Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 55



“Tối nay không trở về à?”

Tôi ngồi trên bồn cầu, đang cầm quyển sách “văn học thiếu nhi” để cạnh bên của Lăng Tiêu, đột nhiên anh đẩy cửa đi vào.

“Chết đi, ông nội anh!”. Tôi hoảng hồn cầm sách dập lên mặt anh. “Anh cút ra ngoài cho em, người ta đang bận chuyện”

“Anh muốn xác nhận em có về trường học hay không thôi”. Lăng Tiêu ra ngoài, cách cửa nói chuyện.

“Không về, giờ này mà về thì phải leo lầu 2, lầu 3, em có tuổi rồi, không muốn vận động nhiều”

“Vậy em nhanh nhanh đi, lát nữa bọn mình ăn khuya”

“Cút đi”

Tôi đứng lên mở vòi sen, toàn thân chẳng thoải mái xíu nào. Khoảng chừng hơn 10 phút sau, tôi mới thấy dễ chịu, Lăng Tiêu lại đến, gõ cửa ở bên ngoài.”Em không sao chứ?”

“Bộ anh muốn em đây xảy ra chuyện lắm hả?”

Tôi quấn khăn tắm đi ra, thấy Lăng Tiêu đã dọn bộ đồ của tôi, để sẵn trên giường một bộ đồ của mình. Tôi liếc mắt nhìn nhãn hiệu chiếc quần lót. “Em không mặc đồ cao cấp như vậy”

“Vì sao?”

“Đau trứng”

“Chắc em không định bắt anh vọt ra ngoài chợ mua liền một cái cho em đâu ha?”. Lăng Tiêu bật cười, biếng nhác nằm trên giường nói chuyện.

“Kệ đi, em vẫn mặc được thôi”

“Em mặc đồ anh không chật đâu”

“Nói nhảm, em đâu có gầy như anh”

Lăng Tiêu từ trên giường nhảy xuống, chọt lên mặt tôi một cái, chạy vào phòng tắm. “Anh giải quyết trong 3 phút”

“Đi bự?”

“Xỉu mất, tắm”

.

.

.

Đêm nay trăng sáng nhìn khá đẹp, tôi đứng ở bên đường ngẩng đầu lên nhìn, tròn xoe, như treo trên ngọn cây. Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu lên theo tôi.”Em nhìn kìa nhìn kìa, trăng sáng quá…”

“Ai cha, em đệt”. Tôi nhìn bốn hướng xung quanh, cũng may không có người.”Núi xanh tường ngã mất…”

“Ờ, đổ một cái tường sẽ có người lao ra nhìn, chết anh luôn”. Lăng Tiêu sờ tay vào túi.”Ày, không có kẹo, mình ra siêu thị đi”

Tôi đưa điếu thuốc cho anh.”Hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp không có kẹo mút đi”

“Không muốn”. Ngược lại Lăng Tiêu lại rất kiên định.

“Thật không muốn?”. Tôi đốt một điếu thuốc, phun khói lên mặt anh.”Chắc không?”

“Đâu ra người như em”. Lăng Tiêu cau mày, thở dài một cách bất đắc dĩ.

Từ ngày tôi biết Lăng Tiêu đến nay, đây là lần đầu tiên không mang lo lắng, rãnh rỗi mà tản bộ trên đường, tạm thời quên đi những chuyện mình đang bó tay, ví dụ như bố.

“Đi ăn ốc đồng”.Lăng Tiêu vỗ vỗ tôi.

“Không phải anh ăn cay sẽ bị dị ứng sao?”

“Không có loại ớt đó là được, em ngoài tỉnh tới hả”

“Em đây là người ngoài hành tinh”

Hồi nhỏ nghe truyện rằng bên trong vỏ ốc có cô nương xinh đẹp nên không đành lòng ăn, lớn lên rồi lại ăn khí thế. Ăn ốc đồng thật ra cũng giống như ăn hạt dưa, dễ gây ra rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hết cái này xong đến cái khác, cay muốn xỉu, nhưng không dừng miệng được, cầm lên, quăng vỏ, lại cầm lên, cho vào lưỡi, rồi lại xử tiếp, giống như công nhân theo dây chuyền.

Tôi với Lăng Tiêu vùi đầu ăn suốt 10 phút, không ai nói với ai câu nào.

“Về sau không ăn cái này nữa đâu”. Lăng Tiêu cau mày.

“Hả?”

