Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 7: Gặp Được Một Bằng Hữu Không Tồi





Cũng nhờ có ông chủ hàng bánh bao tốt bụng giúp đỡ, ta ung dung khởi hành đến Miểu quốc.

Hành trình không dài nhưng trở ngại không ít, ta sau mười ngày ròng rã cũng lết được đến Vân thành.

Định luật Murphy quả thật rất chính xác, xe ngựa không có người lái, ngựa chưa thuần cùng với Ma Giáo hạ lệnh cấp 1 toàn thể truy tìm, ta đúng là là xui của xui.

Có điều trong rủi có may, tuy rằng ta cá chắc sư nương ta mật báo với đen thùi lùi, nhưng hắn lại đánh giá quá cao năng lực của ta.

Khinh công một ngày vạn dặm chẳng qua là nói cho hay chứ thực ra max công năng của ta cũng chỉ có một dặm.

Được cái, Đen Thùi Lùi lại cho rằng ta sớm đã rời khỏi phạm vi Ma Sơn.

Ta lúc này thật thấm thía câu ngạn ngữ: nơi nguy hiểm nhất là noi an toàn nhất.
“Tiểu nhị, một căn phòng đơn, một bồn tắm với bữa trưa.

Con lừa này ngươi cho nó ăn chút gì là được.” Thảy ra 1 lượng bạc, ta nói.
“Vị huynh… tiểu hài tử, một lượng bạc này thì chỉ đủ một cái bánh bao thôi.” Tiểu nhị chộp lấy một lượng bạc, vốn đang nhiệt tình đột nhiên bày ra biểu cảm khinh bỉ.
Ta ngạc nhiên.

Từ 1 đồng hóa thành một lượng bạc, ăn chặn cũng vừa phải thôi chứ.
“Vị huynh đệ này, sao anh thét giá quá dáng quá vậy? Ta cũng nghỉ qua vài nơi, còn chưa thấy một lượng bạc một cái bánh bao đâu.”
“Mi không ăn thì cút cho người ta làm ăn.”
“Cút thì cút, trà tiền lại cho ta.” Ta bĩu môi đòi tiền.


Xì, không được thì ta đi chỗ khác.

Ta không tin cả Vân thành này chỉ có một khách điếm.
“Hỏi không tốn phí à? Ta chỉ lấy một lượng này của ngươi là tốt rồi.

Còn không mau cút?” Tiểu nhị vung vẩy cánh tay, xùy ta ra khỏi quán, xem chừng nhất quyết không muốn trả tiền.
Ta nhướn mày, xùy? Xin lỗi, ta đường đường là Ma… à không, tiền Ma Quân, tuy rằng hữu danh vô thực nhưng không phải cục bột nếp tùy người nắn bóp nhá.

Sờ sờ trong túi, ta tự hỏi nên dùng gì dạy cho hắn một bài học đây.

Độc vật? Tuy ta có không ít nhưng dùng trên người tên này quá phí phạm.

Đá? Không được, đó là linh thạch đó.

Thịt khô, không được, ta còn cần lương thực.

Sờ đi sờ lại, ta rốt cuộc cũng tìm được một thứ, hehe, ta cười gẩy, lòng cười thầm cảm tạ sư nương.
“Tiếp chiêu.”
Một vật thể tròn tròn vàng vàng theo đường parabola tiêu chuẩn đập vào mặt tên tiểu nhị.

Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã vật xuống sàn.

Cho mi chừa, dám ăn hiếp ông? Ông hơn mi tới mấy ngàn năm tri thức đấy nhá.

Bất quá, niềm vui không kéo quá dài.

Một âm thanh vang lên từ phía trước ta:
“Bánh bột ngô?”
Một nam nhân áo trắng, tóc trắng, mặt cũng trắng nốt đang cầm cái bánh bột ngô mà sư nương làm cho ta ngắm nghía.

Công bằng mà nói, ta cũng biết nên nói sao về trù nghệ của sư nương.

