Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn



Cô Sơn cực cao cực lớn, từ sườn núi đi đến chân núi, cho dù là đường thẳng khoảng cách cũng cực xa, nhưng tốc độ của hai mộc tộc nhân trường sinh lại nhanh quá sức tưởng tượng, Bạch và Ngô Nặc mới vừa đi qua cầu treo, hai người họ đã xuất hiện ở đầu cầu.

Tinh… tinh linh!

Ngô Nặc ngốc cả người, hai chữ tinh linh không ngừng chớp màn hình trong đầu y, não trực tiếp đứng máy.

Bạch cảm nhận được khí tức cường hãn khiến người ta nghẹt thở trên người đàn ông đối diện, bất giác bước lên một bước, vô cùng cẩn thận bảo vệ Ngô Nặc sau lưng, ánh bạc lấp lóe ở đầu ngón tay, chân mày hơi chau lại, ánh mắt bất thiện.

Tộc tai dài đã quen khí tức trên người Thụ gia gia, nhưng lại vô cùng sợ hãi dực hổ Bạch, thấy hắn bỗng lộ ra sát khí, họ bị dọa thoáng cái căng chặt thần kinh, vô thức siết chặt vũ khí trong tay, trên lưng thấm ướt một tầng mồ hôi.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Thụ gia gia tựa hồ một chút cũng không bị bầu không khí căng thẳng này ảnh hưởng đến, ngược lại ôn hòa cười nói: “Ấu thú con của nhà Ngân Dực đã lớn thế này rồi, ba cậu hiện tại sao rồi? Nhóc con xảo quyệt Vu Quyền kia chắc vẫn còn sống chứ hả?”

Giọng nói quá… quá quá dễ nghe!

Đợi đã, đại vu đã sắp già thành tinh vào trong miệng của người đàn ông trước mắt này, cư nhiên trở thành nhóc con, người đàn ông này rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm rồi?

Không đúng, hiện tại không phải là lúc xoắn xuýt mấy chuyện này!

Sao hắn lại biết đại vu và Ngân Dực?

Lẽ nào nơi này lại là chỗ đại vu trước kia từng lịch lãm qua?

Kính phục dành cho lão đại vu trong lòng Vu Nặc không khỏi tăng lên mấy phần, không ra ngoài sẽ không biết gian khổ khi lịch lãm bên ngoài, đặc biệt là ở thế giới nguyên thủy gần như hoang mạc này, không có đường, không có bản đồ, hơi người mỏng manh, nguy cơ khắp chốn, chỉ cần hơi bất cẩn chút thì làm sao mất tiêu mạng nhỏ cũng không biết.

Đại vu có thể ở bên ngoài lịch lãm nhiều năm như thế cuối cùng lông tóc vô thương trở về cố hương, gian khổ trong đó tuyệt đối không phải đôi câu vài lời có thể nói rõ được.

Khó trách chỉ dựa vào danh hiệu của một mình ông, lại có thể bảo vệ được bộ lạc Trường Hà vào lúc suy yếu nhất giữ vững được xưng hiệu bộ lạc lớn.

Mà hiện tại bộ lạc Trường Hà có thể phát triển nhanh chóng như thế, trong đó đương nhiên có công lao không nhỏ của Ngô Nặc và Bạch, nhưng sau lưng nếu không có đại vu tọa trấn, chuyện tuyệt đối không thuận lợi đến vậy.

Ngôn ngữ Thụ gia gia nói rõ ràng vừa không phải là ngôn ngữ thiên phú của thú nhân cũng không phải là tiếng Đại Hồ càng không phải tiếng Trường Hà, nhưng Bạch lại nghe hiểu không sót một chữ, hắn không ngờ lại nghe được tên của ba mình trong miệng một người chưa từng gặp mặt, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng thân thiết, cảnh giác trong lòng hơi giảm đi mấy phần, tản đi ánh bạc trên ngón tay, hắn nghiêm sắc nói: “Ba và mẹ tôi đều đã trở về vòng tay của thần thú, đại vu vẫn còn sống, ông hiện sống rất tốt ở bộ lạc.”

Sinh mạng của mộc tộc nhân trường sinh vô cùng dài, Thụ gia gia đã không nhớ rõ bản thân ông sống được bao nhiêu mùa đông rồi, sớm đã quen cũng đã thờ ơ với sinh tử của nhân loại, khẽ gật đầu thở dài nhè nhẹ, ánh mắt đặt lên người Ngô Nặc, ông cười hỏi: “Cậu là đệ tử của Vu Quyền?”

Ngô Nặc cung kính hành lễ, gật đầu mỉm cười nói: “Vâng. Lúc trước đại vu thường kể cho chúng tôi nghe ông có một người bạn mộc tộc trường sinh rất rộng lượng, không ngờ có thể gặp được ngài ở đây, thật sự vô cùng vinh hạnh. Đại vu mà biết nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”

Thụ gia gia cười ha ha nói: “Nhóc con, cậu cũng biết nói chuyện giống hệt Vu Quyền, thú vị, thú vị.”

