Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 17



“Bộ đồ tôi đang mặc trên người là của LV đấy, bây giờ dính đầy bụi rồi. Cô có tiền đền không hả?”

Thẩm Trân hung hăng hỏi cô, nét mặt Giản Tinh Mạn hơi thay đổi, không kiên nhẫn nữa tiếp lời. “Được thôi, bao nhiêu tiền?”

Đại tiểu thư này giống hệt gà mái mẹ, cứ ríu ra ríu rít nãy giờ, cô ta không mệt nhưng mà cô mệt đó.

Nghe được câu hỏi đó Thẩm Trân không thể không cười cợt cô, đưa mắt quét một lượt từ đầu đến chân Giản Tinh Mạn. “Cô đền? Cô lấy cái gì đền đây, cầm mấy bộ đồ mà cô mua ngoài chợ trời tới đây đền cho tôi hả?”

Mặc kệ cô ta mỉa mai cô như thế nào, Giản Tinh Mạn cũng không hề quan tâm. Cô bước lên trước mấy bước, dang tay. “Cô nói đúng đó, tôi không đền nổi đâu, nếu vậy thì làm theo lời cô nói lúc nãy đi, cô đẩy tôi ngã rồi chúng ta huề nhau.”

“Cô…”. Vì tức điên nên mặt Thẩm Trân méo xệch.

Nhìn gương mặt thản nhiên của Giản Tinh Mạn hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ chua ngoa, vô cớ gây sự không để yên cho người khác của mình, mưu kế của con nhỏ này cũng hay ho thật đấy.

Giản Tinh Mạn có gương mặt nhỏ nhắn, nước da dù không cần trang điểm vẫn trắng hồng mịn màng, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt sáng ngời long lanh như thủy tinh. Càng nhìn Giản Tinh Mạn càng khiến nét mặt Thẩm Trân trở nên dữ tợn hơn, cô ta thấy ganh tị với Giản Tinh Mạn kinh khủng khiếp.

Thẩm Trân nhếch môi nở nụ cười không có thiện chí, tay phải nâng lên vờ nghịch đầu ngón tay mình rồi thình lình nhắm thẳng mặt Giản Tinh Mạn mà đánh tới. Lòng nghĩ thầm cũng may đêm qua mình không cắt móng tay, bây giờ mới có thể dùng ngón tay dài này cào nát mặt con hồ ly tinh kia, để coi sau này Giản Tinh Mạn có còn xinh đẹp chói lòa đứng trước mặt cô ta khoe khoang hay không.

Giản Tinh Mạn thấy động tác tay của cô ta có gì đó sai sai, nhìn kỹ thì đúng thật đang hướng mặt cô mà đánh tới, nhanh chóng nâng tay lên bảo vệ khuôn mặt mình.

Nhưng chờ mãi mặt cô vẫn không nhận được cái tát nào hết, đôi tay đang che mặt từ từ buông xuống, Tinh Mạn ngạc nhiên nhìn bóng dáng cao lớn không biết đã đứng đằng trước mình từ lúc nào.

Là A Vãn.

Lòng cô đau xót, tự nhiên xúc động muốn bật khóc.

Lửa giận trong mắt Lục Vãn cháy hừng hực, ánh mắt sắc lạnh như dao, hung ác nhìn cô ta. Anh giận tới nỗi ngực phập phồng không ngừng, bàn tay siết chặt lại như muốn bóp nát cánh tay của Thẩm Trân.

Anh nâng Tinh Tinh trong tay còn sợ vỡ, ngậm trong miệng lại sợ tan, vậy mà cô ta dám động tay động chân với Tinh Tinh của anh!

Cơn tức trong anh tích tụ lại ngày một nhiều thêm, ngực bị chèn ép đến mức ngạt thở. Tự nhiên Lục Vãn thấy đầu mình đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh anh dần mờ ảo rồi đột nhiên tối đen.

Gương mặt Thẩm Trân vì đau đớn mà co rúm, môi tái nhợt. Cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện, cô ta có cảm giác cánh tay mình sắp bị anh ta bóp nát, đau đến nước mắt lưng tròng. “Á… đau…”

Trực giác nói cho cô ta biết rằng người đàn ông hung ác này sắp giết chết mình.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Thẩm Trân sợ hãi nhìn về phía Giản Tinh Mạn đứng sau lưng anh cầu xin cô thương xót bảo anh ta tha cho mình. “Ah … Giản…”

Cô ta chỉ vừa mới mở miệng kêu được một nửa thì cổ tay được thả lỏng, người đàn ông kia “ầm” cái té xỉu trước mặt mình, sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy.

