Khi hai chân Tần Khả Khanh rơi xuống đất, trong tích tắc dưới sàn nhà bắ n ra thật nhiều sợi tơ màu vàng như sợi tóc, lại như là sinh vật có sinh mạng chui vào trong linh hồn Tần Khả Khanh, đem ả treo cổ, phá hủy.
- A! Cảnh Huyễn tỷ tỷ, cứu muội!
- Linh hồn của ta! Có cái gì đang ăn linh hồn của ta! Đau quá! Đau quá!
- Buông tha ta đi! Van cầu các ngươi buông tha ta!
- Ta biết sai lầm rồi! Ta sẽ thành tâm ăn năn! Ta cũng không dám tiếp tục động sát niệm! Tha mạng a!
- Giả Dung! Ta xin ngươi! Chỉ cần ngươi chịu tha ta, muốn ta làm gì ta đều nguyện ý!
Tần Khả Khanh đầy đất lăn lộn, tê tâm liệt phế quát to lên, nhan sắc linh hồn bị tơ vàng cắn nuốt ngày càng nhạt nhẽo.
Vô luận ả nói cái gì, mấy người Giả Dung vẫn thờ ơ. Loại tai họa này buông tha chính là đem bản thân mình đặt vào trong nguy hiểm. Có lẽ Tần Khả Khanh không thương tổn được bọn họ, nhưng thân thích bằng hữu thì chưa chắc.
Tốc độ tơ vàng cắn nuốt cực nhanh, không bao lâu linh hồn Tần Khả Khanh trong suốt cơ hồ không nhìn thấy, giống như gió thổi qua liền tán.
Lúc này Bách Linh đi qua nhẹ nhàng thổi ra một hơi. Chỉ thấy linh hồn Tần Khả Khanh hoảng động một cái, giây lát liền phá nát, tiêu tán trong thiên địa.
Giả Dung thu hồi ánh mắt của mình, lẩm bẩm nói:
- Cá lọt lưới duy nhất cũng đã giải quyết, sau này sẽ không còn có người tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng ta nữa chứ!
- Hẳn là.
Trầm Nhược Hư không quá khẳng định nói.
Thế gian luôn có những kẻ không có ánh mắt, nói không chừng ngày nào đó vận khí bọn họ không tốt, liền gặp được đâu.
Giả mẫu phái người mang linh quả đưa tới Dương Châu, ngày đi tới Cô Tô Lâm gia, không trung rơi tuyết.
Trải qua mấy tháng điều dưỡng, thân thể Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc đã tốt hơn không ít.
Khi người hầu Vinh quốc phủ mạo tuyết đến nhà, bước chân vội vàng tiến vào Lâm phủ thì hai mẹ con đang ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết.
Tiểu Đại Ngọc ôm tiểu lò sưởi, vui vẻ cười. Giả Mẫn tuy cũng cười, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ ưu sầu.
Nguyên nhân là bởi vì ngày gần đây nàng có tranh cãi với Lâm Như Hải.
Mà nguyên nhân là vì nhi đồng trong bụng của nàng.
Không sai, sau khi sinh Lâm Đại Ngọc được vài năm, Giả Mẫn rốt cục tiếp tục mang thai. Điều này làm cho nàng mừng rỡ như điên.
Chẳng qua sau khi Lâm Như Hải biết được tin tức này, lại không chút cao hứng