Giả Trân cũng không biết vở kịch chân chính đã gõ tiếng trống vang, vừa mở màn.
Tấu chương buộc tội hắn không ngừng trình lên ngự án của hoàng đế, trong lúc lâm triều, quan chức tập đoàn văn nhân sôi nổi đứng ra tố cáo Giả Trân bại hoại nhân luân, chiếm lấy vợ của con mình, đuổi Giả Dung ra khỏi gia tộc, bất nhân không từ, trơ trẽn không biết xấu hổ. Thỉnh cầu hoàng đế từ bỏ tước vị của người này, nặng nề trừng phạt.
Giả Trân tác phong không tốt đã không phải là chuyện trong một hai ngày, rất nhiều quan chức nho phái không quen nhìn cách làm việc của hắn, nhưng xét thấy hành vi của Giả Trân vẫn chưa chạm tới điểm mấu chốt trong lòng bọn họ, cho nên bọn họ nhiều nhất là chướng mắt, ngoài miệng phỉ nhổ bất mãn, vẫn chưa làm tới trước mặt hoàng đế.
Nhưng lần này Giả Trân cấu kết gian tình với Tần Khả Khanh, muốn g iết chết con mình, thật là quá mức hoang đường, hoàn toàn không phải là hành vi của một con người có thể làm được!
Điều này đã va chạm vào lễ pháp trong lòng quan văn, lướt qua sự giới hạn nhẫn nại của bọn họ, mạo phạm nhiều người tức giận. Thế cho nên Giả Trân bị ngàn người chỉ điểm, vạn người chửi bới, bị tập đoàn quan văn công kích.
- Khởi bẩm bệ hạ! Thần muốn buộc tội tam phẩm tước Uy Liệt tướng quân Giả Trân, cùng với con dâu cấu kết gian tình, cũng đem con trai Giả Dung trừ tộc, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, ý đồ chiếm đoạt vợ của hắn!
- Khởi bẩm bệ hạ! Thần cũng muốn buộc tội Giả Trân có cử chỉ bối đức với con dâu!
- Thần cũng thế!
- Thần cũng thế!
* * *
- Thần! Cũng thế!
Quan chức trong triều đình, một người tiếp một người đứng ra buộc tội Giả Trân. Đến cuối cùng một người đứng ra, dứt lời, trong đại điện vượt qua bảy thành quan văn đều đứng ở giữa đại điện.
Những quan văn còn lại không tham dự, nếu không phải vì thời gian gấp gáp, chưa kịp thông tri đến, hoặc là có quan hệ đám hỏi với tứ vương bát công, bị tập đoàn quan văn gạt bỏ bên ngoài.
- Hành vi phạm tội của Giả Trân khiến kẻ khác giận sôi, nếu không xử trí thật không thể bình dân oán, xin hoàng thượng hãy xử phạt nặng!
Đông đảo quan văn tham dự buộc tội cùng kêu lên nói:
- Xin hoàng thượng xử phạt nặng!
Các quan văn liên hợp buộc tội tới bất ngờ không phòng ngự, đứng ở bên khác Vương Tử Đằng cùng với quan chức xuất thân từ tứ vương bát công nhất mạch toàn thể ngây ngốc.
Khi bọn hắn cùng kêu lên khẩn cầu hoàng đế xử lý Giả Trân, đám người Vương Tử Đằng trong lòng giật mình, đột nhiên theo trong kinh ngạc hoàn hồn.
Chuyện Giả Trân là cha chồng lại có gian tình lén lút với Tần Khả Khanh là con dâu, một khi thật sự bị định tội, những gia tộc có quan hệ thông gia với Giả thị gia tộc như Vương gia đều bị liên lụy, cũng không lấy được ưu đãi gì.
Vương Tử Đằng không có tâm tư dư thừa nghĩ lại, lập tức lộ vẻ tức giận cao giọng phản bác:
- Toàn là nói bậy! Dù tính khí Giả Trân hồ đồ một ít, nhưng tuyệt sẽ không làm ra cử chỉ vớ vẩn mà các ngươi đã nói!
Vương Tử Đằng nói chuyện thật có khí phách, trên thực tế trong lòng hắn không có bao nhiêu tự tin. Con người Giả Trân xưa nay là đồ khốn, việc chiếm lấy con dâu người khác làm không được, là hắn thì không nhất định.
Trước mắt sở dĩ hắn còn cố gắng tranh luận một phen, bất quá là vì khiến cho thánh thượng có lòng nghi ngờ, đừng chỉ tin các quan văn. Chờ sau khi tan triều, tiếp tục nghĩ cách che giấu chuyện vớ vẩn mà Giả Trân đã làm, trợ giúp thoát thân.
Có Vương Tử Đằng đi đầu, những quan viên cùng thuyền với hắn vội vàng lên tiếng bài bác.
- Các ngươi ngậm máu phun người!
- Vu tội! Tuyệt đối là vu tội!
- Không có bằng chứng, các ngươi bằng cái gì phỉ báng người khác!
Các quan chức buộc tội cũng không nhường nhịn.
- Giả Dung bị Giả Trân buộc cho tự sát chính là chứng cớ tốt nhất!
- Hành vi của Giả Trân nhân thần cộng phẫn! Nghe nói đêm qua trong Trữ quốc phủ truyền ra tiếng nổ rung trời, sau đó mặt đất chớp lên như địa long xoay người, khói đặc tận trời. Đây là trời xanh chướng mắt, giáng xuống lửa giận cảnh cáo!
- Không sai! Tối hôm qua trời phạt không chỉ một người nhìn thấy, sáng nay lời đồn đãi bay đầy trời, Vương đại nhân thật không hiểu hay là làm bộ như không biết?
- Không có lửa làm sao có khói, Vương đại nhân nên đi nghe một chút dân chúng cả thành là nói như thế nào.
- Thỉnh hoàng thượng minh tra!