Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 28



Edit: Coco

Mẹ Quý cũng được coi là người sành sỏi, chẳng có sóng to gió lớn nào mà bà chưa từng trải qua. Khi thấy thằng con mình đột nhiên xuất hiện, còn ôm cô gái đối diện hôn một cái thật mạnh, bà chỉ dao động trong chớp mắt, tựa như quẳng một viên đá nhỏ vào hồ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bà cười sung sướng nhìn hai người cứng đờ như tượng đứng ở cửa, nói: “Mẹ đang nghĩ tại sao Tiểu Dụ lại hợp ý mình thế, hoá ra là người một nhà.”

Dụ Noãn căng thẳng khi nghe thấy tên của mình. Đợi mẹ Quý nói xong, cô chỉ đành xấu hổ cười phụ hoạ.

Quý Sơ Đồng tự biết bản thân không đúng, cũng nhận ra Dụ Noãn không được tự nhiên, anh nửa đùa nửa thật giận dỗi: “Mẹ, sao mẹ đến mà không báo trước với con?”

Mẹ Quý liếc anh một cái rồi đáp: “Mẹ đến thăm con trai còn phải thông báo trước ư?”

“Làm gì có chuyện đó ạ.” Quý Sơ Đồng lập tức nở nụ cười lấy lòng, đi qua khoác vai mẹ mình: “Chẳng phải là do mẹ đến bất ngờ nên con không kịp chuẩn bị gì để chiêu đãi mẹ sao?”

Anh vừa nói vừa dắt mẹ ra hành lang, định bụng đưa bà về nhà mình.

Lúc đi ngang qua Dụ Noãn, anh vừa nói chuyện với mẹ Quý, vừa lợi dụng ưu thế chiều cao, nghiêng đầu, dùng khẩu hình nói “Xin lỗi em”, âm thầm xin lỗi ở góc độ mà mẹ Quý không nhìn tới.

Dụ Noãn lập tức hiểu ý, cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, lén bảo anh mau về nhà.

Quý Sơ Đồng thấy cô không tức giận thì thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười, phóng điện với Dụ Noãn, sau đó còn chu miệng hôn gió cô, khiến Dụ Noãn phải mím môi nhịn cười.

“Phải rồi, Tiểu Dụ này.”

Mẹ Quý đột nhiên lên tiếng khiến hai người giật mình. Một người vội ngừng chu môi, một người vội ngừng cười, cả hai tỏ vẻ không có chuyện gì, lại không ngờ chút động tác nhỏ này đã rơi hết vào mắt mẹ Quý.

Mẹ Quý kìm lại khoé môi nhếch lên, nói với Dụ Noãn: “Tiểu Dụ, giữa trưa con sang bên này ăn cơm, nếm thử tay nghề của dì nhé?”

Dụ Noãn được yêu mà sợ, vô thức nhìn vào mắt Quý Sơ Đồng, ai ngờ lại khiến Mẹ Quý tưởng rằng cô đang hỏi ý kiến anh.

Mẹ Quý lại nói: “Con đừng khách sáo với dì, thằng bé dám không đồng ý ư?”

Dụ Noãn định giải thích rằng bản thân không có ý đó, những nghĩ lại thì càng giải thích càng loạn, vì thế cô đành cam chịu, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con cảm ơn dì ạ.”

Quý Sơ Đồng đưa mẹ về căn nhà đối diện, vừa đến nhà đã bị mẹ Quý chất vấn liên tiếp.

“Con với Tiểu Dụ bên nhau từ bao giờ?”

“Chẳng nhẽ con chịu về nước là vì Tiểu Dụ ư?”

“Cái thằng này, con có người yêu sao không nói với mẹ?”

“…”

Quý Sơ Đồng lau mồ hôi trên trán: “Mẹ hỏi nhiều như thế, vậy mẹ muốn con trả lời câu nào trước?”

Mẹ Quý một giây cũng không ngừng, đáp: “Con và Tiểu Dụ đến bước nào rồi? Định khi nào cưới?”

Quý Sơ Đồng: “…”

Quý Sơ Đồng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ: “Mẹ, sao mẹ nghĩ đến đâu là muốn người ta làm đến đó vậy?”

