Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 47: Đại thúc này thật dễ kích động(2)



Editor: Tứ Phương Team.

Tôn Gia Tề tinh tường nhớ rõ ràng hôm nay là sinh nhật Vi Tưởng. Anh trước tiên là kêu người gửi một bó hoa, sau đó buổi tối trực tiếp đến bệnh viện đón cô, tổ chức sinh nhật cho cô. Chẳng qua thấy rằng mấy lần trước hẹn cô đều bị từ chối, lần này anh không báo trước cho Vi Tưởng, mà đợi lúc Vi Tưởng tan làm sẽ trực tiếp đến bệnh viện chặn cô.

Vi Tưởng nhìn thấy điện thoại của Tôn Gia Tề gọi đến, không tự giác mà nhăn mày, “A lô, có chuyện gì?”

“Chúc em sinh nhật vui vẻ, Vi Tưởng. Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

“Cảm ơn, nhưng ăn cơm thì không cần đâu.”

“Em đi ra đi, anh đã ở bên ngoài bệnh viện của em rồi.”

Vi Tưởng vô lực mà lắc lắc đầu sau đó cất điện thoại, không đi được mấy bước, quả nhiên nhìn thấy Tôn Gia Tề đang ở ngoài cổng đợi cô.

Cô đi qua, im lặng nói: “Sao anh không nói tiếng nào mà đã đến đây rồi?”

Tôn Gia Tề sủng nịnh mà vò vò đầu Vi Tưởng, cười nói: “Nếu nói trước, khẳng định em sẽ chạy mất, anh sao có thể tóm được em a.”

Vi Tưởng tránh ra, “Anh biết vậy còn đến, còn nữa lần sau đừng gửi hoa cho em nữa.”

Tôn Gia Tề vẫn mỉm cười như cũ, “Cái này, hôm nay không phải là sinh nhật em hay sao? Được rồi, đừng tức giận, cùng ăn bữa cơm, coi như là bạn bè cũ cùng em trải qua sinh nhật, như thế chắc được đi.”

“Mong là trong lòng anh cũng nghĩ như thế.”

Người ta cũng đuổi đến bệnh viện rồi, Vi Tưởng cũng không thể không cho người ta mặt mũi. Huống chi tối nay cô bị Lộ Thượng cho leo cây, cho dù hôm nay về nhà nhất định cũng là nhàm chán, buồn bực, không bằng đáp ứng lời đề nghị của Tôn Gia Tề.

Chỉ là không nghĩ đến hôm nay Tôn Gia Tề mang cô đến chính là Vân Cẩm Hương Khấu.

Đứng bên ngoài Vân Cẩm Hương Khấu, Vi Tưởng sững sờ một lúc lâu.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên Lộ Thượng mời cô ăn cơm ở ở chỗ này, không nghĩ đến lần thứ hai vậy mà lại cùng Tôn Gia Tề. Nếu như là tối nay có Lộ Thượng, rất có khả năng là bọn họ sẽ ở cùng nhau.

Ài…

Hoàn cảnh quen thuộc, mùi vị quen thuộc, nhưng lần này Vi Tưởng ăn lại cảm thấy tẻ nhạt. Xem ra nếu không phải là cùng anh ở một chỗ, cho dù là mỹ vị cũng không có ý nghĩa gì.

Ý thức được vấn đề này, trong lòng Vi Tưởng lộp bộp một tiếng. Hoá ra bản thân trong vô thức đã rơi vào rồi, có thể cô đã yêu Lộ Thượng rồi, mà không phải là tư tâm ép buộc như trước nữa.

Lúc này, trong lòng cô bỗng nhiên nhẹ nhõm không gì sánh được. Cô không nhịn được ngay bây giờ muốn nghe giọng nói của Lộ Thượng, muốn lập tức thấy anh.

Chẳng qua dựa vào lễ phép và tu dưỡng, cô đương nhiên không thể ăn môtk nửa rồi vứt Tôn Gia Tề ở lại mà bản thân đi mất. Nghĩ nghĩ, Vi Tưởng nói với Tôn Gia Tề, rồi cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh, cô dự định gọi điện hỏi thăm lão nam nhân nhà cô giờ này đang tăng ca.

Ra khỏi gian phòng, bước thẳng một đường, đang muốn rẽ trái vào phòng vệ sinh, cô nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc của một bé trai.

Vi Tưởng hiếu kỳ nghiêng người quay đầu nhìn một cái, cô liền sững sờ.

Hoá ra không phải cô nghe nhầm, đứa trẻ nói chuyện đúng là Lộ Tử Việt. Nó thế mà lại ở đây, ai mang nó đến, Vi Tưởng đang định bước qua đó chào hỏi Lộ Tử Việt, liền nhìn thấy theo sát Lộ Tử Việt đi ra hai người một nam một nữ.

