Vào cái lúc rót rượu ra ly, Đông Phương Tường cũng có chút hối hận.
oa oa còn nhỏ thế này, theo lý mà nói thì không nên nhưng nhìn đôi mắt long lanh kia, anh vẫn là nhắm mắt cho qua.
một chén thôi mà, có gì đâu.
anh cũng uống từ nhỏ, không nghiện là được.
bình rượu quả một chút cũng không bõ, chua chua ngòn ngọt, có điểm nào giống rượu ạ.
mang chút men say, anh lôi một vò ra uống cho đã.
lâu rồi cũng không uống.
rượu cất dưới giường đều là cực phẩm, nhất là rượu mẹ anh ủ.
hương đào thơm ngát trong miệng, anh rót thêm một ly cho oa oa.
nước quả là nước quả, rượu là rượu, sao có thể thay thế cho được.
một ly thôi, đáng gì.
oa oa tửu lượng cực thấp.
uống hết ly đầu liền đỏ mặt, ly thứ hai liền lảm nhảm không dứt.
oa oa nói rất nhiều, từ những chuyện y biết cho đến những chuyện y không biết.
hóa ra, bên ngoài còn có nhiều thứ thú vị như vậy.
ngựa bằng sắt chạy ngày đêm không mỏi mệt, chim sắt chở người bay lượn trên trời, người nhảy múa trong một hộp, etc.
nghĩ đến thanh kiếm của mình, sắt có vẻ rất ngầu nhỉ.
oa oa ba chén liền gục anh mới không kém cỏi như vậy.
vốn còn tưởng có thể tâm sự, không ngờ oa oa nhanh như thế đã ngủ mất rồi.
bỏ oa oa lên giường, anh lại tiếp tục uống.
Sang hôm sau, anh tỉnh giấc.
xoa xoa cái đầu đau điếng vì uống quá nhiều, anh bảo người mang lên một chén trà giải rượu.
nhìn thấy đống vỏ rượu lăn lộn trên đất, anh biết, phải nhanh dọn đi thôi.
đá đá mấy vài vò xuống dưới gầm giường, anh chợt nhìn thấy một cái vò rất quen, là rượu mẫu thân anh ủ.
nhặt tờ giấy niêm lên xem, anh vốn đang chìm trong hồi tưởng liền cứng người.
Chết rồi! mấy vò để lại đều dành cho sự kiện quan trong.
anh uống vò nào không uống sao lại uống phải vò giao bôi chứ!!! cái này là sính lễ cho nhà gái cơ mà!!!!!!
Nhìn tiểu chiêu ngũ say như chết, anh vẫn là im lặng bỏ qua.
một bình thôi mà, không có ý gì đâu.
___________________________________________________________________________________
Bạch Liên Bông đã lâu không lên sàn quyết định ghé thăm nào:
dộng mộc ấn lên tấu chương, Bạch Liên Hoa ước gì đấy là đầu Tím rịm.
"Vương gia, bàn sắp gẫy rồi ạ." Bàng Thất nghe cái bàn khóc lóc run rẩy đành lên tiếng cứu giúp.
Vương gia cáu, y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Ma quân thì không thấy bóng, Thất Dịch thì trốn trong cung, Tím rịm thì liên lạc không được, còn mất mùa lễ tế, thu săn, việc chồng lên việc.
hai người họ ngày ngày nhật lý vạn ky, dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó mà vẫn không cách nào làm xong.
"không có tin gì từ Đông phương?"
"Thưa, không ạ.
VƯơng gia, nếu ấn này cũng vỡ, ngài sẽ phải đi mượn ngọc tỉ đấy." Bang thất nhìn đến mộc ấn trong tay Nhiếp chính vương sớm đã mẻ hai tai lên tiếng nhắc nhở.
"chết tiệt, không phải nói 3 tháng sao, nửa năm đến nơi rồi còn chưa về.
thư gửi không ai nhận, y rốt cuộc là muốn làm trò gì chứ!"
"Vương gia, trước khi công chuyện xong xuôi người không thể xuất cung." kể từ khi chuyện tráo người lần trước bại lộ, thái hậu trực tiếp bắt người vào trong cung, ngày đêm canh gác.
công thư tồn đọng không ít, việc gấp ngày càng nhiều, hoàng đế thì căn bản vô dụng khiến hai người họ chỉ có thể đau đầu thức đêm chong đèn xử lý.
Chưa kể từ khi trở về, vương gia ngày ngày tản khí lạnh, viên quan các bộ đều chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt khiến tình trạng nộp dồn ngày càng nhiều hơn.
Y hiểu vương gia không vui, nhưng y cũng vui! Thất Dịch ỷ có hậu cung chống lưng, cả ngày dắt tiểu hoàng đế đi quấy trời quấy đất, để lại hai đại nam nhân bọn y ngày ngày mặt đen xì nhìn nhau.
"Không thể xuất cung nhưng không phải không thể xuất binh đúng không?" nhìn vương gia cười như đồ tể, Bàng thất im lặng gật đầu.
"Truyền lệnh xuống, bắt toàn bộ người trong đông phương gia trang, một có chó cũng không được bỏ qua.
ta bán cho y một nhân tình, để xem, y có dám dắt người chạy không.
phía hai tên kia thì sao rồi?"
"Tân ma quân cho người bao vây hải thành, ôm cây đợi thỏ.
chúng ta cũng thế sao?"
"cho người theo dõi, bắt được liền lập tức cướp người mang về."
"Vâng."
___________________________________________________________________________________________
Bán thịt: