Vì Chúng Ta Là 1 Đôi

Chương 6: Cộng sự của Teepakorn hay cặp đôi của cậu ấy



Tôi đứng hình khi nhìn vào bài đăng Instagram trên điện thoại. Tôi cũng đang cố gắng đọc từng từ một, hết lần này tới lần khác. Nhưng dù có đọc bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chỉ có một.

Đám bạn của Sarawat cũng quá đáng thật đấy. Giờ họ còn lấy tôi ra làm trò đùa nữa.

Nii1987 Sarawat đang theo đuổi Tine á? Thật á? Khônggg!!!

Vừa đọc bình luận đầu tiên là tôi đã muốn vớ ngay lấy chìa khoa xe để lao đi mua thuốc sát trùng và bông băng rồi. Dẫu sao thì cũng phải đề phòng trường hợp tôi bị các cô vợ của Sarawat đè ra tẩn quanh trường. Chỉ mong là họ sẽ nương tay với tôi. Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ? Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi quăng cái điện thoại quá một bên để đỡ phải đối mặt với mớ rắc rối này.

Vừa rời tay khỏi cái điện thoại thì cửa phòng tôi bị đạp mở toang với ánh sáng chói lòa của một tên trộm mèo, thằng Ohm. Tôi nghĩ tôi còn thấy hào quang bảy sắc từ người nó luôn kìa, má ơi! Ai bảo nó mặc cái quần này thế không biết? Trông cứ như cục phưn ôm theo một tấn các tông ấy.

Được rồi tất nhiên nó không phải thằng trộm mèo nào cả. Chỉ là tôi đã đưa nó chìa khóa dự phòng để có gì nó còn vào phòng được và cho tôi chép bài về nhà. Lười biếng vẫn luôn là ông bạn cũ của tôi.

“Mày đứng cái thế vịn xe bus làm gì đó? Tính nhảy theo nhạc Rapter à?”

“Tao đang khó ở đây. Đừng có mà thêm dầu vào lửa.”

“Sao thế? Đến tháng hả mày?”

“Một người nổi tiếng như mày mà lại không biết chuyện gì vừa xảy ra à? Tao ăn kít trên IG rồi đây này.”

“Chuyện về Sarawat ấy hả? Mày nghĩ nhiều rồi.” Nó nói xong, ném cuốn sách ngay giữa đầu tôi, sau đó thả cái thân quần áo sặc sỡ đủ màu của nó nằm thoải mái trên giường của tôi.

Ding~

“Thông báo IG của mày kìa. Kiểm tra đi.” Ohm bảo

“Lười, không muốn xem.”

“Thế thôi chép bài tập lẹ lên.”

Ding, ding, ding, ding, ding, ding~

“Tao chịu hết nổi rồi.” Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của tôi cũng cháy rụi. Tôi mất hết kiểm soát, ném cái bút xuống đất và chửi thề.

“Đưa điện thoại mày đây để tao tìm cách cho.” Thằng Ohm nói ngay,

“Lấy đi.” 

Tôi ném điện thoại qua giường, chẳng buồn nhìn. Thế những khóe mắt tôi vẫn để ý thấy thằng bạn đang viết bình luận gì đó bằng điện thoại của tôi. Thế là tôi an tâm tập trung chép bài.

“Xong.” Thằng Ohm trông có vẻ vui. Nó thở phào rồi bỏ điện thoại tôi ở góc giường. Ơ này, điện thoại tôi mà!

“Cảm ơn nha.”

“Không thành vấn đề.”

“Sao rồi?” 

“Đừng lo về chuyện đó. Mày có thể thoải mái đi đâu cũng được mà không cần lo sợ.”

“Cảm ơn nhé.”

Tôi nhanh lẹ cầm lấy cái điện thoại của mình. Ohm bảo mọi chuyện ổn cả rồi nhưng khi tôi nhìn thấy nó thì…

Má!

Không có tiếng gì, nhưng cái điện thoại đang rung bần bật không ngừng khắc nào. Cứ như thể trận động đất trong bộ phim truyền hình “Hậu duệ mặt trời” ấy. Không thể ngừng nó lại được.

boss-pol @tine_chic @sarawatlism Không. Nó bảo lập để tán cậu á.

tine_chic @boss-pol Ngượng quá >////<

Cái quỷ gì đấy? Tôi còn chẳng ngượng ngùng khỉ gì! Hừ… Được rồi… bình tĩnh lại nào Tine. Đọc bình luận tiếp xem sao đã.

tine_chic @boss-pol  Cậu ta có nói gì khác nữa không?

boss-pol @tine_chic Nó hỏi tôi làm sao để follow cậu

Trời mẹ ơi! Mày đã làm gì thế này hả Ohm! Sao lại hỏi công khai giữa nơi công cộng thế này hả? Và sao bạn Sarawat vẫn cứ phản hồi tin nhắn hoài thế? Tôi muốn họ biết là không phải tôi là người vừa gõ những dòng bình luận kia đâu… Sao mà tôi lại bỏ lỡ những thứ này cơ chứ?

tine_chic @boss-pol thế thì chỉ cậu ta đi nhé và đừng có léng phéng đấy.

