Đây là lần đầu tiên Nha Nha trôi qua mùa đông từ khi sinh ra tới nay, là một nhóc con còn chưa tới một tuổi, là một ấu thú nhân Nha Nha tuy sớm đã có thể chạy nhảy, cũng có thể nói một vài ngôn ngữ thiên phú đơn giản, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một tiểu bảo bảo chưa tới một tuổi, rất nhiều lúc vẫn chỉ có thể dựa vào bản năng hành sự, phần lớn mọi lúc đều mù mù mờ mờ, cũng không biết sợ.
Nha Nha là nhóc con thông minh, nó vẫn nhớ khí vị của Bạch, cũng nhớ là Bạch ôm nó bay nguyên quãng đường tới đây, để đại vu ở đây trị khỏi bệnh cho nó. Trong lòng Nha Nha, Bạch là một thú nhân vô cùng vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn ba nó chút xíu, ừ, chỉ là chút xíu.
Thú nhân trời sinh sùng bái thần phục kẻ mạnh, Nha Nha tuy chỉ là tiểu đậu đinh, cũng dần thể hiện ra thiên tính của mình.
Nghé con mới sinh không sợ hổ gì đó, Nha Nha giống như viên đạn lao tới trước mặt Bạch, vuốt mập đáp lên chân trần của Bạch, con mắt tròn màu ngọc bích long lanh nhìn Bạch, thấp giọng kêu ngao ngao, vẻ mặt cầu ôm ôm cầu vuốt ve, hoàn toàn không sợ gương mặt sắp đen thành đáy nồi của Bạch đại miêu.
Sau khi hóa hình, Bạch vẫn là lần đầu tiên gặp ấu thú không sợ hắn.
Hắn cong lưng túm da mềm sau gáy báo con đen, xách nó lên, Nha Nha bị xách rất không thoải mái, hừ hừ gào gào giãy dụa, còn nhe răng sữa với Bạch.
Bạch hừ lạnh một tiếng, không mấy tình nguyện đổi sang ôm nhóc con mập mạp, Nha Nha quả thật dễ dỗ, được thú nhân còn lợi hại hơn ba ôm, lập tức vui vẻ, cao hứng híp cả mắt, liếm liếm lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của Bạch.
“… Nhóc không lương tâm.” Ngô Nặc chua lè lầm bầm, Nha Nha cũng không phải ngay từ đầu đã dính y. Nhóc con được y cho ăn ngon uống ngon dỗ hai ba ngày mới chậm rãi quen thuộc y, sau đó dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của y, mới càng lúc càng dính y. Cũng chỉ mới hai ba ngày này, nhóc con mới chịu để y gãi cằm sờ bụng, không chút kiêng kỵ làm nũng với y.
Kết quả, Bạch đại miêu vừa trở về, nhóc đã chạy đi hiến ân cần rồi.
Hừ!
Bạch liếc thấy vẻ chua lè của Ngô Nặc, cơn giận trong lòng thoáng chốc tan biến rất nhiều, nhìn nhóc con còn đầy hơi sữa trong lòng, cũng thuận mắt hơn.
“Cậu ăn cơm chưa? Có đói bụng không?” Thời tiết lạnh thế này, Bạch vì nhiệm vụ của y, cả ngày bôn ba bên ngoài, nhìn sao cũng cảm thấy đại miêu nhà mình hình như ngày đi một xíu (hiểu lầm), Ngô Nặc có chút đau lòng.
“Ăn rồi.” Bạch ngồi cạnh Ngô Nặc, vừa rồi hắn đặc biệt ở ngoài bộ lạc hóa thành hình người thay quần áo mới về, ném báo con đi, duỗi tay, kéo tiểu sứ thần của mình vào lòng, ngón tay ái muội ma sát bờ vai y, cười nhạt thấp giọng nói bên tai: “Nhưng, tôi càng muốn ăn cậu.”
