Tôi nhìn màn hình điện thoại của mình lom lom một lúc lâu. Tim tôi thì như đang lộn nhào, và tôi chỉ có thể nói được một câu duy nhất. Đó là…’cái đ** gì thế?’
“Cậu làm gì yêu thương tôi quá vậy? Sao lại chỉ theo dõi tài khoản của tôi? Tôi không muốn bị team vợ của cậu đuổi giết đâu.”
Tôi nói thế là bởi vì tôi thực tình lo cho tính mạng của mình. Team vợ của Sarawat đáng sợ bỏ xừ. Một khi họ phát hiện ra, chắc tôi phải soạn sớ giải thích dài hơn cả dãy xe tắc trên đường Sukhumvit mất thôi.
“Tôi follow cậu vì bọn mình là bạn thôi. Nghĩ nhiều rồi.”
Trả lời kiểu gì đấy?
“Thế sao cậu không follow cả hội Sư Tử Trắng của cậu ấy?”
“Bớt hỏi. Hay cậu muốn danh phận khác?”
“Danh phận khác?”
“Ờ. Làm tình nhân của tôi.”
“…” Được rồi, thôi khỏi tranh cãi nữa đi. Tốt hơn hết là tôi cứ tận hưởng đồ ăn và lờ thằng cha này đi cho xong. Cậu ta lướt gì đó trên điện thoại để giải khuây, trong khi những những người khác ở đằng kia đang gào thét như những con thú đói.
“Sarawat, xin hãy like ảnh mình vừa tag nhé!”
“Sarawat ơi~”
“Thôi tới đi. Tôi nghĩ cổ thật sự phát điên vì cậu á.”
Sarawat trừng mắt nhìn tôi nhưng không nói gì cả. Cho tới khi….
“Awwwww! Sarawat like ảnh của tui rồi mấy bà ơi! Ngày mai tôi phát polaroid của Sarawat nhé! Miễn phí! Tới cửa hàng của bọn tôi lấy nhé! Ahhhhh~”
Và đây chắc hẳn là khoảnh khắc …. “hạnh phúc ngập tràn khắp muôn nơi” cho dù chỉ ngắn ngủi. Sau khi bấm like bức ảnh, cậu ta dùng chính ngón tay đó để ngoáy mũi.
“Vẻ mặt đó là sao?” Một lát sau cậu ta hỏi.
“Cái gì?”
“Ảnh trên Instagram của cậu ấy.” Sau đó cậu ấy giơ cho tôi xem một tấm. Thật ra thì bức ảnh này có ánh sáng khá đẹp. Vị trí chụp cũng đẹp nữa. Quan trọng hơn hết là tôi đã tốn đến 20 phút chỉ để chụp được một tấm hoàn hảo.
Sau đó tôi để chú thích ảnh là “Môi nứt nẻ”.
“Tôi biết là tôi đẹp trai rồi.”
“Trông cậu như dở hơi.”
“Đồ đầu trâu, cái này là trend đấy biết không hả?” Mỗi khi chụp ảnh, tôi luôn tự hỏi không biết là mình đẹp trai thật hay tại máy ảnh xịn nữa. Tôi nhận được gần 500 likes lận đó, thế mà cậu ta dám bảo tôi trông như dở hơi? Má! Đúng là thằng tồi.
“Sao cậu phải tỏ vẻ như thế? Chỉ để tạo dáng chụp một bức ảnh.”
“Bởi vì tôi không hot như cậu. Cho dù cậu có đang làm cái mặt nhịn đánh rắm thì bọn con gái vẫn sẽ thấy cậu đẹp trai. Tôi thì phải khoe mẽ để người ta thấy là tôi đẹp trai.”
“Thế, cậu thấy tôi đẹp trai à?”
“Bình thường.”
“Sờ ngực nhau cũng là chuyện bình thường đấy.”
“Má! Hai chuyện khác nhau mà.” Sao cậu ta nghiện ngực quá vậy?
“…”
“Nói thật thì cậu không cần phải follow tôi đâu. Với cả, tôi cho phép cậu thích người khác mà, miễn là Green đang không ở quanh là được.”
“Ăn cho xong đi.”
“Thế cậu nói tôi biết người cậu thích là ai được không?”
“Tôi nói rồi, người tôi thích là người tôi follow.”
“Má! Tôi hỏi người nào cậu đang crush cơ mà. Thôi được rồi, không thèm hỏi cậu nữa.”
Lại là một khoảng im lặng. Tôi chẳng biết phải nói gì nữa cả, nhưng kì là thật vì tôi chẳng hề thấy khó xử khi nghe cậu ta trả lời vậy. Có lẽ vì tình bạn của chúng tôi đang trở nên khăng khít hơn. Tôi cũng không thấy lo lắng khi ở bên cạnh cậu ấy, cho dù giữa hai người chỉ là sự im lặng như hiện tại. Thậm chí tôi lại thấy an toàn và dễ chịu nữa.
“Tôi đã cố học cách dùng Instagram mấy hôm nay rồi. Mà hôm nay tôi mới biết là không lưu được ảnh đấy.” Cậu ta mở lời sau năm phút chăm chú xem điện thoại.
“Sao cậu đần quá vậy? Tôi tưởng cậu phải biết rồi chứ.”
“Tôi mới biết hôm qua vì Man chỉ tôi.”
“Thế, cậu tính làm gì đó?”
“Chụp màn hình.”
“Wow! Người như cậu mà cũng có lúc ngọt thế cơ á? Ghê! Cho tôi xem ảnh với nào. Xem cô nàng có xinh không.”
“Là ảnh của một người đam mê cầu diễn.”
“Cầu diễn?”
“Cậu chứ ai. Đồ gây rối.”
“…”
“Cậu phải chịu trách nhiệm đấy nếu bộ nhớ của tôi đầy vì lưu ảnh.”
Trước đó, tôi bảo là tôi không thấy kì vì tình bạn của bọn tôi đang tiến triển ấy. Giờ nghĩ lại thì có lẽ chúng tôi chưa thân thiết đến thế, bởi vì tôi đang căng thẳng cực độ đây. Tôi thậm chí không thể bắt kịp chính nhịp thở của mình. Má ơi! Tim tôi…
Trở thành nô lệ cổ vũ cho các anh chị khóa trên hành hạ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của một người tuyệt vời như tôi. Họ muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa, ngày càng nhiều những buổi diễn tập. Tôi phải nhảy một bài liên tục đến cả mười lần.
Giờ mới có mười một giờ.
Sarawat cũng được bị các chị quây lấy, năn nỉ cậu ta ở lại chờ tôi. Cậu ta chỉ ngồi đợi tôi gần chỗ tập. Chưa kể chỗ này còn lắm muỗi nữa chứ.