Nhìn rõ mặt người đàn ông, cả người Vi Tưởng như bị hắt một chậu nước lạnh.

Thế nào sẽ là Lộ Thượng, anh không phải nói ở công ty tăng ca sao, thế nào bây giờ lại ở đây cùng nữ nhân khác ăn cơm.

Vi Tưởng nhịn không được gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ lạ mặt đó.

Người phụ nữ đó dáng người đặc biệt cao gầy, cả người mặc một bộ áo liền quần trắng được cắt xén một cách khéo léo và đẳng cấp, bộ đồ giản lược tinh tế được phối với mái tóc gợn sóng dài không mất đi sự ưu nhã, hiện rõ cô là nữ nhân đặc biệt khí chất. Chỉ nhìn cái này, Vi Tưởng liền bắt đầu tự ti, cô cảm giác bản thân mình thấp bé như hạt bụi.

Cô không cao, chân cũng không đủ dài, cái loại quần ống rộng liền thân này cô trước nay đều không dám thử. Nếu so sánh thì mặc kệ là quần áo, trang điểm hay là khí chất diện mạo bên ngoài, bản thân cùng với người ta thật đúng là cách biệt một trời một vực.

Chỉ thấy nữ nhân đó sau khi đi ra, hạ thấp người hôn hôn mặt Lộ Tử Việt, sao đó vươn tay ôm đứa trẻ lên, quay lưng về phía Vi Tưởng bước đi. Không đi được hai bước, cô liền quay người nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Thật lâu không đến đây rồi, cảm ơn anh hôm nay lại dẫn em đến, em thật sự rất vui.”

“Không có gì.” Lộ Thượng vừa bước vừa nói.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa, Vi Tưởng vẫn như cũ si ngốc mà nhìn chằm chằm phía trước.

Không biết tại sao, nước mắt cứ như thế một giọt lại một giọt rơi xuống.

Giờ phút này trong lòng cô giống như bị dao cắt, thật sự rất khó chịu.

Hoá ra đây chính là tăng ca mà anh ta nói, hôm nay sinh nhật của bạn gái mình mà anh ta cũng không có thời gian, ngược lại anh ta lại có thời gian cùng nữ nhân khác ở đây ăn cơm. Hơn nữa nghe ngữ khí của cô, lúc trước bọn họ cũng thường xuyên đến đây ăn cơm. Trách không được anh đối với nơi này thật quen thuộc, trách không được anh lại dẫn mình đến đây.

Hoá ra là như vậy…

Một màn vừa nãy, Vi Tưởng cảm thấy vô cùng chói mắt. Thấy ba người bọn họ giống như một nhà ba người, cô đứng ở trong góc lại giống như đang làm trò hề, dường như đang nhìn trộm hạnh phúc của gia đình người khác.

Thiệt cho cô còn thấy phấn khởi vui mừng muốn gọi điện cho Lộ Thượng, bây giờ nghĩ lại thật đúng là mỉa mai.

Cũng có lẽ là không cam tâm, không đắn đo nhiều Vi Tưởng chạy theo cách xa xa đằng sau bọn họ, cô dự định trộm theo bọn họ nhìn kết cục là như thế nào.

Ngồi lên taxi, cô liền kêu lái xe đi theo chiếc xe trước mặt. Mặc dù cô biết làm như thế này là không đúng, nhưng cô không khống chế được xung động bây giờ của bản thân.

Không lâu, nhìn thấy điện thoại Tôn Gia Tề gọi đến, cô mới phản ứng lại cô vậy mà chỉ đi theo bọn họ ra ngoài, lại quên mất Tôn Gia Tề.

Bên kia điện thoại Tôn Gia Tề suốt ruột mà hỏi cô thế nào mà nửa ngày còn không quay lại, xảy ra chuyện gì rồi?

Vi Tưởng xin lỗi anh nói bản thân nhất thời có chuyện nên đi trước rồi, sau đó áy náy cô biểu thị lần tới nhất định mời anh.

Cúp điện thoại, Vi Tưởng không yên lòng mà khẩn trương như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm xe của Lộ Thượng.

Bọn họ muốn đi đâu, trong não Vi Tưởng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đúng lúc này, lái xe nói: “Cô gái, còn đuổi theo hả? Chiếc xe đó rẽ phải rồi.”

“Tiếp tục đuổi, làm phiền bác rồi, đợi lát nữa cháu sẽ tăng tiền cho bác.”

Lái xe bĩu môi không nói chuyện.

Không lâu sau, Vi Tưởng nhìn thấy xe của Lộ Thượng dừng ở bên ngoài tiểu khu đằng trước mặt.

Bởi vì khoảng cách tương đối gần, Vi Tưởng bảo lái xe dừng xe ở ven đường, cô không có vội xuống xe, mà thông qua cửa sổ xe nhìn bọn họ muốn làm cái gì.