Mẹ Quý lườm anh đầy ghét bỏ. Đừng tưởng bà không nhận ra, đôi vợ chồng son này hiện tại dính nhau như keo, tình cảm của đứa nào đứa nấy đều nghiêm túc.

Cô bé kia cũng có vẻ là người đứng đắn, bề ngoài dịu dàng xinh đẹp, tính cách cũng không tồi. Con bé cũng rất nghiêm túc với Quý Sơ Đồng, bảo sang ăn cơm còn khách khí hỏi ý kiến của anh trước.

Về phía con trai mình, dáng vẻ si mê kia, cứ như sợ người khác không biết nó thích cô gái ấy vậy

Mẹ Quý thong thả nói: “Con cũng già đầu rồi, nên ổn định thôi.”

Khóe miệng Quý Sơ Đồng giật giật: “Mẹ, con mới 26 mà.”

“Lúc bố con 26 tuổi, con đã biết gọi bố rồi đấy!” Mẹ Quý không cho là đúng, tiện thể đả kích anh một câu: “Con nhìn lại mình xem, đã 26 tuổi rồi, công việc không có mà vợ thì cũng không.”

Quý Sơ Đồng xấu hổ, nhưng cũng tự biết mấy năm qua bản thân anh sa sút thật sự khiến bà lo lắng, không thể phản bác được.

Anh thở dài: “Thôi được rồi, mẹ đừng khích tướng nữa, con đã có kế hoạch rồi, sẽ có công việc.”

“Còn con dâu thì sao.”

“… Cũng sẽ có.” 

Cuối cùng Dụ Noãn cũng không thể ăn được cơm mẹ Quý nấu.

Sát giờ ăn cơm, Dụ Noãn bỗng nhìn thấy tin tức từ nhóm lớp cấp ba, báo rằng thầy Hình bị bệnh nặng, đang được cấp cứu trong bệnh viện. 

Thầy Hình là chủ nhiệm lớp cấp 3 của Dụ Noãn, khoá của Dụ Noãn là khoá cuối cùng được thầy dẫn dắt trước khi về hưu.

Chủ nhiệm là chức vụ cu li, đặc biệt là chủ nhiệm cấp ba, phần lớn đều là các thầy cô đang tuổi tráng niên, có năng lực và thể lực dẫn dắt cả lớp.

Thầy Hình vốn không nhận lớp nữa, nhưng năm đó lớp 24 của Dụ Noãn quá lộn xộn nên bị nhiều thầy cô coi nhẹ.

Dù rằng người nào làm giáo viên cũng mở miệng ra nói phải tin vào bản thân, nhưng trên thực tế, ai chẳng muốn dồn công sức vào lớp ưu tú hơn.

Tuy nhiên, thầy Hình thật sự đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, thầy không chỉ nói suông mà còn tiến ra nhận gánh nặng dẫn dắt lớp sắp tốt nghiệp ở độ tuổi sắp về hưu.

Dụ Noãn vẫn luôn nhớ rõ lời đầu tiên thầy Hình nói khi bước vào lớp 24, sau khi tuyên bố ông trở thành chủ nhiệm lớp năm ấy: “Muốn sống khúm núm hay đứng thẳng hiên ngang, hoàn toàn phụ thuộc vào các em.”

Tất cả mọi người đều nảy sinh ra cảm giác kính sợ với người đàn ông già vóc dáng nhỏ bé nhưng khí thế kiêu ngạo này. Lớp 24 xếp bét hai năm, từng bước từng bước lội ngược dòng vào đến top 3 lớp đứng đầu. Sự tích đó có thể nói là vang danh toàn trường, lưu vào lịch sử dạy học.

Mọi người đầu nói đây là kỳ tích mà thầy Hình tạo nên, nhưng ông lại chỉ đáp một câu: “Đây là nhờ vào khí thế của lớp 24.”

Thầy Hình là giáo viên mà Dụ Noãn kính nể nhất suốt đời học sinh, cũng là người thầy mà cô mang ơn. Khi nghe thấy tin này qua điện thoại, cô cảm giác như có sét đánh giữa trời quang, trời sắp sụp đổ đến nơi.

Thời điểm cô cực kỳ lo lắng chạy đến bệnh viện thì thầy Hình đã ra khỏi phòng cấp cứu, bệnh tình coi như tạm thời ổn định, nhưng còn cần ở phòng điều trị tích cực theo dõi hai ngày.

