Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 23: 23: Xin Việc




Quế Lâm ngồi lặng yên không nói gì, bởi lúc này tâm tình ai kia đang bị tổn thương dữ lắm.

Thẩm Thiên thấy hơi lạ ngày thường chẳng phải cô gái này rất hay nói chuyện hay sao? Đột nhiên lại trầm tính buồn bã rồi, anh không hiểu nguyên do nhưng cũng thoải mái mở lời trước.
- Em có chuyện gì không ổn sao Quế Lâm?
Anh chính là nguyên nhân đã gây ra nỗi buồn cho cô mà đi hỏi nguyên nhân, cũng thật quá buồn cười rồi.

Trong lòng đang bức bối rồi, bỗng nghe câu hỏi vừa ngốc vừa khích kia cô không sao chịu được, Quế Lâm không kìm nén nữa liền đem nó trút hết ra ngoài và Thẩm Thiên là người phải hứng chịu.
- Anh quá thông minh quá tinh tường mọi việc sao lại không biết em đang buồn chuyện gì, có phải anh cố tình hỏi kích động tâm tư của em có phải không? Anh cứ tiếp tục làm những việc anh thích, tiếp tục phát triển sự nghiệp bác sĩ của anh đi, tôi có chuyện gì thì phải nói tâm sự với anh sao? Anh có chia sẻ được với tôi không, anh có thấu hiểu tâm tình của tôi không? Hay anh chỉ làm người vô tâm khiêu khích lòng tôi thêm một nổi đau thôi.
Nói xong Quế Lâm buông một cái "khì" như vừa trút hết những nỗi chất nặng ở trong lòng.
Thẩm Thiên sững sờ người nhìn Quế Lâm, chưa bao giờ anh nhìn thấy dáng vẻ quá hung dữ của cô, cho dù có giận bao nhiêu cũng không giận đến mức này.

Ai đã chọc giận cô, khiến một Quế Lâm vui vẻ mà anh biết lại hung dữ như mấy bà cô già ngoài hàng chợ.

Xuýt chút nữa nuốt luôn cả anh rồi!
Trong một lúc anh chỉ biết lặng im cho cơn giận nguôi xuống, lên tiếng biết đâu vô tình lại làm cho cô ấy nổi giận thì toi, thôi cứ để Quế Lâm từ từ nguôi giận đã.
Một lúc sau cơn hạ quả nguôi xuống, Quế Lâm lại thấy mình quá kích động không phải với anh rồi nhưng lời đã nói thì làm sao thu hồi lại được.

Quế Lâm đưa ánh mắt xấu hổ lén nhìn anh thăm dò, nhưng lại đắm chìm vào gương mặt đẹp thoát ẩn thoát hiện trong bóng tối, dường như anh sinh ra là để cho Quế Lâm ngắm vậy.

Nay nó đã thành một thói quen, nhất thời Quế Lâm không bỏ được.

Giận quá cô lại quên đi túi thức ăn mà Quế Lâm đã mua định mang vào cho Chi Nguyệt.

Nhưng hiện tại Chi Nguyệt đã ngủ, không biết nên đưa cho ai tức nhiên là người đàn ông vừa bị cô trút giận rồi.

Lúc này Quế Lâm mới nhẹ giọng xuống gọi.
- Anh Thẩm.
Nghe tiếng Quế Lâm gọi, anh quay qua đối nhìn nhau Quế Lâm ái ngại giọng điệu cũng ngập ngừng đi.
- Suốt nhiều tiếng trong phòng mổ chắc là anh chưa ăn gì đúng không?
Thẩm Thiên chưa biết trả lời sao, vẫn điềm đạm nhìn Quế Lâm.

Vừa lúc nãy còn hung hăng như hổ xổng chuồng, tức giận trút xả vào anh, bây giờ lại có ý quan tâm thăm hỏi.

Đúng là anh không hiểu nổi tính cách nắng mưa thất thường của Quế Lâm, biết không thể nói lời từ chối anh sừng sựng gật đầu.
Quế Lâm mỉm cười đưa qua tay anh túi thức ăn cô đã mua.
- Anh cầm lấy đi, cái này là em mua cho Chi Nguyệt, nhưng cậu ấy đã ngủ rồi chắc là không ăn được rồi.
Anh sượng cười cầm lấy túi thức ăn Quế Lâm đưa, nói lời cảm ơn.