Ôi trời ơi. Ohm, thằng quần!!

cherrycheerup Gì đây? Tine, cá tính ghê! Hahaha

chaemfriendzone có vẻ như chỉ là đang đùa nhau thôi. 555+

love_sarawat Tôi chèo thuyền này vì hai bạn ý ở cùng câu lạc bộ nhớ! Hahaha

Tôi cứ ngỡ đám người này sẽ lao vào xâu xé mình, nhưng không. Tôi chỉ toàn thấy họ gõ ‘hahaha’. Có vài người bảo chúng tôi chỉ đang đùa, vài người bảo chúng tôi thân nhau nên trêu nhau vậy thôi. Ờ thì, nhưng mà tôi chẳng làm gì cả. Đều là thằng Ohm.

tine_chic  Nó yêu tui lắm

momomoko cậu tính sao hả 555555 @sarawatlism

Ôi tim tôi…. Thần linh phù hộ cho con! Giờ tôi lại nghĩ về Sarawat. Không biết cậu ta thấy thế nào chứ tôi đang sang chấn tâm lý lắm. Tôi cũng khá lo cho cậu ta vì tôi biết cậu ta cũng thuộc kiểu người hướng nội. Cậu ấy hẳn không thích bị chú ý đến mức này. Cũng khổ!

Ding~

Thấy không? Mối lo ngại của tôi đã được gửi cho cậu ta.

sarawatlism Rảnh không?

Ôi Sarawat. Cậu sao thế này? Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi chứ không trả lời gì cả. Tôi biết rất nhiều fan của cậu ta sẽ bình luận ở đây. Chỉ năm phút thôi, tất cả sẽ lại sạch sẽ mất tăm. Rồi một bình luận chợt hiện lên

sarawatlism Đề cử trang web xổ số trực tuyến. Đăng ký thành viên miễn phí. Giá vé 830 baht. Xổ số mua bán cả ngày. Dịch vụ trao đổi online 24/24. Nhanh gọn, tiện lời, an toàn 100%.

Lại cái khỉ gì đây? Tôi thật sự phiền lắm rồi đấy. Hóa ra chỉ là một cái quảng cáo. Ôi! Tim tôi…

“Ê! Mày nổi tiếng rồi kìa!”

“Ý mày là sao?”

“Thì là WatTine được lan truyền chóng mặt luôn đó. Tao nghe thấy bọn con gái bảo là đang chèo thuyền của chúng mày vì mớ tin nhắn trên Instagram.”

“Đấy là thằng Ohm mà! Nó là đứa trả lời bình luận đó.”

Chủ đề nóng được bàn tán hiện tại chính là sarawatlism và tine_chic. Sau khi thằng Ohm giúp tôi giải quyết vấn đề (?) thì mọi thứ có vẻ tốt hơn trước. Thì bởi hội vợ Sarawat giờ nghĩ là chúng tôi thân nhau nên đùa cợt vui vẻ vậy thôi. Đa số họ khá thích thú, và có vẻ khá nhẹ nhõm nữa.

Còn người gây ra vấn đề, Sarawat tuyệt vời của chúng ta, thì tôi vẫn chưa hỏi được xem vì sao cậu ta không dưng lại tạo tài khoản Instagram.  Tôi cũng muốn thông báo cho cậu ta hay là cậu ta không cần phải làm hết mình tới mức đó, chỉ cần thể hiện một chút lúc Green ở gần là được rồi. Không nhất thiết phải cho cả trường thấy như thế này, tôi sợ là kết quả sẽ trái ngược và tôi sẽ không thể tán tỉnh được cô nào trong trường nữa mất.

“Thế, hôm nay mày có buổi tập guitar không?” Thằng Fong hỏi. Tôi có thể nhìn ra là nó đang hau háu chuyện gì đấy.

“Có, nhưng mà tao chỉ tập một lúc thôi. Hôm nay tao thi tuyển đội cổ vũ.”

“Chán ghê. Tao định rủ mày đi ăn mấy món tao mới thấy trên trang của thằng Peuk. Có khuyến mại kiểu “Ăn thịt lợn khuyến mại miễn phí thịt chó” á. Còn được đưa cả bạn đi cùng.”

“Thịt chó? Chó gì?”

“Quanh đây. Má! Sao tao biết được?”

“Tao tưởng chó là ý chỉ ba đứa mày.”

“Này! Bọn tao không giống chó nhé! Bọn tao đẹp trai chứ không phải thằng quần như mày.”

“Cẩn thận cái mồm! Mày nói thế lần nữa là tao trù cho mày phải nhận giấy đi nghĩa vụ.”

“Má! Tao sẽ trù mày bằng ma thuật hắc ám! Nhưng tao nghĩ mày đã bị nguyền từ lúc bị Green đeo bám rồi á. Há há há!”

