Vì Đó Là Em

Chương 11



Phoebe cảm thấy mụ mẫm và suy nhược khi cô nhấp tách cà phê đầu tiên trong buổi sáng. Chậm chạp xoay trong chiếc ghế bành, cô nhìn qua khung cửa sổ ra ngoài khu sân tập vắng tanh. Hôm nay là thứ Hai, “Ngày của những Vết sưng và Bầm tím”, là ngày các cầu thủ nhận bảng điểm mà các huấn luyện viên đã chấm cho phong độ của họ trong trận đấu hôm trước, tiến hành kiểm tra thể chất và xem băng. Họ không luyện tập trở lại cho đến tận thứ Tư, và cô cảm thấy dễ chịu khi không phải trải qua cả ngày dài ngắm nhìn Dan chạy lui chạy tới dọc đường biên trong chiếc áo thun và quần soóc, quát tháo và gào thét và ném bìa hồ sơ như thể anh có thể đẩy đội bóng của mình đến đỉnh vinh quang chỉ nhờ vào mỗi sức mạnh ý chí của anh thôi vậy.

Tại sao tối qua cô lại để anh hôn cô khi cô biết rằng người đàn bà trong mình vẫn chưa thể chấp nhận việc đó? Cô không thể trách anh vì đã nổi giận; cả hai đều biết rằng cô đã tự nguyện ngã vào vòng tay anh.

Nhưng khi nghe thấy hơi thở thô ráp nóng bỏng của anh, cảm thấy sức mạnh của anh, và biết rằng cô không thể kiểm soát anh, cô liền rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Cô nhìn xuống cái cơ thể đã tạo nên sự dối trá về con người thật trong cô. Nếu vẻ bên ngoài của cô phản ánh đúng con người bên trong, cô hẳn phải là một cô nàng ngực lép, gầy nhẳng, khô khan thiếu sức sống. Cặp hông cong và bộ ngực đầy đặn thì có ích gì nếu cô không thể để cho một người đàn ông ve vuốt chúng, nếu chúng không bao giờ có thể đem đến cho đời một đứa bé hay nuôi dưỡng cuộc sống mới của nó chứ?

Cô không muốn sống như thế này thêm nữa. Cô muốn quay trở lại những khoảnh khắc trước khi sự sợ hãi bao trùm lên tất cả, khi nụ hôn của Dan đã đem đến một dòng máu mới rần rật suốt cơ thể cô. Cô muốn quay trở lại những khoảnh khắc khi cô lại được thấy mình trẻ trung và muôn thuở đàn bà.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa và rồi cửa văn phòng cô mở ra. “Nào Phoebe, đừng phiền muộn thế.” Ron băng qua tấm thảm về phía cô, ôm theo một chồng báo.

“Một khởi đầu chẳng lành đây.”

“À, về chuyện đó... Tôi cho rằng nó tùy thuộc vào cái nhìn của cô.” Anh trải những tờ báo trước mặt cô.

“Ôi, không!”

Những tấm ảnh màu chụp Phoebe trong chiếc váy rửa xe màu hồng chói lọi cùng cặp kính râm nạm hạt lấp lánh đang tỏa sáng rực rỡ trên những trang báo mà Ron vừa trải trước mặt cô. Trong một bức ảnh, cô đang nhét mấy đốt ngón tay vào miệng. Trên một bức ảnh khác, tay cô đang đặt trên eo và ngực chĩa về phía trước như một hình ảnh gợi dục thời Thế chiến thứ II. Tuy nhiên, hầu hết các bức ảnh đều chụp cảnh cô đang hôn Bobby Tom.

“Cái tít đó mới là thứ tôi thích hơn cả.” Ron chỉ về phía một tờ báo.

BÀ CHỦ STARS HOÀN THÀNH MỘT CÚ CHUYỀN LÊN

“Mặc dù cái này nghe có chất thơ hơn.”

BOBBY HÔN BÀ CHỦ BOM TẤN

Phoebe rên lên. “Họ làm tôi trông như một con ngố vậy.”

“Đó là một cách nhìn nhận chuyện này. Nhìn từ khía cạnh khác...”

“Thì lại tốt cho doanh thu bán vé.” Cô đã không còn gặp khó khăn trong chuyện đọc ý nghĩ của anh nữa.