Trông cậu ta khổ không tả được. Thật ra thì cậu ta hoàn toàn có thể đi về phòng trọ luôn cho khỏe, nhưng tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại không làm thế. Có lẽ vì không muốn hủy hoại hình tượng ‘ông chồng quốc dân’ trong lòng các chị em cho nên mới phải hợp tác với các chị khóa trên của tôi chăng?
“Em Tine, giơ cao tay lên… Đúng rồi, như thế đấy!”
Nhưng ngay khi chị ấy đi tới cuối hàng, tôi lại hạ tay xuống. Tôi mệt quá rồi!
“Chị ơi, Tine hạ tay xuống kìa.”
“Em Tine!”
Sarawat! Thằng quần!
Tôi không chửi cậu ta thành tiếng, nhưng mà tôi chắc chắn là cậu ta có thể đọc được khẩu hình của tôi. Rồi tôi thấy cậu ta che miệng cười. Cứ chờ đó đồ khốn. Chờ xong việc tôi sẽ đá đít cậu. Đừng có hòng mà chạy.
“Tine, làm lại đi.”
“Vâng ạ.”
“Em ăn rồi mà đúng không? Có sức lên chứ.”
“Nhưng nhiều muỗi đốt em lắm chị ơi, máu em ngọt mà.” Không phải nói dối đâu. Ngoài mệt ra, chân tôi còn đang ngứa điên nữa.
“Được rồi, tập xong bài này thì nghỉ nhé. Nhưng tập trung lên nào.”
“Rõ!”
Được rồi! Cố lên nào! Đây là lần cuối cùng rồi. Vậy là chúng tôi dồn hết sức lực và quyết tâm vào việc tập luyện, khiến các chị khen không dứt. Vừa nghỉ được ba giây, tất cả mọi người lại chuyển hướng về Sarawat.
Giờ này cậu ta vẫn còn quan trọng đến thế hả?”
“Em Tine, em về trước được rồi.” Mọi người thấy tôi tiến rồi lại lùi nên hết sức bối rối.
“Em muốn lấy cặp ạ.” Tôi lễ phép đáp lại. Vấn đề là thằng quần kia đang cầm cặp tôi, nên tôi chưa thể về nhà được. Giờ mà hò hét đòi cậu ta trả cặp cho tôi thì có hơi kì. Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài đứng đần thối ra đó, cho đám muỗi được xơi tôi thêm một lát.
“Tôi về đây.” Lần này là Sarawat nói với các chị khóa trên. Sau đó cậu ta bước về phía tôi.
“Cậu về không?” Cậu ta hỏi tôi.
“Có.”
“Cẩn thận nhé.” Rồi cậu ta gật đầu chào.
“Đưa cặp tôi đây.”
“Đi với tôi. Tôi đưa cậu về.”
“Tôi đi xe.”
“Vậy để tôi tiễn cậu ra xe.”
“Cậu tưởng tôi là học sinh lớp mầm non cần cậu giúp à?”
“Em bé như cậu thì khác.” Cậu ta vươn tay xoa đầu tôi, rồi cũng bàn tay đó hạ xuống nắm tay tôi, mạnh mẽ lôi đi.
“Hôm nay cậu sơn phòng chưa?” Tôi hỏi, chân vẫn rảo bước cho kịp cậu ta.
“Chưa.”
“Cậu bảo hôm nay sẽ sơn mà.”
“Cậu không tới nên chẳng được gì cả. Tôi cần cu li.”
“Khốn!”
“Mai tới giúp đi.”
“Không. Mai là thứ bảy. Tôi phải ngủ đến chiều muộn.”
“Cậu mà qua thì tôi cho cậu sờ ngực đấy.”
“Tôi không thích ngực phẳng.”
“Tôi sẽ mua đồ ăn.”
“Không thèm.”
“Tôi sẽ giúp cậu làm bài tập về nhà.”
“Cậu và tôi có chung khoa đâu.”
“Tôi sẽ dạy cậu chơi guitar.”
Tôi đứng hình mất năm giây. Cậu ta đang tìm cách dụ dỗ tôi bằng thứ tôi đang muốn học cho thành tài. Tôi muốn chơi đàn thật điệu nghệ để có thể cướp được trái tim của bạn nữ khoa Dược nữa. Nếu phải chờ theo tiến độ ở câu lạc bộ thì chắc phải còn lâu lắc. Thế nên lúc này tôi đang nhìn chàng trai cao hơn trước mặt, suy nghĩ…
“Mấy giờ?”
“Hẹn cậu lúc 6 giờ. Đến thì gọi tôi dậy. Đi cẩn thận nhé.” Rồi cậu ta lại xoa đầu tôi lần nữa.
Tôi cũng đã cố giữ mình rồi đấy, nhưng mà đến khi tỉnh táo lại thì cậu ta đã đi mất tiêu rồi. Sáu giờ sáng? Gì mà sớm thế! Sao không bảo tôi về nhà cậu ta ngủ luôn cho rồi?
Tôi chỉ phàn nàn trong câm lặng vậy thôi. Tôi gọi cậu ta dậy kiểu gì nhỉ? Gõ cửa chắc là ồn lắm. Có khi hàng xóm nhà cậu ta xông ra đấm tôi không biết chừng. Tôi bực bội vì không nghĩ ra, nên tôi tự đá bánh xe của mình.
Xả giận xong, tôi mới đi tới mở cửa xe. Thò tay vào ba lô kiếm chìa khóa, nhưng thứ tôi tìm thấy lại là một lọ thuốc chống muỗi và chùm chìa khóa có móc khóa hình Luffy. Tôi khá chắc đây là của Sarawat. Có nên nói cảm ơn cậu ta không nhỉ?
Cảm ơn vì đã mua thuốc xịt muỗi nhé. Nhưng mà sao cậu không đưa lúc tôi đang tập cơ chứ?
Ting~
Lên xe chẳng bao lâu thì tôi nhận được chuông báo tin nhắn.
Saraleo
Đồ ăn: 10 hộc 350 bat
Đồ uống: 10 cai 80 baht
Thuốc xịt muỗi: 350 baht
Cậu nợ tôi 456 baht
Đúng là cái đồ phiền toái!
Một con heo ngu ngốc. Lại còn không bao giờ gõ cho đúng chính tả nữa! Tôi nghĩ là Green có khi chẳng thèm ghen tuông đâu nếu tôi có kết đôi với một tên dở hơi thế này. Ôi tim của tôi…
Bạn nghĩ là tôi nghe lời cậu ta hả? Cậu ta nói 6 giờ phải không? Thế là tôi dậy lúc 7 giờ, giải quyết vấn đề cá nhân đến 8 giờ. Lúc tôi tới nơi, tôi quyết định gõ cửa để tỏ ra lịch sự chút. Nhưng hình như thằng cha ở trong phòng chết ngắc rồi. Không một tiếng động. Tôi lại phải dùng chìa khóa.
