Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 51: Bình tĩnh



Trời mưa nguyên cả đêm, sáng sớm có nắng, nhưng nhiệt độ giảm đi rất nhiều. Trong rừng đâu đâu cũng là hố nước bùn lầy, thỉnh thoảng có gió thổi qua, giọt mưa trên lá cây rơi xuống, thấm ướt cả người. Mãi đến chiều, sau khi bị mặt trời giữa trưa phơi cả buổi, tình huống trong rừng mới tốt hơn.

Mà lúc này, đoàn người bộ lạc Trường Hà đã gần đến rìa Hắc Sắc sâm lâm, cây cối càng lúc càng thưa thớt, giữa đường còn gặp mấy đội ngũ giao dịch của bộ lạc nhỏ.

Vu Quyền khác với đại vu của bộ lạc khác, gần như mỗi năm ông đều sẽ tham gia hội giao dịch bộ lạc, trong thời gian giao dịch, ông dùng vu dược trị khỏi không ít nghi nan tạp chứng, đồng thời, vu dược bình thường do ông phối chế đem bán hiệu quả cũng tốt hơn đại vu khác, thỉnh thoảng có đại vu của bộ lạc nhỏ thỉnh giáo ông, ông cũng sẽ chọn chỉ điểm họ vài thứ. Vì thế, ở khu vực Hắc Sắc sâm lâm, Vu Quyền có uy vọng cực cao.

Ngoài ra, trong bộ lạc gần đó, bộ lạc Trường Hà coi như một bộ lạc có danh tiếng khá tốt, bình thường rất ít khi chủ động cướp hoặc công đánh bộ lạc khác, vì thế, trên đường sau khi gặp mặt, mấy người phụ trách của các đội giao dịch kia trước sau đều tới hỏi thăm đại vu. Còn có thú nhân thỉnh cầu đại vu, còn lấy vật giao dịch của mình ra, tiến hành một vài giao dịch trước với bộ lạc Trường Hà. Sau đó mọi người cùng kết bạn đồng hành, còn hẹn khi về cũng sẽ đi chung.

Cứ thế, bọn họ người đông thế mạnh, mấy kẻ săn mồi trốn trong bóng tối cũng không dám tùy tiện hành động.

“Đại vu, sắp sửa ra khỏi rừng rồi, Bạch và Vu Nặc đại nhân vẫn chưa đuổi kịp, chúng ta có cần dừng lại đợi họ không?” Lực sau khi thành niên, gần như mỗi năm đều sẽ tham gia hội giao dịch, mấy tuyến đường cố định đã thuộc nhão như cháo.

“Theo tốc độ hiện tại của chúng ta, trước khi mặt trời lặn ngày mai, sẽ đến bộ lạc Mục Nguyên, Bạch và Vu Nặc đáng lý có thể đuổi kịp chúng ta, trước đợi bọn họ vậy.” Đại vu trước đó đã mật đàm với Bạch không chỉ một lần, ông và Bạch đều nhất trí cho rằng, tạm thời không nên để lộ thực lực bộ lạc cho kẻ ngoại tộc.

“Vâng.”

Lực có được câu trả lời chính xác từ chỗ đại vu, lập tức sắp xếp các chiến sĩ thú nhân dừng lại, một phần chiến sĩ ở lại dựng trại trông coi đồ giao dịch, một phần chiến sĩ khác phụ trách đi tìm thức ăn cho bữa tối.

Các chiến sĩ thú nhân da dày thịt thô thường xuyên phải dã ngoại trong rừng, tùy tiện tìm một cây lớn nằm xuống là được, nhưng đại vu thì khác, thể chất thuần nhân vốn đã kém xa thú nhân, huống chi tuổi của ông còn lớn như thế, liên tục bôn ba nhiều ngày nay, vẻ mệt mỏi trên mặt đại vu căn bản không cách nào che được.

Chiến sĩ thú nhân ở lại tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã dựng xong lều da thú, Thủy Sa đỡ đại vu vào trong lều nghỉ ngơi, cô ở ngoài nấu bữa tối cho đại vu.

Nhờ Ngô Nặc chỉ điểm, tài nấu ăn của Thủy Sa cũng tốt hơn trước không ít, nhưng dù sao gia vị có hạn, có tốt cũng không tốt được đến đâu.

Lần trước, Ngô Nặc bắt đầu ‘thông đồng’ với đại vu, lợi dụng hệ thống làm ra thần tích, thì đã lộ bí mật với đại vu rồi, đương nhiên vẫn là dùng câu chuyện đã lừa gạt Bạch. Bất kể đại vu có lớn tuổi thành tinh cỡ nào, tín ngưỡng của ông đối với thần đã khắc vào xương cốt, vì thế sau khi tận mắt nhìn thấy ‘thần tích’, dù cho trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng thân phận ngụy tạo của Ngô Nặc.

