Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 42: Phiền toái lớn



Tôi chẳng biết mình đã ra cửa như thế nào, chẳng qua khi Lăng Tiêu kéo tôi ra cửa, tôi đập một phát thật mạnh lên nút thang máy.

“Em đi làm gì chứ?”. Lăng Tiêu nắm cánh tay tôi không buông.

“Về trường học”

“Em giận à?”

“Không có”. Tôi điều chỉnh lại giọng nói, cố gắng nói sao cho thật nhẹ nhàng. “Em có ở đây cũng không nói được gì, vậy nên em mới về trước, hai người cứ nói chuyện cho rõ ràng”

“Kiều Dương, em tin tưởng anh sao?”

“Tin”.

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt tôi, cho đến khi không nhìn thấy Lăng Tiêu nữa, tôi mới tựa lưng vào thang máy. Tôi thật vĩ cmn đại mà, tôi nghĩ, thật tình tôi chẳng muốn đi đâu, mà là muốn đánh Đỗ Tâm Vũ một trận xong túm cổ hắn quăng ra ngoài. Nhưng mà như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nên tôi phải nhịn.

Thành thật mà nói thì lúc tôi bảo với Lăng Tiêu rằng mình tin tưởng anh, trong bụng tôi cảm thấy không tin tưởng xíu nào cả, một chút cũng không, bộ dạng thản nhiên kiên định kia của Đỗ Tâm Vũ khiến cho tôi thật chẳng hiểu hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Thang máy dừng lại, tôi buồn bực đá vào cửa một phát, bước ra ngoài.

Tôi đứng bên ngoài khu chung cư, không biết phải đi về đâu, không có phương hướng. Cách nhà tôi không xa, nhưng vấn đề là tôi mà về lúc này thế nào mẹ cũng cho rằng tôi đã làm chuyện gì động trời lắm nên mới không dám ở ký túc xá mà phải vác mặt về.

Về trường học? Tôi lấy tay sờ vào túi tìm điện thoại theo thói quen, Từ Tiếu Thiên. Tay tôi bỏ trong túi chừng mấy giây rồi rút ra, gọi cho nó rồi thì nói gì đây? Lúc này tôi mới đau thương mà nhận ra rằng, hóa ra chuyện như vậy không thể nói được với ai, dù cho mình có nhiều bạn bè, bạn bè mình có thân thiết thế nào, cũng không thể mở lời được.

Đột nhiên tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

.

.

.

Tôi lại mò về nhà.

Mẹ rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. “Sao mày lại về nhà lúc này? Có gì à?”

“Đau đầu”. Tôi đáp một câu xong đi thẳng vào phòng.

“Sao mà lại đau đầu”. Mẹ túm tay tôi lại. “Mày hút thuốc nhiều quá nên vậy chứ gì”

“Con không có hút thuốc…”. Tôi giãy ra.

“Mẹ xoa bóp cho mày”. Mẹ mở lòng từ bi, lôi tôi đến ghế sô pha, động đậy ngón tay.

“…Không cần”. Tôi chột dạ, sợ rằng với khoảng cách gần như vậy, mẹ tôi liệu có phát hiện ra dấu vết của Lăng Tiêu trên người tôi hay không. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất của não để hồi tưởng, không lưu lại dấu vết trên người, nhìn lại quần áo một lượt, ừm, rất chỉnh tề.

“Trẻ tuổi mà bảo đau đầu này nọ, hôm qua Đóa Đóa về nhà cũng nói chóng mặt, mẹ không biết sao mấy đứa bây lại có tật xấu thế này…”. Mẹ tôi xoa bóp trên đầu tôi, không hổ là đã lôi ba tôi ra tập luyện bấy lâu, rất có kinh nghiệm.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về chuyện xưa của Từ Tiếu Thiên. Dù là tôi từ nhỏ đến lớn có hơi bực vì mẹ phân biệt đối xử với mình so với Kiều Đóa Đóa, nhưng tôi có thể cảm nhận được là mẹ đều thương cả con trai và con gái mình, chẳng qua cách quan tâm khác nhau. Nếu mẹ biết chuyện của tôi, sẽ phản ứng thế nào đây?

“Mẹ…”. Tôi mở mắt ra nhìn mẹ.

“Hả, có việc gì?”.

“Không có gì…”. Tôi cố gắng nhưng vẫn không có can đảm mở miệng.