Bây giờ nhảy ra đá thằng bạn một phát thì ổn không nhỉ? Khi nó nhắc đến Green, tôi lập tức có cảm giác khó thở. Suốt hai ngày qua, anh ta đã biến mất và không tới gần tôi nửa bước một cách khó tin. Dẫu sao thì tôi vẫn cảm thấy sợ bởi cơn hậu sang chấn. Tất cả sự im lặng này làm tôi có cảm giác một cơn sóng thần sắp sửa ập đến.

Tôi dành cả ngày với đám bạn. Thi thoảng fan của Sarawat sẽ tạt qua, cho tôi đồ ăn và trực tiếp hỏi chuyện về cậu ấy. Nghĩ mà xem, chỉ qua một ngày mà người theo dõi tài khoản Instagram của tôi vọt lên hàng nghìn. Rõ như ban ngày là bởi sức ảnh hưởng của cậu ta.

Mười lăm phút trước giờ học guitar, tôi tới phòng câu lạc bộ ngồi nghỉ. Một tay tôi xách chiếc đàn xịn của Sarawat, tay còn lại cầm điện thoại lướt Instagram.

Khóa trên đăng tải một video dài 15 giây của sinh viên mới bao gồm cả tôi. Cái của tôi được bàn tán dữ lắm vì nơi tôi thu hình là căn phòng (ma ám) tối mù thuộc về anh chàng cực kì có tiếng với đám con gái. Bọn họ đều chỉ bàn tán về căn phòng, chẳng đoái hoài gì đến phần trình bày của tôi.

Thật lòng thì buồn lắm đó. Không có, dù chỉ một câu, là nói về tôi. Tôi thấy tổn thương. Tôi lại quay qua kiểm tra tài khoản Instagram của Sarawat. Tài khoản vẫn chưa được chuyển sang chế độ riêng tư, vì hẳn là cậu ta vẫn chưa biết phải làm thế nào. Cậu ta cũng chưa follow ai cả, nhưng số người theo dõi thực sự làm tôi ngạc nhiên. Chỉ qua một đêm, con số đã lên tới hàng nghìn hàng nghìn, cho dù chẳng có một tấm hình nào được tải lên.

Thật sự đấy, cậu ta làm thế nào vậy? Mua follow hay gì không biết nhỉ? Còn nữa, phần giới thiệu (bio) trông khó chịu muốn khùng cho dù tất cả các từ đều được viết đúng chính tả đi chăng nữa. Tôi đoán là mấy người bạn viết hộ cậu ta.

Bạn tạo  tài khoản hộ, tôi không biết đăng ảnh lên thế nào.

Ầm!

Tiếng cửa mở phá tan bầu không khí lặng thinh nãy giờ. Tôi vẫn ngồi đây một mình vì hiển nhiên là hôm nay tôi đã cố ý đến sớm hơn hẳn, để được về sớm. Tôi vẫn còn việc phải làm ngay sau đó.

Tôi ngước lên nhìn xem ai vừa tới. Vừa thấy bóng người cao ráo, tôi tự động cau mày lại. Nhìn cậu ta mặc áo bóng đá của khoa Chính trị đương nhiên khiến tôi lập tức tự hỏi, làm sao một người như Sarawat lại chơi đá bóng với người khác cho được. Cũng hơi lạ vì tôi luôn thấy câu ta trong bộ đồng phục nghiêm chỉnh.

“Hôm nay nhìn cậu lạ ghê.” Tôi mở lời.

“Như thế nào? Tôi cưỡi thảm thần à? Nên cậu thấy lạ hả?”

“Má! Cậu làm tôi ngán muốn chết.” Cậu ta khẽ bật cười. Tiếng cười nhỏ dần lại khi cậu ta đưa tôi một túi đồ.

“Có người gửi cho cậu.”

“Ai thế?”

“Không biết nữa. Chắc là fan của cậu?”

Chà! Hào hứng ghê!

Tôi vươn tay nhận lấy túi đồ từ cậu ta. Có vài đồ lưu niệm xinh xắn, đồ ăn và kẹo. Nhưng hẳn là sẽ tốt hơn nhiều nếu như giấy nhắn trên mỗi món đồ chỉ là tên tôi thôi chứ không phải đi kèm với tên Sarawat.

WatTine là cái gì thế?

“Ôi! Sandwich cá chẽm! (Barramundi sandwich!) Tôi chưa từng thấy bao giờ luôn á.”

“Ừmmm.”

“Trông ngon ghê! Nhưng mà cô ấy viết cả tên tôi và cậu trên này.” Nói xong tôi ngước lên nhìn người đang đứng và trông có vẻ rất buồn chán. Trong tay cậu ấy còn nhiều túi khác nữa. Chắc là đủ ăn đến kiếp sau luôn quá.

“Thì sao?”

“Nhưng tôi biết là cậu sẽ không ăn đâu. Nên… Tôi ăn nhé!” Tôi vờ vỗ vai cậu ấy để có thể lấy thêm túi nữa từ cậu ta. Rồi, tôi thấy sô-cô-la!

“…”

“Chắc hẳn cậu cũng không ăn cái này đâu nhỉ.” Tôi lại lấy túi thứ ba.