Nhìn chiếc bánh bột này đi, vừa láng
vừa mịn, óng ánh như một miếng cẩm thạch (tuy rằng có cùng độ cứng), không cần thuốc bảo quản mà quá một tuần vẫn không ôi thiu ẩm mốc mà vẫn thoảng thoảng mùi bắp tươi.

Ngoại trừ việc không thể ăn, nó không phải rất xứng đáng làm bảng hiệu sao?
“Vị huynh dài này thật có lỗi quá.” Ta đon đả cười đón muốn chộp lại cái bánh hủy thi diệt tích.

Không cần nói cũng biết, cả dại sảnh này giờ đều nhìn ta chăm chăm.

Một cái bánh bột ngô cũng có thể đánh ngất người, quá khó tin đi.

Bất quá, tên Trắng Hếu này một chút cũng không phối hợp.

Ngược lại hắn dùng bánh bột ngô quý giá của ta đập mạnh xuống bàn.
Rất may, cái bàn không gẫy, bánh cũng không gẫy nhưng cái chén rượu tội nghiệp lạc chân vào vùng nguy hiểm đã anh dũng hi sinh.

Khoảng không rơi vào trầm mặc, mà ta chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
…………
“Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ, tiểu đệ vô cùng cảm kích.” Ta học theo phim truyền hình 8 giờ chắp tay cảm tạ nhưng chỉ hận không thể cách người này càng xa càng tốt.

Làm ơn đi, có ai lại thích thời thời khắc khắc nhớ
lại lịch sử đen tối của bản thân chứ.
“Nếu đệ cảm kích như vậy, đệ không phải nên có chút hồi báo sao?” Trắng Hếu mặt dày cười nhăn nhở khiến ta muốn một phát đấm một cú thật đau vào mặt hắn ta.

Rõ ràng khóe mắt lia ra một đống mỹ nữ vì nụ cười của ai kia mà ngã vật ra sàn, nhưng ta không hiểu sao vẫn thấy bản mặt này thật sự rất gợi đòn.

Có điều làm người phải biết co biết duỗi.

Mới nửa tiếng trước hắn dùng một tay đánh ngất năm tên cao to, tổng thời gian chưa đến 10 phút, ta, vẫn là không nên lấy trứng chọi đá.
“Vậy...ta vẫn còn một ít ngân lượng..” Mới lạ.

Từ khi rời núi đến bây giờ, ta mới chỉ dùng có 4 lượng bạc, ví vẫn nặng trịch đó.

Có điều, người chê gì nhiều chứ chả ai chê tiền nhiều, huống hồ, tiền phá quán là do ta chi nhá, hắn chỉ phụ trách đánh người thôi.
“Huhuhuhuhu… Ta vì ngươi mà đắc tội quán trọ duy nhất của Vân thành, tiền trọ đều đã mất, đồ cũng không còn, khắp mình còn đầy thương tích mà ngươi định dùng mấy đồng tiền lẻ để đuổi ta sao… huhuhhuhu”
Ta khóe miệng giật giật nhìn thanh niên một mét tám làm ra diệu bộ đáng thương tội nghiệp, thật lòng, một chút cũng không cảm động.

Ai nhờ mi oánh ngất bọn họ chứ, giáo huấn khác với đánh người ta bán thân bất toại nhá.
Mà chưa kể, mình đầy thương tích? Ngoại trừ trên mu bàn tay mi có một vết hồng dài chưa đến 2cm, đến cái gấu quần ngươi vẫn còn trắng nhá.

Bất quá, chuyện hắn là ân nhân của ta ngược lại không sai.

Có trách thì trách mệnh ta quá đen đủi.

Đắc tội ai không đắc lại đắc tội cháu trai chủ nhà trọ, lại còn khiến họ hàng nhà người ta bị đánh, quả là tội càng thêm tội.
“Vậy,…” Ta cắn răng nhả ra một lượng vàng.