Nhưng những gì tôi thấy là…
“Aaaahhhh~” Tôi hét, gần như nhảy dựng lên. Cái quái gì thế!!!!
Hình ảnh cơ thể trần trụi trước mặt tôi lúc này thật quá sức đau mắt với tôi. Cậu ta biết thừa sáng nay tôi sẽ đến, mà cậu ta vẫn ngủ trần? Đúng là không coi ai ra gì cả! Nào, để tôi lập mấy cái hashtag.
#Sarawatkhỏathân #SarawatExpo #Lộhàng #Hàngkhủng
Tôi phải ngừng ngay trí tưởng tượng đang đi chơi hơi xa của mình lại khi cậu ta ngồi dậy. Cậu ta dụi mắt, mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Nhưng mà tôi ở đây thì tỉnh lắm rồi đấy!
“Ồ, cậu tới rồi à?”
“Đồ khốn! Sao cậu không mặc gì?” Tôi mau chóng lấy chăn che nhưng thứ không phù hợp cho trẻ nhỏ xem đi.
“Thì ngủ mà?”
“Bình thường lúc ngủ cậu không mặc gì à?”
Cậu ta lắc đầu. Má! Sao tôi thấy cái gì của cậu ta cũng cứ khác thường thế nào ấy nhỉ? Tôi muốn hét vào mặt cậu ta bằng âm lượng khủng nhất của mình, nhưng không thể.
“Cậu phải mặc gì đó chứ. Nhỡ ai đó tới rồi thấy cậu thế này, tội cho mắt người ta lắm á.”
“Tôi ở một mình. Sao phải lo chuyện đó?”
“Nhưng nếu tôi muốn tập đàn ở đây…”
“Được rồi. Nếu cậu muốn tôi mặc thì tôi sẽ mặc.” Sao tôi lại như kiểu mẹ cậu ta thế nhỉ?
“Đi tắm đi.”
Cậu ta gật đầu như một chú mèo con và không tranh cãi gì thêm. Có thể là bởi vì cậu ta vừa tỉnh ngủ chăng?
Sau khi Sarawat vào phòng tắm, tôi ngồi mở nhạc nghe cho đỡ chán trong lúc chờ đợi. Tôi cũng nhìn quanh căn phòng đánh giá một lượt. Có vài thứ đã được dời chỗ. Tủ đồ và chén đĩa được kéo ra giữa phòng. Chỉ có mấy cây đàn guitar đắt tiền là ở trên giường, xa hẳn khỏi những thứ đồ khác.
Tôi đứng lên để sắp xếp lại đống sách đi học của cậu ta, rồi xếp chúng thành chồng trên giá. Cái giá này cũng đã được kéo xa khỏi tường. Rồi tôi quay ra xem màu sơn tường.
Giờ thì nó là màu xám. Dù gì thì vẫn sáng sủa hơn màu đen.
“Sarawat!” Tôi gọi lớn tên cậu ấy, trong khi cậu ấy vẫn còn trong buồng tắm.
“Hả?”
“Cậu ăn gì không? Tôi đi mua.”
“Có hộp cơm trưa trong tủ lạnh đấy. Lấy ra bỏ lò vi sóng đi. Sao cậu ngu quá vậy? Ở ngoài nóng như điên ấy.” Chà! Tôi lại bị mắng nữa này.
“Ờ rồi, má nó chứ.” Tôi đáp thế thôi chứ tôi chả làm gì. Tôi ngồi nghe nhạc mãi tới khi cậu ta tắm xong. Đừng có mơ tưởng là cậu ta sẽ bước ra kiểu sexy khăn tắm quấn ngang eo gì đấy, rồi thì nước ẩm ướt bám trên ngực trần, các thứ…
Bởi vì cậu ta đã mặc quần áo tử tế rồi. Chắc cậu ta sợ tôi lại chửi nữa.
Sarawat mặc một chiếc áo phông trắng lớn có chữ “Save Water, Drink Vodka” (Tiết kiệm nước, uống Vodka đi) và một chiếc quần đùi ngắn. Với tôi thì trông thật lạ lẫm bởi trước nay tôi chỉ toàn thấy cậu ta mặc đồng phục trường hoặc đồng phục đội bóng.
“Hơi hơi.” Cái thân cao kều của cậu ấy đi tới mở cửa tủ lạnh, lấy hộp đồ ăn ra rồi bỏ lò vi sóng.
“Tôi chỉ có Kra-Phao thôi.”
“Nếu không có gì khác nữa thì vậy cũng được. Tay cậu sao rồi?” Tôi vừa mới nhận ra là tay cậu ấy vẫn chưa khỏi hẳn. Tôi không biết liệu cậu ấy có thể tập đàn được hay không nữa.
“Sao cậu lại lo cho tôi?”
“…Tôi nói rồi, tôi chỉ đang lo cho câu lạc bộ thôi.”
“Tại vì cậu chưa cho tôi sờ ngực nên vết thương chưa lành được đó.”
“Biến thái!”
Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy cười khẽ. Sau đó bọn tôi ngồi xuống và ăn bữa trưa đã được làm nóng, vừa ăn vừa cãi cọ mất một tiếng. Lần này, nhiệm vụ của tôi sẽ bắt đầu, đổi lại là những buổi hướng dẫn guitar chuyên nghiệp. Nhưng sao tôi lại cố quá đến quá cố thế này nhỉ? Tôi nghĩ tôi sắp khóc đến nơi.
Tưởng tượng mà xem, hai thằng con trai cùng nhau khiêng giàn giáo vào phòng. Nếu bạn tính hỏi sao bọn tôi không nhờ người giúp, thì Sarawat đã bảo tôi là bạn cậu ta không biết đường đến đây. Được rồi, thế là chỉ có tôi. Chỉ mình tôi biết gian phòng bí mật của cậu ta.
Sau khi khiêng được giàn giáo vào xong, chúng tôi bắt tay vào làm. Việc dễ được dành phần tôi, đó là dỡ và sắp xếp đồ đạc ra giữa phòng. Công việc nặng nhọc bao gồm sơn tường và huýt sáo là của cậu ta. Ờ, tôi ổn lắm!
Nhọc nhằn nhất là tủ giày bị đổ lộn ngược trong lúc dỡ ra khỏi tường. Thế nên tôi phải xếp giày cho cậu ta. Nhưng tại sao? Sao tôi lại phải làm thế này nhỉ? Tôi có phải vợ cậu ta đâu cơ chứ!
