Nghe đoạn thanh âm máy móc không có dao động không mang cảm xúc, Giả Dung không có bất kỳ phản ứng nào. Lực chú ý của hắn toàn bộ tập trung ở hoàn cảnh không xong trước mắt, hoàn toàn không có tâm tình đi quản hệ thống giao dịch gì đó trong đầu mình.
Phần eo mỏi nhừ, hai chân vô lực, phía sau không khỏe.
Cảm giác tồn tại tranh nhau biểu hiện cùng cảm thụ đều tỏ rõ, một hồi nước sữa hòa vào nhau đêm qua là chân thật phát sinh qua, mà không phải là giấc mộng như hắn nghĩ.
Nhưng hắn không phải bị nhốt trong bệnh viện chuyên khoa đó sao? Nơi đây lại là địa phương nào? Vì sao hắn lại ở trong này?
Chỉ một thoáng vô số nghi vấn nảy lên trong lòng.
Giả Dung xốc lên một góc màn lụa, ánh mắt lướt qua bàn trang điểm có chút tinh xảo, bình phong thêu, bức tranh cổ họa, đủ loại đồ sứ bài trí xem xét.
Trang trí cùng đồ vật trong phòng làm cho người ta có cảm giác cổ kính, ngay cả nam nhân nằm bên cạnh cũng là một đầu tóc dài.
Lúc này Giả Dung đã phát hiện có sợi tóc buông lơi nơi đầu vai, ánh mắt của hắn cứng lại, đưa tay sờ phía sau, cầm ra một phen tóc dài đen nhánh.
Ánh mắt chứng kiến hết thảy, hơn nữa trong đầu có hệ thống giao dịch leng keng rung động, Giả Dung vạn phần khẳng định chính mình gặp được sự kiện thần kỳ.
Tỷ như là mình xuyên không.
Vừa định tìm hiểu tình cảnh của chính mình, trong đầu Cổ Dung chợt dũng mãnh tràn vào một đoạn trí nhớ.
Cùng với đau đớn đánh úp lại, mồ hôi lạnh tuôn ra, Giả Dung "xem" xong nhân sinh của khối thân thể này, cũng chính là một Giả Dung khác.
Nguyên chủ nhân của thân thể này, chính là một trong những nhân vật bên trong Hồng Lâu Mộng đại danh đỉnh đỉnh của Hoa quốc, cụ thể hơn chính là, cháu của nam chính Giả Bảo Ngọc – Giả Dung.
Giả Dung thân là người thừa kế Trữ Quốc phủ, từ nhỏ lớn lên trong phú quý, hơn nữa cưới thê tử như hoa như ngọc Tần Khả Khanh, ngày tháng trải qua quả thật mỹ mãn khoái ý.
Giả Trân có tước vị tam phẩm Uy Liệt tướng quân, trong tay có danh ngạch ấm sinh. Nhưng bởi vì Giả Dung không thích đọc sách, cho nên luôn không dùng danh ngạch này tiến quốc tử giám.
Bởi vì Giả Dung rất yêu thích thê tử Tần Khả Khanh, vì muốn kiếm cho nàng chức cáo mệnh, sau tân hôn không lâu kiên trì vào quốc tử giám, cố gắng học tập tứ thư ngũ kinh mà hắn không thích nhất.
Nghe giảng, luyện chữ, đọc sách, cưỡi ngựa bắn cung.
Mỗi ngày trong quốc tử giám đều như nhau, phi thường buồn tẻ vô vị. Nếu là lúc trước Giả Dung sớm không chống đỡ nổi nữa. Cũng may có Tần Khả Khanh làm động lực, cho dù tiếp tục phiền chán hắn mỗi ngày vẫn bức bách chính mình khổ học, cắn răng kiên trì tới cùng.
Quốc tử giám dạy học kiểu phong bế, toàn bộ học sinh nếu không có tình huống đặc thù trong ngày thường đều phải lưu lại trong ký túc xá, chỉ có mỗi tháng mùng một, mười lăm mới có kỳ nghỉ, cho trở về thăm nhà.
Cho nên bắt đầu từ ngày Giả Dung tiến vào quốc tử giám, hắn cùng Tần Khả Khanh một tháng chỉ có hai ngày gặp mặt.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Khuê phòng tịch mịch, bởi vì Giả Dung thường xuyên ở lại trong quốc tử giám, lạnh nhạt Tần Khả Khanh. Cấp cho tay phong nguyệt già đời như Giả Trân cơ hội dụ dỗ trêu chọc vài lần, Tần Khả Khanh liền cùng hắn cấu kết lại.
Đoạn thời gian trước Giả Dung rất nhớ Tần Khả Khanh, vì thế giả bộ bệnh trộm chuồn ra quốc tử giám, muốn về thăm người vợ một chút.
Ai ngờ được hắn về tới trong nhà, gặp được hình ảnh vợ của mình đang thông gian với cha mình là Giả Trân. Khóe mắt Giả Dung muốn nứt, suýt nữa nhịn không được lao ra đâm chết đôi cẩu nam nữ kia.
Không có một nam nhân bình thường nào chịu được vợ mình ngoại tình, khi phát hiện chuyện cha mình thông gian với vợ mình, đầu bị đội nón xanh Giả Dung vô cùng nổi giận, lặng yên không một tiếng động quay về quốc tử giám, giả bộ bệnh biến thành bệnh thật sự.
Hôn mê tỉnh lại, còn chưa lui sốt nội tâm quá đau khổ nên Giả Dung chạy tới trong hoa lâu, gọi hoa khôi nương tử hầu hạ.
Nói là hầu hạ, kỳ thật chính là không ngừng rót rượu giải sầu cho Giả Dung.