Anh ngồi xuống đối diện với cô. “Phoebe này, tôi không chắc là cô hiểu bức tranh tài chính của chúng ta lúc này tối tăm ảm đạm như thế nào. Những cách quảng bá kiểu này sẽ lấp đầy chỗ trống trên khán đài, và chúng ta cần phải làm tất cả những gì có thể để tăng doanh thu ngay lập tức. Với cái hợp đồng thuê sân vận động bóc lột tàn bạo mà chúng ta đang có...”

“Anh cứ nhắc đến hợp đồng thuê sân mãi. Có lẽ tốt hơn hết anh nên cho tôi biết chuyện về nó đi.”

“Tôi nghĩ nên bắt đầu từ đầu.” Anh trông có vẻ trầm ngâm. “Cô có nhận thức được rằng thời đại của những đội bóng thuần gia đình đã gần như chấm dứt rồi không?”

“Còn lại bao nhiêu đội như thế?”

“Chỉ còn hai. Đội Pittsburgh Steelers, được sở hữu bởi gia đình Rooney, và đội Phoenix Cardinals bởi gia đình Bidwell. Đơn giản là bóng bầu dục đã trở nên quá đắt đỏ để một gia đình đơn lẻ có thể sở hữu. Tim Mara đã bán một nửa cổ phần trong đội Giants hồi cuối thập niên 80, nhà McCaskey đã phải buông tay một phần đội Bears, và dĩ nhiên, Bert đã bán 15% cổ phần của Stars cho vài người bạn nối khố của ông.”

“Đó là những người cứ để lại tin nhắn điện thoại mà tôi không trả lời đấy đúng không?”

“Chính là họ. Cho đến giờ, việc đồng sở hữu vi phạm luật lệ của giải, nhưng đó có lẽ là nơi chúng ta đang dần dần tiến đến. Lấy ví dụ nhé, làm thế nào mà đội Green Bay Packers, một đội bóng có cổ phần tự do, có thể đấu lại với tất cả những ông trùm trong ngành bất động sản, trong lĩnh vực dầu khí và xe ô tô mà hiện nay đang bơm tiền cho đội Chiefs và đội Cowboys, đội Lions, đội Saints, tất tần tật các đội còn lại chứ?”

Anh lắc đầu. “Các đội bóng có những khoản chi phí khổng lồ và chỉ có một vài cách để kiếm lợi nhuận: như các hợp đồng phát sóng truyền hình, doanh thu bán vé, các thỏa thuận bản quyền, và với một số đội là hợp đồng thuê sân vận động. Chúng ta không kiếm được một cắc nào từ những thứ đồ ăn hay thức uống bày bán ở sân vận động. Chúng ta không được chia cho một xu từ những hoạt động quảng cáo ở đó, tiền thuê sân của chúng ta thì cực khủng, và chúng ta phải tự trả chi phí an ninh cũng như phí thu dọn vệ sinh.”

“Làm sao mà Bert lại có thể để một chuyện như thế xảy ra?”

“Ông đã để trái tim điều khiển lý trí, tôi e là thế. Trong những năm đầu thập niên 80 khi đội bóng nhà nghề Stars được đưa ra rao bán, Bert tha thiết muốn mua nó đến mức ông không còn đủ cứng rắn trước liên minh những nhà kinh doanh đứng phía sau cái sân vận động, ông cũng đã hy vọng sau này sẽ từ từ thương lượng lại bản hợp đồng đó bằng cách dọa dẫm này nọ và khoe ra chút cơ bắp.”

“Rõ ràng ông đã nghĩ sai.”

“Liên minh sở hữu sân vận động được dẫn đầu bởi Jason Keane. Hắn là một doanh nhân rắn mặt.”

“Tôi đã nghe về hắn. Hắn xuất hiện rất nhiều tại các câu lạc bộ ở Manhattan.”

“Đừng có để cái tiếng tăm dân chơi của hắn đánh lừa cô. Keane rất thông minh, và hắn không có ý định đánh mất thương vụ béo bở của hắn với Stars. Bản hợp đồng sẽ đáo hạn vào tháng Mười hai này, và cho đến giờ chúng ta vẫn chưa có được chút tiến triển nào trong việc cải thiện lại các điều khoản.”

