- Được.
Thanh âm Giả Dung hơi có chút khàn khàn.
Trên đường bước chậm trở về, đại đa số quầy hàng hai bên đường đã dọn dẹp. Ngã tư đường đầu hôm còn chen chúc đầy người hiện tại chỉ còn thưa thớt vài người.
Hai khắc sau, hai người đứng dưới đại thụ trước cửa nhà.
Trầm Nhược Hư ho khan một tiếng, hắng giọng, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Đêm nay ta có thể còn sẽ làm ác mộng, đệ còn tới nhà của ta bồi ta nữa không?
- Không đi, đêm nay ta không muốn trèo tường.
Giả Dung lắc đầu nói.
- Nga, như vậy sao?
Đôi mắt sáng ngời của Trầm Nhược Hư chợt biến thành ảm đạm, cúi thấp đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát.
Trầm Nhược Hư rất nhanh che giấu vẻ mặt thất vọng, lấy ra một cây trâm bạch ngọc của nam giới, cắm lên búi tóc của Giả Dung.
Giả Dung đưa tay sờ sờ cây trâm, ánh mắt nhìn vào đồng tử của Trầm Nhược Hư, chạm tới một mảnh thâm tình như nước.
- Tín vật đính ước, thật thích hợp đệ.
Trầm Nhược Hư đánh giá bộ dáng của Giả Dung, ánh mắt càng nhu hòa:
- Đêm nay đi bộ thật lâu, nói vậy đệ cũng mệt mỏi. Mau về nghỉ ngơi đi, nhìn thấy đệ vào rồi ta tiếp tục vào nhà.
- Vừa rồi ta còn chưa nói xong đâu.
Giả Dung nắm tay hắn, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ mỉm cười nói:
- Đêm nay cảnh đêm không sai, chi bằng Trầm huynh tới nhà của ta cùng ta cầm đuốc soi dạ đàm đi!
Nghe ra ý tứ của hắn, Trầm Nhược Hư lập tức nóng lên hai má, nhịp tim gia tốc rối loạn.
Giả Dung cảm giác được bàn tay của Trầm Nhược Hư chợt nóng bừng lên. Hắn nhếch môi cười, không đợi Trầm Nhược Hư trả lời liền lôi kéo người đi vào nhà mình.
Lời mời của Giả Dung hoàn toàn bất ngờ làm cho hắn không kịp phòng ngự, như là bơi hồn nhắm mắt theo đuôi theo sát Giả Dung đi thẳng về phòng của hắn.
Từng kiện quần áo trên người Giả Dung rơi xuống, ánh mắt Trầm Nhược Hư sâu thẳm, không bị khống chế dừng trên người hắn. Khi tầm mắt chạm tới vài cảnh đẹp như ẩn như hiện trên người hắn, Trầm Nhược Hư không khỏi cảm thấy cổ họng khô khốc.
Thiếu niên tr@n trụi không một mảnh vải từng bước một đi tới gần, trố mắt, hắn liền bị đẩy ngã xuống giường.
Mái tóc đen nhánh buông xuống, rơi lên mặt Trầm Nhược Hư, mang theo cảm giác hơi ngứa ngáy.
Trầm Nhược Hư giây lát hoàn hồn, cùng người kia đổi vị trí, cúi đầu tinh tế hôn mỗi tấc da thịt trên người thiếu niên, lưu lại hoa mai màu hồng nhạt, chế tạo ra một bức họa mỹ nhân xa hoa.
Một đêm này, thanh âm chiếc giường lay động liên tục tới khi gà gáy sáng sớm mới có thể ổn định.
Nắng sớm mờ mờ, mây trôi lãng đãng.
Đêm qua trở về, tiểu Tích Xuân ôm chó nhồi bông lớn mỹ mỹ ngủ một đêm.
