Hắn đáp xuống trước mặt Giả Dung, vui mừng nói:
- Chủ nhân! Thuộc hạ không phụ nhờ vả, tìm được vị trí của Thái Hư ảo cảnh!
Nghe được thanh âm của Du Chuẩn, bước chân hai người khựng lại một chút, cùng liếc mắt nhìn nhau.
- Sao lại không đi?
Tống Thanh đi theo phía sau, nghi hoặc hỏi.
Giả Dung xoay người nhìn hắn:
- Ngươi đi về trước đi, chúng tôi có việc cần trao đổi.
Tống Thanh khoanh tay trước ngực, bất mãn truy hỏi:
- Chẳng lẽ ta không phải là người nhà của hai người sao? Có việc tư gì mà ta không thể biết?
Giả Dung ôm cánh tay Trầm Nhược Hư, hai người đứng sát nhau, cười khanh khách nói:
- Ngươi nói đi?
Ngay sau đó Trầm Nhược Hư mỉm cười nói:
- Tự nhiên là chuyện riêng tư giữa hai người chúng ta.
- !
Tâm tình Tống Thanh nhất thời tối sầm, suýt nữa không nhịn được xăn tay áo đánh bạo đầu đôi cẩu nam nam này.
Đương nhiên mặc dù là đánh, hắn cũng đánh không lại. Hắn hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đuổi hắn đi, thấy xung quanh vắng lặng, Giả Dung kéo Trầm Nhược Hư tìm chỗ ngồi xuống, hỏi Du Chuẩn:
- Thái Hư ảo cảnh ở nơi nào? Ngươi có nhìn thấy được Cảnh Huyễn tiên cô cùng Tần Khả Khanh hay không, tình huống bên trong như thế nào, đối phó có khó khăn hay không?
- Bẩm báo chủ nhân, Thái Hư ảo cảnh nằm ở phía trên bầu trời hướng phương tây.
Du Chuẩn chỉ chỉ tay, nói:
- Bởi vì Thái Hư ảo cảnh được một kiện pháp bảo bao phủ, mạnh mẽ xâm nhập sẽ làm kinh động người bên trong, cho nên thuộc hạ chỉ lưu lại ở lối vào một lát, vẫn chưa tiến vào bên trong điều tra, cho nên cũng không rõ tình huống cụ thể bên trong.
Giả Dung sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Pháp bảo bao phủ Thái Hư ảo cảnh? Nghĩ đến hẳn là từ một tăng một đạo cung khai, là pháp bảo mà Cảnh Huyễn dùng lịch kiếp đoạt thọ đi.
- Tám phần đúng rồi.
Ý tưởng của Trầm Nhược Hư cũng như hắn.
Bách Linh xen lời:
- Đám « tiên cô » kia, nhiều lắm chỉ có thể đùa giỡn thần uy trước mặt các phàm nhân mà thôi, chút tu vi như vậy ở trước mặt chúng tôi chỉ là bã đậu. Vô luận nhân số của các nàng có bao nhiêu, chúng tôi đối phó thật quá dễ dàng. Nhưng lo lắng trong tay các nàng còn có pháp bảo thượng cổ, nếu chủ nhân ngần ngại, thì hướng Bố Cốc điện hạ mua thêm một ít quỷ qua đây.
- Lo trước khỏi họa, như thế cũng tốt.
Giả Dung gật đầu đồng ý đề nghị.
Từ sau khi thêm hai cửa hàng khai trương, quỷ thuộc hạ cũng không còn đủ dùng, cho dù không cần đối phó đám « tiên cô » của Thái Hư ảo cảnh, cũng cần lo lắng vấn đề bổ sung nhân công.
Du Chuẩn hắc hắc cười, xoa tay nói:
- Khi nào thì chúng ta xông lên trước, một lần phá hủy hang ổ của bọn họ?
Giả Dung nhìn xa phía chân trời, cười nói:
- Dây dưa không bằng dứt khoát, tối nay đi, ta cùng a Hư cũng muốn đi giúp vui, nhân tiện nhìn bộ dáng biến sắc mặt của các « tiên cô ».
- Hiện tại ta mua một ít đồng tộc của các ngươi đến trợ lực.
Nói xong hắn lập tức liên hệ hệ thống, không bao lâu giao dịch tới hơn trăm quỷ tộc tu vi vạn năm.
Thái Hư ảo cảnh.
Tần Khả Khanh từ khi hạ lệnh cho một tăng một đạo làm việc, vô luận kết quả như thế nào, mỗi ngày bọn hắn đều sẽ truyền lại tin tức cho Thái Hư ảo cảnh.
Nhưng khoảng cách lần trước truyền tin cũng đã qua thời gian thật dài, đến nay vẫn chưa có tin tức truyền tới, tâm tình Tần Khả Khanh giống như bị lửa cháy.
Sau đó ả vận dụng lực lượng liên lạc một tăng một đạo, nhưng dùng hết toàn bộ phương pháp Tần Khả Khanh cũng không liên hệ được với bọn hắn, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Hơn nữa không biết khi nào Cảnh Huyễn mới trở về, nội tâm Tần Khả Khanh không cam lòng, cơn giận dần dần tăng lên, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên.
Ngày này, ả cảm giác nhẫn nại của mình đã tới cực hạn, không khỏi động cân não tới địa phương khác.
Ả biết trong tàng bảo các của Cảnh Huyễn có một bảo phiến có thể giúp ả không cần trả giá quá nhiều là có thể phá vỡ kết giới bao phủ Thái Hư ảo cảnh, tiên hồn hạ phàm, cướp lấy thân thể phàm nhân sinh tồn.
Vì thế ả liền đánh chủ ý với bảo phiến của Cảnh Huyễn.
Ả tự nhận mình có cảm tình rất dày với Cảnh Huyễn, dù ả tự tiện tiến vào tàng bảo các mượn bảo phiến dùng một chút, Cảnh Huyễn dù có biết cũng sẽ không trách móc ả.
Cho nên hôm nay khi đám người Si Mộng tiên cô vui chơi yến tiệc, ả lặng lẽ tiến vào tàng bảo các lấy đi bảo phiến.
Lấy tới tay, ả lập tức quay về chỗ ở của mình, luyện hóa bảo phiến một chút, liền lợi dụng lên.
Ả càng nghĩ, liền định ra lựa chọn Vương Hi Phượng hoặc là Giả Nguyên Xuân làm mục tiêu nhiệm vụ, chuẩn bị cắn nuốt hồn phách của bọn họ, chiếm đoạt thân thể. Rồi sau đó tự mình điều tra đầu sỏ hại thảm mình để báo thù, thuận tiện tiếp tục kế hoạch đoạt thọ bị thất bại, gia tăng tuổi thọ cho tiên hồn đang tràn đầy nguy cơ.
Có lẽ sẽ có một í di chứng, nhưng ả không còn nhẫn nại được nữa, không còn cách nào chờ được Cảnh Huyễn quay trở về.
Ả nắm chặt bảo phiến làm phép, từ trên Thái Hư ảo cảnh rơi xuống một đạo cột sáng mà phàm nhân không nhìn thấy được, bao phủ thân thể Giả Nguyên Xuân đang ở trong cung.
Giả Nguyên Xuân còn đang may quần áo đột nhiên yên lặng ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Giả Nguyên Xuân ôm đầu đau đớn, lăn lộn đầy đất, mồ hôi ngã nhào như mưa, chỉ chốc lát sau quần áo cũng ướt đẫm.
Kỳ quái chính là cung nữ thái giám đi ngang ngoài cửa lại không ai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong phòng.