Vì dập tắt cơn giận của trời xanh, hoàng đế hạ lệnh đem Giả Trân giáng chức thành trắng thân, vĩnh viễn không hề phục dùng. Cũng cùng Tần Khả Khanh đánh chín mươi trượng, đeo gông xiềng cho xe chở tù diễu phố thị chúng ba ngày, sau đó ở trong lao ngục sáu năm.
Nếu Giả Trân chỉ phạm tội thông dâm con dâu, tất nhiên là không xử nặng tới như vậy.
Nhưng ngoại trừ tội thông dâm con dâu, hắn còn gánh vác lên tội danh dẫn phát động đất, bởi vậy hoàng đế mới xử phạt nặng như thế.
Trên thực tế, hoàng đế còn ngại xử quá nhẹ.
Nếu không phải do thái thượng hoàng nhảy ra ngăn căn, hoàng đế thậm chí muốn nhân cơ hội này phá Trữ quốc phủ xét nhà, lưu đày Giả Trân đi tây bắc, thu hồi tước vị nhất mạch của Trữ quốc phủ. Mà không chỉ riêng biếm Giả Trân thành trắng thân, tước vị của Trữ quốc phủ còn có thể giao cho người kế nhiệm thừa kế.
Thánh chỉ định tội Giả Trân cùng Tần Khả Khanh công bố thiên hạ, dân chúng sôi nổi vỗ tay bảo hay.
Giả Trân nằm trên giường dưỡng thương, nghe thái giám truyền chỉ tuyên đọc thánh chỉ trừng phạt hắn, cả người như rớt vực sâu vạn trượng, ngạt thở, tuyệt vọng.
Thấy quan sai đi qua muốn bắt hắn đi, Giả Trân liều chết phản kháng. Quan sai không chút khách khí đạp hắn mấy đá, đeo gông xiềng, kéo người đi ra ngoài.
Giả Trân bệnh tâm thần hô:
- Oan uổng a! Bệ hạ! Thần là oan uổng!
- Chính thúc! Xá thúc! Cứu cứu ta! Ta là oan uổng!
- Đưa tới trời giận không là ta, là Giả Dung! Các ngươi đi bắt hắn! Đi bắt Giả Dung!
Một đám người hầu vây xem bên ngoài, Giả Trân nhìn thấy bọn họ càng dùng sức giãy dụa. Hắn nhìn đám người hầu hô lớn:
- Ta là oan uổng! Các ngươi đi phủ đệ cách vách báo cho hai vị thúc phụ cùng lão thái thái, thỉnh bọn họ giải oan cho ta a!
Chuyện cho tới bây giờ, hoàng đế cũng đã hạ chỉ, Giả Trân còn đang vùng vẫy giãy chết.
Trong Trữ quốc phủ phát sinh dị động mỗi một lần đều càng thêm dọa người, mọi người đều đã hết lòng tin tưởng ngọn nguồn gây ra động đất là do Trữ quốc phủ, hơn nữa hoàng đế chính miệng nhận định tội trạng của Giả Trân, toàn bộ người hầu cũng không còn ai nguyện ý tin Giả Trân là oan uổng.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang nhìn một đống phân, có bao xa trốn bao xa, trong mắt tràn đầy đều là ghét bỏ. Giả Trân một lần lại một lần kêu người đi qua Vinh quốc phủ tìm người cứu hắn, nhưng không ai nhúc nhích.
Hắn một đường kêu oan một đường bị kéo ra khỏi nhà, giữa ngã tư đường bên ngoài sớm có dân chúng đợi hắn bị bắt đi ra rồi.
Vừa thấy thân ảnh đội xiềng xích của Giả Trân, dân chúng liền chỉ trỏ, cũng có người thậm chí trực tiếp xuất ra trứng thối cùng rau quả thối rữa ném lên người hắn.
- Súc sinh! Đi chết đi!
- Đánh chết thứ đồ vật heo chó không bằng này đi! Cho ngươi không xem nhân luân, đưa tới trời giận, làm hại nhà của ta sụp xuống!
- Yêu tinh hại người! Lão lưu manh! Giả lão tặc! Xứng đáng ai thiên đao!
- Đánh chết hắn!
Giả Trân bị ném vỡ trứng văng đầy đầu, toàn thân nhơ nhớp, lại tanh lại thối, hun trong bụng hắn sôi trào, muốn nôn mửa.
Mắt hắn lộ hung quang trừng mắt nhìn dân chúng bên đường, giương giọng uy hiếp:
- Điêu dân bỉ ổi! Không được ném! Nếu không đợi ta bình an trở về, nhất định đem các ngươi bóc lột tàn khốc, thiên đao vạn quả!
Hắn không mở miệng còn hoàn hảo, vừa mở miệng dân chúng hai bên đường sắc mặt càng thêm giận dữ, càng ném đồ thật hăng say. Ngay cả một ít người không tham dự ném trứng thối cũng nhặt hòn đá cùng bùn đất ném lên mặt Giả Trân.
« Ám khí » bao trùm rơi xuống, Giả Trân lập tức biến thành chật vật còn hơn kẻ ăn mày ven đường. Toàn thân đầy vết máu, vô cùng bẩn lại thối tha.
Không bao lâu Giả Trân không dám tiếp tục mắng, lập tức sửa miệng cầu xin tha thứ:
- Đừng tạp, đều đừng tạp!
Hai tay hắn che mặt, miệng không ngừng kêu đau, hô:
- Cầu các ngươi đừng tạp!
Quan sai xung quanh thờ ơ lạnh nhạt, dân chúng đầy đường chỉ cảm thấy thống khoái. Toàn bộ con đường không có một ai đồng tình thứ người đạo đức suy đồi, uổng nom nhân luân như hắn.
Nói về Tần Khả Khanh, từ ngày đó bị Giả Trân sai người cưỡng chế trói vào am ni cô, kêu phá giọng cũng không người để ý, liền tuyệt thực phản kháng.
Ai ngờ ngay ngày hôm sau ả bị nhốt lại, động đất liền xảy ra. Ni cô đầy am vội vã chạy trối chết, không ai nhớ rõ trong phòng còn nhốt Tần Khả Khanh.
Phòng ốc giam giữ ả vẫn còn chắc chắn, không bị sụp xuống, Tần Khả Khanh còn may mắn giữ lại được tính mạng.