Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 182



Nhưng bởi vì nơi này là kinh đô, nhân khẩu địa phương khác dù nhiều cũng không nhiều bằng người kinh thành, cho nên vẫn là bánh trung thu theo khẩu vị kinh thành được yêu thích nhất.

Ngoài bánh trung thu bình thường, trong cửa hàng còn có bánh dẻo, bánh rau câu, bánh nhân kem vân vân.

Phối hợp với hoa văn đóa hoa, hoặc là đồ án vận may, mỗi cái bánh như một kiện tác phẩm nghệ thuật, khiến người không đành lòng cắn xuống phá hư, hận không thể tìm hộp gấm chứa đựng làm vật cất chứa.

Bánh trung thu mỹ vị tinh mỹ, làm sao thiếu được hộp đóng gói xa hoa đây?

Lúc Giả Dung đặt hàng với Giang Kiền Khôn cũng vải ra một số lớn hoàng kim, dặn hắn dùng giấy cứng, lưu ly, ngọc thạch, gỗ quý chế thành đủ loại hộp bánh trung thu giá cả đẳng cấp, còn điêu khắc hay vẽ tranh Thường Nga phi thiên đồ, đồ án mẫu đơn phú quý, đồ án đoàn tụ sum vầy..

Trong đó vì Thường Nga bôn nguyệt đồ Giả Dung còn đặc biệt ra một số bạc dặn dò Giang Kiền Khôn mời một họa sĩ xuất sắc đặc biệt thiết kế hình tượng Thường Nga tiên, nhã, đẹp, quý tồn tại chung trong đồ án.

Khi hộp bánh trung thu này vừa xuất hiện, vô luận là nam hay nữ đều rơi vào tay giặc trầm luân trong vẻ đẹp này.

Kinh thành lập tức nhấc lên một cỗ phong trào tranh mua Thường Nga phi thiên đồ bánh trung thu.

Chỉ nói đồ án này mặc kệ là loại chất liệu hộp làm bằng vật gì, vừa đưa lên quầy liền bị cướp không còn, có tiền cũng không mua được.

Nếu gia đình nào dùng hộp bánh trung thu Thường Nga bôn nguyệt đồ làm quà tặng, cho dù là loại giấy rẻ tiền nhất xuất đi ra cũng vô cùng có mặt mũi.

Đương nhiên lưu ly, ngọc thạch cùng gỗ quý giá cả mắc tới mức dân chúng bình thường dù muốn mua làm quà tặng cũng không làm được.

Giả Dung định giá cho loại hộp này là một ngàn lượng bạc một hộp, còn bán trong giới hạn, bị người mua đi toàn kinh thành không tới trăm người.

Dù giá gốc đã cao tới dọa người, nhưng bởi vì hiếm lạ ít có, ở chợ đen đã sao lên tới năm sáu ngàn lượng một hộp.

Dù vậy cũng không có người chịu bán.

Lúc này Ngụy thị truyền kỳ cũng ra bộ thứ hai, lần thứ hai Ngụy thị gả vào nhà cao cửa rộng, lại làm ra vở tuồng phủng giết, nuôi phế, tẩy não con riêng nhấc lên sóng triều trong kinh thành.

Ngụy thị truyền kỳ bộ thứ hai nhấc lên gió lốc, đồng thời gõ tiếng chuông cảnh tỉnh, sản sinh tác dụng báo hiệu tích cực cho mỗi gia đình.

Có thật nhiều người từ trong truyện nhận thức được biện pháp giáo dục con cái của mình, cũng không khác gì Ngụy thị dùng độc kế nuôi phế con riêng.

Bọn họ hết hồn, vội vàng thay đổi phương pháp giáo dục của chính mình.

Mặt khác chính là xem xong bộ thứ hai lại bị tác giả ngừng lại chỗ mấu chốt cho bộ tiếp theo, lại bị hố lần thứ hai khiến mọi người đều muốn hộc máu.

Nhưng dù học thúc giục bộ thứ ba như thế nào, lại không ai biết vợ của tác giả ở vị diện của Giang Kiền Khôn đang mang thai, cho nên cả hai vợ chồng đều tạm dừng viết sách.

Thu được tin tức của Giang Kiền Khôn, Giả Dung cảm thấy được dù sao hiện tại Ngụy thị cũng đã rơi đài, mấy bộ phía sau chậm một chút cũng không sao cả, liền hồi phục Giang Kiền Khôn là khi nào có rảnh thì hãy viết tiếp bộ thứ ba.

Muốn đợi khi người ta có rảnh cũng không biết phải đợi tới khi nào.

Vì thế bộ thứ ba xa xa không hẹn, toàn văn kết thúc cũng thật xa xôi.

Từ lúc trong nhà liên tiếp xảy ra sự cố, Giả mẫu liền rúc trong nhà không ra cửa.

Mắt thấy trung thu buông xuống, nghĩ tới đã lâu cũng không gặp được người nhà mẹ đẻ Sử gia, bà liền gởi bái thiếp mời vợ của Sử Đỉnh cùng Sử Nãi mang theo Sử Tương Vân qua nhà thăm hỏi.

Lão thái thái bởi vì Vương thị truyền kỳ nên luôn ám ảnh với tác giả Hoa Gian khách, vì thế cũng không xem qua Ngụy thị truyền kỳ.

Cho nên lúc hai vị cháu dâu tới nhà thăm viếng, lại khó tránh đàm luận với bà về bộ Ngụy thị truyền kỳ.

Nghe nghe, Giả mẫu không khỏi nghĩ tới phương thức mình nuôi dưỡng Giả Bảo Ngọc tương tự như trong bộ thứ hai của Ngụy thị truyền kỳ, đầu óc có chút già hồ đồ đột nhiên bừng tỉnh chính mình thiếu chút nữa hại cháu trai.

Đưa tiễn người nhà mẹ đẻ trở về xong, nghĩ lại mà sợ không thôi nên Giả mẫu vội vàng đi tìm Giả Bảo Ngọc.

Không ngờ bà lại nhìn thấy đứa cháu trai bình thường bị trầy chút da cũng phải khóc một trận, đang cầm lấy tiểu mộc kiếm cùng Giả Hoàn cùng nhau đang hắc hắc ha ha múa kiếm vui đùa.

- Sư Tử Vương! Sư Tử Vương! Bảo Ngọc là Sư Tử Vương tương lai! Sư Tử Vương dũng cảm không sợ hãi!

- Cá cá cá! Cá cá cá! Hoàn nhi muốn học được đại bản lĩnh, trưởng thành cũng đi mạo hiểm như cá cá!

Hai nhi đồng làm ra vẻ nghiêm mặt nhận chân luyện tập kiếm thuật, cách một lát liền kêu khẩu hiệu.

Giả mẫu lập tức dừng bước, đứng sau gốc cây quan sát hai huynh đệ Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn.

Hai huynh đệ chợt dừng động tác, đi tới chỗ tam xuân đang ngồi dưới gốc đại thụ, vẻ mặt cười to sáng lạn:

- Tỷ tỷ muội muội, chúng tôi luyện tập có đúng hay không?

Tam xuân đang xem sách kiếm thuật trụ cột ngẩng đầu vỗ tay khen ngợi:

- Bảo Ngọc, Hoàn nhi thật giỏi lắm, đúng rồi đúng rồi, toàn bộ múa kiếm đều đúng rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.