Chia xa gần một tháng, Bạch đại miêu vừa về đã không chút do dự lôi tiểu sứ thần của hắn ra trong trong ngoài ngoài gặm mấy lần, chỉ thiếu chưa gặm nát xương nuốt luôn.
Mà Ngô Nặc do trường kỳ kiên trì tu luyện [Thể thuật căn bản] [Thổ nạp pháp căn bản], tố chất thân thể sớm đã xưa không bằng nay, bị Bạch đại miêu thế này thế kia cả buổi tối, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy vậy mà không khó chịu gì mấy.
Thời gian này, Bạch bên ngoài tuy không có mỹ thực để ăn, nhưng con mồi tươi sống lại không thiếu, kết quả của mỗi bữa no căng chính là, hắn ở bên ngoài bôn ba lâu như thế, không những không gầy đi ngược lại còn mọc thêm chút thịt, lúc ở hình người và dực hổ còn không nhìn ra gì, khi biến thành mèo con, bộ lông màu bạc óng ánh màu mỡ, toàn thân trên dưới là thịt, cảm xúc tốt đến khó tả.
Nhìn lại Ngô Nặc, nợ trả hết rồi, nhiệm vụ thu phục bộ lạc Đại Thạch cũng hoàn thành cực kỳ thuận lợi, đến lúc nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng nhân số tử vong không vượt quá mười người, vì Ngô Nặc phái Bạch đại miêu đi đưa thịt long thú cho mấy người già bộ lạc Đại Thạch mấy lần, những người đó tuy tạm thời vẫn ở lại bộ lạc Đại Thạch, nhưng hệ thống cuối cùng cũng tính họ vào trong thành quả nhiệm vụ của Ngô Nặc, không hề nghi vấn, những người già này không chỉ sống sót, còn nhờ tác dụng của Ban và Vân âm thầm cảm hóa đã sinh lòng quy thuộc bộ lạc Trường Hà.
Cuối cùng, sau khi hệ thống tổng hợp tổng kết, một phát nhập vào tài khoản 12830 điểm tích phân, cộng thêm số tích phân trong tài khoản trước đó, Ngô Nặc tốn 1000 điểm tích phân mở khu giao dịch tự do cấp hai và khu giao dịch hệ thống cấp hai, tích phân trên tài khoản bây giờ vẫn còn lại hơn 140000.
Trừ tích phân, Ngô Nặc còn nhận được một lần rút thưởng tùy ý, hiếm khi may mắn rút được một quyển công pháp__ [Minh tưởng pháp sơ cấp], khác với [Thể thuật căn bản] [ Thổ nạp pháp căn bản], bộ công pháp này đặc biệt tu luyện tinh thần lực, tu luyện cực kỳ không dễ, Ngô Nặc mày mò mấy ngày trời mới chậm rãi nhập môn, công pháp khó thì khó, nhưng hiệu quả quả thật phi phàm, mới tu luyện mấy ngày, Ngô Nặc cảm nhận rõ tốc độ tăng trưởng vu lực yếu ớt của mình đã nhanh hơn nhiều, nếu nấu thuốc dùng hết vu lực, vận hành theo công pháp này, tốc độ vu lực hồi phục sẽ nhanh gấp mấy lần trước đó.
Chỗ thần kỳ nhất của công pháp này nằm ở nó có thể tu luyện tùy thời tùy chỗ, tuy tiến triển rất chậm, nhưng thời gian dài, hiệu quả cũng rất khả quan.
Trước không nói công pháp, hiện tại một hơi kiếm được mấy trăm ngàn tích phân, đồ quá mắc, Ngô Nặc mê tài không nỡ mua, nhưng đổi chút gạo nuôi sống bản thân vẫn dư dả.
Nhưng chỉ ăn gạo, không có đồ ăn, còn cả ngày lo lắng cho lương thực của mọi người, làm sao còn có thể giống Bạch đại miêu mọc mỡ cả người. Y giảm mấy cân, không đói đến mức da mặt vàng vọt như mấy người trong bộ lạc đã không tồi.