Vẫn còn may, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc cô sốt ruột thì chẳng màng gì cả, nhưng sau khi tâm trạng Dụ Noãn dần bình tĩnh lại, cô mới đột ngột ý thức được bản thân vậy mà đi xa nhà một mình, còn đến bệnh viên – nơi đông đúc không khác gì trung tâm thành phố!

Tiếc thay mọi thứ đã muộn.

“Cậu là… Dụ Noãn?”

Dụ Noãn đang định nhân lúc mọi người không chú ý lẻn đi thì bỗng nhiên bị một người đàn ông gọi tên.

Dụ Noãn cứng đờ trong chớp mắt, tay bất giác nắm lấy quai túi. 

Cô cứng người ngẩng đầu lên, vô thức lùi về phía sau một bước, khó khăn mở miệng cất giọng nói khô khốc: “Lớp, lớp trưởng…”

Hầu hết các bạn cấp ba vẫn giữ liên hệ, có điều nhiều người không ở thành phố B, số người nhìn thấy tin tức trên nhóm lớp rồi lập tức đến bệnh viện càng ít ỏi.

Tuy rằng vẻ ngoài và cách ăn mặc của mọi người đều khác xa với lúc trước, nhưng vài thói quen và cách nói chuyện vẫn phảng phất bóng hình trước kia. Từ cuộc đối thoại giữa người đàn ông này với những người khác vừa nãy, cô mơ hồ nhận ra anh ta chính là lớp trưởng Tề Lượng cho một cây gậy là có thể chọc trời năm ấy.

Tề Lượng ban nãy đã để ý tới cô gái bên cạnh này, cảm thấy cực kỳ quen mắt. Nhưng thấy dáng vẻ yên lặng của cô, anh ta nghĩ mãi không ra lớp học có cô em nào ngoan ngoãn thế này. Phải biết rằng, trước đây lớp 24 quá nhốn nháo chính là bởi vì lớp có 30 đứa thì cả ba mươi đều nghịch như giặc.

Tề Lượng nhận ra Dụ Noãn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Dụ Noãn, là cậu thật ư? Bao năm không gặp, mình suýt thì không nhận ra cậu.”

Anh ta thân thiện tiến về phía trước chào hỏi, lại thấy đối phương liên tiếp lùi về sau vài bước.

Dụ Noãn nắm thật chặt quai túi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến phát đau.

Nhưng cô chẳng cảm nhận được tí nào, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào người đàn ông trước mắt. Anh ta tiến một bước, cô bèn lùi về sau một bước, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách ba bước.

Dụ Noãn cắn môi, hàm răng khẽ run rẩy.

Cô có thể tiếp xúc như thường với Quý Sơ Đồng và giữ khoảng cách sinh hoạt chung với Dụ Vãn, vốn tưởng hội chứng sợ đàn ông đã dần dần hồi phục. Nhưng không ngờ, hiện tại cô lại như thể trở về với điểm xuất phát.

Sâu trong lòng, cô cảm thấy chán ghét bản thân yếu đuối, nhưng lại không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình.

Tề Lượng rõ ràng cũng nhận ra cô không ổn, đang muốn hỏi cô có vấn đề gì thị lại bị một giọng nữ cắt ngang.

“Dụ Noãn đấy ư?”

Người phụ nữ tóc xoăn sóng không biết đã lại đây từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm chằm vào Dụ Noãn như thể muốn đào một cái lỗ trên người cô vậy.

Dụ Noãn nghe tiếng bèn nhìn qua, nhất thời không nhận ra đó là ai.

Thấy dáng vẻ mơ hồ của cô, người phụ nữ cũng không tự giới thiệu, chỉ tiếp tục nhìn cô cười.

Tề Lượng ở bên cạnh nhắc: “Đây là Triệu Lâm, cậu không nhớ rõ ư?”

Dụ Noãn còn chưa đáp lại thì Triệu Lâm đã cười nói: “Quý nhân thường hay quên. Mới mấy năm không gặp cô đã quên mất tôi rồi ư?”

