Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 35: 35: Vĩ Quân Biết Thân Biết Phận Chi Nguyệt




Chi Nguyệt ngồi đợi mãi ở sofa tới 11giờ Vĩ Quân vẫn chưa về, vì cơ thể mệt mỏi cô ngủ gật trên ghế lúc nào không hay.
Cho tới khi Chi Nguyệt mở mắt ra toàn thân ê ẩm, tứ chi sắp không hoạt động nổi nữa rồi.

Thoạt xem đồng hồ, không thể tin được cô đã ngủ cả đêm trên ghế sofa sao?
Chi Nguyệt bất giác bỏ chân xuống chạy tới phòng ngủ của Vĩ Quân, gõ cửa.
- Phương tổng...anh có trong phòng không?
Gọi mãi cũng không thấy anh trả lời, Chi Nguyệt hé nhẹ ra xem thì ra anh không có trong phòng.

Thoáng nhìn chiếc giường của anh chăn ga vẫn rất thẳng thớm, dường như tối qua Vĩ Quân không về nhà.

Chi Nguyệt liền kéo cánh cửa lại giúp anh trở về phòng mình vệ sinh cá nhân.

Cô đáng ghét tới nổi khiến Vĩ Quân không muốn quay về nhà vậy sao? Thế sao anh còn đưa ra thời hạn ba tháng cho cô ở lại đây.

Nhìn căn nhà rộng lớn nhưng không khí thì vô cùng lạnh lẽo, suốt ngày Chi Nguyệt chỉ biết đối diện với sự lạnh lẽo này, con người cô sống đóng băng rồi, thắc thẻo vào tim cô một nỗi dày vò vô hình.
•••
Vì còn một số việc quan trọng anh chưa làm xong nên Vĩ Quân đã ở lại Phương Duệ tối qua, sáng sớm Hải Đồng đã mang tới cho anh bộ âu phục khác.

Trong phòng làm việc Của Vĩ Quân có một gian phòng riêng nơi để anh tạm nghỉ ngơi tắm rửa thay quần áo những lúc anh ngủ lại Phương Duệ.

Hải Đồng ngồi bên ngoài sofa đợi Vĩ Quân ra để báo cáo một số công việc.

Lúc sau Vĩ Quân đi ra với bộ âu phục xanh dương quý phái, mái tóc tém chỉnh chu.

Mặc dù là thức nguyên đêm làm việc nhưng tinh thần Vĩ Quân vẫn toát lên rạng ngời, rực rỡ như ánh dương hé lên trong màn tối.
Một khi Vĩ Quân bước chân tới Phương Duệ ngồi vào chiếc ghế tổng tài anh không thể để tinh thần bị sa sút, luôn có trách nhiệm với công việc với hàng triệu người phía sau nhìn lên anh.

Vừa nhìn đã thấy khí thế của một người đàn ông bản lĩnh nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế Quốc Dân, người mang đến lòng tin ngưỡng phục cho hàng ngàn hàng triệu người đang sống và làm việc cùng với anh.
Phương Vĩ Quân là người, cho dù bầu trời có sắp sập xuống tới nơi anh vẫn giữ vững phong độ sự bình tĩnh nhất định để chống đỡ chứ không dễ dàng khuất phục.


Vĩ Quân bước ra chỉnh sửa tay áo xong, tay đúc túi quần bước tới cửa kính nhìn ngắm ra bên ngoài thành phố.

Đây là cách giúp anh thư giãn đầu óc mỗi khi căng thẳng.
- Phương tổng.
Hải Đồng đứng phía sau lưng Vĩ Quân gọi, người đàn ông trước mặt không đáp nhưng cậu thừa hiểu tính cách Phương tổng của mình nên nói luôn.

- Phương tổng, Lăng gia em đã cho người mua lại rồi còn chuyện tài khoản đen dựa danh Phương Duệ của chúng ta thu mua Lăng Thị em vẫn đang cho người bên OA.S ngầm lấy thông tin để xác định ông La chính là chủ tài khoản ẩn đó.