Mặt sau trí nhớ bởi vì nguyên thân uống thật nhiều rượu nên Giả Dung thừa nhận trí nhớ cũng không quá rõ ràng. Trong lúc ý thức mông lung, hoa khôi hình như đi ra ngoài. Mà nguyên thân còn không ngừng uống rượu, sốt cao đã lui, say rượu quá liều nên nhi đồng này trúng độc cồn mà chết.
Về phần nam nhân trẻ tuổi chiếm đại tiện nghi của hắn đang nằm bên cạnh, là làm sao tới, lúc đó Giả Dung vừa xuyên không, trạng thái nguyên thân còn đang say rượu, đại não mơ hồ cho là mình nằm mơ, vì vậy xảy ra chuyện gì chính hắn cũng không quá rõ ràng.
Nguyên thân thật tình ái mộ Tần Khả Khanh, trả giá một mảnh chân tình hết sức chân thành, không ngờ lại bị nàng vô tình cô phụ.
Từ khi đánh vỡ Tần Khả Khanh phản bội, nguyên thân liền nhận định chính mình bị lừa gạt, cảm giác mình là kẻ đáng thương ngu xuẩn. Bởi vậy đối với Tần Khả Khanh từ yêu sinh hận, trong lòng đã tràn ngập sát ý.
Lại bởi vì nguyên thân từ nhỏ sống dưới sự áp bách của Giả Trân trưởng thành, e ngại hắn tận sâu trong đáy lòng, bởi vậy nguyên thân cũng không dám sinh ra hận ý với Giả Trân, chỉ đem tràn lòng cừu hận toàn bộ tập trung lên người Tần Khả Khanh.
Dựa theo nguyên thân hận Tần Khả Khanh thấu xương, Giả Dung hoài nghi, trong sách nói Tần Khả Khanh tử vong, chưa chắc không có bút tích của hắn.
Nguyên thân trong trí nhớ của Giả Dung cũng không xấu xa như trong sách miêu tả. Hắn nghĩ lại, phỏng đoán có lẽ bị đả kích lần này, nguyên thân dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ chính mình sa đọa, dần dần mới trở nên hoang dâm vô độ như cha hắn – Giả Trân.
Trầm Nhược Hư mở mắt, nhìn thấy bộ dáng Giả Dung cắn môi mặt không chút máu. Trí nhớ đêm qua hồi phục lại, hô hấp của hắn đột nhiên ngừng, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Đêm qua, hắn cùng thiếu niên này..
Hình ảnh trong đầu dừng lại lúc thiếu niên này ở dưới người mình như hoa nở rộ, Trầm Nhược Hư thở mạnh, nhanh chóng dừng lại trí nhớ không hài hòa, lại cố gắng hồi ức chuyện xảy ra trước đó.
Không bao lâu, từng màn biểu huynh cùng hai vị đường huynh không ngừng rót rượu cho hắn thoáng hiện lên trong đầu. Tìm được nhóm đầu sỏ gây nên, sắc mặt Trầm Nhược Hư một mảnh tối đen.
Lúc này ánh mắt của hắn đột nhiên lưu ý Giả Dung muốn nghiêng đầu nhìn qua, vội vàng nhắm mắt lại giả ngủ.
Trong lòng sóng gió mãnh liệt, vì giả bộ chưa tỉnh Trầm Nhược Hư dùng hết toàn lực mới bảo trì được mặt ngoài sóng êm gió lặng.
Tầm mắt Giả Dung dừng trên mặt Trầm Nhược Hư, híp mắt, sau một lúc lâu hừ lạnh một tiếng, chống thân thể mỏi nhừ nhặt lên áo bào của mình, chậm rãi mặc vào.
Tóc quá dài không biết thu thập, hắn tùy tiện dùng lược sừng trên bàn trang điểm lay vài cái. Lúc xoay người lơ đãng nhìn thoáng qua khuôn mặt mình trong gương đồng giống y như đúc dung mạo kiếp trước của mình, Giả Dung chợt khựng lại, tầm mắt dừng lại trên gương đồng, sau đó chậm rãi đi ra cửa.
Nơi cửa, ba người huynh đệ bà con của Trầm Nhược Hư đang nằm úp sấp thảo luận.
- Sắp tới giờ Tỵ rồi, a Hư sao còn chưa ra?
- Đúng là phòng này không lầm chứ?
Cánh cửa từ bên trong mở ra, ba người suýt nữa bổ nhào vào bên trong phòng.
Giả Dung bộ dạng uể oải ngáp dài một cái, nhấc tay lộ ra cổ tay trắng nõn. Trên da thịt còn lưu nhiều điểm dấu vết màu đỏ, giống như hoa đào ngày xuân, càng làm nổi bật làn da trắng tuyết của thiếu niên.
Hắn quét mắt nhìn ba người, thản nhiên nói:
- Vài vị, cản đường.
Có lẽ đêm qua kêu quá kích động quá nhiều lần, tiếng nói của Giả Dung hơi có vẻ khàn khàn, cũng mang theo lực lượng lay động tiếng lòng người khác.
Ba người Trầm Nhược An thoáng sửng sốt, liên tục tránh đường.
Bọn họ nhìn theo bóng lưng Giả Dung rời đi, liếc mắt nhìn nhau, thần tình hồ nghi:
- Đi ra không phải a Hư, chẳng lẽ chúng ta tìm lầm phòng ở sao?
Vừa dứt lời, nơi cửa xuất hiện thân ảnh quần áo hỗn độn của Trầm Nhược Hư.
Sắc mặt hắn tối đen, quanh thân hiện lên áp suất thấp. Ba người lạnh run, lập tức ngậm miệng chột dạ cúi đầu xuống.
Cái gì, tình huống nào? A Hư thế nhưng ngủ một nam nhân?
Tim gan đột nhiên mơ hồ làm đau!