Giản Tinh Mạn mệt đến mức không nhấc tay lên nổi, cô khép hờ mi mắt, liên tục thở hào hển. Mỗi lần thở gấp nơi riêng tư của cô lại trào ra chút tinh d*ch màu trắng, chảy dọc theo chân cô, nhỏ xuống chân anh, trông cực kỳ dâm mĩ.
Sau khi trải qua giai đoạn cao trào thì hoa huy*t của cô hiện tại không ngừng tuôn ra tinh dịch, khiến Lục Vãn vừa rút ra khỏi đó lại ham muốn được làm thêm lần nữa.
Mắt anh giật giật, cố kìm nén xao động bên trong mình rồi sau đó ôm người đang mềm nhũn đặt lên giường, đưa tay lên mũi cô chùi đi nước mũi đang tèm lem, nhìn cô thật dịu dàng.
Cuối cùng anh đã có được Tinh Tinh, còn trái tim cô…
Ngày dài tháng rộng, sau này sẽ có.
Lục Vãn xoay người vào phòng tắm, sau đó đi ra cầm theo khăn thấm nước ấm lau người cho cô.
Anh quay mặt sang hướng khác không dám nhìn thẳng vào Tinh Mạn, chỉ hành động theo cảm giác của mình, lau mồ hôi giúp cô, dần dần mắt anh hơi đỏ lên, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Vật bên dưới người chẳng biết đã đứng thẳng tự lúc nào, không cho phép anh xem nhẹ nó. Đầu ngón tay sơ ý chạm vào làn da trơn bóng nhẵn nhụi, anh chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng cơ thể mềm mại lướt trên đầu ngón tay sẽ quyến rũ mê hoặc như thế nào, chừng như muốn lấy mạng anh.
Trong người nóng ran như ngọn lửa bén vào cỏ khô điên cuồng bùng cháy lên, Lục Vãn nhanh chóng từ trên giường đứng dậy đi tới bên cửa sổ
Giờ phút này anh cần phải tỉnh táo, Tinh Tinh đang ngủ, anh không được tiếp tục dày vò cô.
Người anh cao lớn đúng dựa vào bệ cửa, Lục Vãn móc một điếu thuốc từ trong hộp ra kẹp giữa kẽ ngón tay rồi châm lửa, ngậm trong miệng rít một hơi thật sâu, sau đấy nhả ra một làn khói mù lượn lờ, mặt mày dần thả lỏng.
Đường phố về khuya thật vắng lặng, chỉ còn lại cỏ cây, cùng tiếng côn trùng thi thoảng ngân vang, ngọn đèn đường dù sáng rực vẫn có chút cô đơn, giống như anh vậy.
Anh luôn khao khát được trở thành ánh sáng duy nhất trong tim Giản Tinh Mạn, mà người cô mong muốn cũng không phải là anh.
Tóc Lục Vãn bị gió thổi tán loạn, nét mặt anh bình thản ẩn hiện trong đêm, đáy mắt có chút cô đơn.
Anh nhìn lên bầu trời, trăng đêm nay khuyết nửa, sao sáng bị mây mù che phủ, không nhìn được hình dạng, cũng chẳng buồn chiếu sáng.
Tay xoa xoa miệng, Lục Vãn quay mặt nhìn chăm chú cô gái đang say sưa ngủ trên giường, anh mỉm cười thỏa mãn, giống như đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Thật tốt, “ngôi sao nhỏ” kia vẫn luôn nằm trong tim anh, chưa từng rời khỏi đó.
Nhưng mà, hình như anh chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên khóe môi cứng đờ, bàn tay run rẩy che miệng, chút hoảng loạn chợt hiện lên đôi mắt.
Anh đã sai lầm rồi, anh đã chọn sai thời điểm mà làm ra việc mình không nên làm.
Anh không nên nóng lòng như vậy, không nên vì xúc động nhất thời của bản thân mình mà để nỗ lực trong suốt bốn năm qua của anh “thất bại trong gang tấc”.
Tinh Tinh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Cô say thật, nhưng anh thì hoàn toàn tỉnh táo…
Lục Vãn mím môi, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô chợt lóe lên tia sáng “khát máu”, đôi môi cong lên nụ cười ma mị, ẩn hiện trong đêm tối.
Anh tuyệt đối không để cô rời xa anh, không bao giờ, trừ phi anh chết, nếu không thì đừng mơ tưởng đến chuyện đó!
Anh lấy tay vò tắt điếu thuốc đang cháy rồi ném vào thùng rác, thong thả đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Giản Tinh Mạn, bàn tay vuốt ve gò má cô, ánh mắt sáng lên như ngọn đuốc, yêu thương sâu sắc tận đáy lòng, “Tinh Tinh của anh, em chính là khát khao của đời anh. Vì em, anh có thể từ bỏ tất cả, ngay cả mạng sống này. Em là người mà đời này anh không thể nào có được, nhưng anh lại không thể nào bỏ qua em, anh không thể đưa ra lựa chọn nào khác ngoài em. Nếu lỡ sau này em phát hiện ra anh đã lừa gạt em, em có thể tha thứ cho sự hèn hạ của anh không, tha thứ cho cả những lấp liếm và dối lừa này của anh, được không em?”
Cô vẫn đang say giấc nồng, hơi vểnh môi, gương mặt cô hồn nhiên, hoàn toàn đối lập với bộ dáng đê tiện hèn hạ của anh.