“…”

“Cả đây nữa. Cậu không thích đồ ngọt mà phải không?” Nói xong lại lấy một túi khác. Tôi đã lấy gần hết túi đồ từ tay cậu ta trước khi cậu kịp mở lời nói bất kì điều gì.

“Nếu cậu muốn lấy hết chỗ này, lấy tôi luôn không? Tôi cho cậu lấy tôi đi luôn nè.”

Nghe thế xong, tôi bỏ vội tay ra và nắm tay dúi một đấm vào bụng cậu ta.

“Cậu muốn ăn đấm à? Hơn nữa, cậu sẽ không ăn đồ người khác cho mà. Tôi không hiểu sao cậu lại cầm chỗ này làm gì.”

“Tôi nói thế bao giờ?”

Chàng trai cao lớn cúi người rồi ngồi xuống cạnh tôi như thường lệ. Chúng tôi ngồi chờ khóa trên tới. Về phần tôi, tôi chẳng biết làm gì ngoài ăn sandwich. Má! Đây là cá ngừ mà có phải cá chẽm gì đâu!

“Nè, hôm qua cậu mới tạo tài khoản IG hả?” Tôi hỏi trong lúc ăn.

“Ừ.”

“Ai lập thế?”

“Boss. Nhưng mà nó không chịu chuyển về chế độ riêng tư cho tôi. Giúp tôi được không?”

“Không. Tôi không muốn dây vào đâu. Tôi thấy tội cho mấy người đang theo dõi cậu á. Nhưng mà bạn cậu cũng tọc mạch ghê, náo động hết cả lên. May mà bạn tôi giúp tôi dọn dẹp.”

“Xin lỗi nhé.” Giọng cậu ấy trầm ấm.

“Cậu bảo bạn cậu trêu tôi phải không, nên họ mới bình luận nhiều thế?”

“Không.” Sarawat đáp gọn lỏn. Tôi không hỏi thêm được nữa. Thế là tôi bỏ mấy túi đồ cạnh cầu ta rồi xoay người đi tập đàn trong lúc đợi anh chị và các bạn đến. Buổi tập hôm nay chắc không thể xong trong một tiếng được bởi vì cần phải tập dữ lắm. Trong khi đó Sarawat lại không mang theo đàn hôm nay. Thế là cậu ta chỉ đi tìm một chỗ nằm xuống.

“Cậu có nghĩ một người chưa từng yêu bao giờ có thể viết được tình ca không?”

Đột nhiên người bên cạnh tôi hỏi. Tôi quay sang nhìn mặt cậu ta một lát rồi thở dài.

“Tôi không nghĩ thế. Cậu sẽ không thể tìm ra cảm hứng đế viết được.” 

Cái này là từ kinh nghiệm của tôi mà ra. Những người không thể cảm nhận hay chưa từng trải qua cảm giác đó sẽ không thể truyền tải nó một cách hợp lý được. Tôi nghĩ vậy.

“Vậy à?”

“Cậu đang viết gì gần đây à?”

“Ừ.”

“Cậu viết một bài về cuộc sống tồi tệ của cậu thì hơn. Kiểu làm sao để thoát khỏi đám vợ của cậu chẳng hạn.” Tôi tự đùa rồi tự cười cho mình vui.

“Sao lại cười tôi?” Cậu ấy hỏi bằng giọng trầm thấp, đấy là còn chưa kể đến cái lườm sắc lẹm.

“Thế,  cậu đang viết nhạc thật đấy à?”

“Không hẳn. Nhưng… cậu nói vậy cũng được.”

“Vậy ra cậu muốn theo đuổi tôi vì muốn viết tình ca à?”

Tôi hiểu ra rồi! Đây hẳn là lí do vì sao cậu ấy chấp nhận lời đề nghị của tôi.

“Đại loại thế.”

“Thế thì bài hát sẽ đặc sắc lắm cho coi. Tin tôi đi, tôi không phải người thường đâu nhé. Tôi là dịch vụ trọn gói có cả trứng và chuối nhớ. Đặc biệt không?” Ôi, tôi quên mất cậu ta cũng là con trai, mấy câu bông đùa hay dùng tán gái của tôi không dùng với cậu ta được. 

“Ừ. Cậu đặc biệt thật, thế nên tôi mới quyết định theo đuổi cậu.”

“Má! Nổi hết cả da gà rồi. Nhưng mà thiệt tình, đừng có thích tôi thật đấy nhé. Tôi là hàng hiếm đấy!”

“…”

Sự im lặng lại bao trùm lần nữa. Tôi chỉ mong sao ai đó mau mau bước vào phòng đi. Cầm đàn lên, tôi tập chơi hẳn năm phút mà không chán. Phút chót, đột nhiên tôi quyết định hát một bài mà tôi hay nghe gần đây.

“Nếu có thấy tôi khóc, thì chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

Tôi không khóc đâu.

Đừng ngoảnh lại. Đừng lắng lo.”

“Cậu đang hát đó hả? Tôi còn tưởng cậu đang đọc thơ.”