A Lai không ngờ Thụ gia gia lại quen biết đại vu của bộ lạc Trường Hà, cậu ta rất cao hứng, hưng phấn nói: “Thụ gia gia, Thụ gia gia, ngài xem con không nói sai đúng không, Ngô Nặc rất thú vị đó, Tiểu Thất còn không chịu tin!” Nói rồi, cậu ta còn khiêu khích nhìn bé con mập tròn bên cạnh Thụ gia gia một cái, bộ dáng nhỏ cực kỳ đắc ý.

Thụ Tiểu Thất hừ một tiếng, không chút yếu thế trừng đáp trả.

Bất luận là Thụ gia gia hay A Mộc đều đã quen cách ở chung của A Lai và Thụ Tiểu Thất, hai người cười ha ha, Thụ gia gia sờ đầu Thụ Tiểu Thất, lại cong người ôm A Lai vào lòng, mùi gỗ đậm đà trên người ông không chỉ thanh mát dễ chịu, đối với thú nhân mà nói còn có ích lợi rất lớn, A Lai thoải mái đến mức híp mắt lại. Vì là ‘bạn cũ’, Ngô Nặc, Bạch, Thụ gia gia ba người dần mở được đề tài, từ Vu Quyền dần nói đến bộ lạc, lại từ bộ lạc nói đến mùa đông rồi đến mỹ thực, mọi người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi đến lũng sông dưới vách núi.

Do bị vách núi và núi ngăn trở, nhìn từ trên núi cảm thấy lũng sông nhỏ mà hẹp dài, lại gần mới phát hiện quang cảnh rất khác, họ vừa rồi ở trên vách núi chỉ nhìn thấy được một góc rất nhỏ ở phần đuôi lũng sông mà thôi, đi dần theo dòng nước, thung lũng chân chính nằm ở đầu kia núi, rộng lớn, bằng phẳng mà phì nhiêu.

Thung lũng và một phần sườn núi từ lâu đã được khai khẩn trở thành đồng ruộng phì nhiêu, trong ruộng trồng lượng lớn lương thực, nhìn từ xa giống như lúa mì Ngô Nặc trồng, lại gần thì phát hiện không phải.

“… Những cái này là gì?” Ngô Nặc cầm một cây bông lau hỏi A Mộc, nhân cơ hội lên hệ thống tải thông tin giao dịch.

“Kê.”

[Gạo kê giống nguyên thủy, vật hỗn hợp giàu chất đường, thích hợp cho sinh vật cacbon sử dụng.] Gần như đồng thời, A Mộc và hệ thống đều cho ra đáp án.

Nhìn ra được, tộc tai dài thuần dưỡng giống gạo kê nguyên thủy này đã được nhiều năm, nhưng sản lượng kê vẫn không cao lắm, thậm chí còn không cao bằng lúa thóc và lúa mì giống nguyên thủy y trồng.

May mà thung lũng đủ lớn, sản lượng kê không cao, nhưng có thể giúp đỡ tộc tai dài vượt qua mùa đông đáng sợ.

Cô Sơn cực lớn, tộc tai dài quanh năm cư trú tại đây, trừ trồng kê, họ cũng giống như tộc hầu thú trồng một vài loại cây ăn trái rau dưa, còn nuôi dưỡng một vài động vật cỡ nhỏ như chim thịt, chim nước, dê sừng, sản lượng trên núi cùng với xung quanh dãy núi cũng coi như phong phú, chỉ cần có thể vượt qua mùa đông và lúc chưa vào thời vụ mùa xuân, những lúc khác cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu thức ăn hằng ngày của tộc nhân, so với rất nhiều bộ lạc mà nói, cuộc sống của tộc tai dài đã coi là không tồi. Sơn cốc khá ẩm lạnh, không đủ ánh mặt trời, kỳ chín muồi của kê rõ ràng đã chậm trễ không ít.

Lúc này mới chín tới.

Tộc nhân tộc tai dài đều lấy đồ đá, đồ gỗ đơn giản vào ruộng làm việc. Có vài người đang ở phía trước bận rộn gặt, vài người thì ở sau tuốt kê.

Họ dùng bản gỗ liên tục gõ hạt kê khô, gõ cho kê bên trong vỏ rớt ra, dọn đi vỏ trấu dư thừa, lão nhân lớn tuổi và trẻ em nhỏ tuổi sẽ phụ trách chọn bã trong số kê đó ra.

Tuy hệ thống đã định nghĩa loại lương thực này là gạo kê giống nguyên thủy, nhưng vẫn hơi khác với gạo kê Ngô Nặc từng thấy trên trái đất, kê của tộc tai dài màu xanh lục, lớn hơn khoảng gấp đôi gạo kê màu vàng y từng thấy trong siêu thị khi trước, còn về mùi vị thế nào, phải nếm qua mới biết.

“… Bộ lạc chúng tôi cũng trồng một chút lương thực, tuy không có kê, nhưng lúa gạo của chúng tôi cũng không kém hơn kê của mọi người.” Ngô Nặc nói.