Bạch sờ xương quai xanh rõ rệt trên thân thể của bảo bối sứ thần, đau lòng muốn chết, hôm sau vừa sáng đã đi mổ con chim thịt đực duy nhất giữ lại làm giống trong nhà, hầm một nồi canh chim thịt cho Ngô Nặc.
Lần này Bạch về, còn mang theo tin tức thú triều, thú triều tuy to lớn, nhưng sau khi bắt đầu di dời, cho dù đi cả ngày lẫn đêm, tốc độ vẫn nhanh hơn nhân loại nhiều, mà các loại phi cầm phi long tốc độ nhanh đi đầu trễ nhất không quá mười ngày, nếu nhanh khoảng năm ngày sẽ đến bộ lạc Trường Hà.
Trước kia mấy thứ bay trên trời rất khó bắt được, nhưng năm nay thì khác, hiện tại bộ lạc có cung tên, bắn chết mấy loại chim đó, tuyệt không phải chuyện khó. Huống chi hiện tại hắn có thể bay, mấy con phi long thú đó không phải đối thủ của hắn!
Nhất định phải nuôi tiểu sứ thần béo lên mới được ︿( ̄︶ ̄)︿.
Chịu đựng đến nay, mọi người tuy vẫn không có đủ thức ăn, nhưng những thứ có thể ăn được đã dần nhiều lên, dù không đủ cũng không đến mức chết đói.
Sau khi Bạch mang tin tức thú triều sắp về, mọi người không một ai ngoại lệ đều hừng hực tinh thần, người có cung, ngày ngày luyện tập, hận không thể một hơi luyện đến mức trăm bước xuyên thủng, người không có cung, vừa rảnh rỗi sẽ dồn sức làm mũi tên, mũi tên là hàng tiêu hao, có nhiều cũng không chê phiền, huống chi chất liệu gỗ cứng vô cùng bền, dựa vào đồ đá mài từng chút một tốc độ vô cùng chậm.
Mọi người khua chiêng gõ trống chuẩn bị náo nhiệt ngập trời vì thú triều trở về, đại vu tuyên bố đợi sau khi thú triều triệt để trở về sẽ cử hành nghi thức tế thần, trước lúc đó, bộ lạc sẽ thông qua hình thức tỷ võ cạnh tranh công bằng, chọn ra thủ lĩnh kế nhiệm.
Người có tư cách tham gia đấu thủ lĩnh, chỉ có thể là người ứng cử thủ lĩnh, mà điều kiện của người ứng cử thủ lĩnh đầu tiên phải là thú nhân, tiếp theo là lực chiến đấu trác tuyệt có thể phục chúng có thiên phú lãnh đạo, cuối cùng chưa từng phạm sai lầm lớn.
Cho đến trước mắt, tính luôn cả Bạch bộ lạc Trường Hà tổng cộng có mười người thừa kế, bộ lạc Đại Thạch có 22 người, trong những bộ lạc nhỏ vừa tới gia nhập, có thể sống sót đều là chiến sĩ thú nhân lực chiến đấu cao, trong hơn hai ngàn người gia nhập bộ lạc Trường Hà, người kế thừa chiếm hết 80.
Bộ lạc Trường Hà không vì những người này đến từ bộ lạc nhỏ vừa mà xem thường họ, chỉ cần họ nguyện ý, đều có thể báo danh tham gia khiêu chiến.
Các thú nhân trời sinh hiếu chiến, cho dù những người này biết rõ thực lực mình không đủ, cũng không có ai làm giống xấu rút lui.
Bất kể so thực lực với người khác ra sao, chỉ cần từng là người có tư cách thừa kế, tất cả thú nhân đều báo danh, tham gia cuộc tuyển chọn thủ lĩnh công bằng lần này.
Tổng cộng báo danh có 112 thú nhân.
Khiên chiến tổ chức trong ba ngày, thú nhân có thực lực hơn nữa cho rằng mình có cơ hội trở thành thủ lĩnh tân nhiệm đều thông minh chọn khiêu chiến ngày cuối cùng.
Bạch thì đi ngược lại, không chỉ ngày đầu tiên đã tham gia khiêu chiến, hơn nữa còn là thú nhân đầu tiên đứng ra khiêu chiến.