“Nhất định là mày có chuyện, đảm bảo đầu mày không đau, muốn đau thì phải có chuyện phiền lòng gì đó”. Mẹ day day tóc tôi. Lời này mẹ nói ra làm tôi phát run.

“Nói sao đây”. Tôi do dự một chút. “Con yêu đương với người ta thì mẹ có ý kiến gì ạ?”

“Mày nói là yêu đương hả?”. Mẹ dừng tay lại, chăm chú nhìn tôi.

“Hỏi mẹ vậy thôi”

“Thì cũng hỏi thăm, bình thường thôi mà, mày đừng mang về cho mẹ một con nhóc ất ơ là được”

Tôi không lên tiếng, mẹ bảo đừng tìm một cô nhóc ất ơ, chưa bảo đừng tìm đàn ông…Tôi thấy hơi buồn cười, trong tình huống thường tình ai lại nghĩ đến chuyện thằng con mình sẽ đi tìm đến đàn ông.

“Mày gặp trúng phải ai đó? Rãnh thì đưa về cho mẹ xem thử”. Tay mẹ lại ấn ấn lên đầu tôi.

“Nói sau đi ạ”

“Kiều Dương, rốt cục là mày có chuyện gì? Không phải chuyện yêu đương bình thường phải không?”

Khi mẹ tôi nói xong lời này, ngay lập tức tôi muốn chạy đi trốn, không phí mười mấy năm làm chủ nhiệm lớp, liếc mắt một cái là phát hiện ra chuyện phức tạp.

“Thật sự không có chuyện, con thuận miệng hỏi chơi thôi”. Tôi chỉ có thể chết không thừa nhận, rụt đầu khỏi tay mẹ, chạy về phòng.

“Không phải mày tìm một con nhóc lang thang nào đó chứ hả?”

“Không có”

“Mày yêu chị gái?”

“Trời đất, không có”

“Vậy bạn gái mày mang thai à?”

“Xỉu mất, mẹ nói gì đó”

Lúc tay tôi chạm vào chốt cửa, mẹ tôi đột nhiên nói. “Mày chắc không…”

Tôi nắm chặt chốt cửa, chờ mẹ nói.

“Cùng đàn ông…”

Nghe được câu này xong máu tôi như ngừng chảy, trong lòng tôi sục sôi rối loạn, tôi có muốn trả lời hay không đây, làm sao mà trả lời! Chỉ cần tôi ừ một tiếng, chuyện này xem như đã nói ra, không cần chật vật khai báo, nhưng tôi bỗng dưng rất sợ, ừ xong thì sao nữa?

“Không có…”. Tôi trốn vào phòng, đóng cửa lại.

Quá thất bại, tôi cảm thấy mẹ tôi sẽ suy tưởng được từ sự do dự khi trả lời của tôi, cứ cho là tôi không do dự đi, bị người ta hỏi mình có yêu đương với đàn ông không mà bình tĩnh phủ nhận thì cũng thấy có vấn đề. Đệt, sao tôi lại ngu như vậy.

“Con trai! Mày mở cửa coi!”. Quả nhiên mẹ tôi nghi ngờ, đang sốt ruột đập lên cửa phòng tôi.

Tôi đau đầu, lúc này là đau thật, tôi ôm đầu ngồi ở mép giường, cảm thấy mình khá là sợ hãi, tôi không thể mở cửa, tuyệt đối không, tôi không thể đối mặt với mẹ, tôi không có dũng khí đó.

Trong lúc rối bời tôi cảm thấy rằng cái thứ gọi là dũng khí quả thật mất nết, lúc mình cần đến nó, mãi mãi chẳng thấy nó đâu. Không có tiền đồ mà, Kiều Dương à!

“Rốt cục mày có chuyện gì, nói ra rồi cùng nhau giải quyết, mẹ đâu phải là người không nói lý”. Mẹ tôi tiếp tục gõ cửa, tiếng gõ cửa truyền đến như một tiếng chuông đinh tai nhức óc.

“Để con một mình đi!”. Tôi hét lên, quả thực có sức lực, nói câu này thế mà có sức ghê.

Tiếng gõ cửa ngừng lại, lát sau tôi nghe được tiếng bước chân mẹ nhỏ dần.

