Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 14: 14: Tâm Tình Quế Lâm




Chi Nguyệt cầm dĩa thịt ngồi vào bàn thì chạm mặt với Vĩ Quân, Thẩm Thiên với Quế Lâm cũng cầm dĩa thịt vừa nướng đi tới.

khi tất cả mọi người chuẩn bị thưởng thức thịt nướng trà cúc mới phát hiện bị thiếu một phần của Vĩ Quân.

Thẩm Thiên nhanh chóng đưa phần mình qua cho Vĩ Quân, nhưng Vĩ Quân không nhận lại liếc mắt sang phía Chi Nguyệt mở giọng làm khó.
"Cô Chi Nguyệt đây hình như không muốn quan nghinh sự có mặt của tôi thì phải, cho nên mới cố tình không nướng phần của tôi".
Mọi người nhìn nhau dè chừng bầu không khí trở nên căng thẳng với ánh mắt nghiêm lạnh của Vĩ Quân.

Chi Nguyệt không muốn buổi ăn uống của mọi người bị mất vui chỉ vì cô nên đã đưa phần mình cho Vĩ Quân còn đứng dậy gật đầu xin lỗi anh ở trước mặt mọi người.

"Phương tổng, tôi sơ suất rồi".
Nói xong Chi Nguyệt im lặng rời khỏi ghế đi đến chỗ bếp lửa, nướng phần thịt còn lại.
Mọi người nhìn Vĩ Quân một cách khó hiểu không khỏi ngán mặt, Phương Vĩ Quân mà mọi người muốn tiếp cận định chụp hình không phải là người dễ chịu gì.

Chỉ tội cho Chi Nguyệt cô luôn là mục tiêu chính cho Phương Vĩ Quân khó ở nhắm tới gây sự, mọi người cũng bị lạc đạn lây.

Không ai dám mở lời nói thêm gì nữa, bởi vì chống lại anh như chống lại cả thế giới.

Mặc dù vốn đã quen với tính khí bất thường lạnh cảm của Vĩ Quân từ nhỏ nhưng trong trường hợp này Thẩm Thiên không sao chịu được, sao phải hà cớ gây khó dễ đến với Chi Nguyệt trong mọi lúc.

Anh cũng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hai người có chuyện gì mâu thuẫn mà Vĩ Quân cứ nhắm vào mỗi mình Chi Nguyệt.

Ở trước mặt mọi người Thẩm Thiên không tiện hỏi hay lên tiếng nói giúp dùm cho Chi Nguyệt để tránh mọi người suy diễn không hay nên lẳng lặng.
Phía bên bàn của mọi người đang rộn rã tiếng nói cười ăn thịt nướng uống trà, ngược lại phía bên lò nướng Chi Nguyệt cam chịu sự uất ức không nói nên lời.

Không ngờ, Phương Vĩ Quân anh ta lại căm ghét cô tới như vậy, dù sao cuộc đời cô cũng đã quen với cảm giác bị người ta ghét bỏ có ghét thêm một chút nữa cũng không sao.

Mặc dù đã nghĩ như thế, nhưng đôi mắt Chi Nguyệt đỏ hoe.

Sơ ý một tí, ngón tay Chi Nguyệt bị lửa than làm cho phỏng nguyên một đường.


Tiếng "suýt" cất lên đủ lớn.
Nhìn qua Chi Nguyệt, Quế Lâm nghe thấy liền đứng dậy đi tới chỗ Chi Nguyệt ngay.
Nhìn vào vết bỏng trên tay Chi Nguyệt đỏ chót chuẩn bị phồng da, Quế Lâm nhăn mặt lo lắng.
"Không sao chứ Chi Nguyệt? Để mình đưa cậu về phòng thoa thuốc".
Chi Nguyệt lắc đầu không sao nhưng Quế Lâm cương quyết phải đưa cô đi thoa thuốc, khi hai người ngang qua bàn ăn uống của mọi người Quế Lâm xin phép một tiếng.
"Tay Chi Nguyệt bị bỏng rồi tôi đưa cậu ấy về thoa thuốc, mọi người cứ tiếp tục bữa ăn nhé".
Bóng dáng hai người dần xa Thẩm Thiên nhìn theo không rời mắt, có phần lo lắng men theo.

Ngược lại có người mặt lạnh nào đó tỏ ra cười mỉa Chi Nguyệt, vì cho rằng cô đang diễn trò để lấy lòng thương hại từ mọi người.

