Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 41



Edit: Zịt cac cac cac

“Xin hỏi anh Quý Sơ Đồng, anh có cảm nghĩ gì về chuyện quay trở lại Thượng Ngu không?”

“Anh Quý, xin hỏi sau khi trở về anh sẽ tiếp tục hợp tác với Cố Thiên Vương trong các tác phẩm mới giống như trước đây chứ?”

“Anh Quý…”

Tivi bị tắt “phụt” một tiếng, âm thanh ồn ào im bặt.

Dụ Noãn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ôm Yêu Yêu đang híp mắt ngủ gật trong lòng.

Không còn âm thanh của tivi, phòng khách đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Dụ Noãn khẽ thở dài, rủ mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Kể từ sau khi Quý Sơ Đồng tuyên bố sẽ quay lại giới giải trí ở trên mạng thì càng ngày càng bận rộn.

Đi sớm về trễ, đã mấy ngày rồi cô không thấy bóng dáng Quý Sơ Đồng.

Biết anh lại lần nữa ký hợp đồng với Thượng Ngu, vừa mới bắt đầu nên công việc nhiều, áp lực nặng nên cô cũng không dám làm phiền anh.

Mấy ngày nay cô cũng chỉ thấy anh trong các video phỏng vấn của đủ các phóng viên ở trên mạng và tivi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh trên tivi, mỉm cười đúng mực về phía ống kính, nhạy bén khéo léo trả lời những câu hỏi xảo trá của phóng viên, Dụ Noãn đột nhiên cảm thấy dường như là có cái gì đó không giống với lúc trước.

Chợt nghe thấy tiếng mở khóa truyền tới ở bên ngoài, Dụ Noãn lập tức nhảy bật dậy khỏi ghế, khiến cho Yêu Yêu đang ngủ say giật cả mình.

Nhưng con sen hốt cứt trọng sắc khinh mèo rõ ràng không nghĩ nhiều như thế, đặt hoàng thượng nhà mình ở trên ghế sofa rồi lo lắng không yên mà chạy đi mở cửa: “Quý…”

Cô vốn định hỏi anh ngày mai là tết Tây, anh có muốn đi ra ngoài hẹn hò hay không, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mày anh đầy mệt mỏi, lời vừa tới miệng lại đột nhiên không thể cất thành tiếng nữa.

Quý Sơ Đồng đang chuẩn bị vào nhà, trông thấy Dụ Noãn đột nhiên mở cửa thì hơi kinh ngạc: “Muộn vậy rồi mà em vẫn chưa ngủ sao?”

Bởi vì muốn đợi anh về đó…

Trong lòng Dụ Noãn lặng lẽ trả lời một câu, ngoài miệng thì lại là một câu trả lời khác: “Em đang chạy bản thảo, chuẩn bị đi ngủ rồi đây.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, đau lòng hỏi: “Có phải mấy ngày nay anh đều không được ngủ đủ giấc không?”

Vừa nói vừa giơ ngón tay lên giữa không trung, hướng về phía mí mắt anh, làm ra vẻ chọc chọc mấy cái: “Quầng thâm mắt rất đậm.”

Quý Sơ Đồng vội nhắm mắt hồi thần rồi cười với cô: “Có hơi bận, đúng rồi, ngày mai Tết Tây anh được nghỉ hai ngày, em đã nghĩ xem muốn đi chơi ở đâu chưa?”

“Thôi ạ…”

Dụ Noãn cúi thấp đầu nhìn xuống đất, sợ anh mệt mỏi như vậy còn gắng gượng đi hẹn hò với cô, lại nói thêm: “Đường phố chắc chắn sẽ có rất nhiều người, em không muốn đi, anh cũng nhân ngày nghỉ mà ngủ đủ giấc nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Nói dối.

Rõ ràng là rất muốn đi ra ngoài với anh, rất muốn được ở cạnh anh thêm một chút…

Dụ Noãn nhìn chằm chằm xuống mặt đất bóng loáng đến nỗi phản quang rồi kìm nén sự chua xót trong lòng lại

“Vậy được.” Dường như Quý Sơ Đồng rất mệt rất mệt, không chú ý đến cảm xúc khác thường của người trước mặt.