Cô chống khuỷu tay lên bàn, thọc một tay lùa tóc cho khỏi chờm vào má. Đội Stars đã thua ba trận giao hữu cuối cùng cũng như trận đấu mở đầu mùa giải, vì thế rất ít khả năng đội bóng có thể đi đến được trận tranh chức vô địch AFC. Tất cả các phóng viên thể thao đều đang dự đoán rằng năm nay Portland Sabers sẽ lại thẳng tiến đến trận Siêu Cúp một lần nữa, và cô cũng không thể không nhận thấy đội Sabers đã thắng trận mở đầu mùa giải trước Buffalo Bills với tỷ số 25-10.

Bản hợp đồng thuê sân rồi sẽ là vấn đề của Reed, và cô chẳng có lý do gì để lãng phí thời gian nghĩ về nó ngoại trừ một nỗi khao khát không thể lờ đi được là cô muốn đạt được một cái gì đó mà cha cô từng không thể làm được. Nhưng làm thế nào cô có thể mong cải thiện được một tình huống mà Bert đã không thể xoay xở khi cô không biết tí gì về những chuyện như thế chứ?

Reed đã gọi cô vài lần kể từ cái đêm hắn đến thăm cô. Hắn thậm chí còn gửi hoa cho cô trước trận đấu mở màn. Mỗi lần họ nói chuyện hắn đều luôn tỏ ra lịch sự, mặc dù hắn không vui vẻ chút nào với cái hợp đồng hai năm mà cô đã ký với Ron. Cô biết hắn sợ cô sẽ phá hủy đội bóng trước khi hắn có thể tiếp quản. Hắn sẽ không bao giờ có thể hiểu được rằng nhu cầu được trở thành một cái gì đó khác với cái con rối mà cha cô đã hình dung ra còn lớn hơn bất cứ mong muốn nào mà cô có thể có đối với việc trả đũa lại hắn vì những ức hiếp hắn đã dành cho cô suốt thời thơ ấu.

Cô ngây người nhìn cái máy tính đang nằm biếng nhác ở góc bàn làm việc. “Anh có thể tìm ai đó dạy tôi cách sử dụng cái này được không?”

“Cô muốn học cách vận hành máy tính?”

“Tại sao không chứ? Tôi sẽ sẵn sàng thử bất cứ chuyện gì không làm tôi tăng cân. Hơn nữa, sẽ thật thú vị nếu một lần nữa lại được sử dụng bộ não.”

“Tôi sẽ cử ai đó đến đây.” Ron đứng dậy định rời đi. “Phoebe, cô có chắc là cô không muốn chuyển sang văn phòng của Bert không? Tôi cảm thấy áy náy khi một mình sử dụng hết khoảng không gian đó.”

“Anh cần nó hơn tôi.”

Sau khi Ron rời khỏi, cô liếc nhìn những bức tường xanh xám, chiếc bàn hộc bằng thép và các hình ảnh minh họa về bóng bầu dục. Cô đã quyết định sẽ không ở lại đây đủ lâu để bận tâm đến chuyện thay những thứ trong văn phòng cũ của Ron bằng đồ dùng cá nhân của mình.

Những đồ đạc thiết thực tạo nên một dấu ấn trái ngược rõ ràng với căn hộ xa xỉ mà cô và Molly sắp sửa chuyển đến. Rõ ràng một trong những cô nhân tình của Bert đã được trời phú cho cái khiếu thẩm mỹ rất khá trong việc trang trí nhà cửa, dù về chuyện lựa chọn đàn ông thì lại không được thế.

Peg Kowalski, quản gia cũ của Bert, sẽ dành cả ngày giám sát việc vận chuyển quần áo và đồ đạc cá nhân của Phoebe và Molly. Peg, một phụ nữ ngoại ngũ tuần và đã mệt mỏi với việc chăm sóc một ngôi nhà rộng lớn, đã ngay lập tức đồng ý giúp đỡ lau dọn, giặt là và mua hộ đồ ăn thức uống cũng như ở lại qua đêm với Molly nếu như Phoebe cần phải đi khỏi thành phố.