Tôi cứ như là mệt lả ngã xuống giường. Tôi muốn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nhưng anh đang ở cùng với Đỗ Tâm Vũ, tôi không muốn để anh nghĩ rằng tôi không tin anh, càng không muốn để Đỗ Tâm Vũ thấy được là mình không an lòng.

“Đệt”. Tôi hỏng mất thôi.

Tôi lấy điện thoại ra.

“Mày ở đâu vậy, sao không về trường ăn cơm”. Giọng nói của Từ Tiếu Thiên cùng tiếng gõ bàn phím truyền đến.

“Tiểu Từ, tao xong đời rồi”. Giọng tôi lơ lửng như đang hấp hối. “Tao xong đời rồi”.

“Mày làm sao vậy? Có chuyện gì?”

“Mẹ tao hình như đã biết…”

“Biết cái gì…mày nói?”. Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng hỏi tôi.

“Không có, tao thấy là mẹ tao đoán được, tao phải làm sao bây giờ?”

“Mày ở nhà à?”

“Ừ”

“Mày về trường cái đã”

“Tao không dám ra khỏi phòng, mẹ tao ở bên ngoài”

“Tao đệt!”. Từ Tiếu Thiên mắng một câu.”Mẹ nó, về mặt này thì mày ít có tiền đồ lắm”

“…Không phải mày cũng vậy sao”. Tôi không nhịn được trả lời lại nó.

“Cho nên ông đây sẽ khó chịu cả đời!”. Từ Tiếu Thiên ngừng một chút rồi nói tiếp.”Tao đã nói với mày rồi, nếu là mày thích ảnh, có vài chuyện mày nhất định phải đối mặt”

Tôi không lên tiếng, cảm thấy buồn lòng vì mình lại chọt trúng chỗ đau của Từ Tiếu Thiên.

“Mày đến chỗ Lăng Tiêu phải không?”

“Ừ”

“Rồi giờ mày  không dám ra khỏi phòng nói chuyện với mẹ mày luôn?”

“Ừ”

“Vậy thì lúc đầu mày tìm ảnh làm cái gì? Mày cho ảnh biết mày thích ảnh, rồi lui về làm con rùa rụt cổ? Mày đó có bệnh không?”

Tôi im lặng, đây là lần đầu Từ Tiếu Thiên phát cáu với tôi. Tôi không nói chắc được là vì tôi chạm đến nỗi đau của nó hay vì dáng vẻ của tôi không có xíu tiền đồ nào, tóm lại là nó nổi giận với tôi làm tôi thấy đây không hề là chuyện chơi.

“Mày cứ ở trường chờ tao”. Tôi nói.

“Ừ, có chuyện thì gọi cho tao”

Được rồi, tôi phải đứng dậy đối mặt. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc lười vận động và tính tình có hơi mất nết, tôi không có gì khiến bố mẹ phiền lòng, tôi luôn luôn biết nghe lời, ít nhất thì ngoài mặt tôi thuộc dạng trẻ ngoan biết điều theo truyền thống, nhưng với khởi đầu này, tôi thấy hình tượng của mình đã có chút thay đổi.

Vậy thì cứ thay đổi đi, nửa vời đâu làm nổi việc gì.

Tôi mở cửa bước ra ngoài.

Mẹ ngồi ở phòng khách xem TV, rõ là đang thất thần, vì trên TV đang chiếu quảng cáo, mẹ trông vẫn tập trung lắm, tôi bước ra mẹ cũng không nghe thấy.

“Mẹ”.

“À”. Mẹ hồi phục tinh thần, nhìn tôi.”Thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Cũng không có chuyện gì…”. Tôi cắn môi, bước đến bên cạnh mẹ.”Con có chuyện muốn nói với mẹ”

“Được, nói đi”

“Chính là…vừa mới nói đó…”. Tôi hít sâu một hơi, nhất định phải nói thẳng ra một câu trước khi hối hận.”Hiện giờ con đang thích một người đàn ông”.

Nói xong mấy lời này tôi cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của mẹ, tận thế đến giùm cái đi, tôi nghĩ bụng.

“Thế à”. Giọng nói của mẹ nghe rất bình tĩnh, tôi vừa định ngẩng đầu lên nhìn xem biểu cảm của mẹ như thế nào, một cái bạt tai đã phang thẳng đến.