Sáng sớm thức tỉnh, tiểu Tích Xuân mơ hồ ôm chó nhồi bông còn lớn hơn mình một chút lăn lộn lên. Họa Mi xốc màn giường, nhìn thấy tiểu hài nhi ôm con "chó" lăn lộn, buồn cười, lập tức nhẹ giọng gọi tiểu Tích Xuân đứng dậy rửa mặt.
Sau khi rời giường, tiểu Tích Xuân vẫn ôm chó nhồi bông không buông tay, dùng thời gian còn nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường mới hoàn thành xong rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, dùng điểm tâm.
Dùng xong đồ ăn sáng, nàng đi ra đình viện tiêu thực tản bộ trở về, nàng nhìn những thú nhồi bông khác cùng mấy quyển manga trên bàn, lôi kéo tay áo Họa Mi nói:
- Họa Mi tỷ, tỷ giúp ta mời Tham Xuân tỷ, Nghênh Xuân tỷ, Bảo Ngọc cùng Hoàn nhi lại đây được không. Bởi vì chuyện của nhị thái thái, tâm tình bọn họ đều không tốt, ta nghĩ đem đồ vật đưa cho bọn họ, làm cho bọn họ vui vẻ một chút.
Tiểu Tích Xuân tri kỷ như vậy, cũng thật làm cho người ta hận không thể phủng trên lòng bàn tay sủng ái. Họa Mi ôn nhu nhìn nàng, đáp:
- Đều theo cô nương, ta kêu người đi mời.
Nói xong Họa Mi nhún người, ra cửa điểm mấy nha hoàn chân chạy đi mời người lại đây.
Khi hai vị cô nương cùng hai huynh đệ Bảo Ngọc, Giả Hoàn đã tới, Tích Xuân cảm giác như thời gian chỉ mới qua trong nháy mắt.
Giả Nghênh Xuân hỏi:
- Tích Xuân muội, ngươi mời chúng ta tới là có chuyện gì sao?
Giả Hoàn nhìn chằm chằm đồ vật trong lòng tiểu Tích Xuân, che miệng kinh hô:
- Ai nha, con chó thật lớn! Tích Xuân tỷ tìm được ở đâu vậy? Có cắn người hay không?
Tiểu Tích Xuân dùng khuôn mặt phấn hồng cọ xát mũi con chó nhồi bông, giải thích:
- Đây không phải chó thật, là dùng vải bông may ra tới.
Nàng kêu Họa Mi mang theo mấy nha hoàn đi ra ngoài, chợt thần bí hề hề dẫn theo Bảo Ngọc bọn họ vào phòng trong.
- Các ngươi đi theo ta, ta có đồ vật tặng cho mọi người.
Tiểu Tích Xuân chỉ vào mấy con thú nhồi bông nói:
- Nhìn xem những con mèo nhỏ, thỏ thỏ, sư tử, nai con, đều là con rối giống như con chó của ta, mọi người thích cái nào lấy cái đó đi.
Nhìn theo tay của nàng, chỉ thấy một đống động vật mềm mại nằm trên giường, chiếm cứ toàn bộ cái giường.
Cũng đều là nhi đồng, nhìn một đống thú nhồi bông đáng yêu đương nhiên là hai mắt sáng lên. Giả Hoàn tuổi nhỏ nhất trực tiếp nhào lên giường, cả người lâm vào trong bầy rối.
Giả Bảo Ngọc đứng một bên không nhúc nhích, chờ tỷ muội đệ đệ lựa chọn xong, mới cầm lấy sư tử con cảm ơn tiểu Tích Xuân.
Tiểu Tích Xuân ngượng ngùng cười, đi tới bên cạnh bàn vỗ lên sách manga nói:
- Còn có tranh liên hoàn này, « Sư Tử vương » cùng « Ngư Ngư đáy biển mạo hiểm ký », mỗi người đều có một quyển nha.
Giả Hoàn sưu một tiếng chạy tới, cầm lên một quyển mở ra, miệng không ngừng phát ra oa oa sợ hãi than:
- Sách thật đẹp, Tích Xuân tỷ từ đâu mà có được!