Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 17



Cảm tạ Giả Trân làm ra hành động lớn tìm kiếm "Hạnh nhi cô nương", gã sai vặt bà tử đầy phủ đều chạy vào sân viện của hắn xem náo nhiệt, những địa phương khác trong Trữ quốc phủ đều yên ắng, không có bóng người, phương tiện cho Giả Dung làm xong chuyện xấu thoát thân rời đi.

Tần Khả Khanh vẫn ở lại trong sân viện của nguyên thân, mặt sau còn trồng một ít rừng trúc, khoảng cách chỗ ở của Tần Khả Khanh ước chừng bốn năm mươi bước. Đem thủ lôi đặt ở chỗ kia, vừa bí ẩn, vừa có thể làm ra lực uy hiếp vừa đúng.

Giả Dung quen thuộc quấn tới trong rừng trúc, đem một quả thủ lôi đặt ra thời gian nổ mạnh là sau nửa đêm tối nay, nhẹ nhàng đặt vào trong bụi trúc, dùng lá trúc khô héo che phủ, động tác thần tốc che giấu xong dấu vết liền rời đi.

Trên đường ra phủ, hắn lấy ra hai quả thủ lôi còn lại, đặt ra thời gian nổ mạnh là đêm mai, lúc đi ngang qua hồ nước thuận tay ném bình thủy tinh chứa thủ lôi chìm vào đáy nước.

Theo sau không còn việc gì phất y đi, ẩn sâu thân cùng danh.

Đi ra Trữ quốc phủ, Giả Dung lập tức đi về quốc tử giám. Lúc đi vào bên trong, vừa lúc gặp được các học sinh tan học. Hắn kẹp trong dòng người, y theo con đường trong trí nhớ quay về phòng ngủ.

Trong đám người, Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh song song đi cùng nhau. Trong phạm vi tầm mắt của Trầm Nhược Hư, đột nhiên một bóng người quen thuộc lại xa lạ chợt lóe lên, hắn tiếp tục giương mắt nhìn kỹ thì đã tìm không thấy.

Bước chân Trầm Nhược Hư khựng lại, bỗng nhiên ngừng lại.

Trong bốn anh em bà con, chỉ có Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh cùng học tập trong quốc tử giám, Trầm Nhược An cùng Trầm Nhược Trữ căn bản không phải nguyên liệu đọc sách, bị bác trai Trầm Nhược Hư nhét vào võ học viện cách vách tập võ. Không cầu bọn hắn có thể ra chiến trường giết địch, chỉ phán có thể thân thể khỏe mạnh. Ngoài ra cũng phòng ngừa bọn hắn quá rỗi rảnh, phát triển theo hướng ăn chơi trác táng.

Tống Thanh cảm nhận được động tác của Trầm Nhược Hư, vỗ vai hắn, thở dài, bất đắc dĩ hỏi:

- A Hư, ngươi tại sao lại ngẩn người?

Nguyên ngày hôm nay, hắn đã không chỉ một lần nhìn thấy a Hư thất thần ngẩn người.

Từ ngày đó ở hoa lâu trở về, ánh mắt Trầm Nhược Hư thường hiện ảo giác, luôn chứng kiến thiếu niên đêm đó xuất hiện trước mặt hắn. Đây cũng là nguyên nhân Tống Thanh thường thấy hắn ngẩn người.

Lần này Trầm Nhược Hư cũng tưởng chính mình lại sinh ra lỗi giác.

Hắn nhắm hai mắt lại, lắc lắc đầu, không nói lời nào tiếp tục đi tới, tiếp tục đi tới phòng ăn.

Hai giám thừa của quốc tử giám trong ngày thường phụ trách quản giáo học sinh, khi phát hiện toàn bộ học sinh sau kỳ nghỉ đều trở về, chỉ riêng Giả Dung chậm chạp không thấy bóng dáng, Phạm giám thừa liền phân phó thủ vệ vừa thấy Giả Dung tiến vào thì lập tức đi thông tri cho hắn.

Văn nhân xưa nay luôn thanh cao, hơn nữa Phạm giám thừa lại xuất thân từ ngôn quan thế gia, xưa nay là tính tình thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất, ai cũng dám đỗi.

Bình sinh hắn chướng mắt nhất là những học sinh nhị thế tổ xuất thân huân quý, đến quốc tử giám không lý tưởng, không chuyên tâm học tập. Nếu người nào dám phạm sai lầm bị Phạm giám thừa bắt được, đều không có được ưu đãi, không phải lột da chính là lột da.

Bởi vì Phạm giám thừa xử sự nghiêm khắc, đại bộ phận ấm sinh của quốc tử giám đều bị hắn bắt được chỗ sai lầm, ở trên tay hắn nếm qua không ít đau khổ.