Mấy người thừa kế của bộ lạc Trường Hà sớm đã bị hắn hung hăng chỉnh sửa, thấy hắn đứng ra đầu tiên, cả đám đen mặt tránh đi, cùng Thạch Hổ thầm mắng hắn âm hiểm, ngay cả một chút cơ hội nở mặt cũng không chừa lại cho họ.
Người kế thừa bộ lạc Đại Thạch không rõ thực lực Bạch, nhưng đều nghe tới truyền thuyết về thánh thú, cũng từng nghe sự tích hắn giết chết long thú, nhưng dù sao không tận mắt nhìn thấy, cũng chưa chính diện giao thủ với Bạch, mọi người đều bán tín bán nghi, lại thêm rất có lòng tin với bản thân, họ cũng không vội vàng đứng ra.
Ngược lại mấy người thừa kế đến từ bộ lạc nhỏ vừa, họ chỉ thỉnh thoảng nghe được một chút tiếng gió về Bạch, ngay cả chân thân dực hổ cũng chưa từng thấy, thấy Bạch dùng hình người đứng lên khu khiêu chiến, rất nhanh đã có người không kìm chế được đứng ra.
Người đầu tiên đứng ra đấu với Bạch, là một thú nhân cao hơn hai mét, thân hình rất cường tráng, Mô. Tuy đói cả mùa đông, nhưng thể trạng hắn tốt, hóa thành hình thú, gấu nâu cực lớn ngửa đầu gào thét, răng nanh dài lộ ra, tràn đầy hung hãn.
Thú nhân hiếu chiến, từ lâu Mô đã âm thầm mài giũa với những thú nhân bộ lạc Trường Hà khác, thân thủ hắn quả thật không tồi, rất nhiều thú nhân đều không phải đối thủ của hắn. Nếu không có thực lực và tự tin, hắn nào dám đứng ra ngay sau Bạch?
Bạch không hóa thành hình thú, trực tiếp biến ra đôi cánh lớn, ngay lúc Mô có hành động, mọi người chỉ kịp thấy ánh bạc lóe lên, nghe được tiếng vật nặng chạm đất, nhìn lại, Mô đã bị Bạch hất xa mấy chục mét, tạo ra một hố lớn trên bãi cát mềm, khóe miệng Mô còn mang vết máu nằm ngữa trong hố, nửa ngày ngay cả động cũng không động nổi.
Này này này, này quá hung tàn rồi thì phải?!
Toàn bộ kinh sợ, tĩnh lặng đủ nửa phút, vẫn là Ngô Nặc phản ứng lại trước tiên, kêu tốt thật lớn, những người khác mới cùng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên, tiếng khen hay liền thành một dải, tiếng người sôi sục, trực tiếp đẩy không khí lên cao trào.
Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo, Bạch dùng hình người một hơi giải quyết hai mươi người khiêu chiến, chỉ có một hai người có thể chịu gần mười chiêu dưới tay hắn, những người khác hơn phân nửa đều giải quyết trong một chiêu, có thể chống bốn năm chiêu đều rất ít.
Lực chiến đấu của Bạch vượt xa nhận thức của mọi người, bao gồm cả đại vu đã biết nhiều về tộc dực hổ.
Không hổ là dực hổ thuần huyết lại giống!
Đại vu tuy lớn tuổi, nhưng ánh mắt thật không tồi, từ xa nhìn biểu hiện của Bạch, vui ha ha vuốt râu, mặt già nhăn lại thấy rõ đắc ý tự hào.
Vu Hỏa ở bên cạnh nhìn mà chua lè, nhưng chợt nghĩ lại, dực hổ Bạch nếu đã là thánh thú sứ thần lựa chọn, nếu ngay cả chút lực chiến đấu này cũng không có mới là kỳ lạ. Mà nói đến cùng, hiện tại bọn họ cũng là cư dân bộ lạc Trường Hà rồi, bộ lạc có thể có một thủ lĩnh chiến lực trác tuyệt như thế, tuyệt đối là một chuyện tốt, thần dụ cũng tuyệt đối có thể thành sự thật!