Chúng ta chỉ chờ ngày mà thôi.
Vừa nghe Hải Đồng báo cáo, gương mặt Vĩ Quân nổi lên một sự tĩnh lặng vốn có.

Ánh mắt thâm trầm hé lên một chút sắc lạnh, nhẹ di chuyển đôi ngươi suy tính vụ việc.

Xong quay lại bình thản dặn dò Hải Đồng.
- Phải nhanh chóng lấy thông tin xác thực, ông ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài ông ta thể hiện, thận trọng một chút tránh để lộ ra ngoài mà bức dây động rừng.
- Vâng, Phương tổng.

Bây giờ em đi sắp xếp cuộc họp quản trị đây.
Nói xong, Hải Đồng nhanh chân rời khỏi đó.
Phương Vĩ Quân đứng một lúc thì quay lại làm việc, lúc ngồi xuống ghế bàn tay sơ ý đụng phải sấp tài liệu trên bàn rơi xuống sàn.

Vĩ Quân cúi người nhặt nó lên, anh chợt thấy tập thông tin của Lăng Chi Nguyệt nằm dưới góc bàn.
Trước đây lần đầu gặp đã bị cô cho ăn quả lừa, Phương Vĩ Quân đã nhờ Hải Đồng đi lấy toàn bộ thông tin mang đến cho anh.

Lúc đầu anh rất muốn biết cô là người như thế nào nhưng về sau anh càng nhận rõ con người cô hơn nên tập thông tin này không cần thiết nữa, cũng bị Vĩ Quân bỏ quên đi bởi vì không còn quan trọng.
Thiết nghĩ chẳng có gì đáng xem!
Vĩ Quân đưa tay nhặt số tài liệu, đột nhiên những câu nói mơ màng lúc Chi Nguyệt bị sốt vang lên trong đầu anh, nó đọng lại anh một chút hứng thú thúc giục Vĩ Quân phải nhặt nó.

Cuối cùng tập thông tin về Lăng Chi Nguyệt nó ở trong tay anh, Vĩ Quân còn dán mắt xem qua nó.


Anh nhẹ nhàng mở ra xem trang đầu đơn thuần là thông tin cá nhân bình thường rất vô vị, tay anh lướt nhanh qua tận trang cuối cùng Vĩ Quân dừng mắt kinh ngạc.
- Lăng Chi Nguyệt là con ngoài giá thú của nhà họ Lăng sao?
Những gì anh từng nghi hoặc là hoàn toàn chính xác, chẳng hiểu sao ngay giây phút này tâm trí anh như một sợi dây nhiều mối thắt, cảm giác xót xa len lỏi vào tận tim gan.

Mỗi chuyện, mỗi hình ảnh về Chi Nguyệt bất giác hiện ra trong anh đều là sự bất công, dày vò anh vô tình đem lại cho cô.

Khoảnh khắc anh hành hạ th@n thể cô, nó làm anh xốn xang cỏi lòng.

Có phải anh đã quá tàn nhẫn với người con gái anh luôn muốn quan tâm nhưng lý trí bắt anh không muốn quan tâm.

Bàn tay nhỏ của người con gái ấy rất nhiều lần Vĩ Quân chạm vào, dường như nó không đủ mềm mại, vì có những vết hằn thô ráp trên da.
Đường đường là nhị tiểu thư của Lăng gia, hào môn sang trọng lại rất thạo việc nấu ăn, giỏi việc nhà.
Tại sao trước giờ anh chưa từng để ý qua dù chỉ một chút, không cho mình được cơ hội đối xử tốt với cô.