Chỉ thấy nữ nhân đó sau khi xuống xe thì Lộ Thượng cũng nhanh chóng theo xuống. Anh bước lên phía trước mặt nữ nhân đó nói vài câu, sau đó nữ nhân đó tự nhiên phóng khoáng cười gật đầu rồi tiến lên phía trước ôm lấy Lộ Thượng.

Con ngươi Vi Tưởng trợn trừng, bọn họ vậy mà lại ôm nhau. Vi Tưởng không nhịn được gắt gao cắn chặt môi, nhìn chằm chằm phản ứng của Lộ Thượng.

Chỉ thấy anh cúi đầu thâm tình mà nhìn nữ nhân trong ngực, sau đó từ từ giơ tay lên ôm lấy cô.

Anh vậy mà lại ôm nữ nhân đó.

Giờ khắc này, Vi Tưởng cuối cùng cũng nở nụ cười. Cô tình nguyện bây giờ bản thân là người mù, cô tình nguyện cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng một màn trước mặt xác thực rõ ràng như thế, cô cuối cùng cũng vô lực mà nhắm mắt.

Cô hiểu rồi.

“Cô gái, muốn xuống xe không?” Tài xế lái xe nói bên tai.

Vi Tưởng chết lặng mà lắc lắc đầu, không chút tức giận nói: “Bác tài, quay lại đi, đi đường Thanh Niên, tiểu khu Nha Cư.”



Sau khi xuống xe, sức lực cả người Vi Tưởng giống như là bị rút cạn, như cái xác không hồn mà quay về nhà.

Sau khi đến nhà, Trinh Trinh không ở nhà, cô đổi dép lê, không kịp thay quần áo, liền vô lực mà ngã xuống giường, đem mặt chôn vào trong gối.

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào là vì mục đích ban đầu của cô không đơn thuần, vậy nên bây giờ đã định trước là phải chịu trừng phạt có phải không?

Nếu là như vậy, cô cam nguyện chịu phạt. Ai bảo ban đầu cô ích kỷ như thế, cô xứng đáng gánh chịu hậu quả bây giờ. Tất cả đều là gieo gió gặt bão.

Có lẽ, đã đến lúc phải dừng lại rồi.

Chẳng qua nếu Lộ Thượng đã lừa cô, cô cũng không giữ lại mặt mũi cho anh nữa. Trước khi anh ta mở miệng trước cô phải đá anh ta trước. Nhâm lúc cô còn chưa có triệt để bị hãm sâu vào, cô cần phải tiêu sái mà quay người.

Nghĩ thông rồi, trong lòng cô dễ chịu hơn rồi.

Khoảng 9 rưỡi, Lộ Thượng gọi điện thoại đến, Vi Tưởng lạnh lùng nhìn dòng chữ “Nam thần nhà tôi” mà cô đặc biệt vì anh mà chú thích trên màn hình, tự giễu cợt cười cười, sau đó tắt điện thoại.

Sau đó, Lộ Thượng lại gọi lại, cô dứt khoát tắt nguồn.

Cô chính là muốn như vậy, cô cũng muốn cho anh ta cảm nhận một chút hương vị mà lúc cô theo đuổi anh một lần lại một lần bị anh từ chối.



Ngày hôm sau Lộ Thượng lại gọi điện thoại cho Vi Tưởng, không gọi được, anh nhíu nhíu mày, suýt nữa thì đem điện thoại quăng đi. Nữ nhân này làm cái gì, gọi mấy lần đều không nghe điện thoại.

Sẽ không phải là hôm qua không cùng cô ăn cơm, cô tức giận chứ. Nhưng có tức giận thì cũng phải có giới hạn, tuỳ hứng như thế thì giống cái gì. Có phải là anh gần đây quá dễ tính rồi không, đem cô nuông chiều, bây giờ đã hếch mũi lên mặt dám không nhận điện thoại của anh.

Giữa trưa, Lộ Thượng trực tiếp lái xe đến bệnh viện Vi Tưởng. Kết qủa, đồng nghiệp nói cô đã ra ngoài rồi.

Đợi một lúc lâu, không gặp cô, gọi điện thoại cô vẫn như cũ không nghe, sắc mặt Lộ Thượng đều đổi. Cô gái này có ý gì, rõ ràng là đang trốn tránh anh.

Có chút bực mình anh đi trước, nhưng cũng không đi xa. Khoảng nửa tiếng sau, liền trở về bệnh viện.

Quả nhiên anh đoán không sai, cô xác thực là đang trốn tránh anh. Cái này, bây giờ quay lại liền nhìn thấy cô xuống lầu đi ra.

Lộ Thượng vừa muốn tiến lên, liền nhìn thấy Vi Tưởng đi về cánh cửa bên trái, đi đến trước mặt một nam nhân xa lạ, nhận lấy một bó hoa hồng trên tay anh ta, cười gật đầu bày tỏ cảm ơn, sau đó ký nhận.