Anh ngáp một cái, như thể giây kế tiếp sẽ ngủ thiếp đi mất: “Vậy anh về tắm cái rồi ngủ, em cũng ngủ sớm đi.”

Dụ Noãn gật đầu, xoay người đi về nhà

Nhưng cô không quay về phòng ngay, cô đứng dựa vào cửa, tâm trạng suy sụp.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hay là do cô nhạy cảm quá, cô luôn có cảm giác sau khi Quý Sơ Đồng có được sự nghiệp của mình thì không còn coi trọng cô như lúc trước nữa.

Lúc trước, nếu cô chỉ không vui chút thôi thì anh sẽ ngay lập tức hỏi han có chuyện gì, còn nói trong lòng cô nghĩ gì đều hiện hết lên trên mặt, không muốn biết cũng không được.

Nhưng bây giờ cô thực sự rất không vui, anh lại không hề nhận ra.

Mới có mấy ngày mà hai người đã cách nhau xa quá.

Tuy là không muốn anh quá mệt mỏi, nhưng cô muốn ích kỷ thêm chút, bướng bỉnh thêm chút để anh có thể dành thời gian dành cho mình.

Hai người yêu nhau, chắc chắn sẽ có những điều cần cả hai khoan dung và thỏa hiệp với nhau, nhưng chủ động thỏa hiệp là một chuyện, chịu thiệt thỏa hiệp vì đối phương lại là một chuyện khác.

Dụ Noãn khẽ thở dài, là do cô làm mình làm mẩy quá hay sao?

Rõ ràng là Quý Sơ Đồng ở bên ngoài cố gắng làm việc, lại lần nữa thăng tiến, nhưng cô thì lại đang buồn bã.

Dụ Noãn đứng ở cửa ra vào một lúc nữa, vỗ vỗ mặt để cho mình lấy lại tinh thần.

Ôm Yêu Yêu vào căn phòng kế bên, tiện tay dọn dẹp ghế sofa một chút rồi định bụng trở về phòng đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Dụ Noãn sững sờ, đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, đúng là Quý Sơ Đồng.

“Còn có…” Chuyện gì…

Cô mở cửa, chưa kịp hỏi thì đã bị đối phương ôm chặt vào lòng.

Quý Sơ Đồng đã thay đồ ngủ, tóc vẫn chưa sấy khô hẳn, anh vừa mới tắm xong, ngay cả hơi thở cũng nồng nàn hơi nước âm ấm.

Anh cúi người, hai tay vòng qua eo của Dụ Noãn, cằm đặt trên vai cô, chôn mặt vào cổ cô, giọng buồn buồn: “Giận rồi hả?”

Chỉ là một câu hỏi ngắn gọn thôi mà đã k1ch thích dây thần kinh thính giác đến tuyến nước mắt của Dụ Noãn, khiến mắt của cô cay cay.

Cô vội vàng lén lút lau đi giọt nước mắt không cẩn thận chảy xuống, ngang ngạnh trả lời anh: “Không.”

Nghe thấy giọng mũi của cô, Quý Sơ Đồng cũng không nói toạc ra, anh cọ cọ cổ của cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: “Anh xin lỗi vì mấy ngày nay đã lạnh nhạt với em.”

Dụ Noãn nhăn mũi, cắn môi, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Em cũng xin lỗi.”

Cô hít mũi một cái, nũng nịu nói: “Em biết anh bận như vậy là vì công việc, không phải là vì chuyện linh tinh, nhưng trong lòng em vẫn oán trách anh.”

“Đồ ngốc.” Quý Sơ Đồng cười: “Oán trách trong lòng làm gì, có gì bất mãn thì cứ nói, không được nhẫn nhịn.”

“Nhưng mà như thế thì rất không hiểu chuyện…”

“Yêu anh không cần phải hiểu chuyện.” Quý Sơ Đồng sờ lên mái tóc xoăn ngắn của cô: “Có không hiểu chuyện đi nữa thì anh cũng chiều em.”

Anh nhắm mắt lại, khẽ thì thầm bên tai cô: “Đêm cuối cùng của năm nay, chúng ta cùng bên nhau được không em?”

Hiển nhiên là cả ngày đã mệt muốn chết rồi, trong giọng nói của anh còn lộ ra vẻ mệt mỏi không che giấu được.