Tôi ngồi xuống nhìn lom lom đống giày.
Nike, Adidas, Rebook, Vans, New Balance, và nhìn xem! Dép lào Chang Dao?
Nike, Adidas, Rebook, Vans, New Balance, và nhìn xem! Dép lào Chang Dao?
Có cả một lô dép lào ở đây! Cậu ta tính mở bộ sưu tập hả?
“Chỗ dép này là của ai thế?” Tôi chỉ mấy đôi dép xỏ ngón với thiết kế màu xanh đặc trưng của một nhãn hàng Thái.
“Tôi.”
“Tất cả chỗ này á?”
“Ờ. Đi thoải mái mà.”
“Tôi có nên nói cho đám fan của cậu biết không? Chắc họ mua cho cậu cả lố luôn ấy.”
“Nếu là quà của người khác thì tôi không dùng đâu.”
“Eo ơi! Một người đàn ông đứng đắn ghê ấy!”
“Nhưng nếu là quà của cậu thì tôi sẽ dùng.”
“Sao tôi lại phải mua cho cậu?” Sarawat liền nheo mắt nhìn tôi.
“Nè, mấy đôi đó để ở cửa, đừng có bỏ vào tủ.”
“Tôi là nô lệ của cậu chắc.”
“Ờ đúng rồi đó.”
Má! Tôi còn không thể đánh cậu ta chứ.
Tôi đi tới góc phòng để đem mấy đôi giày ra. Lúc nhìn thấy chúng, một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi.
Này mà cũng tính là giày hả? Ở nhà tôi gọi là rác rồi đó. Hầu hết giày của cậu ta đều mới tinh, chỉ trừ một đôi Converse và một đôi Onitsuka ngay trước mặt tôi đây. Sao cậu ta không dùng tất cả giày mình có nhỉ?
Tôi cứ càm ràm hết cái này tới cái khác nhưng cậu ta bảo gì thì tôi vẫn làm cái đó.
Căn phòng chưa bao giờ phải rơi vào im lặng. Không phải vì chúng tôi cãi nhau miết đâu, mà vì chúng tôi bật nhạc trong lúc làm việc. Rồi chợt có tiếng gõ cửa cắt ngang.
Cộc! Cộc! Cộc!
“Bạn cậu tới à?” Tôi hỏi, nhưng Sarawat lắc đầu và cau mày. Có vẻ cậu ta cũng đang không hiểu gì.
Cộc!
“Mở cửa đi.” Cậu ta bảo. Tôi đứng lên và ra mở cửa.
“Sao mà có quá trời báo vậy nè… Ơ? Xin chào? Cháu là bạn Sarawat à?”
Người phụ nữ đứng trước mặt tôi lúc này trông có vẻ hết sức ngạc nhiên. Tôi lùi lại để nhường đường cho những người vừa tiến vào mà không cần ai mời hay cho phép.
“Đây là mẹ tôi.”
Wow! Mẹ của cậu ấy trông trẻ ghê! Bảo sao Sarawat lại đẹp trai như thế.
“Cháu chào cô ạ.” Tôi lễ phép chắp tay cúi chào cô ấy.
“Sao mẹ không gọi?” Cái tên đang đứng trên giàn giáo, một tay thì cầm chổi sơn kia, từ tốn hỏi.
“Thế thì đâu còn bất ngờ nữa! Mẹ bí mật tới xem là con trai mẹ có giấu mẹ cái gì không đó.”
“…”
“Làm gì cứ làm đi. Mẹ chỉ ghé qua thăm thôi.” Sao lại thế được? Giờ thì tôi bắt đầu thấy không tự nhiên rồi đây này. Thêm nữa là cô ngồi gần tôi quá. Rất nhanh, cô đã lấy hoa quả trong túi mang theo bỏ vào tủ lạnh, rồi lại ngồi xuống giường theo dõi tôi và Sarawat.
“Cháu tên gì thế?”
“Dạ tên Tine ạ.”
“Bạn của Sarawat hả?”
“Vâng.”
“Hm… Lạ ghê. Bình thường thằng nhỏ có bao giờ đưa bạn về phòng đâu.”
“Không lạ đâu ạ.” Sarawat vội vã phản bác. Mẹ cậu ấy chỉ gật đầu rồi lại đi quanh phòng một lượt. Tôi không biết phải nói hay làm gì bây giờ nữa. Tôi còn không biết mình nên đứng đâu nữa kìa. Mặc dù mẹ của cậu ấy hiếu khách thật đấy nhưng mà chúng ta đều biết có một bức tường vô hình giữa thanh niên và người trưởng thành mà.
Bức tường của sự tôn trọng và suy nghĩ chu toàn.
“Tới đây giúp tôi sơn coi. Đứng đó quay mòng mòng như trẻ lạc làm gì đó. Đừng có mà hoảng.”
“Cái đ…” Tôi suýt chửi thề nhưng lập tức ngậm miệng ngay.
Cân nhắc tới sự hiện diện của mẹ cậu ta ở đây, nói năng tầm bậy chính là tìm chết.
“Mấy đôi giày này ném đi được rồi đấy. Tã hết cả rồi này.”
Trước khi sờ được vào cây chổi sơn, cả người tôi đã lao như bay qua chỗ mẹ của Sarawat với tốc độ tối đa.
“Cô ơi giày đó của cháu ạ.”
“Của Tine hả? Cô lại tưởng là của Sarawat.”
Ưm… gì cơ? Cháu nghĩ giày của con trai cô trông tã hơn của cháu nhiều ạ! Tôi nghe tiếng cô ấy cười khúc khích. Sau đó tôi quay lại giúp Sarawat tiếp.
“Thế sơn lại phòng làm gì thế con? Tưởng con không thích màu nào ngoài màu đen?”
“Có người không thích nên đổi lại ạ.”
“Ai thế? Bạn gái à?”
“Bạn thôi ạ.”
“Tệ chưa? Sao mãi chưa có bạn gái hả? Bị liệt à?”
“Mẹ…” Giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi biết cái cách hành xử gây ức chế người khác của cậu ta là từ đâu mà ra rồi. Táo rụng cũng không rụng xa cây được mà.
“Tine, cô nói Tine nghe nè. Sarawat chưa có bạn gái bao giờ đâu ấy.”
“Thật ạ?” Ô hô, mắt tôi mở to khi nghe mẹ cậu ta kể chuyện. Thiệt đó hả? Một anh chàng nổi tiếng cỡ này, được cả ngàn người theo đuổi mà lại chưa từng yêu ai? Hay là có mà cậu ta không kể mẹ nghe nhỉ?
