Vì Đó Là Em

Chương 18



Buổi chiều hôm sau, Molly vừa bước qua ngưỡng cửa sau khi đi học về thì điện thoại đổ chuông. Cô bé nghe thấy tiếng Peg đi lại trong phòng giặt khi cô đặt cặp sách lên quầy bếp và nhấc ống nghe. “Xin chào.”

“Chào tiểu thư Molly. Anh Dan Calebow đây.”

Cô bé mỉm cười. “Chào huấn luyện viên Calebow.”

“Này, anh có chút rắc rối đây, và anh đã nghĩ rằng có thể em sẽ muốn giúp anh giải quyết.”

“Nếu em có thể.”

“Này, đó đúng là điều anh thích ở em đấy, tiểu thư Molly. Em luôn sẵn sàng cộng tác, trái ngược hẳn với một người anh có thể gọi tên ra, một người mà dường như cả đời chỉ có nhiệm vụ gây khó dễ cho cánh đàn ông bọn anh.”

Molly kết luận là anh đang nói về Phoebe.

“Anh đang định tối nay tạt qua nhà em khoảng một tiếng với vài chiếc pizza Chicago c-h-â-n-c-h-í-n-h. Nhưng em biết Phoebe thế nào rồi đấy. Cô ấy có thể sẽ không cho anh vào nhà nếu anh hỏi thẳng cô ấy, và ngay cả khi cô ấy nói là được thôi thì em cũng biết cô ấy thích gây chiến với anh thế nào rồi đấy. Vì thế anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu em mời anh ghé qua. Như vậy thì Phoebe sẽ phải tỏ ra lịch sự.”

“Ồ, em không biết. Phoebe và em...”

“Cô ấy vẫn đánh em à? Nếu đúng thế thì anh sẽ phải có vài lời với chị gái em.”

Molly cắn chặt môi dưới giữa hai hàm răng và lầm bầm, “Chị ta không còn đánh em nữa.”

“Thật không đấy?”

Một khoảng im lặng kéo dài. Molly nhấc một góc cuốn sổ gáy xoắn màu hoa oải hương vừa bị rơi ra khỏi cặp sách. “Anh biết em đã không nói thật về chuyện đó, đúng không?”

“Không ư?”

“Chị ta không... Phoebe sẽ không bao giờ đánh ai cả.”

Huấn luyện viên trưởng của Stars lẩm bẩm điều gì đó nghe như thể là, “Đừng có tin vào điều đó.”

“Anh nói gì cơ?”

“Không có gì. Em nói tiếp đi.”

Molly chưa sẵn sàng để bình luận xa hơn về mối quan hệ của nó với Phoebe. Quá phức tạp. Thi thoảng Phoebe xử sự như thể chị ta thực sự thích nó, nhưng làm thế nào mà đó có thể là sự thật khi Molly thậm chí còn không chịu tử tế với chị ta? Gần đây càng ngày nó càng muốn tỏ ra tử tế, nhưng rồi nó nhớ lại rằng cha nó đã chỉ yêu quý một mình Phoebe, vậy là bất cứ tình cảm tốt đẹp nào nó dành cho người chị gái liền bốc hơi mất. Tuy nhiên, Molly rất thích huấn luyện viên Calebow. Anh hài hước và tốt bụng, và anh làm cho bọn trẻ ở trường để mắt đến nó. Giờ Molly và Jeff nói chuyện hằng ngày ở tủ để đồ.

“Em rất thích nếu tối nay anh ghé qua,” nó nói. “Nhưng em không muốn làm kỳ đà cản mũi.”

“Này, làm thế nào mà một quý cô trẻ tuổi ngọt ngào như em lại có thể là kỳ đà cản mũi được chứ?”

“Ồ, nếu như anh chắc về chuyện đó.”

“Dĩ nhiên là anh chắc chắn rồi. Khi Phoebe về nhà, em nói với cô ấy là anh sẽ tạt qua khi nào anh có thể thoát ra ngoài nhé. Ô kê chứ?”

“Nghe hay đấy.”

“Và nếu như cô ấy nói sẽ không cho anh vào nhà, em cứ bảo cô ấy là em mời anh và cô ấy không thể từ chối được. Hẹn gặp em tối nay nhé, tiểu thư Molly.”