Cái bạt tay này làm mắt tôi nổ đom đóm, bên tai nghe ong ong, thiếu chút nữa té luôn xuống sàn. Tôi tựa tay cả buổi ở sô pha mới nhìn rõ biểu cảm trên mặt mẹ.

Quả nhiên cũng bình tĩnh như giọng nói của mẹ vậy.

“Mẹ…”. Tôi sờ mặt, có hơi hoài nghi rằng cái bạt tai mới nãy chỉ là ảo giác.

“Được lắm, kể mẹ nghe sơ sơ xem, người đó là ai?”. Mẹ chỉ vào ghế sô pha, ý bảo tôi ngồi xuống.

“Mẹ gặp rồi, chính là…người đến đón bọn con lần sinh nhật mới đây của Kiều Đóa Đóa”

“Quen biết ra sao?”

“Là…”. Tôi không thể nói là vì do Kiều Đóa Đóa. “Bạn trên mạng, Đại học sư phạm”

“Tụi bây đang yêu đương?”. Mẹ tôi cầm mãi ly trà, nhưng không uống.

“Con không biết….”

“Tiến triển đến mức nào rồi…”

“Cái gì…”. Mồ hôi tôi bắt đầu tuôn ra, câu này của mẹ tôi thật không biết trả lời sao cho phải, tiến triển đến mức nào ư, không lẽ tôi trả lời là lên giường rồi?

“Từ lúc nào mày bắt đầu thích đàn ông?”

“Ầy, mẹ đừng có hỏi”. Tôi ấn huyệt Thái Dương, đau đầu muốn xỉu.”Con không biết trả lời mẹ ra làm sao, chẳng qua con thích ảnh, muốn được ở bên ảnh, mấy cái khác con bó tay…”

“Tên nó là gì?”

“Lăng Tiêu”. Đây là câu đầu tiên tôi không thấy khó khăn khi trả lời.

“Mẹ muốn gặp người tên Lăng Tiêu này”. Rốt cục mẹ không hỏi nữa, nhưng những lời này nói ra lại làm tôi sững người.

Mẹ muốn gặp Lăng Tiêu, không nhìn ra điều gì từ gương mặt mẹ, nhưng tôi có thể thấy được lửa giận và nỗi lo của mẹ. Gặp Lăng Tiêu là để làm gì, tôi không dám, tôi không biết làm sao để nói với Lăng Tiêu là mẹ em muốn gặp anh.

“Không cần gặp ảnh đâu, có gặp cũng…”. Tôi nói lí nhí.

“Mẹ muốn nhìn qua xem nó là người như thế nào!”. Mẹ ngắt lời tôi, giọng nói rất kiên định, không hề chừa cho chút đường lui.

“Con…”

“Mày về trường đi, trong vòng ba ngày phải cho mẹ gặp người này, không thì mẹ sẽ đến trường Sư phạm tìm nó”

.

.

.

Lần thứ hai trong ngày tôi đứng ở ven đường không biết phải đi đâu về đâu. Thái độ của mẹ không giống như cơn giận bùng nổ trong tưởng tượng của tôi, thế nhưng bầu không khí tĩnh tại kia còn làm tôi thấy khó ở hơn, thà là mẹ cho tôi ăn cái bạt tai xong cứ lôi đầu tôi ra đánh còn hơn.

Tin nhắn của Từ Tiếu Thiên gửi đến, cần tao qua đó cứu mày không?

“Tao đang về trường”. Tôi gọi điện thoại cho nó.

“Ra sao rồi?”

“Không có ra sao hết”. Tôi sờ mặt, cảm giác nóng hừng hực vẫn còn.”Mẹ tao muốn gặp Lăng Tiêu”.

“…”. Từ Tiếu Thiên im lặng một lúc.”Mẹ mày thật trâu”

“Làm sao bây giờ”

“Làm sao bây giờ là thế nào, bảo Lăng Tiêu đến gặp mẹ mày đi”

“Vậy có được không?”

“Có gì mà không được, bây giờ là lúc ảnh nên chịu trách nhiệm”

“Nếu như ảnh không chịu…”. Tôi nghĩ đến Đỗ Tâm Vũ, hẳn là Lăng Tiêu gặp đủ phiền toái rồi, tôi còn rước thêm phiền cho anh, anh sẽ phản ứng ra sao đây.

“Nếu ảnh không chịu, mày nên thức tỉnh đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.