“Ừ! Cô chỉ tìm thấy mỗi đĩa phim khi*u d*m lúc dọn phòng cho nó thôi à.”
“Là của ba mà!” Cậu ta đáp vội.
“Thế, Tine đã có bạn gái bao giờ chưa?”
“Rồi ạ.”
“Mấy cô rồi?”
“Ơ, nhiều ạ! Ha ha!” Nói xong cả hai chúng tôi cùng cười. Tôi là Cassanova kẻ sát gái đích thực nè.
“Kiếm cho Sarawat một cô bạn gái với nhé. Nó chẳng thích gì ngoài…” Chợt cô ngừng lại và hít sâu một hơi, như thế đang cố kìm nước mắt.
“…”
“Sarawat, mẹ đã biết mình mất con từ ngày hôm ấy…” Gì drama dữ vậy.
“…”
“Ngày mà con mua cây đàn guitar đầu tiên. Con đã quên mẹ luôn rồi.” Giờ thì tôi thấy thương nhà cậu ta đấy nhưng mà…
Đừng có cười, Tine. Ngưng. Không được cười!
Hahahahahahahahahaha!
Sau đó mẹ Sarawat ngồi nói chuyện với chúng tôi thêm nửa tiếng nữa. Lí do cô tới hôm nay là bởi ba của cậu ấy có vài công tác chính phủ cần làm, nên họ đã bay tới Bangkok từ Chiang Mai. Cô để cho chúng tôi ít táo và KitKat.
Giờ thì căn phòng đen sì đã chuyển thành màu xám lạnh. Đây là kiểu phòng Âu Mỹ mà tôi thích. Tôi tính hỏi xin chỗ sơn còn lại để mang về sơn lại tường phòng mình luôn.
“Nè, tôi muốn biết cái này.”
Sarawat ngồi trên sàn, gọt táo bỏ vào đĩa cho tôi ăn.
“Gì?”
“Mẹ cậu bảo rằng cậu chưa từng có bạn gái bao giờ. Thật hả?”
“Thì như vậy đó.”
“Thật luôn hả? Khó tin vậy.”
Có nên tin cậu ta không? Sao mà một con hàng hiếm như cậu ta vẫn còn nguyên tem được? Hay là bởi cái thái độ của cậu ta khó ưa quá? Nhưng ai mà lại không thích một anh vừa đẹp trai vừa giàu như cậu ta cơ chứ?
“Thế cậu thích người như thế nào?”
“Làm gì?”
“Thì tìm bạn gái cho cậu đó.”
“Đ** phải việc của cậu.” Ơ nghe tổn thương đấy! Nhưng mà thôi tôi quen rồi.
“Nói đi mà!”
“…”
“Được rồi. Hay thế này nhé. Cậu chỉ cần gật hoặc lắc thôi.”
Cái này chỉ là vì tôi tò mò thôi, chứ tôi chắc chắn sẽ kín mồm kín miệng rồi. Trông cậu ta có vẻ cũng đồng ý, thế là tôi bắt đầu hỏi.
“Cậu thích người xinh đẹp không?”
Cậu ta lắc đầu.
“Đáng yêu vui tính?”
Lại lắc đầu lần nữa.
“Giàu, trưởng thành?”
Lắc đầu.
“Cậu có thích con gái không thế?’
Lại nữa.
“Hả? Thế cậu thích con trai à?”
Vẫn lắc đầu.
“Cái gì cũng không thích? Cậu có phải là người không hả? Tóm lại cậu thích gì?”
“Tôi thích cậu.”
Ôi ôi… xem cái cách cậu ta trả lời kìa. Ô hô!
“Nếu cậu chỉ muốn trêu chọc tôi thì không cần phải nói mấy câu kiểu đó đâu.”
Nhưng chẳng hiểu tôi bị làm nữa. Hay là táo có độc nhỉ. Sao tim tôi lại đập nhanh thế này?
Cuối tuần trôi qua. Cuộc đời Tine sang chảnh vẫn y như cũ. Bình yên sống với hội bạn thân, tập đàn ở câu lạc bộ âm nhạc, thi thoảng lại cúp học. Green cũng vẫn như cũ, vẫn đeo bám như đỉa làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Anh ta còn đi kể với mọi người là tôi thích đồ anh ta mua cho nhường nào nữa chứ.
Cái quái gì thế không biết?
Điều quan trọng nhất bây giờ là mối quan hệ giữa tôi và Prae, bạn nữ khoa Dược. Tối nào chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng mà chỉ được một lúc. Không phải bởi cô ấy ngủ quên hay sợ tốn tiền điện thoại gì đâu. Tất cả là tại Sarawat! Lần nào cậu ta cũng gọi cắt ngang bọn tôi.
Thứ Sáu, thay vì đưa gái đi ăn kem hay xem phim, gieo mầm tình yêu các thứ, thì giấc mơ ngọt ngào đó bị phá tan tành bởi thành viên câu lạc bộ âm nhạc. Tôi phải giúp mọi người chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc ‘Alter Ma Jeeb’ vào Chủ nhật này. Prae cũng tới, nhưng không ở lại lâu vì cô ấy có việc phải làm ở khoa Dược. Thế là tôi chỉ có thể chịu đựng một ngày không mấy vui vẻ với… Green.
“Tine, hay là bọn mình làm một show…” Giọng oang oang của anh ta nghe phiền hết sức.
“Show gì của anh? Không!” Vừa nói tôi vừa cỗ giãy khỏi cái tay đang quấn lấy tôi của anh ta.
“Thì show ân ái đó. Mọi người sẽ nhận ra sức mạnh của tình yêu mãnh liệt thế nào.”
“Thôi xin, anh đừng có đùa cợt kiểu đó hôm nay. Tôi không có tâm trạng đâu.”
“Khi nào em mới đổi ý đây?”
“Thế khi nào anh mới thôi hả?”
“Khó đấy.”
“Sao cũng được.”
“Thôi mà. Đừng giận mà.”
“…”
“Còn Sarawat thì sao? Chỉ là bạn bè với em thôi đúng không?”
Thấy không? Giờ thì Sarawat ở đâu khi tôi cần cậu ta nhất? Má nó chứ! Sarawat mau cứu tôi!
“Không phải việc của anh.”
“Anh thấy Sarawat chỉ follow mình em trên Instagram. Nhưng… giữa hai người không có gì hết, đúng không?”
“Cậu ta đang theo đuổi tôi.”
“Đừng có điêu. Em bảo với mọi người rằng hai đứa chỉ là bạn thôi cơ mà.”
