Tôi nhìn cái phong bì kia, có phần không dám đưa tay ra nhận, không biết bên trong chứa cái gì, hiện giờ tôi không đoán ra bố mình thế nào, nếu như bố đưa cho tôi lá thư đoạn tuyệt tình cha con, tôi cũng có thể hiểu được.
“Đây là cái gì vậy?”
“Lần trước làm vỡ điện thoại của mày, cái đó là Lăng Tiêu mua phải không?”. Mẹ hỏi tôi.
“Dạ phải”. Tôi hơi xấu hổ.
“Bố mày đi hỏi là cái điện thoại kia bao nhiêu tiền, đưa tiền cho Lăng Tiêu đi, ý ổng là mày đừng dùng tiền của người ta”
Tôi cầm lấy phong bì, nhất thời không biết nói gì cho phải, tôi vẫn cho là bố không quá chú ý đến chuyện điện thoại của tôi, không nghĩ đến việc bố đi hỏi giá luôn.
“Con biết…”
“Nó chi tiền cho mày, tất cả đều là của bố mẹ, không tự mình làm ra tiền, bố mày không vui là vậy”.Mẹ nói thêm.
“Vâng”
“Có nói thế nào đi nữa, quan trọng nhất là đừng để bố mày lo nghĩ, ít nhất không làm ổng thấy Lăng Tiêu là đứa nhỏ phá của”
Tắm xong tôi nằm ỳ trên giường, nghĩ mãi đến việc này. Tôi không biết liệu mình có hiểu nhầm lời của mẹ khi truyền đạt ý tứ của bố, là muốn nói rằng bố thấy Lăng Tiêu chính hiệu thể loại phú nhị đại vung tiền bừa bãi, tiếp tục nữa sau này sẽ thành tên ăn hại uổng tiền.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi cầm điện thoại nhắn cho Lăng Tiêu một tin.
Tôi bảo một tháng trong nhà cho anh bao nhiêu tiền tiêu vặt. Anh bảo không biết, hết tiền thì cứ lấy.
Anh là đồ đàn bà phá sản.
Anh là đàn ông.
Tên phá của
Sao vậy?
Anh cũng đi làm thêm đi, kẻo bố em lại không vừa mắt anh.
Nhà anh nhất định không cho.
Bị phản đối cứ vươn lên không ngừng, dẫu sao thì quà sinh nhật em anh phải dùng tiền tự mình kiếm mà mua, không thì khỏi tặng.
Tôi sắp xếp cuộc sống lúc nghỉ hè cho Lăng Tiêu xong xuôi, sau đó ngủ thẳng giấc luôn.
Lăng Tiêu thuộc trường phái hành động, tuy có phần không hiểu đối với việc tôi bắt anh đi làm, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ chấp hành như thường, sau đó rất nhiều ngày không xuất hiện trên con đường tôi về nhà nữa. Mỗi ngày tôi làm việc rã rời, lúc tan ca lại không còn xe đưa đón, cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh đi làm kiểu gì vậy, không có giờ nghỉ à?”. Tôi gọi điện cho anh, còn hai giờ nữa tan ca, một ngày làm tôi mệt chết, tâm tình cũng không quá vui. Trong tiệm có tôi với ba con chó nhỏ, nhỏ xíu luôn, phát hiện bệnh đã quá muộn, không còn cơ hội, bây giờ chỉ còn nằm rúc trong người chủ mình, ý của chú hai là không chữa được, chẳng qua người chủ không chịu thôi.
“Giờ tan ca của anh với em không trùng nhau, cứ luân phiên mà…”. Giọng nói của Lăng Tiêu lộ rõ sự mệt mỏi.
“Anh không phải ra công trường xây dựng vác bao xi măng đó chứ?”. Tôi hỏi anh.
“Em làm gấp như vậy, nửa tháng nữa là sinh nhật em rồi, anh có đi khuân vác này nọ cũng đâu có kỳ quái”. Anh cười.
“Rốt cục là làm gì?”
“Bán quần áo trong tiệm, đứng suốt mấy giờ nè”. Lăng Tiêu bất đắc dĩ trả lời, sau cùng còn nói thêm một câu.”Chân phải đứng không được khuỵu nữa là…”
“Khổ cực rồi, người yêu dấu”. Tôi nhịn cười, tưởng tượng cảnh Lăng Tiêu bán quần áo, muốn an ủi anh thêm mấy câu nữa, một cô gái dắt cho đi vào, trong tiệm chỉ còn mình tôi, mấy cô bé đi ăn cơm rồi, tôi cúp điện thoại, bước đến.