Bữa ăn tối đang diễn ra vui vẻ mát mẻ tự dưng lại trở thành bữa ăn tối như trong lò hầm, nóng bức căng thẳng đến ngạt thở.
Không thể ngồi chung bàn với nhau mà nét mặt ai cũng tỏ ra căng như dây đàn, ông trưởng thôn liền rót mỗi người một tách trà hoa cúc để giải tỏa bầu không khí còn giới thiệu thêm cho người biết.
"Đây là trà hoa cúc đặc sản riêng của thôn chúng tôi, nó đặc biệt làm từ hoa cúc sao băng được trồng trên mãnh đất ở phía sau thôn của chúng tôi.

Lựa chọn từng cánh hoa tốt, to nhất để sao ra thành trà có mùi vị đặc trưng riêng của hoa cúc sao băng mà không ở đâu có thể giống được".
Nghe ông trưởng thôn giới thiệu xong, mọi người hứng thú muốn dùng thử ngay tức khắc.

Quả là vị ngọt thanh trong từng ngụm, mùi thơm quả nhiên rất đặc biệt nó hoàn toàn không loang ra nhanh mà lưu lại trong cổ họng, khi phát ra tiếng nói hoặc hơi thở đều có thể cảm nhận được mùi hương hoa cúc.

Ai nấy cũng đều gật đầu tấm tắc thích thú.
Khi mọi người ai cũng đã nhấp qua trà, riêng Vĩ Quân anh không nôn nóng như mọi người mà tỏ ra không mấy chú trọng.

Rất cao ngạo!
Nhưng vẫn đưa tách trà lên uống cho có lệ, chính mùi hương thanh ngọt níu kéo Vĩ Quân chớp mắt dừng một giây bất ngờ.

Mùi vị thật không tệ!
Bỏ đi tự cao, Vĩ Quân thử thêm ngụm nữa, hương vị trà hoa cúc rất đặc biệt, lúc này Vĩ Quân bắt đầu có chút quan tâm.
"Trưởng thôn, lượng tiêu thụ sản phẩm này như thế nào?"
Ông trưởng thôn không giấu được nổi ưu buồn chất nặng, chậm rãi nói.

"Những năm gần đây lượng tiêu thụ rất bấp bênh, trồng hoa với thời điểm nắng nóng khắc nghiệt đã đành, bỏ công sức chăm sóc cực khổ nhưng không thu về được là bao có năm thu hoạch xong sao Trà thành phẩm lại không thể tiêu thụ được chỉ biết ngậm đắng mà hủy hết gì không thể bảo quản lại trong kho được lâu".
Mọi người chăm chú lắng nghe ông nói, Thẩm Thiên thấu hiểu đồng cảm nổi vất vả ở đây của mọi người nên nhìn Vĩ Quân mở ý.
"Cậu xem có thể giúp được ông trưởng thôn và mọi người không? Bỏ qua một loại Trà ngon như vậy quả là rất tiếc".
Vĩ Quân im lặng nhưng trong lòng đã có dự định sẵn rồi, nghiêm túc giọng.
"Ngày mai tôi muốn đi xem nơi trồng hoa Cúc của thôn một chút, có tiện không trưởng thôn?"
Khuôn mặt ông vui mừng cười híp cả mắt, lần này Trà hoa cúc của ông và mọi người bỏ công cực khổ nay có tia hy vọng rồi, lia lịa gật đầu.
" Được...!được....Phương tổng"
Vĩ Quân đã lên tiếng, mọi người cũng vui thay cho ông.
Bữa ăn tối cũng tan mọi người trở về để nghĩ ngơi để lấy sức cho ngày mai tiếp tục công việc.

