứng của cô thì trong lòng đại khái đã có được đáp án.
Cậu cố ý tằng hắng vài tiếng, sau đó đi về phía cửa sổ sát đất bế Yêu Yêu lên, bá đạo chiếm tấm thảm lông nhỏ bé của nó. Cậu đặt mông xuống, ngồi khoanh chân, bấy giờ mới thong thả nói: “Quý Sơ Đồng không nói gì cả, chỉ là trông anh ấy có vẻ rất đau lòng.”
Dụ Vãn lại suy nghĩ, cảm thấy nếu chỉ miêu tả bằng từ đau lòng thì quá nhạt nhẽo, vì thế cậu nghĩ đến cách hình dung vừa phù hợp với người làm âm nhạc như Quý Sơ Đồng, lại vừa có thể khái quát tâm trạng của anh lúc này, sau đó lại nói: “Hiện tại anh ấy đang hát bài <Đến chết vẫn muốn yêu>.”
Cậu ngừng lại một chút, tiếp tục bổ sung thêm: “Có lẽ lát nữa sẽ là của chị.”
Dụ Noãn: “…”
Dụ Noãn do dự đôi chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tiểu Vãn, chị muốn hỏi em một câu…”
“Có phải chị muốn hỏi là “Chị lỡ đáp lại người đàn ông tỏ tình với mình bằng câu hờ hờ hờ, giờ nên làm thế nào đây” đúng không?”
Không chờ Dụ Noãn dứt lời, Dụ Vãn đã nói ra điều cô muốn hỏi trước.
Dụ Noãn trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu em nhà mình, không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng: “Có phải em đặt máy theo dõi trong não chị không?”
Khoé mắt Dụ Vãn giật giật, sau đó cậu đắc ý khịt mũi nói: “Em là em trai ruột của chị đấy.”
Dụ Noãn gật đầu liên tục, dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy chị nên làm thế nào bây giờ?”
“Chị đi giải thích rõ ràng với anh ấy là được rồi còn gì?” Dụ Vãn tỏ vẻ kinh nghiệm đầy mình, tự tin nói: “Chuyện tình cảm cũng giống như bắn súng, cần phải nhanh chóng và chuẩn xác. Thích thì đồng ý nhanh gọn dứt khoát, không thích thì từ chối, dao sắc chặt đay rối, bóp ch3t từ trong trứng nước, quyết đoán.”
Thấy Dụ Noãn gật đầu đón nhận, trong lòng Dụ Vãn xuất hiện cảm giác vui mừng kiểu “Con nhà mình đã trưởng thành, cuối cùng cũng phải gả đi”. Nhưng ngay giây tiếp theo, sự vui mừng của cậu đã biến thành chột dạ.
Dụ Noãn xụ mặt nhìn em trai nhà mình: “Sao em kinh nghiệm đầy mình thế, có bạn gái rồi đúng không?”
Cô hỏi một câu vẫn chưa đủ, lại tiếp tục hỏi: “Lần trước thấy em đăng ảnh hai tấm vé xem phim lên tường, có phải đi xem phim với bạn gái không?”
Đối mặt với ánh mắt đáng sợ của chị mình, Dụ Vãn âm thầm run rẩy, nhớ lại xem bản thân đăng ảnh vé xem phim lúc nào. Cậu lội ngược dòng ký ức, lội thẳng đến cuối năm ngoái?
Cậu thầm than trí nhớ của phụ nữ quả là đáng sợ, sau đó trả lời thật thà: “Đó là em đi xem phim với bạn cùng phòng nhân dịp Giáng Sinh.”
“Nam hay nữ?”
“Đương nhiên là nam rồi!”
“Em có bạn trai đấy à!?”
“…”
Phòng khách im lặng một cách kì cục trong vài giây.
Dụ Noãn cũng nhận ra bản thân vừa hỏi linh tinh, cô đứng dậy khỏi sô pha, nói: “Chị đi giải thích với Quý Sơ Đồng đây, em tự xem TV đi.”
Cô nói xong thì chạy mất.
Dụ Vãn vẫn đang ngồi khoanh chân trên thảm lông của Yêu Yêu, ngó lơ Yêu Yêu kế bên đang kêu meo meo phản đối, mặt không cảm xúc.
Không biết vì sao mà từ sau khi về nước, cậu lúc nào cũng có một cảm giác.
Cậu luôn cảm thấy trong mắt chị mình, cậu có vẻ như là… một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, đối với đàn ông.
*Tác giả có lời muốn nói:
Em trai Dụ Vãn à, đó là sự thật:)
Dụ Vãn: “Ông đây là trai thẳng! Trai thẳng đích thực!”