“Bác sĩ Kiều đâu?”. Cô gái thấy tôi, hỏi.
“Đi ăn rồi, chuyện gì vậy?”
“Phá thai”. Cô đặt mông ngồi xuống ghế.
Tôi hết hồn nhìn cô, cô khó hiểu nhìn tôi một cái, chỉ vào con chó của mình.”Chó Husky nhà tôi không cẩn thận đã chung đụng với chó Alaska”
“Tôi gọi điện bảo bác sĩ Kiều về”. Tôi có hơi xấu hổ, cầm điện thoại nhấn số chú hai.”Có tiểu thư Husky cùng với Las Vegas…gì ta…chung đụng với Alaska…muốn phá thai…”
Chỉ một lát sau, chú hai cầm bát cơm quay trở lại, liếc mắt nhìn con chó.”Có thai à, bao lâu?”
“Tôi vốn cũng không muốn hủy đi…”. Cô gái sờ đầu con chó.”Tổn thương thân thể”
“Không làm cũng được mà, để đẻ ra rồi mình nhìn lại, dáng nhỏ như chó của cô gọi là Husky, lớn hơn thì là Alaska, người bình thường đâu có phân biệt quá nhiều như vậy”. Chú hai uống canh xong, trong bát còn dư lại miếng thịt, dùng đũa gắp đưa đến miệng con chó, con chó kia nhìn miếng thịt một cái, cúi đầu quay đi chỗ khác.
“Đệt, phản ứng có thai mà, thịt cũng không chịu ăn! Đừng phá, cho đẻ đi! Để tôi lo bán cho cô là xong, đảm bảo bán được giá cho cô…”. Chú hai bỏ thịt vào trong miệng mình.
Cái tiệm này của chú hai thật ra không chỉ là bệnh viện thú cưng, ổng ôm hết, miễn là có liên quan đến chó. Từ chữa bệnh cứu chó, lai giống, phá thai, làm đẹp, gửi nuôi, ổng còn bán chó, mỗi tháng lái xe ra chợ bán thú cưng, có cách hét giá cao nữa là, thậm chí còn liên lạc vụ đấu chó.
“Ngày mai mày đi với tao đến chỗ chủ quán Lâm, cậu ta muốn chích chó, mày đi theo chơi xíu đi”. Tiễn cô gái kia về, chú hai vỗ vai tôi nói.
Thật tình tôi không muốn đi, không riêng gì việc tôi không hứng thú chuyện đấu chó, hơn nữa là vì lý do gì đó, tôi không muốn gặp mặt Lâm Hoành Vũ, ánh mắt và giọng nói lúc hắn ta nhìn tôi nói chuyện làm tôi không muốn đến gần. Nhưng chú hai chưa cho tôi cơ hội thể hiện ý kiến đã xoay người đi lên lầu hai.
Lúc tan ca, tôi hăng hái chuẩn bị đi, chú hai kéo tôi lại.”Mày đi đâu? Hôm nay đến lượt mày giữ tiệm, ba ngày, buổi tối nhớ dẫn chó ra ngoài đi dạo một giờ, cho đi vệ sinh luôn, tối nếu có đói bụng thì tủ lạnh lầu hai có đồ ăn, nấu lên ăn”
Tôi buồn bực nhìn chén đĩa trên quầy, nhìn chú hai với mấy cô bé mở cửa ra ngoài, sinh xúc động muốn ra siêu thị mua mấy gói mì về bóp nát.
Tôi vòng vo mấy bận trong tiệm, dọn dẹp lại bàn ghế, lại đi quét rác, sau đó nhàm chán không biết làm gì. Phòng nhỏ lầu hai có TV, nhưng chỉ xem được 4 kênh, rốt cục nhàm chán quá mức, tôi mở TV lên, vừa đúng lúc nghe thời sự. Tôi thở dài, cảm thấy thời sự là một tiết mục thần kỳ, thần kỳ chính là ở chỗ bất kể mình có bao nhiêu đổi thay, cũng có thể xem nó đến hết.