Molly tỏ ra không mấy hứng thú đối với vụ chuyển nhà. Con bé cũng đã từ chối lời gợi ý của Phoebe làm một buổi shopping hoành tráng để họ có thể tân trang lại cái tủ quần áo buồn tẻ hết chỗ nói của Molly trước khi nó bắt đầu kỳ học mới vào thứ Tư. Phoebe đã quyết định là cũng chẳng ích gì khi bắt Molly đối chứng với những lời dối trá mà nó đã nói với Dan. Điều đó sẽ chỉ làm cho tình trạng vốn đã tệ lại càng tệ hơn mà thôi.

Cô có những bản báo cáo cần phải đọc, những cuộc điện thoại cần phải trả lời, nhưng thay vào đó một lần nữa cô lại xoay ghế để có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô đã đùa bỡn với đàn ông quá lâu rồi, đến mức cô không biết làm cách nào để cho một người biết được là cô thật lòng bị anh ta cuốn hút. Lẫn lộn với cảm giác xấu hổ và buồn bã là sự nuối tiếc.

Giá như người đàn bà trong cô đã trở lại để Dan làm tình với cô, có lẽ hẳn cô đã được chữa lành.

Dan thấy Valerie quan sát anh với vẻ ngờ vực khi anh bước vào văn phòng của cô trong tòa nhà thương mại ốp kính và đá granite trong khu Oak Brook. Cô ra hiệu về phía những chiếc ghế nhỏ nhắn màu hồng đặt quanh một chiếc bàn hội nghị.

“Anh uống cà phê nhé?”

“Không, cảm ơn em.”

Anh ngồi xuống, đẩy chiếc ghế chạy lùi lại trên bánh xe để anh có thể duỗi thẳng chân ra. Khi cô đứng dậy từ phía sau chiếc bàn làm việc và bước về phía anh, anh nhìn bộ vest văn phòng màu xanh kín cổng cao tường và chiếc áo cánh lụa trắng cài cúc lên đến cổ của cô. Biết rõ Valerie, có lẽ cô đang mặc một cái quần lót dây bên trong cũng nên.

“Em nghe nói hôm Chủ nhật vừa rồi anh lại thua,” cô vừa nói vừa ngồi xuống cạnh anh. “Em rất tiếc.”

“Chuyện như thế vẫn xảy ra thường xuyên ấy mà.” Anh đã muốn làm việc này theo cách đúng đắn, vì thế anh bảo cô họ cần nói chuyện và đã yêu cầu cô gặp anh dưới phố để đi ăn tối cùng nhau ở Gordon, nhà hàng ưa thích của cô. Khi cô từ chối và bảo anh hãy đến gặp cô ở văn phòng, anh những tưởng cô biết anh đang nghĩ gì trong đầu và chỉ muốn giải quyết cho xong thôi.

Cô chộp lấy một gói thuốc lá ở giữa chiếc bàn họp. “Vụ ở nhà anh tối qua thật ghê quá. Em hy vọng cô ta giữ kín miệng.”

“Có lẽ cô ấy không nói gì đâu.” Valerie bật cười với vẻ hoài nghi. “Toàn bộ cuộc đời em chợt hiện ra trước mắt khi em nhận ra chuyện gì đã xảy ra.”

“Anh nghĩ rằng cuộc đời cô ấy cũng hiện ra trước mắt cô ấy khi anh kéo cô ấy vào trong rừng cây. Không giống như em, cô ấy không biết rằng anh sẽ không thực sự làm cô ấy đau.”

“Anh có thể làm cô ta bình tĩnh lại được thật à?”

“Bọn anh đã nói chuyện.”

Rít một hơi sâu từ điếu thuốc vừa châm, cô thực hiện bước do thám đầu tiên không được tế nhị cho lắm. “Chuyện đó sẽ gây cản trở cho bất kỳ kế hoạch quyến rũ nào mà anh định dành cho cô ta đấy.”

“Tin anh đi Val, kế hoạch duy nhất mà anh dành cho Phoebe là phải tránh xa cô ta càng xa càng tốt.”

Anh cũng thực sự có ý đó. Anh đang tự nổi điên lên với bản thân vì đã để mọi chuyện với Phoebe đi xa đến thế. Đáng lẽ anh không bao giờ nên hôn cô ta, và anh tự hứa sẽ không bao giờ để mình bị cuốn đi như thế một lần nữa. Dù sao thì anh cũng có những ưu tiên của mình ở phía trước.