Sự cố ngoài ý muốn này khiến mặt Thẩm Trân đầy hoang mang, ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, không biết phải giải thích thế nào cho ổn thỏa. “Tôi không có làm gì hết nha, tự bản thân anh ta đột nhiên té xỉu thôi…” Đưa chân đá đá người nằm trên nền nhà, “Anh dậy nhanh đi chứ, đừng đóng kịch nữa. Này anh hai à, tất cả đều do tôi sai hết đó anh vừa lòng chưa?”

“A Vãn anh sao vậy, tỉnh lại đi mà A Vãn…”. Giản Tinh Mạn khuỵu xuống lay người anh liên tục, bởi vì hoảng sợ mà giọng cô đầy run rẩy.

Hai mắt Lục Vãn nhắm nghiền, người anh không hề có chút sức sống nào. Hai mắt Giản Tinh Mạn ngấn nước, cô vừa khóc nấc lên vừa cố gắng gọi anh tỉnh dậy.

A Vãn của cô rất khỏe mạnh, mặc dù anh cũng hay bị cảm vặt, nhưng ngất xỉu thế này thì chưa từng có…

Sự sợ hãi chiếm trọn trái tim cô.

Giản Tinh Mạn run rẩy lấy điện thoại di động để trong túi xách ra, hai tay run run ấn ấn màn hình, chỉ có ba số đơn giản thôi mà phải rất lâu cô mới bấm xong được.

Sau khi gọi xe cứu thương xong, cô ngước mắt nhìn Thẩm Trân, răng nghiến chặt, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt cô dần trở nên dữ tợn.

Thẩm Trân vẫn đang giải thích cho đồng nghiệp xung quanh hiểu, bỗng nhiên tóc cô bị giật mạnh tới nỗi đau rát, Giản Tinh Mạn lôi Thẩm Trân về phía mình rồi dùng vẻ mặt tàn nhẫn nhìn cô ta chằm chằm.

Má ơi, con nhỏ Giản Tinh Mạn này bị điên rồi ư!

Hai người họ nhanh chóng lao vào sâu xé nhau, chân tay đấm đá loạn xạ, hai người giống hệt hai con chó điên không ai nhường ai. Cuối cùng đồng nghiệp xung quanh không thể đứng im mà nhìn nữa, liều mạng nhảy vào kéo hai người họ ra, đến lúc này trận chiến kinh hoàng đấy mới dừng lại.

Lúc nay Thẩm Trân giống hệt như “tang gia chi khuyển”[1], yếu đuối tựa vào người vị đồng nghiệp bên cạnh mình. “Giản Tinh Mạn, nhất định tôi sẽ đi nói với cậu tôi, cô đừng mơ tưởng có thể tiếp tục làm việc tại công ty này nữa!”

Giản Tinh Mạn liếc mắt nhìn Thẩm Trân rồi khinh bỉ. “Không làm nữa thì thôi, bà đây không “hiếm lạ”[2] gì nơi này hết. Sau này cô đi đường nhớ để ý một chút, đừng để cho tôi gặp lại bản mặt cô, nếu mà để tôi nhìn thấy cô thì tôi sẽ đập cô nhừ xương!”. Nói xong thì cô leo lên xe cứu thương.

Thẩm Trân muốn kiếm chuyện với ai cô không quan tâm, nhưng dám làm A Vãn của cô bị thương, cô sẽ lột da cô ta ra!

Những lời của Giản Tinh Mạn vang bên tai Thẩm Trân, cô ta sợ hãi mà hai chân dần mềm nhũn, miệng run rẩy mắng lại một câu, “Đồ thần kinh!”

Con nhỏ này đúng là điên thật, đánh đấm quyết liệt như vậy, cô ta cao hơn tận nửa cái đầu lận mà vẫn không thể đánh lại nó. Giờ thì cô ta có cảm giác lớp da đầu không phải của mình, nó tê liệt hoàn toàn, trên người đầy vết bầm xanh bầm tím.

Tại sao lại có thể loại người như thế chứ!

Người đang nằm trên giường từ từ tỉnh dậy, cặp mắt mê mang nhìn chai nước biển đang treo trên cao, đôi môi tái nhợt giật giật, cổ họng anh khô nóng như đang bị lửa đốt.

Trên đầu Lục vãn quấn một lớp băng gặc thật dày, mi mắt anh khẽ run rẩy, nhìn khắp nơi trong phòng tìm kiếm bóng dáng người kia.