Anh mở túi thức ăn ra xem, Quế Lâm nhìn anh kiểu cách trông chờ như vậy không ăn chắc là không được rồi.

Thẩm Thiên từ tốn cắn một miếng bánh mì, Quế Lâm ngồi cạnh nhìn qua nở ra nụ cười phơi phới.

Chỉ cần được nhìn thấy anh, nhìn anh ăn thôi đối với người yêu thầm như Quế Lâm đã được coi là một hạnh phúc đong đầy.
"Reng....reng...
Bất nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi quần Thẩm Thiên reo lên, nhìn thấy cuộc gọi video call Vĩ Quân, làm anh ngừng miếng bánh mì trong miệng thoạt ánh mắt nhìn qua Quế Lâm.
Có mặt Quế Lâm ở đây anh không tiện bắt máy chỉ sợ tên Vĩ Quân kia sẽ nghĩ anh đang hẹn hò với Quế Lâm lại tốn công mất thời gian giải thích.

Vả lại đêm đã khuya, anh không muốn làm phiền Quế Lâm nghĩ ngơi nên chào Quế Lâm một tiếng anh vội trở về phòng làm việc của mình.
Quế Lâm bĩu môi bày bộ mặt trách móc, chẳng biết là ai gọi mà gấp đến nỗi không nói hết một từ tạm biệt? Nhìn theo dáng anh đi một lúc, Quế Lâm mới trở vào trong với Chi Nguyệt.
Về tới phòng làm việc của mình, Thẩm Thiên ngồi xuống ghế bắt máy.
- Tôi nghe đây.
Trong màn hình điện thoại của Thẩm Thiên, Vĩ Quân vẫn đang miệt mài với một số tài liệu trên bàn.
- Cậu đang ở bệnh viện à?
Không trả lời Vĩ Quân ngay Thẩm Thiên đứng dậy đi rót một cốc nước lọc ra bàn thông thả uống một ngụm xong, mới đáp lại.
- Đêm nay tôi có ca trực nên phải ở lại bệnh viện.
Thẩm Thiên ngồi lại xuống ghế, đặt cốc nước xuống bàn hỏi tiếp.
- Khi nào cậu về?
- Chiều mai, nếu như tôi xong công việc ở đây.
Xong câu nói, Vĩ Quân liền đưa tay lên nhìn đồng hồ, ở bên Ý hiện đang 5 giờ chiều bên Thẩm Thiên chắc là 12 giờ đêm, cũng trễ rồi.
- Nói chuyện cậu sau nhé, nghĩ ngơi đi.
Kết thúc cuộc gọi Vĩ Quân tiếp tục công việc của mình, Thẩm Thiên tranh thủ chớp mắt vì trong phòng mổ hơn nữa ngày rồi không được nghỉ ngơi.
_________

Sáng hôm sau!
Thấy ông Lăng nằm mãi trong phòng bệnh cũng ngột ngạt nên bà Lâm đưa ông Lăng ra ngoài công viên bệnh viện, hít thở không khí trong lành cho tinh thần được thoải mái.

Ở bệnh viện với Chi Nguyệt một đêm, để chuẩn bị cho buổi học hôm nay Quế Lâm đã về nhà từ sáng sớm rồi.
Ông đang ngồi ngoài bang ghế công viên, từ xa Chi Nguyệt nở nụ cười đi tới.
- Thì ra ba ở ngoài này, ba đã thấy khỏe hơn chưa mà lại ra đây rồi?
Sắc mặt ông nhìn tươi tắn hơn trước nhìn Chi Nguyệt.
- Ba ở mãi trong phòng bệnh thấy ngột ngạt quá nên nhờ chị Lâm đưa ba ra đây cho thoải mái một chút.

Hôm nay con không đến lớp à? Nhớ giữ gìn sức khỏe bản thân cho tốt, đừng vì chăm sóc cho ba mà bỏ bê việc học.
Trước đây ba cô ít nói, cũng không quan tâm nhiều đến cô như vậy.