Vầy chắc đủ rồi nhỉ? Bất quá, ta còn chưa kịp mở lời thì thì hắn đã vồ lên ôm chầm lấy ta:
“Huhuhu, anh sai rồi, lần sau anh không dám nữa…”
“… Cút!” Thố Nhi Thần, ngài hình như quan tâm nhầm chỗ rồi thì phải.

Nơi này vốn là nên cho Nguyêt lão quản lý!!! Tính cho đến hôm nay mới chỉ có 22 ngày kể từ khi ta xuyên nhưng đã là lần thứ N bị ôm, lại còn là nam!!!
“Tiểu đệ đệ, anh trai nhóc đã hối lỗi vậy rồi, nhóc đừng làm căng nữa.

Tỷ không biết có việc gì nhưng hai người bình tĩnh nói chuyện không hơn sao?”
“Hài tử, ngươi còn nhỏ a, đừng nóng giận như vậy a.

Người một nhà với nhau, nói tình cảm ai nói tiền bạc”
“Aida tiểu hài tử, anh trai ngươi có làm gì thì cũng vẫn là anh trai ngươi.

Ngươi sao có thể tuyệt tình như thế được.”
ANH TRAI? Ta là con một nhá.

Tuy rằng chính mình đã từng nằm trong nhóm những người rất hay xen vào việc người khác, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng mình cũng có một ngày đen đủi như vậy.


Mỗi người một câu, tên Trắng Hếu vô duyên vô cớ trở thành người anh trưởng tội nghiệp vị em trai giàu có vứt bỏ không quan tâm.

Mặc kệ ta có giải thích bao nhiêu lần, người nào cũng không chịu nghe ta.

Đầu óc rối loạn là việc nguy hiểm nhất, vì lúc tỉnh táo lại, ta cùng tên Bạch Liên Hoa (biệt danh mới) này đã trên xe đi đến Miểu quốc.
“Đệ đệ, tỉnh rồi à? Chúng ta vừa rời khỏi Vân Thành.

Ta mua thêm đồ cần thiết chất trong xe rồi đó ”
Nhìn dáng vẻ ung dung như chủ nhà, ta đành im lặng coi như không thấy gì.

Chung quy đi cùng hắn ta cũng không thiệt.

Võ nghệ cao có thể bảo vệ ta, lại còn biết đường, coi như thuê môt bảo tiêu là được.

Huống hồ, hắn cũng dễ nhìn không kém gì đen thùi lùi.

Đen thùi lùi có phần cứng nhắc ảm đảm nhưng tên này, tuy rằng không phải
phiêu diêu công tử nhưng cũng không kém mấy phần.

Bất quá, ta cảm thấy tên này không bình thường cho lắm, ít nhất trực giác ta nói vậy.
“Đừng gọi ta đệ đệ, tên ta là Trang Văn Chiêu, ngươi thì sao?”
“Ta? Ta là Nhiếp, họ nhiếp, thứ ba trong nhà, gọi là Tiểu Tam.”
A~ Tiểu Tam, chả trách lại là Bạch Liên Hoa.

Bất quá, hắn quả thật rất không tồi.

biết đánh xe, biết xem bản đồ, biết săn thú, biết làm cơm.

Ta đại khái là sai khi chén xong con chim thứ 3 liền gạt bỏ mọi nghi ngờ, người nấu ăn ngon thế này không thể nào là người xấu đâu.
“Bạch Liên Hoa, ta cho ngươi đi cùng nhưng đến Miểu quốc thì chúng ta đường ai nấy đi.

đừng quên đó.”
Sau hơn mười ngày vất vả, ta vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình lim dim.

Ông cha nói không sai, căng cơ bụng trùng cơ mắt, ta vốn vẫn muốn cảnh giác đề phòng tên bạch liên hoa mới gặp này nhưng lại không thể chống cự lời mời của Chu Công mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Con người có 3 việc gấp, việc còn lại, để mai hãy tính..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.