“Liên quan gì đến cậu hả Sarawat? Tôi thích bài đó, sao hả?”

“Đưa đàn đây. Tôi chơi cho cậu nghe.”

“Thế đàn của cậu đâu?”

“Tôi không mang theo, lát nữa có buổi họp với đội bóng của khoa.” Đúng như mong đợi là một sinh viên tích cực. Hoạt động ngoài giờ thì nhanh, nhưng học thì không.

“Lát nữa tôi cũng đi tập cổ vũ.”

“Để tôi ghé qua xem cậu.”

Má! Tôi ghét tông giọng của cậu ta, và cả ánh nhìn đó nữa. Chúng khiến trái tim tôi yếu mềm mất nửa giây chẳng vì lí do cụ thể nào. Bàn tay dày dặn vươn tới cầm lấy cây đàn ngay trước mặt.

Tôi không rõ Sarawat đang chơi bài gì nữa. Cậu ấy chỉ chơi một bạn nhạc không lời. Cấu trúc bản nhạc không rõ ràng nhưng lại khắc sâu bởi giai điệu tuyệt vời, như thể niềm vui đang trôi từ tai xuống tim tôi vậy. Bản nhạc ngọt ngào như siro. Ngay khi tôi muốn liếm môi để nếm thử nó thì bản nhạc kết thúc.

“Hay không?” Cậu ấy hỏi.

“Bài gì đó? Tôi không hiểu lắm.”

“Âm nhạc là thứ ngôn ngữ duy nhất mà tất cả mọi người trên thế giới đều có thể hiểu được. Cho dù cậu không hiểu được ý nghĩa của lời bài hát, cậu vẫn có thể hiệu được cảm xúc mà nó truyền tải.”

“Nhưng tôi không biết cậu muốn truyền tải cảm xúc gì khi chơi nó nữa.”

“Cậu cảm thấy thế nào khi nghe nó?”

“Đói.”

“…”

“Rồi, rồi! Không đùa nữa.”

“…”

Được rồi, nhưng giúp tôi chút đi. Tôi nên cảm thấy thế nào sau khi nghe bài đó?”

Chỉ có hai đứa ngồi đây với nhau. Cậu không giúp tôi thì ai sẽ giúp đây? Một người hỏi thì người kia phải trả lời.

“Cậu phải cảm nhận được tình yêu chứ. Tình ca mà.”

Bùm! Gói lại, cất đi, rồi đem chơi chỗ khác đi. Bất kể nghe thế nào thì tôi cũng không cảm nhận được gì cả. Hay tại vì tôi đã không nghe cho tử tế mà lại mải chăm chăm vào vị ngọt như mật nhỉ?

Nhưng sao tay tôi lại run run? Sao tìm lại đập như trống bỏi thế này? Có thể là bởi tôi không quen nghe cậu ta nói đùa nên không kiểm soát được cảm xúc của mình chăng? Trời! Tim tôi…

Ba phút sau, mọi người bắt đầu lần lượt đến và căn phòng chẳng mấy chốc đã kín người. Tôi ngồi tách riêng khỏi Sarawat ở một góc khác bởi người hướng dẫn của chúng tôi khác nhau. Hơn nữa, cậu ta cũng không tập được vì đã có lịch tập bóng. Thế là anh chị khóa trên cho cả hai chúng tôi về sớm hơn hẳn những người khác.

Nhưng trước khi chúng tôi dọn đồ xong và rời đi, cửa phòng bị tông mở bởi vị đàn anh độc mồm. Anh Disathat, người luôn xuất hiện như một cái kèm trumpet di động. Nhưng anh ta không tới một mình, còn một người nữa. Và…

Đó là Green! Má!

“Đây là các thành viên mới của chúng ta. Từ giờ trở đi họ sẽ luyện tập guitar với mọi người. Làm quen với nhau nhé, và đừng có chia bè chia phái đấy.” Nói xong, anh lại đẩy cửa đi mất hút, để lại những ‘sinh vật mới’ – những người sẽ trở thành thành viên mới của câu lạc bộ. Sao anh bảo không nhận thêm người nữa cơ mà?

“Giới thiệu đi nào.” Chị Air nói và mỉm cười dịu dàng.

Tôi quay sang Sarawat, cố dùng khẩu hình miệng nói chuyện, sẵn sàng òa khóc để xin cậu ta thông cảm nếu cần thiết.

“Chào mọi người, mình là Green từ Khoa Nhân chủng học. Xin hãy giúp đỡ và cổ vũ mình nhéeeee.” Trông anh ta thì hào hứng và thân thiện với mọi người thật đấy. Nhưng vưới tôi thì trông sợ khiếp. Đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn tôi cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. 

“Xin chào! Mình là Prae. Mình học khoa Dược. Mong được giúp đỡ ạ.

Woa!

Chung quanh ồn ã hẳn lên sau khi cô ấy tự giới thiệu. Tôi nhìn cô gái phía bên kia bục không rời mắt. Cô ấy đeo huy hiệu của khoa Dược. Cổ có một khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười thì dịu dàng hết biết. Trông cổ cứ như thiên thần mới hạ phàm.