Nghĩ thế, Vu Hỏa lập tức cảm thấy nụ cười trên mặt Vu Quyền không còn buồn nôn nữa, vì ông cười còn buồn nôn hơn cả Vu Quyền.
Bạch không chỉ có lực chiến đấu mạnh, còn trời sinh có vỏ ngoài tốt tuấn mỹ kinh người, quả thật là đối tượng sinh con tốt nhất, không ai hơn được!
Các giống cái bất kể là thú nhân hay thuần nhân, nhìn thấy Bạch đấu liền hai mươi mốt trận không thấy phí sức chút nào, ai cũng nhìn thẳng tắp, hận không thể lập tức nhào lên sinh con với hắn.
Phụ nữ trong bộ lạc nguyên thủy căn bản không hiểu dè dặt là thứ gì, một khi nổi hoa si, tuyệt đối là máy chiến đấu trong hoa si, vip trong máy chiến đấu.
Bạch đại miêu còn đang trong vòng chiến được quy định đấu với người kế thừa khác, phía dưới có rất nhiều phụ nữ chưa có bạn đã bắt đầu đánh nhau để tranh đoạt quyền lợi sinh con với hắn.
Ngô Nặc ở một bên nhìn thấy, phải nói là chua lè, nhãn đao xoẹt xoẹt bay loạn về phía Bạch đại miêu.
Phụ nữ bộ lạc Trường Hà tuy phần lớn đều tư sắc bình thường, thậm chí với thẩm mỹ của Ngô Nặc mà nói là xấu, nhưng hiện tại người nhiều, còn có vài đại mỹ nữ muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo. Tuy những mỹ nữ này hầu như đều là giống cái thú nhân, chiều cao không ai thấp hơn 180, nhưng người thế giới này bình thường đều cao, có cơ bắp gì đó, người ta chính là thích loại đẹp khỏe!
Bạch đại miêu được phụ nữ hoan nghênh như thế, trở về nhất định phải quản chặt! Nếu hắn dám sinh con với những phụ nữ này, hừ!
Bạch đại miêu đang đấu, đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, nhịn không được rùng mình, lỡ tay, suýt nữa vặn gãy cổ đối thủ.
Bạch đại miêu: “… Trượt tay.”
Thạch Hổ: “…” Có dám thành ý thêm chút nữa không?! Khốn kiếp (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Bất kể trong nội tâm bi phẫn thế nào, đại lão hổ vẫn ủ rũ nhụt chí khập khiễng bốn chân tự ra khỏi vòng chiến.
Kế hoạch ban đầu là khiên chiến ba ngày, nhưng do Bạch đại miêu lực chiến đấu quá mức hung hãn, hơn nữa sau đó đánh đến mất kiên nhẫn, trực tiếp hóa thành hình thái dực hổ như tác nghiệt, trực tiếp dùng hình thể ưu tú KO tất cả đối thủ còn lại, chỉ dùng một ngày rưỡi đã kết thúc tỷ thí bình thường, dùng ưu thế tuyệt đối, lên làm thủ lĩnh mới của bộ lạc Trường Hà.
Trong cuộc tuyển chọn ‘công bằng’ này, thực lực dực hổ Bạch được hiển lộ hết, đừng nói bộ lạc hiện tại, cho dù trong những bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, không một ai có thể là đối thủ của hắn.
Các thú nhân tôn sùng sức mạnh, tôn sùng cường giả, dực hổ Bạch có lực chiến đấu trác tuyệt, triệt để trấn trụ mỗi người trong bộ lạc, đánh tan chút tâm tư thậm chí còn chưa kịp nẩy mầm trong lòng vài người. Bắt đầu từ lúc hắn được chọn làm thủ lĩnh bộ lạc, bộ lạc dung hợp rất nhiều ngoại tộc này, đã chân chính dung hợp trở nên đoàn kết hơn.
Chỉ thủ lĩnh thôi còn chưa đủ, tiếp theo, Ngô Nặc phải làm, chính là xác thực thân phận thánh thú của dực hổ Bạch, để hắn trở thành lãnh tụ tinh thần của cả bộ lạc.