Trong nhà có Lục chăm sóc, còn có mấy nô lệ mà họ thuê tới thỉnh thoảng quét dọn, thu dọn rất sạch sẽ, da thú để ngủ trong nhà cũng được giặt phơi tới mềm mại, Lục còn lĩnh da thú thượng đẳng mới từ bộ lạc về cho họ.
Buổi sáng sau khi biết hai người họ về, Lục đã an bài các nô lệ dọn dẹp lại một lượt từ trong ra ngoài, còn đốt bồn lửa, lúc này, trở về nhà, nhà đã được hun ấm áp, Lục lấy trái cây trong hầm bày trong nhà, vừa vén rèm đã có thể ngửi được hương trái cây nhàn nhạt.
“Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, vẫn là ở nhà thoải mái nhất!” Ngồi bên cạnh bồn lửa, Ngô Nặc nhịn không được cảm khái nói, không nói lúc bôn ba bên ngoài phải ở sơn động ngủ lều ăn gió nằm sương không thoải mái, dù là đãi ngộ cho khách quý cư trú trong mấy bộ lạc kia, cũng không thoải mái như ở nhà mình, dù sao bất luận là thiết bị hay tâm lý cảm quan đều hoàn toàn không thể so được với ở nhà.
Ngô Nặc vừa dứt lời, đã có cục lông nhỏ ngao ngao hỏi: “Vu Nặc đại nhân ổ vàng là cái gì?”
“Ổ bạc là cái gì?”
“Ổ chó là cái gì? Có thể ở sao?”
Đối diện với mấy đôi mắt to lấp lánh của tụi nhỏ, Ngô Nặc kiên nhẫn giải thích cho chúng, sau đó lại lấy trái cây trong nhà chiêu đãi chúng.
Sắc trời tối dần, đám nhóc chưa chơi được quá lâu, các phụ huynh đã lục tục tới đón chúng về.
Lục rất tỉ mỉ bảo người nấu một nồi nước nóng, đợi tụi nhỏ đi hết rồi, Ngô Nặc dùng ‘sữa tắm’ y tự mày mò ra thoải mái tắm rửa, Bạch đại miêu nhân lúc trong nhà không người, trước là biến thành mèo mập meo meo khiến Ngô tiểu Nặc tắm giúp hắn, tắm xong rồi biến về hình người trực tiếp tắm trắng rồi ăn luôn Ngô tiểu Nặc.
Bạch đại miêu sắp bị các loại giấm nhấn chìm, buổi tối lúc ăn tiểu sứ thần đặc biệt ra sức, nhân cơ hội nếm thử không ít tư thế mới, sau đó sáng hôm sau, ăn bữa sáng xong, liền bị Ngô tiểu Nặc vừa mới bị đổi mới điểm giới hạn đuổi ra khỏi cửa (không phải đâu).
Ra khỏi nhà, Bạch trực tiếp hóa thành hình thái dực hổ, bay tới chiến trường tọa trấn tại tiền tuyến.
Ngô Nặc ăn sáng xong, quyết định trước đến trường xem tiến độ học tập của đám nhóc ra sao, thời gian y không ở đây, mấy đứa nhóc này có ngoan ngoãn nghe lời lớp trưởng và cán bộ lớn không. Nếu nói ngay từ đầu truyền thụ chữ Hán và một vài tri thức căn bản cho chúng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, kiếm tích phân và phần thưởng, vậy thì hiện tại, sau khi Ngô Nặc ra ngoài lịch lãm một phen, cách nhìn của y cũng có chút thay đổi__ y thật sự hy vọng đám nhóc có thể học tốt chữ Hán và tri thức, để bộ lạc chân chính hưng thịnh phồn vinh, tri thức cải biến vận mệnh, tri thức là sức sản xuất hàng đầu, không phải chỉ là khẩu hiệu mà thôi.
Cho dù thời tiết rất lạnh, mới sáng người thức dậy ra ngoài làm việc vẫn không ít.
Trong bộ lạc hầu như không ai không biết Ngô Nặc, Ngô Nặc đi trên đường, rất nhiều người chủ động tới chào hỏi y, người lá gan không lớn không dám lại gần cũng từ xa hành lễ với y.
Uy vọng của Ngô Nặc tại bộ lạc có thể thấy được rõ ràng.
Sở dĩ y có thể có uy vọng hiện tại, một là vì lời đồn y là sứ thần luôn được các cư dân bộ lạc lặng lẽ lan truyền. Hai là vì, y vô tư thoải mái truyền thụ văn tự và tri thức y biết cho những đứa trẻ, dưới ảnh hưởng âm thầm của những đứa trẻ, một phần phụ huynh học lỏm cũng xem y là thầy giáo mà kính trọng. Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, là Ngô Nặc dạy mọi người trồng khoai trắng, xây dựng hàm cất giữ khoai trắng, còn dạy mọi người nung gạch ngói xây nhà ở chắc chắn ấm áp, giúp họ kết thúc cuộc sống khổ cực phải chịu lạnh chịu đói ăn bữa nay lo bữa mai trong mùa đông.