Có phải anh đã bỏ qua quá nhiều thời gian để tạo ra những chuyện không đáng.
Đang thao thao nghĩ ngợi, Hải Đồng đi vào thông báo.
- Phương tổng, cuộc họp đã bắt đầu rồi mọi người đang ngồi đợi anh tới.
Phương Vĩ Quân vội tỉnh thức dẹp qua mọi cảm xúc vào trong, đứng dậy gài lại cúc áo vest rồi cùng Hải Đồng đi tới cuộc họp.
Suốt quá trình diễn ra cuộc họp quản trị cổ đông, Vĩ Quân ngoài ngồi nghe mấy vị cổ đông nói đóng góp ý kiến cho hoạch mới thì anh vẫn như mọi khi giữ bộ mặt uy nghiêm lúc họp, ngồi trên ghế như người ngoài cuộc.
Ông Lương một vị cổ đông nhìn lên chỗ Phương Vĩ Quân ngồi, cất giọng trầm khàn hỏi.
- Phương tổng, ngài thấy mức hoạch định đó thế nào?
Câu hỏi của ông Lương làm không gian phòng họp chìm lắng xuống rất tĩnh, mọi người cũng đang dõi mắt về phía Vĩ Quân để lắng nghe ý kiến của anh.
Anh vẫn đinh ninh im lặng không đá động gì tới câu hỏi của ông Lương và ánh mắt của mọi người đang nhìn anh.

Bởi vì gương mặt bất cảm xúc kia đang bị một chuyện khác chiếm ngự hết tâm trí rồi, lấy đâu ra thời gian để quan tâm tới những chuyện xung quanh.
Mọi người bắt đầu nhìn nhau nghị định xầm xì chủ tịch Phương.
"Khụ...khụ....

Hải Đồng nhận thấy liền ho khan mấy tiếng nhắc khéo Phương Vĩ Quân rồi lên tiếng hỏi lại.
- Phương tổng! Anh thấy mức hoạch định của ông Lương nói thế nào?
Rõ ràng anh đã để chuyện tư lấn át sang chuyện công trong lúc họp nhưng vẻ ngoài Vĩ Quân không hề để lộ ra điều đó, lấy lại uy phong ánh mắt đầy kiên định nói.
- Năng lực tài chính của CE.O được tăng cường với mức vốn tự có được nâng lên 293,746 tỷ, tăng hơn 10 lần so với năm trước.

Trong đó vốn điều lệ đạt 290,003 tỷ.

Tổng tài sản của CE.O đạt 827,261 tỷ, tăng 119,54% so với năm trước.

mức tăng trưởng bình quân từng giai đoạn 53,89%.

Thương hiệu W.RR đã ăn sâu vào tâm trí của người dân Kinh Xa, lan rộng trên toàn quốc, thị giá cổ phiếu đã được thị trường chấp nhận cao gấp 5 lần mệnh giá.

Cho nên định hướng tới nền tảng lâu dài là kế hoạch chúng ta cần phải đạt tới.
Những lời của Vĩ Quân cất lên kiên định lập tức dập tắt đi bao lời nghị định của mọi người đang xầm xì qua lại.

Ngược lại họ còn tỏ ra thái độ kiên dè, tôn trọng một chủ tịch như anh, đáng để họ đặt lòng tin vào Phương Duệ.
Hải Đồng nhoẻn miệng cười thầm hãnh diện thật sự đáng để cậu rút kết học hỏi, riêng bản thân cậu vô cùng thấy vinh hạnh khi mình được bên cạnh làm trợ lý cho một vị tổng tài tối ưu như Phương Vĩ Quân.
Mười mấy phút sau, cuộc họp ba tiếng cũng kết thúc.

Ông Lương liền có nhã ý muốn mời Vĩ Quân dùng cơm trưa, nhưng anh đã từ chối khéo.
- Xin lỗi ông Lương, tôi còn một số việc quan trọng nữa vẫn chưa làm xong, e là phải hẹn hôm khác có dịp nhất định tôi sẽ mời các vị một bữa.
Anh đã nói thẳng, ông chỉ còn cách tôn trọng ý kiến của anh.

Ông Lương cười xởi lởi gật đầu ghi nhận lời đáp của Phương Vĩ Quân rồi đi ngay.
Khi mọi người đã rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại Vĩ Quân và Hải Đồng, không gian trong phòng dần trở về yên ắng.