“Lúa gạo? Là thứ thơm và ngon mà lần trước đại nhân cho tôi ăn sao?” A Lai hiện tại vẫn còn nhớ mùi vị của bánh hương hẹ, khóe miệng hơi ẩm ướt đầy đáng nghi.

“Không phải, loại bánh lớn đó là dùng lúa mì mài thành bột để làm. Không giống với kê của mọi người, lúa gạo là trồng trong ruộng nước, sau khi mài ra hạt gạo, có thể nấu cháo, cũng có thể hấp cơm.”

“Nấu cháo… hấp cơm… chúng có ngon như bánh không?”

“Bản thân gạo cơm vốn không có mùi vị gì, chỉ có thể lắp đầy bụng, nhưng có thể làm thành cơm chiên, mùi vị không kém hơn bánh.” Ngô Nặc kiên nhẫn giải thích.

Tuy nghe ra thì thấy gạo và kê như nhau, chẳng qua vừa nghe tới cơm chiên ngon như bánh lớn, độ ẩm bên khóe môi A Lai càng thêm rõ ràng, con mắt lớn long lanh nhìn Ngô Nặc, cứ như trùng tham đã sắp bò ra khỏi miệng.

“Vừa hay chỗ tôi còn sót lại một chút gạo, không biết có thể mượn chút kê của mọi người không, tất cả chúng ta đều nếm thử món mới.”

“Có thể, có thể, hiện tại tôi sẽ đi lấy cho ngài!” A Lai nhảy khỏi lòng Thụ gia gia, chạy vút đi.

“Đứa trẻ này…” Thụ gia gia lắc đầu bật cười.

Sau khi A Lai đi, hàng người họ tiếp tục men theo lũng sông đi tiếp, không đi quá lâu, thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Cô Sơn đã tới.

Thủ lĩnh Nha có năm phần giống hai anh em A Lai A Mộc, vừa nhìn đã biết là người nhà. Vì bản thân không phải là thú nhân cấp mãnh thú, Nha trông khá gầy gò, vóc dáng khoảng 180, cao hơn Ngô Nặc một chút, nhưng so với thú nhân thậm chí là thuần nhân của thế giới này, đều không tính là cao.

Tộc tai dài sinh ra mỹ nhân, Nha là thủ lĩnh tướng mạo cũng không kém, tuy không thể khí chất xuất trần như Thụ gia gia, cũng không sắc bén tuấn lãnh như Bạch, nhưng ngũ quan rất đẹp, bản thân khí chất vô cùng ôn hòa, thân thiết bình dị, đứng trước mặt Bạch, lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào như tộc nhân khác.

Đại vu Vu Chúc là một lão nhân đã có tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, trông tựa hồ còn trẻ hơn Vu Quyền không ít.

Sau khi nói chuyện mấy câu, Ngô Nặc mới biết, ông còn lớn hơn đại vu tới hai mươi tuổi.

Tại thế giới này, vượt qua bốn mươi lăm tuổi đã coi là người già, Vu Chúc có thể sống tới từng tuổi này, thực sự không dễ dàng.

Càng không dễ hơn là, trông ông còn không hề lớn tuổi như Vu Quyền, mày sáng mắt tinh tràn đầy tinh thần, tự mình cầm gậy chống đi như bay, người cũng hòa ái hiền từ, trong bộ lạc rất nhiều ấu thú nhân chưa hóa hình đều chủ động tới tìm ông làm nũng quấn quýt đòi đồ ăn, các tộc nhân bộ lạc nhìn thấy ông, toàn bộ dừng hết công việc trong tay, chủ động chào hỏi ông, trong bộ lạc ông rất được hoan nghênh và yêu mến.

Thụ gia gia tuy rất ít khi huyễn hóa ra hình người, nhưng thời gian ông cắm rễ ở Cô Sơn còn lâu hơn tộc tai dài tới nơi này sinh sống sinh sôi rất nhiều, về lâu về dài, ông và tộc nhân của ông cũng che chở cho bộ lạc Cô Sơn, vì thế, mỗi khi qua vài năm tộc tai dài tế lễ tổ tiên, ông đều sẽ được mời tới tham dự nghi thức tế lễ, thỉnh thoảng bộ lạc gặp phải nguy cơ gì, ông cũng sẽ xuất hiện, mỗi năm còn tặng cho tộc tai dài vu dược vô cùng trân quý, có thể không chút khoa trương nói rằng, trong mắt tộc nhân tai dài, ông chính là thần linh sống.

Ông vừa xuất hiện, không ít tộc nhân tai dài từng nhận được ân huệ trực tiếp dâng hiến đầu gối, phủ phục quỳ lạy, quả thật không thể cung kính thành khẩn hơn.

Má ơi, đây mới là cảnh giới cao nhất của thần côn!

Ngô tiểu Nặc sâu sắc cảm giác đã tìm được mục tiêu đáng để mình học tập nghiền ngẫm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.