“Tinh Tinh sẽ tha thứ cho anh mà.” Đôi mắt Lục Vãn âm u, không biết câu vừa rồi có phải đang hỏi không, nhưng anh dường như đang trả lời câu hỏi của chính bản thân.
Anh đặt một nụ hôn lên trán Giản Tinh Mạn, đưa tay cầm lấy bình hoa đang đặt trên tủ cạnh đầu giường đập thật mạnh lên đầu mình.
Bình hoa trong tay Lục Vãn bể nát, mảnh vỡ ghim thật sâu vào lòng bàn tay anh, máu chảy ra. Máu tươi từ trên trán chảy xuống uốn lượn theo đường nét gương mặt anh, anh mỉm cười bất lực lên sự ngu ngốc của chính bản thân mình, trong đôi mắt anh lúc này đong đầy hình dáng của người đó.
Cha anh đã từng nói, nếu yêu ai thì phải ra sức giành lấy tình cảm từ người đó, hèn nhát bất lực cũng được, không từ thủ đoạn nào cũng được, chỉ cần đạt được mục đích của mình, cho dù có “sức đầu mẻ trán”, cũng phải chiếm được cô.
Vì ta chỉ có một lần thôi, một lần duy nhất, phải có được những gì mình mong muốn mới không phí phạm cuộc đời này.
Buổi sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua màn sương sớm, nhẹ nhàng đem ánh sáng phủ lên vạn vật trên thế gian, bầu không khí xung quanh trong lành và thoải mái.
Giản Tinh Mạn vẫn còn hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng, cả người cô giống như vừa bị bánh xe nặng nề lăn qua, bên dưới cô đau rát như bị người khác tàn nhẫn xé rách.
Đầu óc đang mơ màng dần tỉnh táo, cô vội vàng vén chăn lên nhìn nhìn xuống dưới, nơi đó ứa máu sưng tấy, nhìn qua là biết mình vừa bị…
Tim đập nhanh như trống đánh, cô trở nên hoảng loạn, đôi môi Giản Tinh Mạn run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tối qua cô chỉ cùng Lục Vãn uống chút rượu, sao tự nhiên cô lại “thất thân” cơ chứ?
Phải rồi, Lục Vãn…
“Lục Vãn, Lục Vãn…”
Cô lớn tiếng kêu, điên cuồng gọi Lục Vãn. đôi chân mềm nhũn bước xuống giường, cả người ngã trên mặt đất, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác.
Giản Tinh Mạn không thèm quan tâm đầu gối mình đang đau nhói, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, nhanh chân bước ra ngoài tìm Lục Vãn.
Cô biết rõ nơi này, đây là nhà của Lục Vãn, tối qua anh đã làm chuyện gì với cô đây hả, tại sao anh có thể làm vậy với cô, cướp mất sự trong trắng của cô…
“Lục Vãn, Lục Vãn cái tên khốn khiếp đi ra đây cho tôi, Lục…”
Giản tinh mạn nhìn người đàn ông đang nằm cuộn tròn trên ghế trong nháy mắt cô tự nhiên im bặt, nhanh chóng chạy tới chỗ anh đang nằm, lo lắng hỏi: “A Vãn anh bị sao vậy? Sao lại bị thương hả? Ai đánh anh vậy A Vãn?”
Trên ghế sa lon, mặt mũi anh nhợt nhạt, khắp người loang lổ vết máu quấn chặt chăn, giống như một con thú nhỏ đang tự mình liếm láp vết thương, người khác nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Tim Giản Tinh Mạn đau nhói, so với việc bản thân mất đi sự trong trắng, Lục Vãn bị thương tới nông nỗi này khiến cô đau đớn hơn nhiều.
Trong trí nhớ của cô vẫn còn hiện rõ ràng hình ảnh của anh suốt những năm cấp ba, người đầy vết thương, không ai thương xót, không ai quan tâm, mọi người xung quanh coi như anh chưa từng tồn tại trên đời này vậy.
Cô làm bạn với anh, bảo vệ anh suốt bốn năm qua, dĩ nhiên cô không mong muốn nhìn thấy cảnh tượng ngày đó thêm một lần nào nữa.
Giản Tinh Mạn liên tục hỏi tới tấp, mà anh giống như không nghe thấy câu hỏi của cô nên không hề trả lời, đôi mắt trừng to nhìn cô chằm chằm, vô cùng hoảng loạn.
Người Giản Tinh Mạn hơi đơ ra, thình lình cô giống như ý thức được điều gì đó, rụt rè gọi: “A Vãn.” Cô vươn tay tới gần định xoa đầu anh.
“Bang…”
“Đừng đánh tôi nữa.”
Anh mạnh mẽ hất tay cô ra, trên bàn tay trắng nõn hiện lên mảng đỏ hồng, cô không thể tin được mà nhìn người đàn ông đang run rẩy bên dưới tấm chăn, và cả lời anh mới vừa nói…
“A… A Vãn…”
Giản Tinh Mạn cảm thấy cổ họng mình giống như đang bị ai đó bóp chặt, không nói nên lời, đáy lòng cô nặng trĩu, không biết mình nên làm gì lúc này nữa.
Những vết thương trên người A Vãn đều do cô gây ra sao?
Tác giả có lời: Nam chính của tôi đang đóng kịch đó!!!