Tôi nghĩ tôi yêu cô gái này mất rồi.

“Chào mọi người! Mình là Earn, học kiến trúc.” Nói xong, cô nàng xách đàn ngồi xuống trông hết sức ngầu. Cổ mặc áo sơ mi đồng phục với quần jeans rách, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại. Đám con trai huýt sáo trêu đùa vì gặp được một người bạn đáng tin cậy, chưa kể cổ cũng rất xinh nữa.

“Được rồi, mọi người. Cũng hoan nghênh các thành viên mới nào, nhớ làm quen với nhau nhé!” Chị Air nói. Liền sau đó ‘sinh vật’ tên Green đã tiến tới chỗ tôi và dính tôi như kẹo cao su.

“Anh chưa gặp em hai ngày rồi á. Nhớ em lắm luôn.” Green là người mở lời trước. Tôi tưởng anh ta bỏ cuộc rồi cơ. Ai mà ngờ anh ta nay đã trở lại và lợi hại hơn xưa cơ chứ.

Đây là mặt người hay là bê tông cốt thép thế nhỉ? Xi măng có khi không dày bằng mặt cậu này. 

“Nhưng tôi không bao giờ nhớ anh hết. Anh tham gia làm gì?”

“Thì muốn chơi guitar mà.” Anh ta đang nói dối.

“Nếu muốn tập chơi thì anh ra tập đi. Đừng đến gần tôi.”

“Tine. Tine có biết 1 cộng 1 bằng mấy không?” Tôi giữ im lặng một hồi.

“Anh ra kia chơi đàn đi.” Tôi chỉ về phía góc phòng, vẻ mặt phiền chán.

“Oi… 1 cộng 1 thì chỉ bằng 2 thôi mà. Thế Tine + Green thì bằng gì nhỉ? Phải tình yêu không ta? Eeeee~”

Tine + Green bằng chân tôi chuẩn bị cho anh ăn đạp thì có. Tôi không muốn kéo dài thời gian ở đay nữa nên tôi đi luôn, và vô tình va phải một người khác. Đó là sinh viên Dược tên Prae. Cổ cười ngọt với tôi. Wow! Ngọt như một cây kem Glico vậy.

“Mình là Tine, học khoa Luật.” Tôi giới thiệu về mình.

“Ừm, mình là Prae. Rất vui được biết cậu.”

Thế…” Trước khi tôi kịp hỏi thêm gì, cổ tay đã bị nắm và kéo đi bởi bàn tay lớn của Sarawat. 

“Đến giờ tập cổ vũ rồi. Lẹ lên! Các anh chị khóa trên đang chờ kìa.”

Cậu ta lôi tôi đi một cách hết sức khó diễn tả. Ngay cả Green cũng cứng họng.

“Cậu đang làm trò gì thế hả?”

“Trò của cậu.”

Nói xong thì cậu ta bỏ đi.

Buổi huấn luyện cho đội cổ vũ của khoa sắp sửa bắt đầu. Các anh chị để bọn năm nhất tập tư thế cơ bản khoảng nửa tiếng. Chúng tôi phải đứng quá lâu đến mức mồ hôi bắt đầu len lỏi chảy từ đầu xuống chân dưới lớp quần áo. Lúc họ thông báo đã đến giờ nghỉ trưa, tôi mừng muốn khóc luôn. Tôi gần như phải bò lết để thoát khỏi cơn mệt rũ.

Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra hôm cơm trưa và bắt đầu nhồi cơm vào miệng để lấy lại sức. Chợt tôi nghe thấy tiếng reo hò hú hét của các chị khóa trên, khiến tôi hơi ngạc nhiên. Nhìn về phía tiếng động phát ra, trong tầm mắt là bóng người dong dỏng đang tiến lại gần với vẻ mặt lạnh lùng.

Sarawat.

“Sarawat tới trường Luật làm gì thế?” Một chị khóa trên của tôi hỏi cậu ấy, bả đang run dữ lắm.

“Tới gặp Tine.”

“Nghịch ghê! Tới gặp người ấy kìa. Hahaha!” Sarawat thả phịch người xuống cái ghế đối diện, hết nhìn hộp cơm của tôi chằm chằm lại nhìn mặt tôi.

“Cậu nhìn cái gì đó?” Tôi hỏi.

“Không gì cả.”

“Cậu tới làm gì?”

“Tôi đã bảo là tôi sẽ tạt qua mà.”

“Chọn đội bóng xong rồi à?”

“Ừ.”

“Tôi đoán là cậu không được chọn đâu nhỉ.”

“Trước khi xúc phạm tôi thì nhìn mặt tôi đi đã.”

“Thế thì, mong là đội cậu thua.”

Chẳng hiểu sao tôi lại muốn bắt nạt cậu ta nữa. Lần đầu tôi tới tìm Sarawat, tôi nhớ rõ lắm. Tôi đã tới, năn nỉ xin xỏ nhờ cậu ta giúp. Giờ thì chỉ có tức giận là không thể bộc phát. Nếu không phải Green bám dai như đỉa đến tận câu lạc bộ âm nhạc thì tôi hẳn đã để Sarawat đi rồi.