Anh nhớ lúc nãy mình vẫn đang đứng trong công ty Giản Tinh Mạn, còn bây giờ thì nằm thoi thóp trên giường bệnh.

Anh không thích cảm giác này chút nào hết, cảm giác anh yếu đuối mong manh đến mức chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng quật ngã được anh.

Cuối cùng, tầm mắt anh dừng ở ngay bên gối mình, đôi mắt mê mang đầy hơi nước ánh lên tia sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy cũng giống như ánh sao sáng rực rỡ nhẹ nhàng chạm đến trái tim anh.

Anh im lặng ngắm nhìn người đang ngủ bên gối, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.

Trên mặt cô hơi ngưa ngứa, mày Giản Tinh Mạn nhăn lại, từ từ mở mắt. Đôi mắt cô được tia nắng hắt lên một màu nâu trà óng ánh, tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng hơn, cô đưa mắt liếc nhìn cặp mắt thâm tình của người đàn ông kia.

Đôi mắt đen nhánh của anh sáng ngời, vẻ dịu dàng trong đấy nguy hiểm tựa vùng nước xoáy cuốn lấy hồn cô muốn cô chìm sâu trong đấy. Nếu không cẩn thận để bản thân mình rơi vào đấy, chắc chắn cô sẽ không thể nào thoát ra được.

Đối diện với cặp mắt sâu thẩm của anh khiến Giản Tinh Mạn hơi hoảng loạn, trái tim cô có hơi loạn nhịp rồi bối rối dời mắt sang hướng khác. “Không phải anh bỏ đi rồi sao? Còn quay lại làm chi nữa?”

“Em chưa ăn sáng, anh sợ em đói bụng nên quay lại đưa thức ăn cho em. Mà nè, miệng em bị sao vậy hả?”

Mắt Lục Vãn nheo lại thật hung dữ, tay nắm lấy cằm xoay mặt cô qua hướng khác, vươn tay xoa nhẹ vào vết bầm bên khóe môi cô cùng với những vết xước trên cổ, mặt anh xụ xuống. “Ai đánh?”

Bị anh phát hiện rồi, Giải Tinh Mạn cười ngượng ngùng một cái đẩy tay anh ra. “Có ai đánh em đâu, em đánh người ta thì có, cái này do em né không kịp nên mới bị nó đánh trúng thôi. Không đau xíu nào hết, anh yên tâm đi.”

Nhìn cô nở nụ cười thật anh dũng, hiên ngang khiến tim Lục Vãn đau nhói, không kìm lòng nổi vươn tay ôm chặt cô vào ngực mình.

Một cô gái có tính cách ôn hòa như thế này, lại luôn sẵn sàng lao vào đánh nhau với bất kỳ kẻ nào bắt nạt anh.

Lúc bọn họ còn đi học cũng giống thế này, rõ ràng cái tên bắt nạt anh cao to hơn cô rất nhiều. Anh biết thực chất từ tận đáy lòng cô đang rất sợ tên khốn kia, nhưng cô vẫn làm ra vẻ mặt hung dữ đứng phía trước che chở, bảo vệ anh.

Có cảm giác cả người không thoải mái nên cô hơi giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay anh. Ngoại trừ những lúc bị men rượu nhập vô người thì Giản Tinh Mạn chưa từng thân thiết với Lục Vãn như thế này. “A Vãn à…”

“Đừng nhúc nhích mà, đầu anh đau quá, cho anh ôm em một lát sẽ hết đau, lát nữa thôi anh sẽ không đau nữa.”

Bởi vì mệt mỏi nên giọng Lục Vãn mềm yếu và khàn khàn, nghe như âm thanh tờ giấy nhám mềm mại đang cọ sát nhè nhẹ trên mặt bàn.

Người nằm trong lòng mình dần yên tĩnh lại, Lục Vãn siết chặt vòng tay mình thêm chút nữa, đầu tựa vào hõm vai ấm áp của cô, anh nhắm mắt lại và mỉm cười đầy hạnh phúc.

Sau này, anh sẽ không để Tinh Tinh phải chịu thêm bất kì đau đớn nào khác vì anh.

Tác giả có lời: Bà mẹ già Tinh Tinh bảo vệ cậu con trai nhỏ, mà cậu con trai ấy chính là Lục Vãn, hahaha.
[1] “Chó nhà có tang”: chỉ người đơn độc không có nơi nương tựa, câu này được lấy từ “Sử ký – Khổng Tử thế gia”.

[2] Hiếm lạ có nghĩa như yêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.