Lại thêm Ngô Nặc trời sinh có gương mặt búp bê độ thân thiết cực cao, gặp người là ba phần tươi cười, chưa từng ra vẻ cũng không phát giận lung tung, thậm chí ngay cả các nô lệ ti tiện đều vì y mà được sống cuộc sống còn thoải mái hơn cả cư dân của bộ lạc bình thường trước kia.
Người như thế, mọi người sao có thể không thích không kính trọng y?
Ngô Nặc ra cửa chưa bao lâu, bên cạnh đã đi theo vài đứa nhóc, có vài đứa là đúng lúc thuận đường, có vài đứa thì hôm qua nghe nói Ngô Nặc trở về, sáng nay từ sớm đã ăn sáng, rồi đến gần nhà Ngô Nặc chờ.
Rất nhanh, bên cạnh Ngô Nặc đã vây một đám nhóc.
Dực hổ Bạch không có mặt, mấy đứa nhóc này hoàn toàn không còn kiêng kỵ, mồm năm miệng mười tranh nhau nói chuyện với Ngô Nặc, Nha Nha còn chưa chân chính tới tuổi đi học hiếm khi dậy sớm một bữa, ỷ tuổi nhỏ lại vô cùng biết làm nũng, thành công bá chiếm vòng tay của Ngô Nặc.
Ngô Nặc ôm Nha Nha mập đang híp mắt ngủ gật, kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu, chậm rãi, từ miệng đám nhóc biết được không ít thay đổi của bộ lạc.
Những thay đổi này, hôm qua đại vu đã đại thể nhắc qua một lượt, nhưng nghe từ chỗ đám nhóc, cùng với tự mình nhìn thấy, cảm giác vẫn có chút khác.
Thay đổi trực quan nhất của bộ lạc chính là lớn hơn.
Lúc trước vì trồng và xem chừng khoai trắng, lúc mọi người phân tán cư trú trong ruộng khoai trắng còn không cảm thấy, hiện tại toàn bộ lùi về bộ lạc, lại dùng tường băng vây quanh bộ lạc, lập tức liền cảm thấy người thật sự nhiều hơn lúc mới vừa đến bộ lạc Trường Hà nhiều, trong thành cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đặc biệt là nơi họ đi qua, chỗ cư trú của các cư dân bộ lạc Trường Hà sớm nhất, y nhớ lúc mới tới bộ lạc, hai bên đường là nhà đá xiêu xiêu vẹo vẹo đã được tính là ‘hào trạch’, phần lớn mọi người vẫn sống trong những căn lều dựng bằng gỗ và da thú chắp vá, đi đâu cũng thấy được các con mồi đang đánh nhau trong vườn.
Mà hiện tại, sau khi phủ lên đường đất một lớp đá nhỏ và đất dính, hình thành đường đất dính tương tự như đường xi măng trên trái đất, có nô lệ đặc biệt mỗi ngày phụ trách dọn dẹp, cho dù hiện tại đổ tuyết không ngừng, trên đường vẫn không đọng tuyết. Mà nhà đá và lều da thú xiêu vẹo cũng sớm được từng hàng nhà gạch ngói chỉnh tề thay thế, do gạch luôn cung không đủ cầu, sau khi xây nhà xong, tường viện của rất nhiều người đều dùng đất dính và đá xây lại, đơn giản cổ xưa, không quá khó coi.
Vì nhà gạch ngói của bộ lạc đều mô phỏng theo căn của Ngô Nặc để làm, mọi người theo thói quen chừa ra vườn trước và vườn sau, dưới vườn trước là hầm chứa thức ăn, phía trên sẽ gác một vài gỗ và đá đen, một vài người khá có thẩm mỹ, mùa thu phát hiện hoa cỏ đẹp hoặc dễ ngửi, sẽ đào về trồng trong vườn, cũng có người trồng cây ăn trái trong vườn, lúc này trời quá lạnh, cho dù có tường băng chắn bớt, nhiệt độ trong bộ lạc vẫn không cao được đến đâu, hoa cỏ không phải lạnh chết thì là tiến vào kỳ ngủ đông, vườn trước tự nhiên không đẹp như lúc còn rậm rạp ngày hè.
Còn về vườn sau luôn chừa ra rất lớn, mọi người dùng gạch nát, đá, gỗ vân vân xây lại thành chuồng, nuôi gia súc được chia và săn được trong đó.