Tôi nhàm chán nằm trên giường, cầm điện thoại lên chơi, nhìn thấy số của Từ Tiếu Thiên, suy nghĩ một chút, nhắn cho nó cái tin, mày chết ở đâu rồi.
Nó nhắn tin về, đang ăn cơm.
Tôi muốn hỏi nó với Lạc Hiên có liên lạc hay không, nhưng cảm thấy hỏi thẳng như vậy không hay, lỡ như người ta không có liên lạc gì, không phải là mình có ý đâm chọt sao, vì vậy tôi hỏi, khoảng thời gian này mày thế nào.
Mày hỏi thẳng tao với Lạc Hiên có tốt không đi, chẳng thẳng thắn xíu nào.
Tôi hí hửng, phong cách Từ thiếu mà, tôi nói vậy hai người sao rồi.
Liên hệ, gặp mặt.
Sau đó thế nào?
Tạm thời không có sau đó, chờ hồi sau phân giải đi.
Nhắn tin qua lại với Từ Tiếu Thiên một hồi, nó nói tao đi giúp mẹ rửa chén, không phiền tôi nữa. Tôi nằm lăn trên giường, nghĩ lại thì tôi chưa từng giúp mẹ tôi rửa chén, chờ qua hết mấy ngày trực này, lúc về nhà ăn cơm xong phải chủ động phụ mẹ một lần.
Nằm một lát tôi ngồi dậy, chuẩn bị cho chó ăn, vừa nghĩ đến đàn chó tinh lực sung mãn ở sân sau, tôi có hơi nhức đầu. Mới lôi túi thức ăn cho chó ra sân sau, Lăng Tiêu gọi điện thoại đến, tôi thấy quái dị, anh chính là làm việc giờ tréo ngoe thế này sao.
“Kinh hỉ!”. Anh nói.
“Hả, kinh hỉ cái gì?”. Tôi kêu lên, cố gắng để giọng nói của mình áp được tiếng bọn chó sủa.
“Anh đón em tan tầm, ở đầu đường nè”
“Đón cái gì, anh đến đây giúp em cho chó ăn coi”
“Hôm nay em trực đêm?”
“Ừ”
“Cái này mới là đáng mừng nè”.Lăng Tiêu phá lên cười.
Lăng Tiêu phải lòng vòng mấy phút mới tìm được cửa sau, tôi mở cửa cho anh vào, anh vào trong vẫn còn cười, tôi bảo anh cười con khỉ.
“Cuộc sống quá gian khổ”. Anh bước đến ôm lấy tôi, cắn trên cổ tôi một phát.”Muốn ôm em một xíu phải chờ kinh hỉ”
“Đệt, đừng cắn loạn…”.Tôi đưa tay kéo mặt anh về phía mình, hôn lên môi anh, thuận tiện cắn một cái luôn.”Lỡ để dấu lại người ta sẽ thấy”
“Ờ…đúng vậy, cắn trên cổ nhìn thấy rõ”. Lăng Tiêu sờ môi.”Cắn trên môi chắc người ta không thấy đâu ha…”
“Đúng vậy đó, anh nói mình bị nổi nóng cũng được mà”. Tôi cười.
“Vậy em nổi lửa lên đi”. Lăng Tiêu cười cười, ôm tôi áp đến trên tường, hôn tôi.
Tình cảnh này rất lãng mạn, chúng tôi hôn nhau giữa mười mấy con chó đang vây quanh.
Tôi cảm thấy mình để Lăng Tiêu sau một ngày mệt mỏi đến đến phụ mình cho chó ăn rồi lại dẫn tụi nó đi vệ sinh, quả thật là hành động không chu đáo, nhưng nếu không gọi Lăng Tiêu đến, một mình tôi không biết còn bận rộn đến mấy giờ. Hồ Mai nói mỗi lần thế này nhỏ cũng loay hoay suốt 2,3 tiếng.
“Mệt sao?”. Tôi cầm mấy cái chậu đi theo sau Lăng Tiêu.
“Mệt, giờ anh đứng ngủ cũng được luôn”. Lăng Tiêu dẫn ba con chó đi chầm chậm.
“Một hồi ngủ sớm là được”
“Hả?”
“Anh không về đâu”.Anh quay đầu nhìn tôi cười.
“Đệt!”