“Tine, ra đây một chút. Bọn chị cần nhờ em giúp cái này.” Chị khóa trên vẫy tôi lại. Tôi đứng lên và đi tới, họ đã ngồi túm tụm lại thành một nhóm. Họ đưa tôi một tờ danh sách dài, dài hơn cả danh sách đi chợ của mẹ tôi nữa.

“Gì đây ạ?”

“Em đã xem Tootsie Diary bao giờ chưa? Bọn chị muốn biết thêm về Sarawat, bạn của em. Nên muốn Tine cầm lấy cái này và hỏi Sarawat hộ nhé.”

Tôi cúi người đọc lướt qua tờ giấy trong tay. Chữ trên giấy ngoằn ngoèo uốn lượn như ổ giun, tôi biết ngay là họ vừa viết ngoáy xong.

“Em phải hỏi cậu ta mấy câu này ạ?”

“Đúng rồi. Rồi cho bọn chị biết câu trả lời ngay nhé. Bọn chị muốn biết thêm về Sarawat ấy.”

Thật đó hả!?

“Hỏi bây giờ luôn ấy ạ?”

“Ừ. Đi, Tine! Giúp bọn chị nha.”

Tôi muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chan chưa hi vọng của họ thì trái tim tôi lại mềm nhũn. Tôi xoay người trở về cái ghế lúc này một cách khó xử.

“Cậu… Tôi muốn hỏi cái này.”

“Ăn cho xong đi đã.” Sarawat nói bằng giọng không cảm xúc.

“Tôi làm việc đa nhiệm lắm á.”

“Ăn đi, nghẹn bây giờ.”

Tôi sợ nếu làm cậu ta phật lòng thì cậu ta sẽ không cho tôi hỏi nữa. Thế là tôi vội vã ăn hết phần cơm của mình.

“Các chị khóa trên nhờ tôi hỏi cậu mấy câu.”

“Nói đi.”

“Lựa chọn một trong hai, cậu sẽ chọn cái nào? Okay, bắt đầu nào! Đầu tiên, Louis Vuiton hay Gucci?”

“Là cái gì đó?”

“…” Chỉ mới câu đầu tiên mà tôi đã muốn dập đầu cậu ta đến chết luôn cho rồi. Có phải câu hỏi khó gì cho cam. Nhưng tôi cần chấp nhận rằng cậu ta là một kẻ ngu dốt không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Sarawat rõ ràng là đang lóp ngóp trong sự rối rắm. 

“Thôi bỏ qua. Được rồi câu khác vậy, Adidas hay Nike?

“Onitsuka.”

“Chọn một trong hai cơ mà, đồ đầu trâu này.”

“Tôi không thích cả hai.”

“Hừm.” Giống kiểu tôi hỏi nên ăn gì bây giờ xong cậu ta đáp là đi thác chơi đi ấy. Kiểu vậy. Vớ vẩn thật sự.

“iPhone hay Samsung?”

“Samsung.”

“Nhưng cậu dùng iPhone mà?”

“Tôi dùng Samsung.” Nói xong cậu ta rút con Samsung Hero giá 500 baht mà tôi mua ra. Ôi, nước mắt tuôn rơi như thác Erawan. Tôi còn tưởng cậu ta ném nó vào thùng rác rồi cơ. Được rồi gạt nước mắt và xem tiếp câu hỏi kế nào.

“One Piece hay Dragon Ball?” (Đảo Hải tặc, Bảy viên ngọc rồng)

“Thích cả hai.”

Tôi bảo cậu chọn, cậu phải chọn chứ.”

“Dragon Ball.”

“Nhạc Waltz (Van) hay Post-Rock?”

“Waltz.”

“Guitar hay trống?”

“Trống.”

“Phim truyền hình dài tập hay movie một tập.”

“Truyền hình dài tập. Nhất là cái có cực kì nhiều tập ấy.” Nghe cậu ta trả lời xong cứ thấy sai sai. Thế nên tôi hỏi thêm một câu để chắc là cậu ta đang nghiêm túc.

“Âm nhạc hay hội họa?”

“Hội họa.”

“Tôi biết ngay mà! Cậu trả lời sai hết.” Tôi lập tức xù lông lên. Dám gian dối với tôi à, đợi kiếp sau đi.

“Tôi chọn cái tôi ghét mà.” Nhưng tôi bảo cậu chọn cái cậu thích cơ mà. Nhưng với mong muốn biết được cậu ta ghét cái gì hơn, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi.

“Thế, giữa tôi và một bộ phim truyền hình Hàn Quốc cực tệ thì cậu chọn cái nào?”

“Cậu.”

“Aow? Cậu ghét tôi thế cơ à.”

“Lần này tôi chọn cái tôi thích nhất.”

“…”

“Xong chưa hả nhóc gây rối. Tôi đói rồi, đi kiếm gì ăn đi.”