Val quan sát anh với vẻ thận trọng.

“Vậy chuyện này là về cái gì?”

Anh biết cô sẽ không thích những gì anh sắp phải nói ra, vì thế anh nói thật nhẹ nhàng. “Anh đã gặp một người.”

Cô lạnh tanh, anh phục cô ở điểm đó, và nếu như không biết cô quá rõ, anh hẳn sẽ tin rằng cô không hề bị ảnh hưởng gì trước mẩu thông tin của anh. “Có phải ai đó em biết không?”

“Không. Cô ấy là một giáo viên trường mầm non.” Val sẽ không hiểu nếu như anh nói với cô rằng anh vẫn chưa chính thức hẹn hò với Sharon, nhưng sau vụ tối qua, anh biết anh không thể chiều theo bất cứ trò chơi tình dục nào với người vợ cũ của mình nữa, một khi anh đã sẵn sàng tiến hành một vụ tán tỉnh nghiêm túc. “Anh và cô giáo viên này đã gặp nhau bao lâu rồi?” Cô rít một hơi dài, giận dữ.

“Chưa lâu lắm.”

“Và cô ta, dĩ nhiên rồi, là tất cả những gì mà em không có.” Mím chặt miệng, cô dúi điếu thuốc vào trong gạt tàn.

Valerie có cái tôi rất lớn và thường thì cô không phó mặc tính nóng nảy của mình, nhưng anh hiểu rằng anh đang làm tổn thương cô. “Anh chắc rằng cô ấy không thông minh như em, Valerie. Cũng không quyến rũ bằng. Nhưng vấn đề là, cô ấy thực sự rất tuyệt với bọn trẻ.”

“Em hiểu rồi. Cô ta đã qua cuộc sát hạch Mẹ Ngỗng của anh.” Cô trao cho anh nụ cười tươi tắn và khắc nghiệt. “Thực ra thì, Dan này, em mừng là chuyện xảy ra thế này, bởi vì em cũng đã muốn nói với anh chuyện tương tự.”

“Ý em là gì ?”

“Sự dàn xếp giữa chúng ta không ổn với em.”

Anh giả vờ ngạc nhiên. “Em muốn chấm dứt?”

“Em rất tiếc, nhưng đúng thế. Em chỉ không biết làm sao đề cập đến chuyện này mà không làm anh tổn thương.”

Anh nhảy dựng ra khỏi ghế và tỏ chút giận dữ với cô, đúng phản ứng mà anh biết cô muốn anh thể hiện. “Anh ta là ai? Có phải em có người đàn ông khác không, Val?”

“Đó là chuyện không thể tránh khỏi, Dan à. Vì thế đừng đóng kịch nữa.” Anh nhìn xuống. Dẫm dẫm bàn chân lên tấm thảm một lát. “Chết tiệt, Valerie, em chắc chắn biết cách khiến cho cánh đàn ông thấy mình không khác gì con lừa. Anh không biết sao mình lại cố gắng nói lời cuối với em. Anh đến đây để cắt đứt mọi chuyện với em, vậy mà suốt bao lâu nay em đã sẵn sàng đá anh rồi.”

Cô quan sát anh với vẻ nghi ngờ, cố gắng tìm xem liệu anh có đang lừa gạt gì cô không, nhưng anh giữ vẻ mặt chân thực giống y như vẻ mặt anh đã sử dụng trong buổi phỏng vấn sau trận đấu hôm Chủ nhật, khi anh nói về chuyện đội Broncos đã chơi tốt thế nào và họ thực sự xứng đáng với chiến thắng ra sao.

Cô gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn và rồi đứng dậy. “Vậy thì, em đoán là chúng ta không còn gì để nói thêm nữa.”

“Anh đoán là không.”

Khi anh nhìn xuống cô, những khoảng thời gian tốt đẹp quay trở lại thay vì những lúc tồi tệ. Hầu hết chúng đều diễn ra ở trên giường, nhưng anh cho rằng thế vẫn là nhiều so với các cặp đôi ly dị khác. Anh không chắc ai đã chủ động, nhưng điều tiếp theo anh biết là họ đã ôm lấy nhau.