Dụ Noãn không đành lòng từ chối, đưa tay qua ôm lấy eo của anh, khẽ đáp: “Ừ… Hửm? Anh làm cái gì đó!?”

Âm cuối “Ừ” này còn chưa tròn vành thì cô đã bị Quý Sơ Đồng đột nhiên bế lên, khiến cho cô sợ tới mức hét lên.

“Giờ này đương nhiên là đi ngủ rồi.”

Vẻ mặt Quý Sơ Đồng thản nhiên, khóa cửa lại rồi ôm cô chạy vào trong phòng ngủ, chân lướt nhanh như gió, giọng điệu thoải mái, nào còn dáng vẻ mệt như chó chứ.

Dụ Noãn: “…”

Cảm giác bị lừa…

Cô bị lừa rồi đúng không!

Dụ Noãn giãy giụa hai chân trong không trung: “Ai muốn ngủ chung với anh chứ!”

“Không phải em vừa mới tự đồng ý đấy ư?”

“Vừa nãy em chỉ đồng ý sẽ cùng đón năm mới với anh chứ không có đồng ý ở bên anh cả đêm, 30 phút nữa anh quay về nhà của mình đi!”

Dụ Noãn giãy giụa, tiếc là không có tác dụng gì, bị Quý Sơ Đồng ôm thẳng lên giường.

Vừa được thả xuống giường, Dụ Noãn lập tức dùng cả tay chân định chuồn đi, nhưng lại bị Quý Sơ Đồng tóm lấy cổ chân, ôm vào trong lòng từ phía sau.

Quý Sơ Đồng ôm cô nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt: “Cứ ngủ thế này đi, đừng quậy nữa, ngoan.”

Dụ Noãn: “…”

Rốt cuộc là kẻ nào đang quậy chứ!

Trong lòng Dụ Noãn gào thét, nhưng người sau lưng thật sự không động đậy gì nữa, hình như là ngủ thật?

Lần đầu tiên ngủ chung một giường, Dụ Noãn không dám thở mạnh một hơi.

Trong truyện 18+ mà cô đọc, nam nữ ngủ chung với nhau, nếu như phụ nữ ngọ nguậy trong lòng người đàn ông thì người đàn ông sẽ có phản ứng…

Cả người Dụ Noãn đều căng ra, sợ mình động đậy một cái sẽ làm Quý Sơ Đồng… có phản ứng s1nh lý.

Mãi cho đến khi hơi thở của người đằng sau đều đều, cánh tay ôm chặt eo cô cũng buông lỏng ra.

Ngủ rồi à?

Dụ Noãn cẩn thận xoay người lại, đưa tay hươ hươ trước mắt của Quý Sơ Đồng, đúng là không có phản ứng.

Cô khẽ thở dài một hơi, rón rén định chui ra khỏi lòng anh ngồi dậy, nhưng mà vừa mới động đậy đã bị đối phương kéo lại vào lòng.

Đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, chắc là quảng trường gần đấy có ai đó đang đón năm mới.

Quý Sơ Đồng dán sát tới người cô, lại ôm chặt lấy cô vào trong lòng, anh cứ thế nhắm mắt, mơ màng lẩm bẩm: “Noãn Noãn, chúc mừng năm mới.”

Dụ Noãn định tuồn lại bị anh bắt lại, cô chột dạ, vội vàng đáp: “Chúc, chúc mừng năm mới…”

“Ừm…”

Quý Sơ Đồng đang nửa tỉnh nửa mê, có thể ngay cả chính anh cũng không ý thức được mình đã nói gì.

Anh ừ một tiếng trầm rồi rồi cúi đầu hôn lên đầu của Dụ Noãn: “Anh yêu em.”

Tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ dần dần tan biến đổi lại sự yên lặng trong căn phòng.

Người đàn ông trên giường nhắm mắt ngủ say vì cực kỳ mệt mỏi.

Mà cô gái trong lòng anh thì vẫn đang mở mắt, trong đôi mắt sáng lấp lánh không hề có chút buồn ngủ

Dụ Noãn chớp chớp mắt, cho dù có mím môi cũng không đè lại được nụ cười bên khoé miệng.

Cô dè dặt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đã thiếp đi rồi rướn cổ hôn nhẹ lên môi anh.

Hạnh phúc thật.

Vì em cũng yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.