Da mặt Ngô Nặc trước giờ không tính là mỏng, chuyện thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, lời ve vãn trình độ này y căn bản sớm không thèm đỏ mặt, nhưng hôm nay trong nhà không chỉ có hai người họ.
Ngô Nặc liếc nhìn báo con nằm bên chân y, ngửa đầu nghiêng mặt mù mờ nhìn họ, gương mặt búp bê xinh đẹp thoáng cái đỏ thấu, tay chân vô thố đẩy Bạch đại miêu ra: “Đừng nói bậy, không thể dạy hư con nít!”
Bạch: … Tiểu sứ thần cư nhiên vì một nhóc con mà đẩy hắn ra! Quả nhiên, đám con nít gì ghét nhất!
Tiểu Nha Nha mù mờ vô tri, không hiểu sao cảm thấy sống lưng chợt lạnh, có xúc động muốn tiểu ra.
“Trong nồi còn nước ấm, cậu đi tắm trước đi.” Thấy vẻ bị thương vụt qua trong mắt Bạch đại miêu, Ngô Nặc không hiểu sao có chút chột dạ.
“Thích tắm thì tắm, tôi buồn ngủ, Nha Nha qua đây, ngủ.” Ngô Nặc ôm báo con mập tròn, chuẩn bị đứng lên.
Bạch ấn vai y lại, vẻ mặt vô cùng âm trầm nhìn báo con: “Cậu để nó ngủ chung với cậu?”
Ngô Nặc đang định nói, lại cảm thấy trên người một trận ẩm nóng, cúi đầu nhìn, báo con dùng vuốt mập che mắt, lỗ tai cái đuôi đều rũ xuống, ra vẻ xấu hổ lại đáng thương.
Ngô Nặc nghẹn một hơi trong bụng, sắc mặt Bạch thì ngược lại dễ coi hơn nhiều, nhìn ‘bản đồ’ trên người y, nhếch miệng nói: “Dơ rồi, đi tắm.”
Tuy Ngô Nặc không có bệnh sạch sẽ, nhưng y cũng không cách nào mang nước tiểu đồng tử của Nha Nha đi ngủ, chỉ đành không cam tâm tình nguyện theo Bạch đi tắm.
Nước nóng trong nồi không nhiều, Ngô Nặc chỉ đơn giản rửa chỗ bị Nha Nha tiểu ướt, buổi tối trời lạnh, y sợ nước quá lạnh Bạch tắm sẽ bị bệnh, bảo Bạch biến về hình mèo, một cục tròn quay vừa hay ngâm được trong chậu, tuy không cách nào làm chuyện kiều diễm, nhưng vẫn được hưởng thụ phục vụ ôn nhu chu đáo của tiểu sứ thần, tắm nước nóng đặc biệt thoải mái.
Sau khi tắm sạch sẽ, Bạch biến về hình người, vết máu khô đọng trên người đã biến mất sạch sẽ.
Dùng vải mềm lau nước trên người, Bạch thay quần lót sạch sẽ, tùy ý khoác một tấm da thú sạch, cùng Ngô Nặc vào phòng.
Ngô Nặc lấy vải mềm từng chút từng chút giúp hắn lau nước trên mái tóc dài màu bạc, vừa lau hai người vừa bàn về tiến triển sự tình. Nhờ có lò than đỏ, tuy cửa sổ luôn mở, nhưng trong phòng vẫn ấm áp, vải mềm hút nước tốt, không bao lâu tóc Bạch đã khô, mà móng vuốt của hắn sớm đã không thành thật.
Bạch và Ngô Nặc vừa thành niên không lâu, đang lúc huyết khí phương cương, ở chung với người mình thích, làm sao không xúc động?
Không biết ai bắt đầu trước, dưới ánh lửa mờ ảo, hai người đã ôm nhau hôn tới khó rời khó phân, đột nhiên, Ngô Nặc nhìn thấy một đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy hiếu kỳ.
Đợi đã, đôi mắt màu ngọc bích!