Nếu Ngô Nặc đã có thể lấy được ‘thần khí’, tự nhiên cũng có thể lấy được vật thần ban khác.

Vì thế, khi Ngô Nặc hiếu kính gạo giao dịch được cho ông, đại vu một chút cũng không khách sáo.

Đại vu trong lúc lịch lãm từng thấy qua thức ăn giống thế ở bộ lạc siêu cấp nào đấy, ruộng xung quanh bộ lạc siêu cấp đó trồng rất nhiều loại thực vật này, khi đó ông còn đổi một ít hạt giống, nhưng trong lữ trình sau đó gặp phải một chút biến cố và truy sát, hạt giống bất hạnh đánh mất, nhiều năm trôi qua như thế, ông không ngờ mình vậy mà lại được nhìn thấy loại thực vật này.

Gạo Ngô Nặc cho đại vu rất giống thứ ông thấy trong bộ lạc siêu cấp đó, nhưng mùi vị còn ngon hơn, hạt gạo cũng lớn hơn chút. Số gạo này chiếu theo cách Ngô Nặc chỉ nấu thành cháo, ông một bữa có thể ăn được hai chén, dạ dày không biết tốt hơn trước bao nhiêu, ông có thể cảm giác rõ được thân thể của mình tốt hơn thời gian trước nhiều lắm.

Đại vu sống tới từng tuổi này, lại trải nghiệm qua rất nhiều chuyện, đối với cái chết sớm đã xem rất nhẹ, nhưng trong lòng chung quy không thể bỏ mặc bộ lạc. Đời ông mộng tưởng lớn nhất chính là hy vọng bộ lạc có thể cường thịnh, vì thế, lúc trẻ tuổi ông đã từ bỏ cuộc sống bình ổn an dật trong bộ lạc, chọn men theo con sông Trường Hà trải nghiệm học tập. Đợi khi ông lịch lãm về, bộ lạc quả thật cũng ngày càng thịnh vượng dưới sự trợ giúp của ông, từ một bộ lạc nhỏ vừa không có gì đặc biệt dần phát triển thành bộ lạc lớn số một số hai quanh đó, nhưng, ai lại ngờ được một trận tử chiến với bộ lạc Hàn Nham, bộ lạc nguyên khí đại thương, mãi đến nay, mới cuối cùng có thời cơ trở người.

Hiện tại mộng tưởng lớn nhất của đại vu, chính là nhìn bộ lạc lại trở nên hưng thịnh phồn vinh lần nữa, vì muốn tận mắt nhìn thấy ngày đó đến, đại vu vô cùng khát vọng sinh mạng đã cháy đến điểm cuối của mình có thể kéo dài thêm một chút, cho dù chỉ là một chút.

Chiến sĩ thú nhân tay chân lanh lẹ không cần ai phân phó, đã lấy nồi đá luôn mang theo người đi lấy nước sạch, mang khoai trắng khô và chim thịt mới bắt rửa sạch sẽ đưa cho Thủy Sa, đợi Thủy Sa an trí cho đại vu xong, các thú nhân đã nấu nước trong nồi đá tỏa ra từng lọn khói.

Thủy Sa vô cùng quý trọng lấy ra một chút gạo đã bị nghiền hơi nát, vỏ trấu trong hạt gạo Thủy Sa sớm đã lựa hết ra, cô múc chút nước từ nồi đá, vo sạch gạo đặt một bên chuẩn bị dùng. Sau đó lấy dao đá cắt chim thịt thành miếng nhỏ, bỏ vào nồi, dùng lửa lớn đun sôi rồi lấy nắp gỗ đậy lại dùng lửa nhỏ từ từ hầm.

Hầm này chính là gần một tiếng, chim thịt non mềm đã được hầm tách khỏi xương, mùi hương hoàn toàn bay ra, Thủy Sa dùng đũa cẩn thận gắp xương ra, sau đó đổ gạo đã vo sạch vào trong, đợi gạo hầm chín một nửa, Thủy Sa đổ khoai trắng đã cắt thành hạt lựu vào trong, quấy đều, đậy nắp tiếp tục giữ lửa từ từ hầm.

Dù các thú nhân bộ lạc Trường Hà trong mười mấy ngày nay đã ngửi quen mùi vị đó, nhưng mỗi lần ngửi thấy, vẫn nhịn không được nuốt nước miếng. Người bộ lạc khác thì khỏi phải nói, đã không chỉ một lần có người qua hỏi thăm Thủy Sa, cô đang nấu cái gì.