Nhìn thấy một màn này, Lộ Thượng cho rằng mắt anh có vấn đề, anh nhắm mắt rồi mở mắt, chết tiệt, anh vẫn như cũ mà nhìn thấy nữ nhân đó ôm một bó hồng to định quay vào.

Mặt Lộ Thượng triệt để đen rồi, anh ba bước thành hai bước mà tiến lên phía trước, mạnh mẽ cướp lấy bó hoa hồng trong tay Vi Tưởng.

Cầm được hoa, anh nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, gân xanh trên trán đều nổi lên.

Vi Tưởng không lưu ý cái gì trong tay liền bị người khác đoạt mất, cô tức giận quay đầu, sau khi nhìn rõ là Lộ Thượng sững sốt một giây, sau đó không vui nói: “Anh làm cái gì? Anh có biết anh làm như vậy rất không lễ phép hay không?”

Lộ Thượng không giận giữ còn cười: “Ha ha, ‘Đây là thời kỳ rất tốt đẹp, luôn nhớ tới chuyện lúc trước của chúng ta.’ Nói một chút, Vincent là ai? Còn tặng hoa hồng cho em.”

Bị anh đọc to tấm thiệp mà Tôn Gia Tề viết, mặt Vi Tưởng ửng đỏ, xấu hổ và giận giữ nói: “Chuyện không liên quan đến anh.”

Lộ Thượng thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng lạnh lẽo, “Anh là bạn trai của em, em được người đàn ông khác tặng hoa, còn không phải chuyện của anh thì là chuyện của ai?”

“Ngay lập tức liền không phải rồi.”

Nghe vậy, Lộ Thượng liền tóm chặt Vi Tưởng, mạnh mẽ đem cô dựa vào trên cái cột bên cạnh, sắc mặt tái nhợt hét lớn: “Em có gan lặp lại lần nữa.”

Thấy xung quanh có người nhìn qua, sợ ở ngoài cửa bệnh viện ảnh hưởng không tốt, Vi Tưởng giẫy ra khỏi tay Lộ Thượng, lôi anh đến một góc yên tĩnh bên ngoài bệnh viện.

“Nói a, đây thực sự là suy nghĩ của em phải không?” Lộ Thượng gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Vi Tưởng.

Vi Tưởng cắn cắn răng, kiên quyết không do dự nói: “Đúng, em muốn chia tay với anh.”

Tay Lộ Thượng nhịn không được mạnh mẽ bóp cằm Vi Tưởng, “Tại sao, vì Vincent sao? Thế nào, không quên được mối tình đầu?”

“Không liên quan đến người khác, là tự bản thân em không muốn tiếp tục nữa.”

Lộ Thượng cười lạnh mỉa mai: “Đúng không, có cái tốt hơn rồi, vậy nên người dự bị như anh đây có thể vứt bỏ rồi.”

Vi Tưởng sa sầm mặt, không nói chuyện.

Thấy cô không trả lời, Lộ Thượng càng tức giận, anh không để ý tất cả hỗn loạn xung quanh mà hướng cô hôn lên.

“Không muốn…” Vi Tưởng không nguyện ý bắt đầu liều mạng trốn tránh.

Nụ hôn của anh quá thô bạo.

Nhưng nghĩ đến tối qua anh cùng nữ nhân khác ăn cơm, dùng đôi tay dơ bẩn của anh ôm nữ nhân khác, Vi Tưởng mạnh mẽ dùng lực cắn lưỡi anh.

Đau đớn tập kích, cảm thấy trong miệng đều là vị máu, lý trí của Lộ Thượng quay lại, anh thở hổn hển hỏi “Vậy anh tính là cái gì, em coi anh là cái gì hả?”

Vi Tưởng lạnh lùng cười, “Lộ giáo sư, anh nhiều tuổi như vậy rồi, lại không phải là thanh niên lần đầu biết yêu, vậy nên anh sẽ không ngay cả cái này cũng không hiểu đi? Chẳng qua chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, bây giờ em đã chơi đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.”

Chẳng qua chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.

Trong đầu Lộ Thượng toàn bộ đều là câu nói này, đã như vậy rồi, anh có nói cái gì cũng là thừa thãi, hoàn toàn không cần phải níu kéo nữa.

Chỉ thấy anh thu lại tay, vừa gật đầu vừa cười nói: “Được, nếu đã như vậy, vậy như em mong muốn. Nhưng mà, hi vọng em tự giải quyết cho ổn thoả.”

Nói xong, anh xoay người đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời khỏi.

Đợi không còn thấy bóng dáng Lộ Thượng nữa, Vi Tưởng cuối cùng cũng vô lực mà tê liệt ngồi xuống đất ôm lấy bản thân đau lòng khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.