Như mọi ngày, vừa về tới nhà Đường Vân Thanh nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp mặc đồng phục học sinh cao trung ngồi trong nhà.
Hai má ửng hồng đầu cúi thấp e thẹn miệng cứ tủm tỉm cười.
Y theo phép lịch sự cũng gật đầu đối cô bé mỉm cười "Vị tiểu muội này! Chào em!" cô bé phát hiện mình đang ngồi trong nhà của hoa vương làng chài, giật mình đứng dậy rối rít chào "Chà... chào anh! Anh là anh Vân Thanh ạ? E... Em... nghe đồn đã lâu, còn thấy qua ảnh của anh nữa, nay mới được gặp mặt! Ban nãy thất lễ xin anh bỏ qua!"
"Ân! Hôm nay em tới đây là có việc sao?" y vẫn cười tươi như hoa che giấu nội tâm ngứa ngáy khó chịu.
Cô nàng gật đầu tay nắm lấy gấu váy bối rối vò vò "Em... ~ Em... hôm nay tới đây tìm một người!"
"Là Đồng Bản sao? Y đâu rồi?"
"Anh ấy nói anh ấy đi mua nước a!"
Ân, vậy em ngồi đây chờ chút! Anh có việc bận phải đi rồi!" nói dứt câu y nhanh chóng quay người đi ra khỏi nhà, chờ đi được 1 lúc liền tăng tốc độ, đôi chân không tự chủ điên cuồng lao về phía trước.
Màn đêm dần bao phủ, chạy vọc ven biển, y bị gió biển từng đợt lạnh lẽo nhấn chìm, nước từ vừa lăn khỏi khóe mắt đã bị gió vô tình thổi mất. Chạy đến nỗi chưa kịp cảm nhận được mệt mỏi đã ngã nhào xuống bờ cát êm ái ven biển, đôi chân không còn sức lực mặc kệ cho sóng biển đã đến gần vẫn nằm yên đó thút thít khóc.
Tim đau quá, cái gì cũng nói không nên lời, phải làm sao đây? Đường Vân Thanh từ khi nào đi vào con đường một chiều trước mặt là vực thẳm không có lối ra này... Y mệt quá, không muốn tiếp tục đi nữa, hay là kết thúc ở đây thôi? Y vốn không thích hợp chơi mấy trò đau tim này mà.
Thiệu Đồng Bản vừa về tới, tay cầm một túi đồ, ngồi xuống ghế rót cho cô gái một ly, rồi cho hắn một ly.
Lúc đem mấy lon nước vào bếp định cất vào tủ chạng, nhìn thấy túi thức ăn đặt ở đó. Hắn cảm nhận được có gì đó không đúng.
Hắn giật mình, Đường Vân Thanh không phải mỗi ngày về nhà đều mang theo một túi thức ăn sao?
Chạy thật nhanh ra khỏi cửa, không nói tiếng nào với cô nhóc đang ngồi ngốc lăng không hiểu gì liền biến mất.
Bên ngoài trời bắt đầu tối, mấy ngôi nhà ở ven biển cũng đã chuẩn bị đóng cửa. Ánh đèn vàng yếu ớt ở vài sạp cá biển chiếu ra, soi trên con đường cát trắng êm ái, nếu được cùng với người mình thích đi dạo thì thật tuyệt biết mấy, đáng tiếc hắn hiện tại không còn tâm trạng nào khán cảnh, lòng rối như tơ vò, hàng vạn câu hỏi tự mình đặt ra không ai giải đáp. Y đã biết mọi chuyện hắn che giấu rồi sao? Sau khi biết chuyện liền né tránh giận dỗi hắn?
Đáng ghét, gió càng ngày càng lớn, nỗi lòng không biết phải nói cùng ai. Ánh sáng ở ngọn hải đăng xa xa quét từng lượt qua lại mặt biển. Bóng đen đang nằm bên bờ biển làm hắn sợ hãi, mắt thấy con sóng lớn kia đã gần tới nơi rồi, chân không tự chủ chạy thật nhanh về phía đó.
Vừa tới nơi, đúng lúc cơn sóng lớn cập bờ, khay đựng cá tươi của chủ chiếc tàu đánh cá gần đó chịu không được sức đẩy của nước đành buông xuôi rơi xuống.
Thiệu Đồng Bản như một thằng ngốc lấy thân mình che chở cho y, vì hắn biết thời gian không đủ để ôm y đi nơi khác.
Thời khắc mấy khay gỗ xếp cá rơi xuống, thân thể hắn không chút đau đớn thậm chí còn ngược lại, tim hắn nhẹ nhõm như trút được tảng đá lớn.
Trước khi ngất xỉu còn ôn nhi vuốt mặt y, mỉm cười, giọng nói khàn khàn "Baba, không sao rồi!" máu từ trán hắn chảy xuống rơi vài giọt lên mặt y.
Đường Vân Thanh sợ hãi trợn tròn mắt, miệng lắp bắp nói không thành lời.
Gia đình của chủ tàu cá đang ăn cơm trong nhà, nghe tiếng động lớn liền chạy ra xem, giở một đống khay xếp cá lên thì thấy hai người đang bị đè ở đó máu me bê bét lập tức gấp rút gọi xe cứu thương.
Trên đường tới bệnh viện nhỏ cách thôn khá xa, Đường Vân Thanh nắm lấy tay Thiệu Đồng Bản mà cầu nguyện, nước mắt của y ngăn không được cứ như vậy chảy xuống, viền mắt đỏ hồng xưng vù nóng rát, nhưng toàn bộ y đều không quan tâm, điều y quan tâm là an nguy của hắn.
Bác sĩ nói, Thiệu Đồng Bản bị chấn thương năng, dẫn đến nứt hộp sọ, ông nói phải cẩn thận tịnh dưỡng, cực kỳ cẩn thận, kết quả làm cho y không dám đụng vào hắn.
Mấy ngày trời ngồi đó trông chừng y chưa từng bỏ cuộc, lúc nào cũng mong hắn tỉnh lại nửa bước cũng không rời giường bệnh. Mấy ngày này y không có đi đánh cá, tiền viện phí phải dùng số tiền mà y đã tiết kiệm mấy năm trời ra trả.
Im lặng nhìn thật kỹ gương mặt kia, nhớ tới biểu tình ôn nhu đó, có thế nào y cũng không ngờ được kia chính là ôn nhu cuối cùng hắn dành tặng mình.
Xem xét thật kỹ toàn diện khuôn mặt hắn, thật đẹp, y muốn cả đời này lưu lại hình ảnh hắn trong tâm trí, có chết cũng không nguyện ý quên hắn.
Lúc này tại sao ngực trái y tim cứ đập mạnh, cảm giác bất an này là từ đâu tới?