Cô ta dừng một chút, nhìn Tề Lượng với ánh mắt đầy hàm ý, sau đó lại nói: “Dù gì chúng ta cũng đã từng tranh giành một người đàn ông mà.”

Giọng điệu ẩm ương khiến Dụ Noãn nhíu mày theo phản xạ, cô cũng lười cãi lại những chuyện không có thật. Huống hồ hiện giờ cô còn đang ở một nơi đông người như bệnh viện, việc quan trọng nhất chính là về nhà thật nhanh.

“Tôi không biết cô đang nói gì, ngại quá, tôi còn có việc, đi trước…”

“Ấy đừng!”

Không đợi Dụ Noãn dứt lời Triệu Lâm đã cắt lời cô, cười khanh khách nói: “Khó khăn lắm lớp mới tụ tập được bảy, tám người, chí ít cũng nên ăn một bữa rồi hẵng về, phải không lớp trưởng?”

Dường như cô ta biết Dụ Noãn sẽ từ chối lời mời của mình nên lặng lẽ chuyển chủ đề này cho Tề Lượng, còn cố ý nhắc đến chức danh lớp trưởng cũ của anh ta, khiến Dụ Noãn khó mà từ chối.

Tề Lượng vốn đang xấu hổ vì lời nói mang ý tứ khác của Triệu Lâm thì đột nhiên bị điểm danh. Anh ta chưa kịp động não, theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng, gật đầu phụ hoạ: “Đúng đó Dụ Noãn. Mọi người không dễ gì gặp lại, đi ăn với nhau một bữa đi.” 

Lớp trưởng đã nói vậy thì khó mà từ chối. Tuy nhiên với tình trạng của Dụ Noãn, cô đã quen từ chối những chuyện tương tự không biết bao nhiêu lần.

Dụ Noãn cử động môi, muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng lại ma xui quỷ khiến gật đầu đáp: “Được.”

Cô biết vì hội chứng sợ đàn ông, cô đã chối từ sự quan tâm của bạn bè khắp nơi, cũng vì thế mà từng chút từng chút cắt đứt các mối quan hệ của bản thân, ngày càng rời xa mọi người. 

Nếu cô đã quyết tâm muốn khắc phục hội chứng sợ đàn ông thì không thể chỉ dựa dẫm vào mỗi Quý Sơ Đồng được. Từ giờ trở đi, cô cần phản tự học cách chấp nhận, chầm chậm thích nghi.

Dụ Noãn nghĩ vậy.

Bước đầu hăng hái, bước hai mệt mỏi… đến bước ba thì kiệt sức.

Bảy tám người ngồi trong phòng riêng ở khách sạn. Không biết là trùng hợp hay cố ý sắp xếp mà Dụ Noãn và Triệu Lâm lần lượt ngồi hai bên trái phải của Tề Lượng

Mới đầu Dụ Noãn còn giống một người lính thấy chết không sờn, cổ vũ bản thân đi ăn liên hoan. Ấy vậy mà giây phút bị bắt phải ngồi vào vị trí bệnh cạnh Tề Lượng, cô lập tức bỏ xuống nón giáp, run rẩy nhắn tin cầu xin sự trợ giúp của Quý Sơ Đồng.

Gửi một tin sợ anh không đọc được, cô bèn gửi mười in.

Cô lần lượt gửi lời cầu cứu khẩn cấp qua tin nhắn, QQ, Wechat, thậm chí cả chat weibo đến di động của Quý Sơ Đồng.

Lúc đó Quý Sơ Đồng vừa mới đưa mẹ Quý – người lải nhải muốn anh sớm cưới vợ về nhà lên xe, nhìn theo bóng bà rời đi. Di động trong túi bỗng rung bần bật, một chuỗi âm báo vang lên.

Vừa rút điện thoại ra, trên màn hình tràn đầy tin nhắn đến từ cùng một người thông qua nhiều app liên lạc khác nhau.

[Dụ Noãn: Anh mau tới phòng 301 khách sạn Ngự Tường cứu em! Chỗ này nhiều đàn ông quá! Cíu QAQ]

Quý Sơ Đồng: “???”

Quý Sơ Đồng: “!!!”

*Tác giả có lời muốn nói: Anh hùng Ngô Đồng đến cứu mỹ nhân, chương sau sẽ mở ra mode đẹp trai lưu manh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.