Có lẽ vì công việc, gia đình và mọi thứ làm ông áp lực mệt mỏi nên không còn thời gian nhiều để quan tâm cô như lúc này.

Giờ đây Chi Nguyệt càng hiểu cho ông nhiều hơn!
Thoáng nghĩ lại, Lăng Thị là nơi ba cô bỏ một đời người tâm huyết nay bị người ta thu mua không còn là của nhà họ Lăng nữa, kể cả căn nhà mấy đời gia tộc tiếp quản cũng bị tịch thu.

Còn bao nhiêu khoản tiền bồi thường cần được chi trả những áp lực này đối với một người mắc bệnh tim như ba cô làm sao chịu nổi.

Chi Nguyệt chỉ biết nở nụ cười thoải mái ngoài mặt, bày ra trước mặt ông, để ông yên tâm dưỡng bệnh.
- Ba à, con về nhà sắp xếp một số thứ xong con sẽ đến lớp luôn.

Cần gì ba cứ gọi dì Lâm giúp hoặc là gọi cho y tá nha.
Ông gật đầu để Chi Nguyệt yên tâm, cô quay qua còn căn dặn nhờ bà Lâm chăm sóc ông hộ cô.

Bà Lâm gật đầu hiểu.
- Tôi biết rồi, Nguyệt tiểu thư.

Cô yên tâm đi.

Nói xong Chi Nguyệt đi ngay cho kịp giờ.
Về đến nhà cô chỉ kịp tắm rửa thay đồ để đến lớp vội.

Khi bước chân vào trường bao nhiêu ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô thì thầm to nhỏ, vài câu nói lọt vào tai Chi Nguyệt rõ ràng.
- Lăng Thị bị phá sản rồi.
- Cậu ấy là tiểu thư Lăng gia đấy, nhưng giờ chẳng còn tiểu thư nữa rồi.
- Lúc trước là gia thế thượng lưu, giờ thì hạ lưu....ha....ha....
Bao câu nói chế nhạo cười đùa của họ khiến Chi Nguyệt chạnh lòng đôi chút, nhưng vốn đó là sự thật cô phải chấp nhận sự thật này thôi.

Chi Nguyệt không đi vào lớp mà cô đi thẳng tới chỗ hiệu trưởng luôn, đứng bên ngoài cánh cửa Chi Nguyệt đắn đo vài giây nhưng cô đã quyết định thì phải mạnh chân bước vào.
- Hiệu trưởng Kim.
Ông đang ngồi xem lại sổ sách, nghe tiếng ai đó ông ngẩn mặt lên mới biết là Chi Nguyệt.
- Là em à, Chi Nguyệt?
Chi Nguyệt gật đầu cười đáp lại ông phép tắc, ông lại nói tiếp.
- Ba mẹ em đã khỏe chưa? Tôi có biết về chuyện nhà em, nhưng mọi chuyện sẽ có chiều hướng tốt thôi em đừng buồn.

Cuộc sống này vốn dĩ không phải là con đường bằng phẳng dễ đi, quan trọng là khi ta gặp phải con đường rồ rề mình cần phải đối mặt, mạnh mẽ đứng lên mà đi tiếp cho hết con đường đó rồi sẽ thấy Bình Minh ở cuối chân trời thôi.
Cô biết hiệu trưởng Kim đang an ủi động viên mình, bản thân Chi Nguyệt vô cùng cảm kích, sẽ trân trọng ghi nhận những lời chân thành này của ông dành cho mình.
- Cảm ơn hiệu trưởng Kim, em sẽ ghi nhớ những lời này của hiệu trưởng dành cho em.
Chi Nguyệt lặng lẽ một lúc mới nói tiếp.
- Hôm nay em đến để xin hiệu trưởng Kim cho em được bảo lưu điểm.
Ông vội đứng lên với dáng vẻ bất ngờ, gương mặt cũng nghiêm túc hẳn ra.
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Tôi không nghe lầm đó chứ?
Chi Nguyệt mím môi chắc chắn.
- Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, mong hiệu trưởng Kim đồng ý lời yêu cầu này của em.
Thấy Chi Nguyệt đã quyết tâm với quyết định của mình như vậy rồi, dù ông có khuyên cũng vô ích.