“Hãy tự chăm sóc bản thân, em nghe rồi chứ?” anh nói.

“Hãy sống tốt nhé,” cô thì thầm đáp lại.

Hai mươi phút sau đó khi tạt xe vào bãi đỗ của trường mầm non Sunny Days, anh không còn suy nghĩ gì đến Valerie nữa. Thay vào đó, anh đang cau mày nhìn vào gương chiếu hậu. Chiếc xe tải màu xám đã bám theo anh trông giống hệt chiếc xe anh đã thấy đi sau mình vài lần hồi tuần trước. Tấm chắn gầm bên phải của nó bị vỡ. Nếu như anh có một tên phóng viên bám đuôi, thì tại sao lại có cái trò kiếm hiệp bí hiểm đó chứ? Anh cố gắng nhìn mặt người tài xế khi chiếc xe tải vượt qua lối vào nhà trẻ, nhưng cửa sổ xe dán kính màu. Nhún vai rũ bỏ chuyện tình cờ đó, anh đỗ chiếc Ferrari và bước vào trong tòa nhà tháp bé xây bằng gạch, mỉm cười khi nghe thấy những tiếng ầm ĩ khác nhau trong trường học: tiếng cười ré lên, giọng hát lạc điệu, tiếng ghế cọ quẹt. Anh phải đến Wheaton trong nửa giờ nữa để nói chuyện trong một bữa tiệc trưa của Rotary[37], nhưng anh không thể ngăn mình ghé qua đây vài phút. Có lẽ chuyện này sẽ gột sạch cảm giác hoang mang trong đầu anh về những gì đã xảy ra với Phoebe tối hôm qua. Ô cửa dẫn đến lớp học của Sharon đang để ngỏ, và khi anh nhìn vào bên trong, ngực anh căng lên. Họ đang nướng bánh quy! Ngay lúc đó, anh đã sẵn sàng quỳ xuống trên gối mà cất lời cầu hôn. Khi còn nhỏ, anh hẳn sẽ từ bỏ bất cứ điều gì để được nướng bánh quy với mẹ. Thật không may, bà còn quá bận rộn với các trận say xỉn. Không phải là anh trách gì bà. Sống với một gã khốn nạn như bố anh sẽ làm cho bất cứ ai cũng phải lao vào con đường rượu chè. Sharon ngẩng lên từ một cái tô lớn trộn bột và đánh rơi chiếc thìa đang cầm trong tay khi nhìn thấy anh. Mặt cô nhem nhuốc các loại màu. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô đang ở trong tình trạng lộn xộn đến thế nào. Mái tóc xoăn đỏ của cô dính đầy bột, và một vệt màu thực phẩm màu xanh trang điểm trên má cô. Nếu sở hữu tờ tạp chí Cosmopolitan, anh hẳn sẽ đưa cô lên trang bìa, chỉ như thế kia thôi. Trong đầu anh, Sharon, với khuôn mặt như một tiên nữ và sống mũi tàn nhang, thậm chí còn quyến rũ hơn rất nhiều so với các cô nàng có bộ ngực vĩ đại trong những chiếc áo kim sa vẩy cá láp lánh và quần ôm da bóng Spandex.

[37] Rotary: một tổ chức quốc tế bao gồm những tổ chức tình nguyện phi lợi nhuận, gặp mặt thường xuyên để thực hiện những công việc từ thiện bằng cách hỗ trợ trực tiếp hoặc quyên góp quỹ hỗ trợ.

Hình ảnh Phoebe Somerville nháng qua trong óc anh, nhưng anh gạt nó sang một bên. Anh sẽ không để sự ham muốn thể xác xen vào công cuộc tìm kiếm người mẹ cho những đứa con của anh.

Sharon sờ soạng nhặt lại chiếc thìa gỗ mà cô vừa đánh rơi. “Ồ, ừ... Chào anh. Anh vào đi.”

Sự bối rối của cô làm anh thấy hấp dẫn. Thật dễ chịu khi ở bên người phụ nữ vốn không quen ở cạnh một người đàn ông như anh. “Tôi chỉ ghé qua vài phút để xem anh bạn Robert của mình xoay xở thế nào với cái tay gãy thôi.”

“Robert, có người muốn gặp con này.”