“Hẹn gặp lại anh.”

Dan gác ống nghe điện thoại của Phoebe xuống. Anh cười toe toét nhìn cô từ góc bàn làm việc nơi anh ngồi ké vào. “Tối nay anh sẽ mang pizza ghé qua. Em gái em mời anh.”

Phoebe cố giấu vẻ buồn cười. “Liệu anh có thể làm bất cứ chuyện gì theo phong cách không phức tạp không nhỉ? Chưa đầy ba phút trước, khi bước vào văn phòng em, liệu anh có nảy ra cái ý nghĩ là đơn giản chỉ cần hỏi trực tiếp em xem liệu anh có thể ghé qua thay vì gọi điện cho Molly không?”

“Nói thật nhé, anh không hề nghĩ đến điều đó.”

“Có thể em không muốn gặp anh.”

“Dĩ nhiên là em muốn rồi. Tất cả mọi người đều biết rằng đối với phụ nữ anh là người hấp dẫn không thể cưỡng lại.”

“Đừng có mơ, Tonto[56].”

[56] Tonto: nhân vật phiêu lưu giả tưởng, người bạn da đỏ đồng hành với chàng cao bồi đeo mặt nạ The Lone Ranger trong các chương trình phát thanh và các series truyền hình Mỹ.

“Em đang cáu kỉnh về chuyện gì thế?”

“Anh biết mấy giờ máy bay mới hạ cánh rồi đấy. Em phải có mặt ở đây để dự cuộc họp lúc tám giờ, và em chỉ có vài tiếng đồng hồ để ngủ.”

“Chuyện ngủ nghê được đánh giá quá cao đấy.”

“Anh có thể thấy thế, nhưng với những con người thực sự như bọn em thay vì những con robot thông minh được lập trình để lúc nào cũng thức thì không phải vậy.”

Anh cười khùng khục, còn cô lần mò trong ngăn kéo tìm lọ aspirin. Cô vẫn không thể tin được những gì đã xảy ra giữa họ trên máy bay đêm qua. Khi anh tung cái tối hậu thư ngớ ngẩn đó ra vào phút chót, cô đã không thể không đấu khẩu với anh, bất chấp cái thực tế là cho đến lúc này đáng lẽ cô phải hiểu rõ tình hình để không bị lôi vào những trò chơi của anh, chứ đừng nói đến chuyện đánh bại anh trong những trò chơi đó. Tuy vậy, cô vẫn không thể giũ bỏ niềm hy vọng rằng buổi tối hôm qua đã thay đổi nhiều thứ giữa hai người họ.

Anh sẽ không bao giờ biết được anh đã tặng cô một món quà quý giá đến dường nào. Cô đã không còn sợ hãi trước sự gần gũi về mặt thể xác nữa, chí ít thì cũng là với anh. Bằng một cách nào đó anh chàng lực sĩ Alabama ưa nhìn, vênh váo này đã giúp cô tìm lại được người đàn bà trong mình. Giá như cô không quá sợ hãi rằng anh rồi cũng sẽ xé nát trái tim cô thành hàng ngàn mảnh. Anh rời khỏi góc bàn làm việc và chuyển sang chiếc ghế bành gần đó. “Chúng ta có chút việc dang dở cần phải xử lý. Nếu em còn nhớ, tối qua hai ta đã bị lạc hướng trước khi hoàn tất cuộc thảo luận của mình.”

Cô tự làm mình bận rộn với cái nắp lọ aspirin. “Chết tiệt. Em không bao giờ gỡ được những thứ này. Em ghét những cái nắp an toàn.”

“Đừng nhìn anh. Anh có thể đẩy tạ được hơn 130 kg, nhưng anh không thể làm mấy cái của nợ đó nhúc nhích được.”

Cô vật lộn với cái nắp và cuối cùng chịu thua. Dan nói đúng. Họ cần nói chuyện. Đẩy lọ thuốc sang một bên, cô khoanh tay để trên bàn trước mặt. “Anh muốn nói trước không?”