Ngô Nặc bị dọa gần như lăn lê bò lết ra khỏi người Bạch đại miêu, đúng lúc này, Nha Nha nhỏ giọng ô ô nói: “Vu Nặc đại nhân, hai ngừ đang đánh… nhau sao?” Nha Nha tuy đã biết dùng ngôn ngữ thiên phú của thú nhân, nhưng ngặc cái tuổi quá nhỏ, miệng lưỡi không rõ khẩu âm hơi nặng.
Mặt búp bê Ngô Nặc đỏ tới sắp nhỏ máu, quả thật không thể lúng túng hơn, y nhẹ ho một tiếng, chỉnh lý y phục hơi loạn, không chút dấu tích che chỗ nào đó hơi khó xử, hít sâu một hơi khí lạnh cố gắng để huyết dịch sôi sục bình tĩnh lại. Y đi qua sờ đầu báo con, nghiêm chỉnh nói: “Không có, tụi anh chỉ đang đùa thôi.”
Nha Nha ngẫm nghĩ gật đầu: “En biết, ba và mẹ cũng thường xuyên… đùa… như thế!”
Ngô Nặc: … Thật muốn tìm cái lỗ chui vào, Kim và bà xã của hắn lẽ nào làm chuyện xấu không thèm giấu con luôn sao? (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Bạch: “… Câm miệng, đi ngủ.”
Nha Nha hiện tại hơi sợ Bạch, nhưng nó lại có chút không cam tâm, nhóc con ban ngày theo Ngô Nặc đến phòng học, trong phòng học gần như đã ngủ cả ngày, lúc này căn bản không buồn ngủ, cà lăm nói: “En… en cũng muốn chơi.”
“Chơi gì mà chơi, nhắm mắt, ngủ! Nếu không ném ra ngoài!” Bạch vô cảm uy hiếp.
Nha Nha bĩu môi, quẫy đuôi có chút thất vọng nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai lại dỏng cao, căn bản không ngủ.
Bạch lại gần Ngô Nặc, chuẩn bị tiếp tục, lại bị Ngô Nặc tát một cái vỗ hai tay rục rịch ra, “Nhắm mắt, ngủ, nếu không ném ra ngoài!”
Bạch: … Có thể đừng dùng lời tôi uy hiếp con nít, nguyên văn không đổi tới uy hiếp tôi không?!
Ngô Nặc ôm Nha Nha đang giả ngủ lên, tốc hành chui vào chăn da thú dày.
Sắc mặt Bạch âm trầm một lúc lâu, cuối cùng không cam tâm tình nguyện biến về hình mèo, chui vào ổ chăn ấm áp.
Là một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, Nha Nha gần như rất ít khi nằm mơ, nhưng tối nay, nó lại mơ thấy mình bị một con quái thú hung mãnh truy đuổi cả đường, nó vất vả chạy thoát, lại trợt chân ngã vào hố băng, sau đó bị đông lạnh tỉnh.
Tỉnh lại, Nha Nha phát hiện không biết từ lúc nào mình đã lăn ra khỏi chăn, một con miêu thú màu bạc mập tròn mập tròn bá đạo chiếm cứ trong lòng Vu Nặc đại nhân, đó là vị trí của nó!
Nha Nha ngủ đến mơ hồ, nó muốn đuổi miêu thú đi, bèn nhe hàm răng sữa với miêu thú, miêu thú đột nhiên hé mắt ra một đường, ánh sáng băng lam sắc lạnh tuôn ra, Nha Nha bất ngờ rùng mình, cùng miêu thú nhìn nhau một phút, quả quyết chui xuống chân ngủ.
Bạch đại miêu thầm hừ lạnh một tiếng, lúc đầu hắn không nên mang thằng nhóc đáng ghét này về! Tốc độ bộ lạc Đại Thạch thật sự quá chậm, Kim rốt cuộc chừng nào mới có thể đến đón thằng con ngu của hắn?!
Lúc này, Bạch đại miêu còn không biết, buổi tối bi thúc này, vẫn chỉ là bắt đầu.