Được biết chỉ là chim thịt bình thường, khoai trắng cùng một thứ tên là gạo, mọi người đều cảm thấy có phần khó tin.

Bọn họ ăn chim thịt, khoai trắng nhiều như thế, nhưng chưa từng cảm thấy nó thơm như vậy, nhất định là nguyên nhân của ‘gạo’ rồi.

Các thú nhân ngoài bộ lạc rất tin tưởng suy đoán của mình, Thủy Sa cũng lười giải thích với họ.

Nhờ phúc của đại vu, mỗi lần nấu Thủy Sa cũng có thể ăn được một chén cháo nhỏ, không ai hiểu rõ hơn cô, bản thân gạo không có bất cứ mùi vị nào. Nhưng ăn cháo nhiều ngày nay, Thủy Sa cảm thấy mình đã thích loại thực vật không có bất cứ mùi vị nào, nhưng ăn vào bụng lại cảm thấy ấm áp đó.

Vu Nặc đại nhân nói, năm sau sẽ trồng thêm loại thực vật được gọi là gạo này, đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Nghĩ đến đây, trên mặt Thủy Sa bất giác hiện nụ cười, ngũ quan bình thường thoáng cái trở nên động nhân, lại nhớ tới khoai trắng đang phát triển tốt cùng với gạch ngói khiến người kinh thán trong bộ lạc, nụ cười của Thủy Sa càng đậm, động tác rút củi cũng bất giác nhanh hơn hai phần.

“Chị Thủy Sa, cháo chị nấu thật sự quá thơm, em ở thật xa cũng ngửi được mùi, có còn dư không, cho em một chén với.”

Sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh, Thủy Sa kinh hỉ quay người, không xa đó người đang ôm con mèo mập đi qua, không phải Ngô Nặc thì là ai?

“Vu Nặc đại nhân, ngài và Bạch đại nhân cuối cùng cũng đến rồi, đại vu nhớ hai người mấy ngày rồi!”

“Tối qua gặp mưa lớn, trên đường chậm trễ một chút, nếu không giữa trưa đã có thể đuổi kịp mọi người. Đại vu đâu?” Chân tướng là, buổi sáng y cùng Bạch đi mỏ muối tinh một chuyến, hầm mỏ lớn hơn tưởng tượng của họ nhiều, một khi khai thác, đối với bộ lạc Trường Hà ý nghĩa tuyệt đối phi phàm. Nhưng đồng dạng, nếu cái mỏ lớn này bại lộ, bộ lạc Trường Hà chỉ sợ khó có ngày yên ổn.

“Đại vu đang nghỉ ngơi trong lều.”

“Được, vậy em và Bạch vào thăm ông ấy trước.”

Đại vu ngồi trên da thú nhắm mắt dưỡng thần, Ngô Nặc vừa ôm Bạch vào, ông liền mở mắt ra, có chút bất mãn nói: “Sao trễ như thế mới tới?” Mưa to đổ hồi tối qua, vừa sáng đã tạnh, huống chi Bạch còn bay, ông mới không tin hai đứa nó vì mưa mà chậm trễ trên đường.

Ngô Nặc không đáp vấn đề của đại vu, tháo túi lớn trên lưng xuống, vừa cười lấy đồ trong túi ra, vừa nói: “Đại vu, vừa rồi con và Bạch trên đường qua đây nhìn thấy không ít gương mặt xa lạ, bọn họ là người của bộ lạc gần đây sao?”

Đại vu hơi híp mắt lại, sau đó cười nói: “Ừ, gặp trên đường, nên cùng đến bộ lạc Mục Nguyên.”

Lúc nói chuyện, Ngô Nặc ra hiệu giữ yên lặng, lấy trong bao ra một cục tinh thể màu đỏ lớn cỡ ngón tay cái bỏ vào tay đại vu.

Đại vu nghi hoặc nhíu mày, nhìn vật trong tay nửa ngày, cũng không nhìn ra là cái gì, lại thấy Ngô Nặc làm khẩu hình ‘nếm thử đi’ với mình, trong lòng đại vu mơ hồ ý thức được gì đó, vội đưa tinh thể tới miệng liếm một cái.

Mặn!

Mắt đại vu bỗng lóe tinh quang, ánh mắt bất giác mang theo mấy phần cấp thiết, không đợi ông mở miệng hỏi, Ngô Nặc và Bạch đã nhẹ gật đầu với ông.

Muối, cư nhiên thật sự là muối!

Lúc này trong lòng đại vu quả thật ngứa ngáy muốn chết, hận không thể lập tức hỏi bọn Ngô Nặc rốt cuộc tìm thấy ở đâu, có nhiều hay không, có an toàn không, nhưng vì có người ngoài tộc, mà tai thú nhân lại cực kỳ nhạy bén, ở khoảng cách gần như thế, cho dù họ có nói nhỏ cỡ nào, thú nhân cũng có thể nghe được, cho nên, Ngô Nặc ngay từ đầu đã nhắc nhở ông, có người ngoài.