Hôm nay phát hiện Giả Dung về muộn, Phạm giám thừa liền theo dõi hắn.

Vì thế vừa nghe thủ vệ đến bẩm Giả Dung đã về quốc tử giám, Phạm giám thừa lập tức cầm thước dạy học, vội vàng chạy về hướng phòng ngủ của học sinh.

Từ khi Giả Dung nhập quốc tử giám luôn siêng năng cùng cố gắng, Vu giám thừa nhìn thấy trong mắt. Cho dù trên người hắn không ít khuyết điểm, nhưng bởi vì cỗ nhiệt tình học tập nên Vu giám thừa đối với hắn rất có hảo cảm.

Lấy hiểu biết của Vu giám thừa đối với Giả Dung, biết hắn cũng không phải là người không có chuyện gì thì nghỉ học, cho rằng tất có nỗi khổ bên trong. Cho nên vừa nhìn thấy Phạm giám thừa muốn đi chất vấn Giả Dung, hắn vội vàng đi theo, khuyên bảo Phạm giám thừa cần lý trí.

Nhưng con người của Phạm giám thừa một khi quyết định làm một chuyện gì, tám con trâu cũng kéo không trở lại, càng không nói chỉ là một Vu giám thừa. Cho nên Vu giám thừa còn chưa kịp khuyên bảo đã nhất định sẽ thất bại.

Phạm giám thừa bỏ qua tay của Vu giám thừa, cất bước đi nhanh tới trước:

- Ngươi không cần tốn nhiều công sức, ta sẽ không thay đổi chủ ý.

Vu giám thừa không lay chuyển được tính tình của Phạm giám thừa, rơi vào đường cùng lui ra sau một bước nói:

- Phạm huynh, ít nhất trước nên hỏi rõ ràng nguyên nhân, làm tiếp xử phạt có được không?

Phạm giám thừa hừ lạnh một tiếng, khăng khăng nói:

- Phạm sai lầm thì phải bị phạt, không quan tâm có nguyên nhân gì hay không cũng đều như nhau.

Đứng ở trước cửa, nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài vọng vào, Giả Dung đau đầu không thôi. Vừa đi vào thế giới này chưa được hai ngày, phiền toái liên tục đánh úp lại từng đợt từng đợt, khi nào mới xong a!

Giả Dung đang muốn chuyển động đầu óc tự hỏi đối sách, thanh âm thứ nhân cách nóng lòng muốn thử truyền lại:

- Tôi muốn đi ra chơi, để cho tôi tới!

Thân thể của hắn còn chưa khỏe lại, hôm nay ứng đối một đám người Cổ gia, sau còn cùng Giang Kiền Khôn bàn chuyện sinh ý, tặng thủ lôi đại lễ cho Trữ quốc phủ, thật sự đã tiêu hao không ít tinh lực của hắn.

Ý thức của chủ nhân cách đã phi thường mỏi mệt, nếu thứ nhân cách chủ động thỉnh chiến, hắn không nghĩ ngợi gì liền gật đầu, khẩn cấp đi vào nghỉ ngơi.

Tiếp quản thân thể, thứ nhân cách chống nạnh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt nghĩ nghĩ, quyết định đánh đòn phủ đầu.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng trên nóc nhà.

Trong mắt Giả Dung hiện lên ý cười bỡn cợt, dùng ý thức trao đổi với hệ thống:

- Hệ thống, nếu tôi treo cổ, cậu có thể bảo vệ được tôi sao?

- Oa! Chủ nhân ngài muốn treo lên sao? Tiêu hao năm năng lượng trị có thể đổi lấy trạng thái vô địch một phút, chủ nhân cần sử dụng?

- Hệ bảo thật lợi hại, không nên tên là hệ thống giao dịch, hẳn nên tên là toàn năng hệ thống. Dùng! Không phải chỉ năm giờ sao? Dù sao chủ nhân cách sẽ kiếm trở về.

Hắn phụ trách xinh đẹp như hoa kiêm tiêu hao điểm năng lượng, chủ nhân cách phụ trách kiếm điểm nuôi hắn, không có lông bệnh!

- Đinh! Trạng thái vô địch đã mở ra!

Hì hì! Chủ nhân thổi phồng mình, thật là xấu hổ kinh khủng!

Nghe được thanh âm nhắc nhở, Giả Dung lập tức vui rạo rực lấy đai lưng treo lên, giẫm ghế dựa treo cổ tự tử, thắt cổ.

Phạm giám thừa hùng hổ giết tới trước cửa phòng Giả Dung, một mặt hô tên Giả Dung, một mặt gõ cửa. Giả Dung đá rớt ghế dựa, cổ treo lên đai lưng lơ lửng, không để ý hắn.

Sau một lúc lâu không người trả lời, Phạm giám thừa mất hết kiên nhẫn nhấc chân dùng sức đá cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.