Lúc Dụ Noãn tỉnh dậy thì mặt trời bên ngoài đã rọi vào phòng.
Ánh nắng mùa đông ấm áp phủ lên người, dễ khiến người ta lười biếng.
Dụ Noãn khó khăn mở mắt ra, dụi mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng đang rực rỡ, đầu óc cô vẫn còn mơ màng, không biết hôm nay là ngày gì.
Cho đến khi “thứ to lớn” ấm áp bên cạnh động đậy.
Dụ Noãn vô thức nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt cũng đang mơ màng buồn ngủ của Quý Sơ Đồng thì lập tức lấy lại ý thức.
Cô, đêm qua cô thực sự đã ngủ với Quý Sơ Đồng sao!?
Không kinh ngạc như Dụ Noãn, Quý Sơ Đồng bình tĩnh đến lạ thường, anh nheo mắt, không hề để ý tới hình tượng mà ngáp một cái rồi ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, cười ngốc nghếch: “Chào buổi sáng.”
Chào buổi sáng cái cục lông í!
Dụ Noãn gần như muốn phát điên, cô ngủ với Quý Sơ Đồng cả đêm, trời mới biết tối qua cô có nghiến răng, nói mơ hay ch ảy nước dãi hay không…
Dụ Noãn vội há miệng, không hề cảm thấy căng căng, lại cô vẫn chưa yên tâm, đưa tay sờ sờ.
May mà không ch ảy nước dãi…
Dụ Noãn thầm vui mừng, nhưng giây tiếp theo, sau khi nghe được lời của Quý Sơ Đồng thì cô lại muốn đập chết mình.
Chẳng biết là nhớ tới chuyện buồn cười gì, Quý Sơ Đồng vùi đầu vào vai cô cười nói: “Đêm qua em nằm mơ thấy gì thế? Em cứ nắm tay anh đòi hôn anh.”
Dụ Noãn: “…”
Dụ Noãn không nói gì, lúc này cô cũng không biết nên nói gì.
Cô đã mơ thấy gì nhỉ?
Cô, người luôn quên mất những giấc mơ của mình cũng muốn biết nha…
Cô cố gắng tránh chủ đề này bằng cách im lặng, nhưng Quý Sơ Đồng không hề có ý định bỏ qua chủ đề này mà ngẩng đầu dậy khỏi vai Dụ Noãn: “Em chủ động lắm luôn ấy, như thế này này…”
Vừa nói, anh vừa bắt chước hành động của Dụ Noãn tối qua, anh đưa tay ôm lấy mặt cô rồi chu miệng lên như mũi heo rồi sán tới định hôn cô.
Dụ Noãn vỗ “bẹp” một cái vào cái miệng đang chu ra của anh, cô đã không còn mặt mũi gì để nhìn anh cũng chẳng còn mặt mũi gì mà hồi tưởng lại mình đêm qua nữa.
Cô trườn ra khỏi lòng của Quý Sơ Đồng, trèo xuống giường chạy đi đánh răng, không thèm quay đầu lại mà ra hạ lệnh đuổi khách với người trên giường: “Em muốn đánh răng rửa mặt, anh mau về nhà đánh răng rửa mặt đi!”
Quý Sơ Đồng chậm rãi đứng dậy khỏi giường, duỗi người, thong thả đi đến cạnh cửa phòng tắm.
Lúc này Dụ Noãn đang đứng trước gương trên bồn rửa mặt, nghiêng đầu nhìn cổ mình.
Cô đưa tay sờ lên vết đỏ trên cổ, lại sờ cổ áo bộ đồ ngủ nhung lông lần đầu tiên cô mặc, lẩm bẩm: “Dị ứng à? Cũng đâu có ngứa đâu…”
Nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Quý Sơ Đồng im lặng nghiêng đầu qua, ánh mắt đảo qua đảo lại các hướng khác trong phòng chứ không nhìn cô.
Thông qua gương nhìn thấy người đứng ở cửa, Dụ Noãn quay đầu nhìn sang: “Anh không về nhà à?”
Nhìn thấy cô không còn để ý đến vết đỏ trên cổ nữa, Quý Sơ Đồng ho khụ một tiếng, thu lại vẻ chột dạ, lại trở về dáng vẻ thờ ơ ban đầu.
Anh khoanh tay, dựa vào cửa, lười biếng hỏi: “Em có bàn chải đánh răng mới không?”
Dụ Noãn khó hiểu nhìn anh.
Quý Sơ Đồng trở tay chỉ vào vách tường: “Anh không mang chìa khóa, không về được nữa.”
Dụ Noãn: “…”
Không mang chìa khóa, không có nghĩa là quên mang chìa khóa.
Nhận thấy cách dùng từ của anh, Dụ Noãn do dự hỏi: “Anh quên mang theo hay là…”
Nghĩ gì vậy! Đương nhiên là——
Quý Sơ Đồng giả vờ khép nép liếc cô một cái, sau đó lại quay về dáng vẻ lưu manh mặt dày mà cười: “Sợ em không cho anh vào nên anh cố tình không mang theo đấy.”