“Mỏi miệng quá”

“Ừ”

“Sau này buổi tối cứ ra bờ sông uống trà, còn tâm sự được nữa”

“Ừ”

“Kiều Dương?”

“Ừm?”

“Đừng ăn nữa, cứ ừ hử hoài”. Lăng Tiêu lấy chén ốc đồng trước mặt tôi ra chỗ khác.

“Mỗi cái mũi là rãnh thôi, cứ ừ hử luôn”.Tôi chùi miệng, cay đến tê rồi.

“Hai ngày nữa Đỗ Tâm Vũ đi rồi, em nói xem có muốn anh đi tiễn không?”. Lăng Tiêu chống tay nhìn tôi, biểu cảm nghiêm túc y như mấy người bạn nhỏ trong nhà trẻ tụm lại kể chuyện.

“Cứ đi tiễn, hảo tụ hảo tán”. Tôi vừa lau tay vừa ra vẻ bao dung, thực chất trong bụng trăm lần không vừa ý.

“Ừ, anh cũng không muốn làm căng quá, trước đây cũng một mực không liên lạc gì, hàng năm đến sinh nhật thì ảnh sẽ gọi điện hỏi thăm, anh vẫn không biết chuyện ảnh và Miêu chia tay”

“Sinh nhật mỗi năm, hắn làm như anh là liệt sĩ ở nghĩa trang vậy, mỗi năm một lần”

Lăng Tiêu phá lên cười, đưa coca cho tôi.”Nói chuyện với em như bị móc câu vậy”

Ăn ốc đồng xong, chúng tôi lại đi ăn đồ nướng. Cái món ốc đồng này dù có ăn đến mức miệng mỏi nhừ, cũng chẳng bỏ bụng được bao nhiêu. Đi ra phố lớn, bước ngang qua một quán rượu sang trọng, ở bờ sông này có một tiệm đồ nướng, bảng hiệu đề là “Trại đồ nướng”

Lúc đi ngang quán rượu, một chiếc xe từ hướng đối diện chạy đến, dừng ở cửa. Chiếc xe và biển số rất quen mắt, tôi liếc sang, thuận miệng nói một câu, Lăng Tiêu đó là chiếc X6 nhà anh sao?

Lời này nói ra xong tôi vô cùng hối hận, vì trên xe có hai người bước xuống, một người đàn ông trung niên và một cô gái tầm tuổi bọn tôi. Người đàn ông chắc chắn là bố Lăng Tiêu, cô gái đương nhiên không phải mẹ Lăng Tiêu. Hai người rất tình tứ mà hôn một phát trên xe, sau đó ông ta ôm cô nàng đi vào quán.

“Bố anh?”. Tôi nhìn xong đứng kề bên Lăng Tiêu, anh nhìn chằm chằm vào cửa quán rượu, không nhúc nhích.

“…Thôi, mình đi”. Tôi huých tay anh, chuyện này quá bối rối mà.

“Ừ, dẫn em đi hóng gió”. Lăng Tiêu kéo vai tôi, nhắm hướng vào quán rượu.

“Chờ đã”. Tôi không biết anh định làm gì.”Em nói chứ, anh muốn làm gì đây?”

Lăng Tiêu không trả lời, kéo tôi đi qua, lấy chìa khóa từ trong túi ra, tôi có hơi sốt ruột.”Anh định lái xe đi? Anh nghĩ gì vậy, bố anh lát nữa bước ra không thấy xe sẽ báo cảnh sát đó”

“Ổng muốn báo sao?”. Lăng Tiêu mở cửa lên xe.”Lên đi”

“Việc này không hay đâu, đó là bố anh”. Tôi hơi do dự.

“Đi lên”. Lăng Tiêu thúc giục tôi, ánh mắt nhìn về đường lớn, tôi nhìn theo, bên bảo vệ thấy có gì đó sai sai rồi, bước về phía chúng tôi.

Tôi sốt ruột, chui vào luôn, đây là trộm xe? Hay là cướp xe?

“Nè, mấy người…”.Bảo vệ rốt cục đã xác định chúng tôi không phải người đã lái xe đến, vọt tới chỉ vào chúng tôi.

Lăng Tiêu khởi động xe, nhấn ga, qua mặt bảo vệ phóng thẳng ra ngoài.