Ông buông giọng thở dài rồi nói.
- Thôi được rồi, nếu em đã chắc chắn rồi tôi sẽ đồng ý cho em được bảo lưu số điểm.

Lúc nào em muốn trở lại tôi sẵn lòng chào đón em.
Chi Nguyệt gật đầu cảm ơn ông xong là đi khỏi.

Ông nhìn theo Chi Nguyệt buông tiếng thở dài, tiếc thay cho một học viên ưu tú, rất có năng lực tiềm năng trong tương lai giờ phải quản lại chương trình học của hai năm qua vì gia đình gặp phải biến cố.

Thật đáng tiếc!

Chi Nguyệt bước vội ra khỏi trường, với hai hàng mi ướt rượt, không dám ngoảnh lại nhìn sợ rằng bản thân lưu luyến không nỡ rời xa ngôi trường mơ ước.

Bản thân cô sẽ không nghĩ một ngày cô lại bảo lưu số điểm, tự mình gạt bỏ đi ước mơ của mình, bao năm qua cô luôn vì nó mà cố gắng từng ngày.

Trước đây được học Y là điều quan trọng nhất với cô, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là sức khỏe và sự bình an của ba cô.
Chi Nguyệt không biết mình đi đâu, đôi chân cứ mãi chạy về phía trước mà không phương hướng.

Cuối cùng người đã thấm mệt, Chi Nguyệt dừng lại một nơi, ngồi bệt xuống khóc sướt mướt như mưa.
Bao nhiêu người đi qua cũng đều đổ ánh mắt nhìn Chi Nguyệt khó hiểu, cô chẳng khác nào một đứa trẻ bị lạc đường giữa phố đông người.

Nhớ tới câu nói của Hiệu trưởng Kim, cô lau vội nước mắt bình tâm trở lại.

Không được để mình yếu đuối gục ngã, cần phải đứng lên bước tiếp cuối con đường.

Ánh Bình Minh đang chờ cô phía trước!
Điều trước mắt, Chi Nguyệt cần phải có việc làm cần phải kiếm ra tiền.
Cô đi qua mọi cửa hàng từ nhỏ đến lớn hỏi thăm, nhưng ai cũng đều lắc đầu xua tay không nhận.

Một phần họ biết cô là nhị tiểu thư Lăng gia, một phần họ sợ cô không làm nổi nên thẳng thừng từ chối.
Suốt hai tiếng chạy đi tìm việc nhưng kết quả nhận được thì quá đắng lòng.

Khi ngang qua công viên Chi Nguyệt dừng lại nghỉ chân, nhìn những ông bà cao tuổi họ đang tập dưỡng sinh vui vẻ ở phía trước mà làm Chi Nguyệt nhẹ lòng ngưỡng mộ.
Ngồi một lúc, trước mắt cô là sương mù mờ mịt sau đó hiện ra là hình ảnh của cô đã già nua tóc bạc, bên cạnh còn có một người đàn ông cũng đã già nua giống như cô.

Ông lão ân cần chăm sóc bên cạnh cô cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn buổi chiều.

Chi Nguyệt quay sang cười với người đàn ông, nhưng thoạt trong mắt cô ông lão này sao lại là Phương Vĩ Quân.

Bỗng tiếng của ai đó văng vẳng vào trong tai cô réo gọi inh ỏi, bất giác níu kéo Chi Nguyệt mơ hồ tỉnh dậy.
Thì ra những hình ảnh mà cô đã thấy chỉ là một giấc mơ, do cô nhiều đêm rồi không chộp mắt nên đã ngủ gật lúc nào không hay.

Nhưng bản thân cô sao lại có thể mơ ra một giấc mơ đầy huyền vị như thế.
Đúng là không nên mơ, không được nghĩ tới Phương Vĩ Quân kia nữa!
- Chi Nguyệt, mau thức tỉnh lại đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.