Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 82



Đương nhiên bối cảnh này người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có riêng biệt người được tuyển chọn mới thấy. Tỷ như là hoàng đế bị Bạch Lộ dùng dây lụa phất qua đôi mắt.

Vừa ngồi lên ghế lá sen, hình ảnh náo nhiệt xung quanh hoàng đế đột nhiên biến đổi, xuất hiện một ít nhân vật cùng cảnh sắc hoàn toàn khác hẳn.

Giống như mình ngồi lên một cây đinh, hoàng đế hoảng sợ bật dậy, vừa rời khỏi ghế lá sen cảnh tượng tiên khí phiêu phiêu nháy mắt liền biến mất.

- Công tử, ngài làm sao vậy?

Thị vệ quan tâm dò hỏi.

Hoàng đế tỉnh táo lại, hướng thị vệ lắc lắc đầu. Giống như nghiệm chứng điều gì, hắn lại ngồi xuống, trong ánh mắt quả nhiên lại hiện ra hình ảnh tiên khí lượn lờ.

Thân thể hoàng đế chợt cứng ngắc, cố giả bộ trấn định ngẩng đầu nhìn hướng hai quỷ hồn đang giả tạo thành thần tiên. Cổ họng hắn nuốt một cái, gian nan hỏi người bên cạnh:

- Các ngươi.. đều nhìn thấy sao?

Thị vệ cùng thái giám nghe được thanh âm của hoàng đế, theo tầm mắt của hắn nhìn lên trên, ánh mắt rơi lên đèn treo lưu ly làm người rung động không thôi.

Trong cửa hàng còn có mấy chục khách nhân lần đầu tới cửa hàng, cũng giữ lại tư thế ngẩng đầu nhìn lên đèn treo, cho nên động tác của ba người hoàng đế cũng không có vẻ gì đột ngột.

Thái giám nghĩ hoàng đế muốn nói tới đèn treo lưu ly, vì thế nói:

- Đèn treo lưu ly thật lớn, tính chất còn tinh mỹ như vậy, quả nhiên là thế gian ít có!

Hoàng đế không phải muốn nghe thứ này, không hài lòng hỏi lại:

- Còn gì nữa không?

Thị vệ nghĩ nghĩ nói:

- Ban đêm đốt sáng lên, nhất định phi thường đẹp.

Hoàng đế:

- !

Tuy rằng nội dung của thái giám cùng thị vệ đã nói không phải ý tứ mà hoàng đế muốn nghe, nhưng từ giữa làm cho hắn xác định hai người bên cạnh cũng không nhìn thấy cảnh tượng khác trong cửa hàng.

Càng xác thực mà nói, bên tai miểu miểu tiên âm, kim quang quanh thân, tiên tử có thể sái tiên quang.. toàn bộ người trong cửa hàng ngoại trừ chính hắn, không ai nhìn thấy cũng không nghe thấy.

Hoàng đế vừa nghĩ lại, mình là vua của một nước, chân long thiên tử, có thể thấy được một ít cảnh tượng mà người thường không nhìn thấy, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn.

Tri Canh thần tình cầu xin nhìn Bạch Lộ:

- Cửu công chúa! Coi như là tiểu tiên van ngài! Ngài mau trở lại thiên đình đi, không có người chiếu cố, tiên hà trong Dao Trì của Vương Mẫu nương nương đều sắp tàn rồi.

- Bổn thần không trở về.

Bạch Lộ lắc đầu nói:

- Lão thần tài muốn thoái vị, đặc tuyển huynh trưởng hạ phàm buôn bán lịch lãm. Nếu huynh trưởng muốn kế nhiệm thần tài vị, cần phải trở thành người giàu nhất trên thế gian, ta phải giúp đỡ hắn.

Tri Canh khổ mặt:

- Ngài kế thừa là hoa thần thần vị, chưởng quản vạn hoa trên trời dưới đất, không tinh thông thương đạo, lưu lại cũng không giúp được điện hạ cái gì. Cho nên nhanh chóng phản hồi thiên cung đi.

- Bổn thần làm sao không giúp được gì chứ? Hoa sen trong cửa hàng, đều do ta từ trong Dao Trì của mẫu hậu mang tới, thi triển tiên thuật, dung hợp vào trong vách tường. Còn có những cái bàn này, cũng là ta dùng hoa lá hoa sen trong Dao Trì dùng tiên thuật biến hóa mà thành. Nhất là đèn treo, vốn là ta tự tay hái hoa vương ngàn năm nở hoa luyện chế mà thành. Ngươi xem, phàm nhân đều xem ngây người!