Trải qua nguyên năm ngoái, mọi người đều có kỹ xảo chăn nuôi nhất định, mọi người sẽ chọn nuôi một hoặc vài loại gia súc dễ nuôi sống và mình cũng giỏi nuôi chúng, sau đó để chúng sinh sôi, so với lúc trước tống hết các loại con mồi vào vườn, có kết cấu hơn nhiều. Một vài gia súc sinh ra ở bộ lạc Trường Hà, dã tính dần bị mài mòn, hiện nay rất hiếm thấy cảnh người và gia súc đấu nhau.
Lúc này thời tiết lạnh, dưới tình trạng thức ăn sung túc, các gia súc phần nhiều ủ trong chuồng lười động đậy, cho dù dây khoai trắng khô không phải đồ ăn mỹ vị gì, nhưng cũng tốt hơn phải chịu lạnh chịu đói trong quá khứ. Đám gia súc vô cùng an phận với hiện trạng, ‘tâm lành vóc mập’, phát triển còn tốt hơn mùa đông trước.
Còn về phân của những gia súc này, các nhà đều tự an bài người thu thập, định kỳ sẽ có nô lệ tới cửa lấy đi, vận chuyển ra ngoài tường băng bộ lạc, tích ở một nơi được chỉ định, đợi năm sau lúc cày cấy lại dùng.
Những biến hóa này còn không tính là gì, biến hóa chân chính khiến Ngô Nặc kinh ngạc là trong bộ lạc cư nhiên mở thêm mấy cửa tiệm.
Hơn nữa, những cửa tiệm này giống cửa tiệm y nhờ Lục chăm sóc, chỉ tiếp nhận giao dịch tiền tệ.
Vị trí mấy cửa tiệm này rất phân tán, đồ bán cũng vô cùng đơn điệu__ chỉ bán thịt, thịt các loại gia súc tươi mới.
Xuất hiện kiểu cửa hàng thế này không hề kỳ quái, vì đối với rất nhiều người mà nói, đặc biệt là thuần nhân, một bữa họ căn bản không ăn hết một con bò man thậm chí là dê sừng, đương nhiên, có lẽ có dạ dày vương ăn được, nhưng cư dân bình thường ai lại nỡ ăn to uống lớn vào mùa đông?
Rất nhiều lúc, mọi người đều nấu một nồi khoai lớn, thêm vào chút thịt, có vị thịt coi như nếm vị mặn dính răng là được, phần nhiều, các phụ huynh đều sẽ chọn thịt ra cho con mình ăn, họ ăn chút khoai trắng là được.
Vì hiện tại có lượng lớn khoai trắng, các cư dân giết một con mồi, luôn phải ăn rất lâu.
Cho dù trong mùa đông bảo quản con mồi không thành vấn đề, nhưng đầu tiên giết con mồi đã là chuyện khá tốn công, mùa đông không giống lúc khác, sông bên ngoài đã đóng băng, rửa con mồi trở nên tốn sức, hơn nữa thân thể con mồi, luôn có chỗ có người thích ăn, có người không thích ăn, thậm chí có người chỉ thích ăn thịt thú lí lạp, có người chỉ thích ăn thịt bò man… mà có lúc vừa hay nhà mình lại không có.
Hiện tại… tiệm thịt đã giải quyết tốt được vấn đề này.
Người giàu có có thể chỉ chọn mua bộ vị mình thích, người không giàu có, cũng có thể mua một vài bộ vị ít người mua, tương đối rẻ cho người nhà bữa ngon.
Chiến sĩ có quân công, trong tay ít nhiều đều có chút tiền, cư dân không có tiền, cũng có thể thông qua bán gia súc nhà mình nuôi, hoặc vu dược mình hái được cùng những thứ khác cho bộ lạc, cho cửa tiệm của Ngô Nặc hoặc cho người có ‘tiền’ đổi lấy tiền.
Mà hiện tại sau khi tiệm thịt được mở, họ còn có thể trực tiếp bán gia súc còn thừa nhà mình cho tiệm thịt, đổi lấy tiền tệ, rồi có thể trực tiếp tiêu phí ở tiệm thịt, còn lại, lấy đi mua gia súc con nhà khác, nuôi lớn rồi, lại có thể đổi tiền, gia súc càng lúc càng nhiều tiền cũng càng lúc càng nhiều! Tiền nhiều họ sẽ có thể ngày ngày ăn thịt, tốt biết bao!
Còn về những người dẫn đầu mở tiệm thịt, đó chính là người có đầu óc kinh tế__ một con dê sừng, mua rồi bán, họ có thể kiếm được mấy tệ, bò man và heo thú kiếm được càng nhiều! Tiền kiếm được, họ lấy đi thuê nô lệ, lại bảo nô lệ làm việc cho mình, còn bản thân chỉ cần động não, không cần làm việc họ cũng có thể ngày ngày ăn thịt! Ngày ngày ăn thịt, tốt biết bao, lúc trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Các thổ dân học được tính toán, gân não cũng càng lúc càng linh hoạt.