Một cậu nhóc da đen nhỏ xíu xinh xắn mặc quần soóc áo thun chạy ào ra khoe cái tay bó bột của mình. Dan trầm trồ thán phục những chữ ký trên tấm bột, bao gồm cả của anh nữa, một thứ thực ra khá khó chịu khi phải đeo vào người.

“Chú có biết Michael không?” cuối cùng cậu nhóc cũng lên tiếng.

Trong một thành phố như Chicago, không có gì để nghi ngờ thằng bé đang nói tới Michael nào, ngay cả khi câu hỏi đó đến từ một đứa trẻ bốn tuổi.

“Biết chứ. Thi thoảng chú ấy cho chú chơi bóng rổ chung ở nhà chú áy.”

“Cháu cá là chú ấy đập chú tan tác.”

“Không hề. Chú ấy sợ chú.”

“Michael không sợ bất cứ ai,” thằng bé nghiêm trang nói.

Thế là hết đùa cợt về Jordan nhé, thậm chí cả sau khi anh ta đã giải nghệ. “Cháu nói đúng. Chú ấy đập chú tan tác.”

Robert dẫn Dan về phía bàn để anh khen ngợi số bánh của nó, và rồi chỉ một lát sau vài đứa trẻ khác cũng đòi anh phải chú ý đến. Chúng dễ thương đến không chịu nổi. Trẻ con làm anh nhộn lên, có lẽ bởi vì anh thích rất nhiều thứ giống như chúng: ăn bánh quy, xem hoạt hình trên ti vi, hay quậy phá lung tung. Mặc dù sắp trễ rồi nhưng anh vẫn không thể nào rời khỏi đó được.

Trong lúc đó Sharon đã đổ tràn một cốc đường và đánh rơi một quả trứng. Anh túm lấy một chiếc khăn giấy để giúp cô lau dọn và nhìn thấy cô lại đỏ bừng mặt mũi lên. Anh thích mái tóc đỏ xoăn xoăn đó của cô và cái cách nó lòa xòa lung tung trên mặt cô như thế.

“Dường như hôm nay em bị phù thì phải,” cô lắp bắp.

“Đó là một trong những từ em không nên dùng trước mặt các anh chàng tiền vệ công. Kể cả mấy gã tiền vệ công đã giải nghệ.”

Phải mất vài giây để cô hiểu ra, nhưng rồi cô mỉm cười.

“Em bị dính màu thực phẩm trên má kìa.”

“Em lộn xộn quá.” Cô ngả đầu chùi má vào vai, để rồi cuối cùng bị dính màu lên cả hai nơi. “Thành thực mà nói, không phải lúc nào trông em cũng thế này”

“Không cần xin lỗi đâu. Em trông rất tuyệt.”

“Ethan lấy kẹo rắc trang trí của con,” một bé gái ré lên.

Sharon ngay lập tức quay lại với đứa trẻ đang giật mạnh quần cô bằng những ngón tay bẩn. Đó lại thêm một điều anh thích ở cô. Ngay cả khi cô đang nói chuyện với người lớn thì lũ trẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô. Anh quan sát với vẻ ngưỡng mộ khi cô thương lượng cách dàn xếp mà hẳn sẽ khiến một nhà ngoại giao lấy làm tự hào.

“Người ta có thể sử dụng em ở Trung Đông đấy.”

Cô mỉm cười. “Em lại nghĩ rằng tốt hơn em chỉ nên tập trung chuyên môn vào kẹo rắc trang trí mà thôi.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi rồi. Lẽ ra tôi đã phải diễn thuyết từ năm phút trước. Thời gian biểu của tôi lúc này khá điên khùng, nhưng khi mọi chuyện thư thư hơn chút thì đi ăn tối với tôi nhé. Em thích đồ ăn Ý không?”

Cô lại đỏ bừng mặt. “Em... có, đồ ăn Ý cũng được.”

“Tốt. Tôi sẽ gọi lại cho em.”

“Okay.” Cô có vẻ hơi sửng sốt.

Trong cơn bốc đồng, anh chồm tới phía trước và đặt lên môi cô một nụ hôn phớt. Trên đường quay ra bãi đỗ xe, anh mỉm cười liếm môi.

Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng anh nghĩ mình đã nếm thấy mùi va ni.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.