“Mẹ nó anh chơi gì vậy? Lát nữa cảnh sát đuổi theo bọn mình thì sao?”. Tôi quay đầu lại nhìn, bảo vệ cầm bộ đàm không biết đang nói gì.”Em đệt, kích thích quá đi, muốn tăng huyết áp ghê”

Lăng Tiêu nhìn tôi cười cười, chỉ vào ngăn kéo.”Cho anh cây kẹo”

“Anh thật bình cmn tĩnh”. Tôi cầm cây kẹo mút nhét vào miệng anh.”Nói đi, anh muốn đến chỗ nào hạ huyết áp”

“Anh gọi điện thoại”

Lăng Tiêu dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra nhấn số, bên kia mãi một lúc sau mới nhận.

“Con lái xe đi rồi”.Bên kia nói gì đó, Lăng Tiêu nhíu mày một cái.”Bố không cần phải nói gì với con, lo về nhà giải thích với mẹ là được”

Lăng Tiêu cúp điện thoại xong một mực im lặng, miệng cắn viên kẹo nghe răng rắc. Tôi cảm thấy mình nên an ủi anh một xíu, nhưng không biết mở lời sao cho hợp lý.

“Em nhìn cô gái kia thấy đủ 18 tuổi không?”. Lăng Tiêu đột nhiên hỏi tôi.

“Cái gì?”. Tôi có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ hồi lâu.”Không thấy rõ, còn trang điểm nữa, sao vậy?”

“Anh thấy trẻ lắm, đừng có hốt trẻ vị thành niên là được”. Anh nhàn nhạt trả lời.

“Đệt, anh nghĩ lâu như vậy là vì chuyện này à?”. Tôi rất khiếp sợ, còn tưởng là anh chịu không nổi đả kích hay đang buồn bực, sớm biết là anh lo nghĩ cái này, tôi đã không tiêu tốn nhiều tế bào não vậy để tìm cách mở lời.

“Chứ lo nghĩ cái gì?”

“Bố anh quen vậy rồi à?”

“Vốn không ít lần rồi”

“Nhìn qua thì mẹ em quá hạnh phúc đi, bố em đàng hoàng, em đây di truyền tính thành thật từ ổng”. Tôi vỗ vỗ mặt Lăng Tiêu.”Anh nói xem anh có di truyền chút gì từ bố mình không…”

“Em thấy anh có di truyền khoản đó sao?”. Lăng Tiêu lấy cây kẹo mút quăng ra cửa sổ, quay mặt sang nhìn tôi.

“Không biết, dù sao thì nếu như anh dám quay lưng đi trước, lúc xoay người lại, đừng trách là ông đây quay lưng với anh”. Tôi châm điếu thuốc, đóng bộ triết gia.

Trở về nhà sau khi đã đi ăn chút nữa với Lăng Tiêu, nhét đầy một bụng, no đến mức khom lưng cởi giày cũng là cực hình.

Tôi vốn định đi vòng vòng quanh nhà để tiêu cơm, nhưng thật tình có hơi mệt nhọc.

“Em ăn nhiều quá”. Tôi ôm bụng nằm dài trên giường.”Hôm nay hơi quá đà”

“Tiêu lao thể lực nhiều”

“Ông nội anh”

Lăng Tiêu đẩy tôi nằm xuống, bàn tay ôm từ phía sau lại luồn vào quần áo tôi, tôi dùng cùi chỏ thúc vào bụng anh.”Em buồn ngủ, thề chết không theo”

“Người đẹp, em theo đi, sau này vinh hoa phú quý không thiếu phần em”. Lăng Tiêu cắn lên cổ tôi, rồi từ đó hôn một đường xuống.

“Mẹ nó, anh lo uống thuốc đi”. Tôi vỗ lên lưng anh một phát.

Anh cười cười, nằm lại bên cạnh tôi, tắt đèn.

Lâu thật lâu rồi tôi mới được ngủ thẳng giấc một hơi rồi mới tỉnh dậy, cảm giác vô cùng thoải mái. Tôi duỗi lưng trên giường, tay đụng vào mặt Lăng Tiêu, anh đang cau mày ngủ say.

Thật sự lâu rồi không được ngủ thoải mái như vậy, không biết có phải là vì rèm cửa sổ phòng Lăng Tiêu rất dày, một khi đã buông xuống, ánh nắng bên ngoài không chiếu đến nổi.

Có khi trong lúc ngủ tôi tỉnh dậy mấy lần, giành giật tấm chăn với Lăng Tiêu.