Cái giường đơn này có chút xíu, thật tình chú hai không cần lo đến chuyện tôi “nằm yên quá sẽ lên cơn điên”, nếu có vụ đó, phải lo luyện thăng bằng cái đã.
Tôi nằm nghiêng dán mặt vào tường, Lăng Tiêu áp sát phía sau tôi, cũng nằm nghiêng.
“Đêm khuya em đừng trở mình, anh sẽ ngã xuống”
“Đêm khuya anh cũng đừng trở mình, em sẽ thành giấy dán tường”
Cứ lẳng lặng nằm như vậy, trong phòng chỉ có máy điều hòa thỉnh thoảng kêu lên một tiếng, bày tỏ nó đang làm việc. Lăng Tiêu ôm tôi từ sau, tay đặt trên bụng tôi, tôi cầm tay anh lên nhẹ nhàng siết lấy. Xem ra anh mệt lắm rồi, chứ nếu như là bình thường, dễ gì anh thành thật như vậy.
Tôi cũng rất mệt, theo bản năng cứ hít vào thở ra chung một nhịp với Lăng Tiêu, cái kiểu chung nhịp đều đều này mang đến cho mình một cảm giác kiên định không nói thành lời, không lâu sau tôi cũng ngủ.
Điện thoại báo thức vang lên đúng 6:30, tôi vô cùng không cam tâm mà mở mắt ra. Tôi nằm ngang trên giường, Lăng Tiêu ở bên cạnh tôi lảo đảo, đạp một chân xuống sàn.
“Chết tiệt, em không đẩy văng anh xuống đó chứ?”. Tôi đẩy anh.
“Bảo chú hai em đổi giường đi, khổ quá…”. Lăng Tiêu dụi mắt, mơ màng nói.
“Biến đi, ai tính cho anh ngủ ở đây chứ, dậy đi, tối lại đến”. Tôi ngồi dậy, kéo anh.”Trước 8 giờ em phải cho chó ăn xong”
“Trời ạ -“. Lăng Tiêu ngồi dậy, bi ai lên tiếng.
“Ngoan”. Tôi hôn lung tung trên mặt anh một cái, nhảy xuống giường. ”Dũng cảm đối mặt với cuộc sống đi”
8 :00, Hồ Mai rất đúng giờ mang một túi bánh bao lớn vào trong tiệm, tôi dắt hai con chó vào sân sau, hay phải nói là hai con chó dắt tôi đi, suốt đoạn đường tôi vẫn còn gà gật.
Đến khi Hồ Mai ăn xong, tôi vẫn đờ đẫn ngồi ở quầy, buổi sáng ít người, mấy cô bé tụ lại tám chuyện trên trời dưới đất, mấy nhỏ mỗi ngày đều có đề tài khác, ngày hôm qua là dưỡng trắng, hôm nay là giảm cân thế nào, thỉnh thoảng còn hỏi tôi, phải không, đúng không. Tôi bảo là, đúng đúng.
Đến trưa chú hai đẩy cửa tiệm bước vào, tôi ngạc nhiên nhìn mặt ổng uể oải, như là cả đêm không ngủ.
“Kiều Dương, đi chút xíu, lên lầu hai cầm cái túi lớn của tao xuống”.Giọng nói của chú hai thì ngược lại, vẫn như bình thường.”Hôm qua tao chuẩn bị xong hết rồi, lấy xuống là đi”
Tôi lên lầu hai lấy cái túi xuống, nặng chết được, lúc tôi mang nó xuống đưa, thấy trong tiệm lại có thêm một người.
“Để trên xe trước đi, xe tôi ở ngay cửa”.Lâm Hoành Vũ chỉ vào cửa.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nếu chúng tôi muốn đi qua, đâu cần hắn phải đặc biệt đến đón, hơn nữa nét mặt của Lâm Hoành Vũ cũng rất mỏi mệt, cũng y chang như chú hai vậy.
Tôi để cái túi lên xe, hai người này làm gì đêm qua vậy?
Lăng Tiêu gửi tin nhắn đến, bảo là hiện tại anh lên lớp đang ngủ gà ngủ gật. Tôi tựa cửa xe nhìn tin nhắn, hớn hở, bảo là em sớm luyện được cảnh đó rồi, vừa mới gửi xong, có người đi lướt qua tôi.