Lại nhắc đến anh bạn nổi tiếng của chúng ta người gây họa trên Instagram. Sau khi cậu ta bấm theo dõi tôi xong, số người theo dõi tôi cũng nhanh chóng tăng theo. Đi kèm với đó là vô vàn tin nhắn hỏi lí do vì sao Sarawat lại theo dõi tôi.
Câu trả lời duy nhất mà tôi phải liên tục copy – paste qua lại là “Bọn tôi chỉ là bạn.”
Hẳn là nó đã tới tai Green rồi, anh ta cái gì cũng biết. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo bây giờ. Tôi đã có một người giả vờ theo đuổi mình, một cuộc hẹn giả, tôi cũng đã tỏ ra không quan tâm tới anh ta nữa rồi. Nhưng chẳng có cái nào trong những việc tôi làm có vẻ như có tác dụng đẩy anh ta ra xa cả.
“Anh gọi mấy đứa tới đây là để giúp sắp xếp chứ không phải để ngồi nói chuyện nhé. Green, cầm trống đi. Còn Tine nữa, giúp mọi người dựng gian hàng đi.”
Ông trời đã gửi Disathat, kẻ mồm chó vó ngựa này, tới để lôi cổ Green đi. Chúng tôi lập tức làm theo chỉ thị vì sợ bị đá khỏi câu lạc bộ.
Lễ hội âm nhạc của chúng tôi là chương trình lớn nhất trong năm, diễn ra ở sân vận động ngoài trời. Câu lạc bộ của bọn tôi đồng tổ chức với khoa Âm nhạc. Tên lễ hội là ‘Alter Ma Jeeb’, đặc trưng bởi alternative rock, giống kiểu âm nhạc những năm 80 hay 90 ấy. Tôi tới trước sân khấu, nơi có một nhóm sinh viên năm nhất và năm hai đang bận bịu trang trí. Ghế ngồi được thay thế bằng cái khối vuông làm bằng rơm. Việc của tôi là xếp các khối này ra.
“Chọn giúp tôi một bài đi.” Một lát sau, Sarawat tới bên cạnh, chọt chọt tôi
“Nè! Cậu đi đâu mất tiêu thế? Hồi nãy chẳng thấy đâu cả.”
“Tôi có buổi tập bóng. Sắp tới trận đấu giữa các trường đại học rồi.” Ừ nhỉ. Tôi có lẽ đã quên béng luôn chuyện mình phải đến sân tập hôm qua để diễn tập cổ vũ cho trận đấu này.
“Ờ, mà cậu vừa bảo gì ấy nhỉ?”
“Chọn giúp tôi một bài.”
“Bài gì?”
“Để chơi trên sân khấu đó.”
“Cậu hỏi thành viên ban nhạc chứ hỏi tôi làm gì?”
Năm này sẽ có nhiều ban nhạc tới lễ hội lắm. Mỗi khóa đều phải tự lập một ban nhạc riêng để biểu diễn. Sarawat và nhóm của cậu ấy là ban đại diện cho sinh viện năm nhất.
“Thôi nào, cho một cái tên đi.” Cậu ta phiền muốn chết. Nhưng tôi vẫn nghĩ một lúc xem tôi thích bài gì.
“Một bài của Scrubb.”
“Cậu là vợ của Scrubb à? Lần nào cũng như nhau.”
“Thế giờ cậu muốn sao?”
“Nghĩ bài gì của thập niên 90 ấy. Đây là lễ hội âm nhạc alternative mà, ok?”
“Nhưng khóa trên đã bảo là không nhất thiết phải chọn nhạc cũ rồi mà. Bài nào cũng được, đúng không?”
“Thế cậu đề xuất đi.”
“Nhạc của Scrubb đó.”
“Không. Band khác không được hả?”
“Scrubb.”
“Ngoài band đó ra.”
“Scrubb.”
“Khác đi.”
“Cậu đi mà hỏi P’Aoy với P’Chod ấy!”
Ôi trời ơi. Tôi chịu hết nổi thằng ngu này rồi. Đã xem Club Friday the series bao giờ chưa hả?
“Ờ, khóa trên của tôi hả. Chắc họ cũng sẽ bảo là Scrubb cho mà xem.”
Cậu ta cốc đầu tôi rồi bỏ đi. Cậu ta vừa làm gì thế nhỉ? Tôi tưởng là cậu ta tới chỉ để cãi nhau với tôi thôi đấy. Thật tình không thể hiểu nổi Sarawat.
Lễ hội âm nhạc Alter Ma Jeeb cuối cùng cũng đến.
Âm nhạc sống động đi kèm với ánh đèn mờ ảo lãng mạn khiến cho bầu không khí có cảm giác như thập niên 80-90 thật. Tôi đứng giữa dòng người nườm nượp qua lại giữa các gian hàng ăn. Có đủ loại đồ ăn, tráng miệng và cả đồ phụ kiện được bày ở đây.
Tôi đi cùng hội bạn thân của mình, nhưng rồi cũng phải tách ra vì tôi còn phải đi tới sau sân khấu để hỗ trợ thiết lập hệ thống âm thanh. Lũ bạn tôi thì có một nhiệm vụ khác, đấy là giúp tôi tránh thoát khỏi Green. Sau khi mọi thứ được thu xếp ổn thỏa, tôi rủ ngay Prae cùng đi mua đồ ăn. Bọn tôi ngồi nói chuyện khoảng một tiếng cho tới khi ban nhạc của hội năm nhất lên biểu diễn.
Hôm nay trông Sarawat ngầu thật đấy.
Cậu ấy bước lên sân khấu cùng các thành viên khác, giữa tiếng hò reo của mọi người xung quanh.
“Wheeeeww! Sarawat!!!”
“Hôm nay Sarawat đẹp trai quá!”
“Tới đây! Tới đây đi! Để tôi chăm sóc cậu! Tôi giàu nè! Nhiều tiền lắm!”
Đủ thứ âm giọng hỗn tạp gào thét không ngừng nghỉ. Tôi và Prae đứng ngay bên phải sân khấu, đều bị đẩy lùi ra sau. Dù sao cũng không vấn đề gì với tôi. Mắt tôi vẫn còn nhìn rõ chàng trai chơi guitar đang đứng trên sân khấu. Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng với dòng chữ “Alter Ma Jeeb”.
“Chào mọi người! Chúng tôi là Ctrl+S!” Giọng nói êm mượt đó là của Taem, người hát chính trong nhóm đến từ khoa Kiến trúc. Khán giả ở dưới lại điên cuồng hơn, hò reo. Hẳn là nhiều người đang tự hỏi tên nhóm gì mà kì lạ thế.