Vĩ Quân ngồi xuống tựa người ra sau ghế, những ngón tay thon dài chống lên vầng trán dành ra một chút thời gian nhỏ tạm nghỉ ngơi.
Hải Đồng đứng bên cạnh chú ý quan tâm.
- Phương tổng, anh không được khỏe sao?
Vĩ Quân không vội trả lời, một lúc sau mới ngẩng mặt lên nói.
- Không sao! Cậu cho người lên kế hoạch về mức tiêu thụ công nghệ sản xuất thực phẩm trà giúp tôi.
Hải Đồng nhướn trừng ngạc nhiên.
- Thực phẩm trà sao? Từ bao giờ mà anh lại có hứng thú với mô hình này thế?
- Trước đây ở thôn Hiến Châu cậu còn nhớ? Phía sau thôn của họ có một khu đất trồng hoa cúc theo kiểu đại trà, thực phẩm họ làm ra cũng rất đặc biệt, đó là trà hoa cúc.


Hương vị cũng mang tới đặc trưng riêng của thôn họ, nhưng quá trình tiêu thụ thì không được ổn, nếu như bỏ qua một loại trà ngon như vậy thì thị trường quả là rất tiếc.

Vả lại tôi cũng đã lên tiếng giúp sao có thể chỉ là lời phóng đại được.
Hải Đồng gật gật đầu hiểu ra vấn đề.
- Được, em sẽ cho người lên kế hoạch dự án này ngay.

Phương tổng, về mảng thực phẩm trà này em biết một người có nhiều kinh nghiệm am hiểu rất tốt, có điều........
Hải Đồng bỗng dừng lại ngập ngừng ngó mắt xem xét phản ứng người trước mặt, Vĩ Quân nhận ra được điều này liền chủ động.
- Nói đi.
Cậu ta cười hì hì với Vĩ Quân, thật không ai tin tường bằng Phương tổng của cậu mà.
- Chính là ông Lăng, chủ tịch tập đoàn Lăng Thị.

Theo như em biết trước đây, ông ta từng làm bên mảng này từ thời trẻ với một người phụ nữ, người phụ nữ đó là người rất giỏi kinh nghiệm am hiểu về Trà.

Doanh thu thực phẩm Trà của ông ấy lúc đấy cũng rất vượt trội, một thời gian sau không biết là nguyên nhân gì ông ấy bỗng dừng lại mọi hoạt động về mảng này.

Và người phụ nữ kia cũng không thấy xuất hiện nữa, hình như giữa họ có mối quan hệ gì đó rất phức tạp.
Cứ nghĩ Hải Đồng nói rất dư thừa nhiều lời nhưng vô tình lại là thông tin hữu ích mà Vĩ Quân đang nghĩ tới còn muốn tìm hiểu cặn kẽ về nó.
"Rất có thể người phụ nữ đó là mẹ ruột của Lăng Chi Nguyệt cũng nên".
- Hửm, Phương tổng anh nói gì?
Vĩ Quân lập tức phủ nhận còn dùng ánh mắt cảnh báo nhìn cậu.
- Không có gì, nhưng cậu muốn biết à?
Tức nhiên Hải Đồng nhìn ra nào dám xua tay lắc đầu phây phây.

- Không...không.

Em đi làm việc anh giao đây.
Cậu ta quay lưng vừa định đi, giọng Vĩ Quân lại buông làm cậu sựng lại.
- Tùy quyền cậu tìm ai làm mảng này cũng được, nhưng đừng lấy danh nghĩa của Phương Vĩ Quân tôi là được.

Còn nữa, điều tra giúp tôi người phụ nữ trước đây đã từng hợp tác với ông Lăng nhanh chóng mang thông tin qua cho tôi.
Hải Đồng gật đầu bước ra khỏi phòng họp, chỉ còn mỗi Vĩ Quân ngồi lại thao thao ánh mắt bất duyệt đầy nghĩ ngợi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.