Dụ Noãn: “…”
Muốn đuổi cái người không biết xấu hổ này ra ngoài ghê!
Cuối cùng Dụ Noãn không đuổi anh ra ngoài mà còn tìm cho anh một chiếc bàn chải đánh răng mới.
Trong khi Dụ Noãn còn đang loay hoay với bọt sữa rửa mặt trên mặt thì Quý Sơ Đồng chớp nhoáng đã rửa mặt xong rồi ôm lấy eo Dụ Noãn quấy rối.
“Giường của em mềm thật đấy, vừa mềm vừa ấm.”
“Hửm?”
“Hay là tối nay anh lại ngủ ở đây nhé?”
…
“Hay là anh chuyển hẳn sang đây ở với em, ăn cùng, uống cùng, ngủ cùng hay nhảy thoát y đều ok hết!”
“… Cút.”
Bây giờ, Quý Sơ Đồng có thể được coi như là người của công chúng, không thể tùy tiện nhong nhong ngoài đường như trước nữa.
Cả hai quyết định tránh giờ cao điểm ngày đầu năm mới, ở nhà, đợi đến tối hôm sau bớt người rồi mới đi vui vẻ.
Thế giới bây giờ đúng là thế giới nhìn mặt, trước đây Đới Thiên thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí chỉ nhờ thân phận nhà sản xuất âm nhạc, còn thu hút vô số người hâm mộ, không chỉ vì hình tượng tài tử vừa có tài lại thâm tình mà ông ta tạo ra, mà còn vì khuôn mặt vốn mang theo khí chất nho nhã đầy sự lừa gạt kia.
Bây giờ, sau khi Quý Sơ Đồng đứng ra vạch trần Đới Thiên, chỉ trong mấy ngày, chỉ vì tham gia vài cuộc họp báo và xuất hiện trước công chúng mấy lần mà số lượng fan trên weibo của anh lập tức bùng nổ theo cấp số mũ, lúc nào cũng tăng.
Mà trong số những người hâm mộ mới này, có rất nhiều người trước kia đã ủng hộ Đới Thiên, ngày nào cũng bình luận dưới bài weibo duy nhất của anh “Phải lòng ngoại hình, chung thuỷ vì tài năng” y chang như nói với Đới Thiên trước đó.
Có chung thuỷ với tài năng hay không thì Dụ Noãn không biết, nhưng phải lòng vì ngoại hình thì chắc chắn là thật.
Không chỉ độ hot trên weibo cá nhân của Quý Sơ Đồng tăng vọt mà chỉ trong vài ngày, đám netizen này còn thành lập một hội hậu viện toàn cầu cho Quý Sơ Đồng, thế trận như thể hậu cung của hoàng đế!
Trong lúc Dụ Noãn còn đang lướt weibo thì Quý Sơ Đồng đã rửa hoa quả xong rồi đi ra từ trong bếp, dùng tăm xiên một miếng đưa cho cô, nhè giọng dỗ dành cô như đang cho trẻ con ăn: “A——”
Dụ Noãn nghiêng đầu đi, hừ một tiếng rất có khí thế: “Không ăn!”
Quý Sơ Đồng không tức giận mà còn tiện tay nhét vào miệng, anh ôm lấy bạn gái mình, vươn cổ nhìn điện thoại của cô: “Em đang xem cái gì mà tức giận vậy?”
Dụ Noãn để điện thoại sang một bên, cầm điều khiển từ xa bật TV lên, lạnh lùng nói: “Xem fan bạn gái anh đó.”
Fan bạn gái?
Thấy sự gato trong lòng cô sắp trào ra ngoài, Quý Sơ Đồng nhướng mày, cầm điện thoại của cô lên, vừa nhìn đã thấy đủ loại bình luận tỏ tình dưới bài đăng trên weibo của mình.
Anh chọn lọc một vài bình luận rồi đọc.
“Quý Sơ Đồng, anh là nam thần mới của em, em sẽ oang tạc điện thoại vì anh.”
“Quý nam thần, em sẽ mãi ủng hộ anh.”
“Quý Sơ Đồng, ai si… ai si tê rư?”
Quý Sơ Đồng xì một tiếng, quay sang hỏi Dụ Noãn: “Ai si… Ai si tê rư có nghĩa là gì?”
Sắc mặt Dụ Noãn đã đen kịt vì “thái độ tồi” không hề quan tâm đ ến suy nghĩ của cô của anh, chợt nhớ tới thái độ chột dạ vô cùng của mình khi trên weibo Noãn Dương có “fan bạn trai” lần trước.
Anh thì hay rồi, anh còn đọc lời tỏ tình trắng trợn của những người phụ nữ khác viết trước mặt cô!
Dụ Noãn tức giận đến nghiến răng.
Quý Sơ Đồng vẫn miệt mài khiêm tốn thỉnh giáo: “Ai si tê rư có nghĩa là gì?”
Tại sao tui phải nói cho anh biết người khác tỏ tình với anh!