Tôi cũng chẳng rõ ai nghĩ ra cái tên này nữa. Nhưng mà theo tôi biết thì Ctrl+S là phím tắt trên bàn phím, dùng để lưu tài liệu. Ý là ban nhạc này muốn được lưu trữ trong ổ cứng của mọi người mãi. Sếnnn~ Buồn nôn quá đi.
“Mình là Taem, năm nhất khoa Kiến trúc.”
Tiếng hò reo vang dội~
“Bên cạnh mình đây là tay bass, Jan! Chơi keyboard là Non, và bên trái mình là Sarawat, chơi guitar ạ!”
“Whew! Sarawattt! Ỏoooo!”
“Và chơi trống là Boom ạ!”
Tiếng hò hét ầm ĩ vẫn chưa ngớt, mãi cho tới khi nhạc dạo của bài hát đầu tiên vang lên. Taem vẫn tiếp tục giao lưu với khán giả.
“Bài hát này dành cho những người có trái tim tan vỡ vì yêu.”
“Bọn em ở đây! Bọn em độc thân nè! Sarawattt ơiiii!”
“Và cho những người độc thân…”
“…”
“Đôi khi có vài điều ta muốn quên đi,
Nhưng kí ức lại chẳng phải mờ, cho dù… là vào mùa hè.”
LẠI LÀ TIẾNG HÉT~
Bài hát đang chơi là ‘Mùa hè’ của Paradox. Nhịp điệu vui tươi của nó khiến mọi người đều nhún nhảy theo. Tôi nhfin sang Prae, mong mỏi sẽ được nhảy cùng cô ấy hôm nay, nhưng không…
“Tine.”
“Ừ?”
“Mình phải về rồi.”
“Thật hả? Giờ này á? Sao thế? Cần mình đưa về không?”
“Mẹ mình đón rồi. Chơi vui nhé! Hẹn mai gặp nha!” Và thế là thôi, cổ bỏ lại tôi một mình giữa đám đông.
“Một mình chơi vơi giữa đám đông,
Anh nhìn sang để thấy em quay lưng bước đi.
Những điều quanh anh đã chẳng còn như trước,
Tựa như mùa hè của anh chẳng có em.”
Ờ, cổ bỏ tôi đi ngày lúc bài hát đang chơi. Tôi hơi buồn một chút nhưng cũng chỉ vài phút thôi bởi vì sang bài thứ hai là tôi đã hát và nhảy đầy nhiệt huyết rồi.
Hôm nay Ctrl+S chơi bài ‘Mùa hè’ của Paradox, ‘Khói’ của Desktop Error và ‘Korn’ của ban nhạc huyền thoại Moderndog. Nhưng trước khi chơi bài cuối cùng, Taem nói một câu khiến đám đông đều bất bình.
“Thật ra chúng tôi định chơi bài mà Sarawat đề xuất cơ.”
“…”
“Nhưng cậu ấy đã không thắng trong cuộc tranh luận với các thành viên khác nên, chúng tôi xin lỗi nhé.”
“Chán ghê.”
“Không sao hết! Bởi vì bài tiếp theo đây chúng tôi sẽ gợi nhắc cho các bạn về mối tình đầu tiên. Trước cả khi trời có màu xanh, và mặt trời thì ấm…”
Ca khúc của Moderndog kết thúc với một nốt ngân tuyệt đẹp và tiếng hò reo vang dội dưới khán đài. Các cô gái thì phát nghiện với việc chụp ảnh và quay video của Sarawat. Dù sao thì bài hát cũng đã kết thúc rồi và đã đến lúc ban nhạc tiếp theo lên sân khấu. Tôi phải quay lại giúp mọi người ở sau khán đài.
“Đói không?” Tôi hỏi tất cả các thành viên ban nhạc vừa xuống khỏi sân khấu. Nhưng hầu hết bọn họ đều lắc đầu, chỉ có Sarawat là gật như bổ củi.
“Có gì ăn không?”
“Tôi chưa mua gì cả. Cậu muốn mua gì không?”
“Ừm.”
“Thế đi thôi.” Tôi nắm cổ tay cậu ta kéo đi, nhưng có vẻ như cậu ta không muốn bước ra khỏi chỗ khuất.
“Tôi thấy chuyện xảy ra lúc nãy rồi.” Tôi phải suy nghĩ mãi mới hiểu ra. Hóa ra là vì Prae.
“Cậu biết thừa là tôi tính cưa cẩm cô ấy mà. Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục giả vờ theo đuổi tôi đấy. Tôi không muốn Green làm phiền đến cổ.”
“Người cậu đang cưa cẩm là tôi, chứ không phải người khác.”
“Đừng có làm quá. Cậu cưa tôi chứ tôi thì không, ok?”
“Như nhau cả.”
“Chỉ giả vờ thôi mà, đừng nghiêm trọng thế chứ.”
Rồi tôi nhận ra Sarawat rơi vào im lặng. Tôi kéo tay cậu ta lần nữa, định là sẽ xin tha thứ. Sao tôi lại đến mức này chứ? Đến mức phải xin con gấu này tha thứ?
“Tôi muốn ăn thịt xiên.”
“Thì mua đi.” Cậu ta đáp, vẫn có vẻ giận dỗi. Nhưng mà giận dỗi cái gì cơ chứ? Bộ cậu là vợ tôi hả?
“Mua cho tôi đi mà!”
“Các bạn cậu đâu?”
“Fong đi vẽ hình xăm rồi. Peuk thì đang chụp ảnh đồ ăn để cho lên page của nó. Thằng Ohm thì ở kia kìa.” Tôi chỉ về phía thằng Ohm, đang cười đùa với mấy cô gái. Tôi chẳng biết họ đã làm gì với Green nhưng anh ta không có ở đây. Nhưng rồi sự tò mò của tôi cũng bay biến khi thấy anh ta đứng cùng P’Dim, chủ tịch câu lạc bộ, cùng nhau bê bộ trống.
“Được rồi. Đi mua thịt xiên.”
Trên đường tới gian hàng, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại tiếp tục…
“Cậu không chơi bài của Scrubb.”
“Ừ.”
“Nhưng không sao. Lúc nãy Taem hát tốt thật. Giọng cậu ấy hay ghê.”
“Tại sao?”
“Hở? Không phải lúc nãy cậu ấy hát tốt à?”
“Tại sao?”
“Tôi nghĩ là tốt thôi.”
“Sao cậu không thôi ngưỡng mộ người khác đi. Tôi đang ở đây này. Khen tôi trước đi.”
“Gì? Cậu là trẻ nít à? Sao cậu lại cần được khen làm gì hả?” Cậu ta lại trưng ra bộ mặt than với tôi.