Tôi kéo rèm lên xem, che kín đến vậy sao? Một chút ánh sáng cũng không có, chẳng khác gì buổi đêm hôm qua lúc mới ngủ, điều này làm tôi thấy quái dị, nhanh chạy đến xem điện thoại.

“Đệt”. Tôi không nhịn được phải nhảy dựng lên, 20:14, vừa mới thức dậy, trời đã tối.

“Làm sao vậy…”. Lăng Tiêu mơ hồ hỏi, chưa mở mắt luôn.

“Bọn mình ngủ mười mấy tiếng rồi đó! Bỏ 3 bữa cơm rồi!”. Tôi đẩy người anh.

“…A”. Lăng Tiêu vẫn nhắm hai mắt.”Anh nói chứ, sao vừa ngủ dậy đã đói bụng”.

“Chết tiệt! Dậy đi”. Tôi đạp anh.

“Hôn phát”.Rốt cục anh đã mở mắt, chống tay hôn lên mặt tôi một cái, sau đó đưa tay vào trong áo tôi, vừa mới kéo anh lên, điện thoại đã reo.

“Không nghe”. Anh đưa tay ấn tay tôi xuống.

“Lỡ như là mẹ em thì sao?”.Tôi hôn anh một cái.”Em xem là ai đã”

Tôi cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiện tên là hết hồn, phần lớn là nhức đầu nữa. Hiển thị trên màn hình là, Đào Nhiên.

“A lô, Đào Nhiên hả, sao bạn…”

Tôi chưa kịp nói xong đã bị Đào Nhiên ngắt lời.”Từ Tiếu Thiên ở trong phòng ký túc xá à?”

“Mình không biết, mình không ở ký túc xá”

“Mấy bạn hùa nhau gạt mình sao? Uy ca với Trần Chí Xa đều nói là không ở trong phòng, bạn cũng vậy luôn?”

“Thật sự là mình không có…”

“Mình muốn gặp Từ Tiêu Thiên mà nói thẳng, chuyện gì cũng phải có kết quả, không thể cứ để không rõ ràng như vậy mà kết thúc, bạn đưa điện thoại cho Từ Tiếu Thiên nghe mình nói cũng được”. Giọng của Đào Nhiên không lớn, nghe có vẻ mệt mỏi.

“Nó không nghe điện thoại của bạn?”. Tôi sực nhớ lần nhỏ cho Từ Tiếu Thiên nghe bài “bởi vì cho nên”, khi đó không phải kết thúc à, làm sao mà lại phải kết thúc một lần nữa.

“Ảnh tắt máy mà bạn cũng không biết? Kiều Dương, không phải bạn là người đàng hoàng sao, thế nào mà lại gạt mình…”

“Thật tình mình không ở ký túc xá, mình…”.Tôi cảm giác mình thật mẹ nó oan ức, Lăng Tiêu đã đến bên nói một câu vào điện thoại.”Người đẹp, cậu ấy thật sự không ở ký túc xá, đang ở nhà anh”

Đào Nhiên bất chợt không lên tiếng, sau đó chẳng nói gì hết, cúp điện thoại.

“Đệt, sao anh nói hết ra vậy”

“Không phải nói mãi nhỏ cũng chưa tin sao?”. Lăng Tiêu nằm xuống sau lưng tôi, tay đặt lên thắt lưng tôi.”Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết”. Mười mấy tiếng đồng hồ tôi ngủ mê mệt xong đầu óc mông lung không phán đoán nổi. Tôi nhấn số Từ Tiếu Thiên, quả nhiên nghe giọng nữ thông báo tên này tắt máy.

Tôi nhấn số Uy ca.

“Tao đệt, Kiều Dương, tao còn tưởng là Đào Nhiên”. Giọng nói chưa tỉnh hồn của Uy ca truyền đến.

“Cái quỷ gì vậy? Từ thiếu(*) đâu?

“Không biết nó đi đâu, không ở trong phòng, Đào Nhiên đang lật tung cả thế giới tìm nó đây nè”

[(*): 徐少 , Từ Thiếu, đọc gần giống “Từ Tiếu” trong Từ Tiếu Thiên, mình hay gọi thành “Tiểu Từ” cho vui, nhưng giờ nhận ra “Từ Thiếu” có thể là gọi tắt của “Từ Thiếu Gia” luôn nên mình đang suy nghĩ lại. Dẫu sao cũng không ảnh hưởng lắm]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.