Ngại sự tồn tại của ‘kẻ thứ ba’, Bạch đại miêu mỗi ngày ngủ chung với tiểu sứ thần của mình, nhưng cái gì cũng không thể làm, mỗi ngày nghẹn nghẹn nghẹn, khi hắn đã sắp nghẹn tới nội thương, ngoài bộ lạc đến mấy gương mặt xa lạ.
Tang, một chiến sĩ thú nhân của bộ lạc cỡ nhỏ chỉ có hơn hai trăm người.
Mới tháng đầu tiên trong mùa đông, thức ăn bộ lạc họ đã hết, cùng bất đắc dĩ, bọn họ phải đến bộ lạc Mục Nguyên gần nhất để cầu trợ, kết quả cầu trợ không được.
Thảm hơn là, sau khi những chiến sĩ thú nhân bọn họ rời khỏi bộ lạc không lâu, bộ lạc bị bộ lạc Hàn Nham tấn công hủy diệt, chỉ có năm ấu thú nhân được tộc nhân giấu trong động còn sống.
Bộ lạc họ ít người, thú nhân càng ít, vì muốn mượn lương thực của bộ lạc Mục Nguyên, trừ thủ lĩnh ra hai mươi chiến sĩ thú nhân thanh niên, do Tang dẫn đầu toàn bộ đến Mục Nguyên.
Thức ăn không mượn được, trở về thứ chờ đợi họ lại là bộ lạc bị hủy, tộc nhân bị giết.
Trừ năm ấu thú nhân may mắn sống sót, những tộc nhân khác toàn bộ thảm ngộ độc thủ, bị giết tại đó, từ dấu vết còn lại trên mặt tuyết, người của bộ lạc Hàn Nham lấy máu thịt họ làm mồi, hấp dẫn động vật trong rừng. Thậm chí còn có người trực tiếp xem họ là thức ăn…
Thù hận diệt tộc khiến nhóm người Tang gần như phát cuồng, nhưng bọn họ cũng hiểu, chỉ dựa vào chút ít người đã đói đến mức đi đường cũng muốn bay như họ, tùy tiện tìm bộ lạc Hàn Nham báo thù, thuần túy là tự tìm đường chết, hơn nữa họ chết không sao, mấy ấu thú nhân còn lại của bộ lạc không thể chết!
Quan hệ của bộ lạc Hàn Nham và bộ lạc Mục Nguyên gần như là bí mật công khai, nhóm người Tang đương nhiên cũng hiểu, bọn họ chân trước vừa đến bộ lạc Mục Nguyên cầu trợ, chân sau bộ lạc đã bị Hàn Nham tiêu diệt, cho dù kẻ ngốc cũng không tin trong đó không có kỳ quặc.
Vốn họ muốn đi nương tựa bộ lạc Khê Cốc, nhưng khổ nỗi bộ lạc Khê Cốc quá xa, hơn nữa mấy ấu thú nhân đều đã bị bệnh, tình huống rất không tốt. Sau khi thương lượng, họ quyết định tìm đại vu bộ lạc Trường Hà trước để xem bệnh cho mấy ấu thú nhân. Bộ lạc Trường Hà và Hàn Nham là kẻ thù của nhau, nếu Trường Hà nguyện ý nể tình có chung kẻ địch cho họ gia nhập, cùng che chở bọn họ trôi qua mùa đông, họ sẽ ở lại gia nhập bộ lạc Trường Hà. Nếu bộ lạc Trường Hà không nguyện ý, vậy đợi mấy ấu thú nhân khỏi bệnh, họ sẽ khởi hành đến bộ lạc Khê Cốc.
Sớm muộn, họ nhất định sẽ tìm bộ lạc Hàn Nham báo mối huyết hải thâm thù này!
Nhóm người Tang chỉ ôm tâm lý đi thử, đến bộ lạc Trường Hà cầu xin trợ giúp, không ngờ, bộ lạc Trường Hà sớm đã không còn như trong ký ức của họ.