“Đây này! Đây này!” Tôi chọt vai người bên cạnh để dừng lại trước gian bán thịt xiên.
“Lấy mấy xiên?”
“Sarawat, cậu muốn mấy cái?”
“Hai.”
“Thế, cho em bốn nhé?” Tôi nói xong thì thấy người bạn hàng và bạn của chị ấy cười khúc khích với nhau. Trông có vẻ như họ đã bỏ hẳn 7 xiên vào túi.
“Hình như nhiều quá rồi ạ.”
“Không sao. Của Tine và Sarawat thì miễn phí nhé.”
“Cảm ơn ạ.”
“Nhưng mà… Cho bọn chị chụp với Sarawat một kiểu ảnh được không?” Tôi quay sang nhìn người trông chán muốn chết đứng cạnh mình, huých nhẹ vai cậu ta.
“Sarawat.”
“Gì?”
“Các chị ấy muốn chụp ảnh với cậu kìa.”
“Tôi buồn ị. Đi vệ sinh đây.” Gìiiii?
Cuối cùng, tôi phải xin lỗi mấy cô gái vì thằng cha kia đã bỏ đi trước. Chỉ để phát hiện ra là cậu ta chẳng đi nhà vệ sinh nào cả, chỉ đang ngồi dưới một mái vòm.
“Thịt xiên của cậu. Tôi phải trả hết chỗ này vì cậu đấy biết không hả?”
“Đúng rồi đấy. Mua thì phải trả tiền.” Cậu ta vừa nói vừa cười khúc khích.
“Xì! Lần nào cậu cũng làm tôi mất mặt. Thịt xiên, bài hát, rồi nhiều thứ nữa.”
“…”
“Bài hát của Scrubb của tôi đâu?”
“Nhảm nhí.”
Tôi cũng nên quen với việc bị chửi rồi. Thế là tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, ăn xiên thịt của mình một cách ngon lành. Tôi thấy người phía trước mình giơ điện thoại lên như thể đang định chụp một tấm selfie. Nhưng…
Tôi biết cổ đang làm gì.
“Nè, cô kia đang chụp ảnh cậu kìa.”
Tôi bảo Sarawat. Cậu ta lập tức ngước lên khỏi túi thịt xiên, nhìn cô gái đang đứng cách chúng tôi 5 mét.
“Awwww!” Âm thanh đó làm tôi chết đứng.
“Sarawat cười! Sarawat cười với tôi này!” Tôi nghĩ cô nàng lăn quay ra luôn rồi.
“Cậu cười đấy à?”
“Ờ. Cậu chẳng bảo cổ đang chụp ảnh còn gì.”
“Nhưng lúc mọi người hỏi cậu đều từ chối mà, đúng không?”
“Vì tôi muốn bức hình đó.”
“Gì? Cậu điên hả? Bao nhiêu người tag cậu trên Instagram đấy thôi. Cậu muốn bức hình đó làm gì?”
“Vì cậu ở trong cùng khung hình với tôi.”
“…”
“Tìm được một tấm ảnh mà cậu đang không tạo dáng kiểu cách khó quá.”
“…”
“Nhưng đáng yêu lắm.”
Baaaam!
Tim tôi hình như vụt ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Tôi đã trở lại sau cơn đau tim. Có một đứa bạn như Sarawat mệt thật đấy. Cậu ta cứ tối ngày nói mấy lời ngọt ngào, kiểu để cưa cẩm tôi ấy, cho dù Green chẳng có ở quanh.
Bọn tôi dành thời gian đi dạo loanh quanh, xem mấy sạp đồ ăn, mãi tới khi lễ hội âm nhạc gần tới hồi kết thúc. Ban nhạc cuối cùng chuẩn bị lên sân khấu, đó là band của P’Dim hay còn được biết đến với tên Disathat. Ảnh là trưởng nhóm của ban nhạc ‘Smoky Bite’ đang ở trên sân khấu lúc này. Tôi và Sarawat hòa mình vào đám đông để cùng nhau nghe phần biểu diễn cuối.
“Xin chào!” Giọng ca chính cất lời chào khán giả, mọi người cũng hò reo đáp lại. Phần giới thiệu chỉ mất vài phút, sau đó họ bắt đầu chơi nhạc. Chúng tôi nhún nhảy theo nhịp các ca khúc của Sqweez Animal và lại đung đưa theo những khúc nhạc của Pruu. Họ chỉ chơi có 10 phút, nhưng đó là 10 phút hạnh phúc nhất.
“Và đây là sẽ là bài hát cuối cùng…”
Sau đó thì tôi chẳng còn nghe thấy P’Dim nói gì nữa, bởi vì bàn tay dày dặn của ai đó dịu dàng vỗ vai tôi.
Tôi quay lại nhìn người đó trong một khoảnh khắc. Cậu ấy đưa tai nghe cho tôi, còn tôi nhìn cậu đầy bối rối.
“Cậu bảo muốn nghe nhạc của Scrubb mà.”
“Ừ, nhưng cậu có chơi đâu.”
“Bạn tôi không đồng ý. Họ muốn chơi bài kia.”
“Tôi biết.”
“Chương trình sắp kết thúc rồi.”
“Ừ.”
“Nghe một bài của Scrubb cùng nhau nhé.” Cậu ấy nhét tai nghe bên phải vào tai, tôi cũng đeo tai nghe phía của mình lên.
Trước mặt chúng tôi là ban nhạc cuối cùng. Họ chơi bài gì đó mà tôi nghe không rõ. Có biết bao nhiêu người đứng quanh chúng tôi đang hát theo. Chỉ có tôi và Sarawat là đứng im chờ đợi giai điệu chuẩn bị cất lên từ tai nghe.
Chỉ có chúng tôi. Hai người duy nhất nghe được bài hát này.
Tôi nghe nhạc dạo là nhớ ngay, đó là ‘Mọi điều’ của Scrubb.
“Mọi người cùng hát nào! Vẫy tay nào!” P’Dim nói, và thế là Sarawat hát theo. Hát bài hát của chúng tôi.
“Anh sẽ làm mọi điều, sẽ thử mọi cách
Để khiến anh biết rõ hơn chuyện sẽ thế nào.
Dù em đang có một ai khác cũng chẳng quan trọng, chỉ cần nhìn anh thôi
Chỉ như vậy thôi, là anh đã hạnh phúc rồi.
Anh không để tâm nếu em đã có một ai hay sự thật là thế nào
Anh không biết, anh chỉ cần có em trong tim anh thôi.”
Và đó là cách chúng tôi kết thúc lễ hội âm nhạc Alter Ma Jeeb: Nghe một bài hát của Scrubb, cùng nhau.