Dụ Noãn đang định lớn tiếng đáp lại anh câu này, nhưng cô nghĩ lại, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.
Cô lườm Quý Sơ Đồng, vờ như không có chuyện gì mà nhìn sang chỗ khác: “Bạn ăn cơm chưa.”
“Hả?” Quý Sơ Đồng nhất thời không kịp phản ứng.
Sắc mặt Dụ Noãn vẫn vậy, tiếp tục nói dối: “Ai si tê rư có nghĩa là bạn ăn cơm chưa, hỏi anh có ăn không đấy.”
Quý Sơ Đồng: “..”
Quý Sơ Đồng suýt nữa chết đứng tại chỗ.
Anh nhịn cười, giả vờ đã hiểu rồi ồ một tiếng thật dài.
Anh đặt điện thoại xuống, xiên một miếng thanh long trong đ ĩa trái cây trên bàn rồi đút tới miệng của Dụ Noãn: “Ai si tê rư?”
Dụ Noãn: “…”
Dụ Noãn im lặng ngoảnh đầu đi, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Quý Sơ Đồng cũng đổi hướng theo cô, tiếp tục đưa tới miệng cô: “Ai si tê rư?”
“Ai si tê rư? Ai si tê rư?”
…
Quý Sơ Đồng kiên trì đút trái cây cô và còn liên tục lặp lại câu “Ai si tê rư”.
Cuối cùng Dụ Noãn không khỏi bật cười, quay đầu ngậm lấy miếng thanh long, cười mắng anh: “Đồ ngốc.”
Anh tin lời dịch linh tinh tiện miệng của cô thật à.
Cô rất vui nhưng lại không biết rằng trong một chuyến công tác không lâu sau đó, Quý Sơ Đồng được một nữ diễn viên Nhật Bản tỏ tình bằng câu này, Quý Sơ Đồng, người luôn “cho là” câu này có nghĩa là “Ăn không” đã lập tức từ chối lời yêu thẳng thắn này.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Còn bây giờ, Quý Sơ Đồng chỉ cười không nói gì, cam tâm nhận danh hiệu đồ ngốc này.
Dụ Noãn cười đủ rồi, nhưng sự gato thì vẫn chưa nguôi ngoai
Cô thu nụ cười lại, nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Người khác thích anh em không xen vào được, nhưng anh không được làm chuyện có lỗi với em.”
Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: “Ví dụ như không được phép tùy tiện tán tỉnh fans, không được phép ở một mình với các nghệ sĩ nữ khác.”
Quý Sơ Đồng liên tục gật đầu, nhưng mỏ hỗn không nhịn được lại hỏi một câu: “Anh đẹp trai như vậy, nhỡ bị vướng vào tin đồn nhảm thì sao? Chuyện này trách ai?”
Suy cho cùng giới giải trí rất hỗn loạn, ngay cả Cố Khúc ngày thường mang vẻ khó gần trước mặt người khác cũng có thể suốt ngày bị gắn mác “bạn trai người khác”.
“Tất nhiên là lỗi của người kia!”
Dụ Noãn tỏ vẻ “Em rất có lý”.
Ấy vậy khi Quý Sơ Đồng đang vui mừng vì bé bạn gái nhỏ của mình thấu tình đạt lý thì Dụ Noãn lại liếc nhìn anh rồi khịa: “Anh đã muốn lan truyền tin đồn với người phụ nữ khác rồi à?”
Quý Sơ Đồng: “…”
“Anh quả nhiên chẳng phải thứ tử tế gì!” Dụ Noãn khịt mũi hừ một tiếng rồi bật dậy khỏi sopha định bỏ đi.
“Em nghe anh giải thích đã…”
Quý Sơ Đồng đang định bắt lấy tay cô nhưng bắt hụt, anh vội vàng đuổi theo cô: “Em đi đâu vậy? Đợi anh đi với…”
“Nựng mèo!”
Quý Sơ Đồng: “…”
Quý Sơ Đồng cứng người dừng lại, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Dụ Noãn đi vào phòng thú cưng.
Cửa mở rồi đóng, Dụ Noãn ôm Yêu Yêu đứng ở cửa, trông như một tên giặc cỏ cầm mèo bắt nạt người khác, hùng hổ: “Sao anh không lao tới đây đi?”
Quý Sơ Đồng: “…”
Tối hôm đó, cuối cùng Quý Sơ Đồng cũng đăng bài đăng thứ hai trên weibo dưới sự mong đợi của giới truyền thông và người hâm mộ.
Quý Sơ Đồng (v): Long trọng tuyên bố, sau này xin mọi người đừng gọi tôi là “chồng” hay “bạn trai” nữa, cũng đừng nói muốn “sinh khỉ con” cho tôi, bạn gái tôi sẽ không vui. Ps: Nể mặt bài weibo này, phiền bé tiên nữ nào đó đang nghịch điện thoại trong phòng mở cửa cho anh, để anh vào phòng được không:)
*Tác giả có lời muốn nói: Con át chủ bài tối thượng của Noãn Noãn – Nựng mèo