Đại vu dù sao cũng là lão già từng thấy sự đời, rất nhanh đã thu sạch vẻ vui mừng như điên trên mặt, thần sắc không có gì khác thường đưa muối tinh cho Ngô Nặc, trầm ngâm một lát, lại hỏi chuyện khác: “Các con mang trang sức tới chưa?”

“Đều ở đây hết, nhưng còn cần gia công một chút nữa, mới có thể đổi đồ.”

Ngô Nặc lấy cái túi da bò ở dưới đáy bao ra, mở ra, tầng trong túi da còn dùng chỉ gai may thêm một lớp da thú dày, trên da thú chất đầy mảnh sứ tinh mỹ óng ánh trong suốt như thủy tinh lại như ngọc thạch.

Mảnh sứ dày mỏng khác nhau, có cái giống hoa, có cái giống lá, có cái giống ngọn lửa, có tạo hình cái chuông, có hình sao năm cánh cũng có sao sáu cánh, có vài hình lấy từ đồ hình trong vu chú, còn có từng hạt châu lớn nhỏ khác nhau vân vân, kiểu dáng phong phú, tạo hình… tạo hình trong mắt Ngô Nặc thật sự không tính là đẹp, dù sao y cũng chỉ nghiệp dư, công cụ lại vô cùng hữu hạn, trang sức bằng sứ làm ra đương nhiên không cách nào so sánh với thủ công mỹ nghệ tinh xảo đã bán ở hiện đại, nhưng trong mắt người bộ lạc Trường Hà bao gồm cả đại vu, mảnh sứ trình độ này đã hoàn toàn có thể xưng là tinh mỹ tuyệt luân.

Hơn nữa đừng nói những cái Ngô Nặc mang tới đều đã được tỉ mỉ chọn lựa, ngay cả những tàn phẩm y bỏ lại, người trong bộ lạc Trường Hà đều thích muốn chết.

Người tay nhanh cướp được xâu thành dây chuyền đeo lên cổ bảnh chọe đến mức hận không thể gặp người liền khoe khoang một phen, người chậm tay không giành được, khỏi nói có bao nhiêu bực dọc.

Sư tử con thuộc loại chậm tay không giành được, ánh mắt nhỏ nhìn Ngô Nặc phải nói là u oán. Ngô Nặc rốt cuộc không địch lại được bộ dạng đáng thương đó, chọn một cái tạo hình chuông ra lấy chỉ gai xâu lại đeo lên cổ nó, một đường còn phát ra tiếng vang thanh thoát vui tai, sư tử con mấy ngày đó cứ ưỡn bộ ngực nhỏ thật cao, sợ người khác không nhìn thấy được dây chuyền bảo bối của nó _(:3ゝ∠)_.

Đại vu cầm từng mảnh sứ lên đánh giá, nhịn không được khen đẹp rất nhiều lần, xem xong, ông bảo Ngô Nặc gói lại, sau đó cười nói: “Có những thứ này, chúng ta khẳng định có thể đổi được không ít muối của bộ lạc Mục Nguyên.”

“Không sai.” Nói xong, trên mặt Ngô Nặc và đại vu đồng thời lộ ra nụ cười tràn đầy hàm ý, trong con mắt băng lam của đại miêu cũng mang theo ý cười sâu thẳm.

Không cần nghi vấn, lúc này họ đã yên lặng đạt được nhận thức chung.

Sáng hôm sau, mọi người đơn giản ăn chút đồ, bắt đầu đi tiếp về phía đông. Vì đã lại rất gần bộ lạc Mục Nguyên, trên đường, đoàn người Ngô Nặc lại gặp vài đội ngũ giao dịch của các bộ lạc.

Khác với năm ngoái mọi người đều hưng phấn tràn trề tham gia giao dịch, năm nay trên mặt rất nhiều người đều mang theo vẻ lo âu. Trong số đồ giao dịch, thức ăn các bộ lạc mang tới giảm theo biên độ lớn, số lượng nô lệ lại tăng theo biên độ cao, năm ngoái trong số nô lệ mấy bộ lạc đó mang đi, bình thường phần nhiều là nô lệ nhỏ tuổi và lớn tuổi, mà năm nay, phần nhiều là các nô lệ tráng niên khỏe mạnh.

Đây là một cơ hội.

Ngô Nặc ngồi trên lưng một chiến sĩ thú nhân, tay nhẹ vuốt cằm Bạch, ngẫm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.