“Hả? À… Ừ… Ừ… xong rồi.” Nhưng trước khi rời đi, Sara-mặt-dày-Wat bất chợt quay lại hỏi một câu làm tôi câm nín hơn.

“Cậu thì sao? Đẹp trai hay không đẹp trai?”

“Hả? Tôi á? Tôi chọn đẹp trai.” Tôi nói, ngón tay còn đang chỉ vào mình.

“Okay.”

“Okay gì?”

“Cậu vừa chọn tôi vì tôi đẹp trai.”

Rồi cậu ta đi thật. Các chị khóa trên nhìn tôi tha thiết muốn biết kể quả của nhiệm vụ ra sao. Thành thật mà nói thì nhiệm vụ thất bại thảm hại. 

Nhưng mà cái quái gì thế nhỉ? Làm cho người ta bối rối xong bỏ đi mà không nói rõ ràng gì cả? Mẹ nó! Tim tôi…

Tôi trở về phòng lúc 8 giờ vì các chị khóa trên cho tôi nghỉ muộn. Thật ra thì không phải bởi vì buổi tập luyện căng thẳng. Lí do chính là bởi cuộc ‘tra khảo’ ông chồng quốc dân Sarawat. Các chị ấy phát điên vì không đủ tiền mua đồ của Onitsuka. Khá tệ.

Bởi vì tôi đã mệt mỏi cả ngày nên tôi chỉ nằm trên giường lướt mạng tới khi nào thấy buồn ngủ thì thôi. Lúc tỉnh dậy đã là 11 giờ. Thức dậy lúc nửa đêm nhưng việc đầu tiên tôi làm không phải là đi rửa mặt hay đi tắm, mà là nằm lướt mạng tiếp để cập nhật tin tức.

Bảng tin trên Instagram lại hỗn loạn nữa. Một tiếng trước, Sarawat đã tạo nên một trận náo động khi đăng tải một tấm hình có chữ và phần diễn giải ngắn gọn.

❤️ 27,079 likes

sarawatlism Tôi sủa nhiều lần laqsm rồi nhưng vẫn sao, buqcj ghe

Khi mà bạn đẹp trai, bạn vẫn có thể sai chính tả.

momoko Mình chọn số 2

prem_kanin Đây là trò gì thế hả Sarawat?

apple09me số 1 nhé, vì sarawat là no.1 trong lòng mình.

Bình luận đó được cậu ta phản hồi lại

sarawatlism 1 là set chế độ riêng tư, 2 là xóa tài khoản

fc-sarawatlism @sarawatlism Rrrrrghh! Sarawat! Đừng có đùa thế chứ.

Tôi bật cười thành tiếng. Nhìn các cô vợ của cậu ta lo lắng khiến tôi vừa buồn cười lại vừa buồn.  Mọi người đều có quyền lựa chọn cho trái tìm mình. Mà, chỉ riêng số likes của một bức ảnh của cậu ta đã nhiều hơn tổng số likes ảnh của tất cả ảnh tôi đăng trong hai năm. Má!

Rrrrr~

Không ở chế độ im lặng, điện thoại của tôi đổ chuông. Số gọi đến là một dãy số lạ mà tôi không biết. Tò mò, tôi nhanh chóng bấm nút nghe máy và nói

“Xin chào.”

Đầu dây bên kia không nói gì. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng cạch.

“Xin chào?” Tôi nói lại lần nữa. Nếu cứ không nói gì là tôi cúp máy rồi chặn số bây giờ đấy nhé.

[Tine…] Vừa nghe câu đầu tiên là tôi đã biết chủ nhân của giọng nói này là ai.

“Sao cậu lại có số tôi?”

[Lúc tôi cầm điện thoại cậu. Nhân tiện thì đây là số mới của tôi.]

“Cậu đổi số mỗi ngày đấy à? Thế, có chuyện gì à? Trước cậu còn chẳng buồn cho tôi số mà.”

[Tôi gọi để tập tán tính cậu ngày mai. Tôi nghe nói cậu muốn thoát khỏi cậu tên Green đó hả, đúng không?] Gọi để luyện tập vào lúc này ấy hả? Thật luôn?

Và không hiểu sao bọn tôi nói chuyện suốt hai tiếng liền, mí mắt tôi chỉ chực chờ sụp xuống. Tôi không cả muốn đi tắm nữa. Tôi buồn ngủ quá không mở nổi miệng luôn.

“Ê, tôi buồn ngủ quá.” Tôi ngáp.

[Vậy ngủ đi.]

“Cậu cúp máy đi.”

[Một hay hai?]

“Hả?”

[Chọn đi.]

“Xì, tôi thấy trên IG rồi. Tôi chọn 2 nhé! Lắm chuyện. Xóa tài khoản đi.”

[Lần này tôi hỏi cái khác.]

“Ồ, Thế thì, số một.”

[Số một là chọn tôi.]

“Thế thì tôi sẽ chọn hai.”

[Vẫn là tôi.]

“Cái nào thì không phải là cậu hả?”

[Không cái nào cả. Cậu chỉ được phép chọn tôi. Ngủ ngon.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.