Riêng Thẩm Thiên anh muốn qua chỗ Chi Nguyệt một chút, trước khi Vĩ Quân rời khỏi về phòng không quên nhắc nhở Thẩm Thiên.
" Tốt nhất cậu bớt gần gũi với người như cô ta lại một chút, nếu không cậu sẽ hối hận đấy".
Để lại cho Thẩm Thiên những lời cảnh báo Vĩ Quân tay bỏ túi quần đạo mạo bỏ đi, Thẩm Thiên nhìn theo lắc đầu nói một câu.
"Chính cậu mới hối hận đấy vì để bản thân mình đánh mất một người con gái tốt".
..............
Thẩm Thiên vừa đến chỗ Chi Nguyệt, chỉ thấy mỗi Quế Lâm đứng bên ngoài, bất ngờ thấy anh Quế Lâm trong lòng vui vẻ.
"Anh Thẩm".
Câu đầu tiên của Thẩm Thiên hỏi tới Quế Lâm.
"Chi Nguyệt đâu?"
Nụ cười Quế Lâm bỗng sựng lại, giật giật cánh môi hụt hẫng.
" À, cậu ấy đi ngủ trước rồi".
Thẩm Thiên không nghĩ gì, nên hỏi thẳng Quế Lâm luôn.
"Vậy à!.....tay em ấy có nặng lắm không?"
Quế Lâm luôn đáp lại anh bằng những nụ cười không hồn đầy gượng gạo.
"Em đã bôi thuốc cho cậu ấy rồi chắc là không đến nỗi, anh ghé qua đây là chỉ để hỏi thăm Chi Nguyệt thôi sao?"
Tuy câu nói rất nhẹ nhàng nhưng nó chất chứa nhiều nổi niềm của cô dành cho Thẩm Thiên, riêng bản thân anh cũng nhận thấy có chút gì đó kỳ quặc ở Quế Lâm khó buông lời.
Trước sự im lặng của Thẩm Thiên cô đủ hiểu lòng anh nên cũng không muốn làm khó Thẩm Thiên nữa.


Quế Lâm quay người bỏ vào trong, bất ngờ anh đưa tay ra định giữ cô lại nhưng lại bắt trúng vào cánh tay Quế Lâm.
Giây phút đó làm Quế Lâm hiểu sai ý anh nên đã xoay người lại nhìn anh bằng đôi mắt gơm gớm nước.

Từ lần đầu nhìn thấy anh cô đã biết trái tim mình bị lỗi nhịp, lúc phát hiện ra tình cảm của mình cũng đã bao lần cô không khỏi buồn lòng.

Dằn xé giữa lý trí và con tim, giữa tình yêu và tình bạn khiến cô khó xử.
Lúc này đây bao nhiêu tình cảm chất chứa trong lòng Quế Lâm không giỏi giấu nữa, mãnh lực nào giục Quế Lâm ôm lấy anh một cách ngậm ngùi.

Mặc kệ là tình cảm đơn phương hay là có được đáp lại hay không, chỉ cần một lần cho cô được sống thật với con tim, thế là đủ rồi.
Anh bất động với tình thế khó ngờ này, chẳng biết Quế Lâm có chuyện gì buồn làm cô tâm trạng bất ổn, nhưng anh đủ điềm tĩnh để ứng xử.

Không muốn làm cô tổn thương, đứng yên cho cô mượn bờ vai trút bỏ nổi buồn chắc tâm trạng cô sẽ tốt hơn.
Vậy là Thẩm Thiên giữ tư thế đứng yên, hai tay dang ra cho cô mặc tình ôm chặt giải tỏa hết cảm xúc trong lòng ra ngoài, còn an ủi Quế Lâm bằng cách vỗ vào vai cô nhẹ nhàng tinh tế.

Đợi cô bình tĩnh hơn một chút Thẩm Thiên mới đưa Quế Lâm ra khỏi người mình, nhìn giọt nước mắt còn vương lại trên má, anh đưa tay mình đặt lên vai Quế Lâm xoa dịu.
"Được rồi, lần sau em không được làm theo cảm xúc như vậy nữa, biết không? Bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó, cũng có thể giải quyết, nếu như cảm thấy khó quá thì đừng nên cố quá sức cũng đừng để bản thân mình bị tổn thương..."
Nhưng anh nào biết chính anh mới là nổi buồn của Quế Lâm, chỉ có anh mới có thể giải quyết được vấn đề này cho cô.

Anh ngốc nghếch không hiểu ra tâm tình của Quế Lâm, trước khi quay về Thẩm Thiên còn vô tình chọc vào nổi buồn của cô.
"Cũng muộn rồi, em mau vào trong nghĩ ngơi đi, mai còn tiếp tục công việc nữa.

À....tay của Chi Nguyệt bị thương, cho nên em nói với em ấy ngày mai cứ việc nghĩ ngơi đi không cần phải đến phụ khám bệnh cho mọi người đâu".
Quế Lâm lau sạch đi nước mắt nhìn anh gật đầu đáp lại.
Nhưng vẫn cứ dần dừ chưa chịu vào, anh liền gật đầu mấy cái thúc giục, Quế Lâm đành nghe theo lời anh bước vào trong.