- Những thứ này đều là công lao của ta, sao có thể nói ta không giúp được huynh trưởng?

Ánh mắt của hoàng đế không tự giác liếc khắp cửa hàng, tỉnh bơ sờ sờ bàn hoa sen, tâm thần dao động, trong lòng nhảy nhót.

Thật khó thể tin! Nói ra các ngươi có thể không tin, trẫm nhìn thấy thần tiên! Sống! Hơn nữa vị tiên tử kia còn là con gái của thiên đế!

Thì ra chỗ này là cửa hàng của tiên gia, nghĩ đến là bị tiên nhân dùng tiên gia thủ đoạn che lấp, khó trách hắn vận dụng nhiều lá bài tẩy cũng không tra xét được người sau lưng.

Tri Canh nhỏ giọng nói thầm:

- Ngài còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải ngài đem cửa hàng giả dạng rêu rao như vậy, những thế lực nhân gian sao có thể theo dõi cửa hàng của điện hạ?

- Ngươi biết cái gì? Cửa hàng đẹp xấu cũng là lý do mời chào khách nhân tốt nhất. Nếu không nhờ bổn thần tỉ mỉ trang hoàng, làm gì có cảnh tượng nhiệt náo như bây giờ để xem? Hơn nữa cho dù không có bổn thần nhúng tay, huynh trưởng bán đồ ăn băng sớm muộn sẽ bị người theo dõi. Chỉ là một đám phàm nhân mà thôi, dám đến phá hư huynh trưởng lịch lãm, bổn thân dùng một đầu ngón tay liền bóp ch ết bọn hắn.

Nói tới đây "cửu công chúa" đột nhiên cười, vẫy tay, nhất thời trên mặt đất hiện ra trên trăm âm sai trên tay cầm xiềng xích.

Trong cảnh tượng tiên khí hôi hổi, đột nhiên xâm nhập một đám âm sai âm khí quay cuồng, nhất là còn có vài tên đứng ngay bên cạnh mình, thân thể hoàng đế toát mồ hôi, chỉ hận không thể vùi đầu xuống sàn nhà.

Không trung, "cửu công chúa" chỉ vào một đám âm sai, dương dương tự đắc nói:

- Bổn thần sớm nghĩ tới dưới phàm gian sẽ có người bất lợi với huynh trưởng, vì vậy đã đi xuống địa phủ, hướng diêm vương mượn trăm tên âm sai. Nếu như có ai dám can đảm đến làm phiền, bọn hắn cứ chờ bị âm sai gọi hồn xuống mười tám tầng địa ngục đi một lần đi!

Hoàng đế lạnh run, trẫm bình sinh sợ quỷ nhất! Thiên đình coi như xong, vì sao địa phủ cũng tham dự vào!

Tri Canh lộ vẻ tươi cười khó xem, ngượng ngùng nói:

- Ngài.. lo lắng cũng thật chu đáo.

Bạch Lộ ngước cằm, kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên!

Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua "âm sai", bọn hắn lập tức hóa thành sương khói tản đi.

"Âm sai" kh ủng bố vừa biến mất, thân thể hoàng đế dần buông lỏng xuống, trong lòng hưng phấn vì gặp được thần tiên liền dâng lên.

Thái giám cùng thị vệ thấp giọng nghị luận:

- Trang hoàng thật độc đáo lại có tâm tư, rốt cục là thợ thủ công giỏi tay nghề nào tạo ra được?

Nội tâm hoàng đế cực kỳ kích động, lại cần cố nén giữ bí mật "thần tiên" không thể nói ra, làm cho khuôn mặt chợt co rút. Trẫm biết! Toàn bộ đều hái từ tiên hà của Dao Trì thiên cung luyện chế mà thành, vốn là tiên vật! Không phải xuất phát từ tay thợ thử công nhân gian a!

Thái giám tràn đầy mong được nói:

- Thật hi vọng nhanh chóng tìm ra chủ nhân của cửa hàng này, mua được phối phương chế băng đồng thời hỏi thăm hắn, đồ vật trang sức tinh mỹ trong cửa hàng làm sao chế tạo ra.

Hoàng đế cúi đầu bưng kín mặt. Đừng nói nữa, trẫm thật là mời không nổi một đám thần tiên giúp trẫm tạo cung điện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.