Quế Lâm vào xong anh cũng quay lưng rời khỏi đó.
Đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ Chi Nguyệt bỗng tỉnh ngủ, ngồi dậy thì thấy Quế Lâm đi vào, nhưng sắc mặt khác lạ lắm nên hỏi.
"Cậu vẫn chưa ngủ nữa sao? Mắt cậu bị sao vậy đỏ hết lên rồi kìa".
Quế Lâm không nói lời gì một mạch chạy tới chỗ Chi Nguyệt, tựa vào bờ vai đứa bạn mình bật khóc như một đứa trẻ.
" Chi Nguyệt mình xin lỗi cậu, mình sẽ không như vậy nữa đâu".
Chi Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với Quế Lâm mà làm cho cô bạn mạnh mẽ ngày thường phải khóc một cách yếu đuối, trước mắt Chi Nguyệt chỉ biết an ủi.
"Được rồi...!không sao...không sao! Có mình bên cạnh cậu mà.

Cậu không làm gì có lỗi với mình cả, chúng ta mãi là bạn bè tốt của nhau mà.


Muộn rồi...mau ngủ sớm đi".
Quế Lâm nghe lời Chi Nguyệt an ủi mãi một lúc sau tâm trạng của Quế Lâm mới ổn lại, hai người bắt đầu chìm vào giấc ngủ say sưa.
Khi ánh mặt trời buổi sáng vừa hé, là những tia nắng ấm áp len nhẹ qua tán lá.

Một ngày mới lại được bắt đầu!
Trước khi đi làm, Quế Lâm nhắn lại lời Thẩm Thiên đã dặn với cô lúc tối với Chi Nguyệt.

Khi mọi người bắt tay vào việc, thì Chi Nguyệt ở trong phòng một mình, cảm thấy buồn chán nên muốn đi dạo một vòng quanh ở đây cho biết.

Đi tới phía trước Chi Nguyệt gặp được một người phụ nữ tuổi trung niên, đang làm công việc gì đó rất tập trung.

Người phụ nữ đó là vợ của ông trưởng thôn, Chi Nguyệt bước đến chào hỏi bà một tiếng.
"Con chào dì".
Bà ngước mặt lên nhìn Chi Nguyệt đã vội nở nụ cười hiền hòa, Chi Nguyệt giới thiệu mình.
" Tên con là Chi Nguyệt".
Bà vừa làm vừa nói.
"Cô là người trong đoàn Y khám bệnh phải không?"
Chi Nguyệt gật đầu đáp, liền nhìn xuống phía dưới bà đang bận rộn công việc gì đó, Chi Nguyệt có ý quan tâm.
"Dì đang làm gì thế? Có cần con phụ tiếp dì một tay không?"
Bà nhìn thấy bàn tay băng bó của Chi Nguyệt, Cô vội hiểu ra ánh mắt đó, nên mở lời trước.
"Tay con không sao, dì yên tâm đi.

Có việc gì cho con phụ một tay với, ở mãi trong phòng con cũng buồn chán lắm".
Dáng vẻ hiền lành gần gũi của Chi Nguyệt làm bà không thể từ chối, còn chỉ dẫn tận tình cho cô làm việc.

Bà hướng dẫn qua một lượt Chi Nguyệt đã làm rất tốt, nhìn thái độ chăm chút lựa chọn từng cánh hoa cúc của Chi Nguyệt, bà cười hài lòng nghĩ.
"Hiếm khi có một cô gái xinh đẹp mà lại vừa tốt bụng thế này còn chịu khó lắng nghe và học hỏi đến như vậy.

Mới lần đầu làm mà lại thích ứng rất nhanh, quả thật con bé này rất giỏi đấy".
Bản thân cô cảm thấy mình cũng có thể làm được, trong lòng tỏ ra vui vẻ nhìn bà nở nụ cười tự nhiên.
Bỗng dưng giây phút này bà lại cảm giác rất thân thuộc, như đã quen biết với Chi Nguyệt từ rất lâu rồi.

Vả lại nụ cười này rất giống với một người khi xưa, nên từ lúc nhìn thấy cô trong lòng bà đã đón nhận cô như một người thân trong gia đình tuy chỉ mới biết Chi Nguyệt lần đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.