“Được thôi.” Anh duỗi thẳng chân và bắt chéo ở cổ chân. “Đơn giản thôi, anh cho là thế. Anh là huấn luyện viên trưởng, còn em là bà chủ. Anh sẽ rất cảm kích nếu em không bảo anh phải làm công việc của anh như thế nào, giống như anh sẽ không bảo em phải làm công việc của em ra sao.”

Phoebe trừng mắt nhìn anh. “Phòng trường hợp chuyện này đã trôi tuột khỏi đầu anh, thì xin nhắc lại rằng chính anh là người đã bảo em phải làm công việc của em như thế nào kể từ ngày anh đột nhập vào căn hộ của em hồi tháng Tám.”

Anh trông có vẻ bị tổn thương. “Anh cứ tưởng chúng ta sẽ thảo luận với nhau chứ không phải cãi vã. Chỉ một lần thôi, Phoebe, hãy cố bỏ chút nỗ lực kiềm chế cái tính nóng nảy đó được không?”

Tay cô lần mò về phía lọ aspirin. Giọng cô chậm rãi, nhẹ nhàng. “Tiếp tục đi, huấn luyện viên Calebow.” Cách xưng hô trang trọng đó không làm anh nao núng. “Anh không muốn em gây trở ngại cho đội bóng trước trận đấu một lần nữa.”

“Anh định nghĩa thế nào là gây trở ngại?”

“Thế này, anh cho là chẳng cần phải nói ra thì chắc ai cũng có thể hiểu hoạt động ưu tiên hàng đầu của anh là xuất hiện trong phòng thay đồ trước khi trận đấu bắt đầu. Nếu em có điều gì đó muốn trao đổi với các cầu thủ, hãy nói với anh và anh sẽ chuyển lời. Anh cũng sẽ rất cảm kích nếu em ở nguyên trong khoang hạng nhất của máy bay khi chúng ta di chuyển. Anh cho rằng ngoại lệ duy nhất đối với điều đó là trên chuyến bay quay về nhà sau khi chúng ta chiến thắng. Lúc đó có lẽ sẽ khá hợp lý nếu em ghé qua chớp nhoáng để chúc mừng các cầu thủ. Nhưng anh muốn em làm điều đó với phong thái trang trọng. Bắt tay vài người, và rồi để mặc bọn họ.”

Cô đeo cặp kính viền da báo và nhìn anh một cách kiên định. “Em e rằng anh đang xử sự với ấn tượng sai lầm rằng đêm qua chỉ vì có tác động của một cơn hoảng loạn thường thấy ở phụ nữ nên em mới nhắc nhở anh - theo em nhớ là theo một cách khá mạnh mẽ - rằng Stars là đội bóng của em chứ không phải của anh.”

“Không phải em lại sắp bắt đầu đấy chứ?”

“Dan, em đã tìm hiểu thông tin, và em biết rằng rất nhiều người có thẩm quyền không nhỏ nghĩ rằng anh đang trên đà trở thành một trong những huấn luyện viên xuất sắc nhất ở NFL. Em biết rằng đội Stars thật may mắn khi có anh.”

Bất chấp sự chân thành trong giọng nói của cô, anh vẫn quan sát cô một cách thận trọng. “Nói tiếp đi.”

“Đội Stars bắt đầu mùa giải này với rất nhiều kỳ vọng từ phía fan hâm mộ và giới truyền thông, và khi các anh không thắng được những trận đấu đầu tiên, sức nóng bị đẩy lên quá nhanh và gay gắt. Những câu chuyện về em cũng không giúp được gì, em thừa nhận điều đó. Cũng chẳng có gì khó hiểu khi tất cả mọi người từ huấn luyện viên cho đến các tân binh đều trở nên quá căng thẳng, và trong suốt tiến trình đó, em nghĩ có lẽ anh đã quên mất một trong những bài học cơ bản mà anh đã học được khi anh còn chơi bóng. Anh quên mất phải vui vẻ.”

“Giờ anh không còn chơi bóng nữa. Anh đang huấn luyện! Và tin anh đi, nếu anh có một đội bóng gồm toàn những kẻ luôn gây náo loạn theo cái kiểu mà anh đã thường làm, thì chúng ta sẽ bị loại ra khỏi cuộc chơi một cách nhanh chóng.”

Theo những câu chuyện mà cô đã nghe được thì đó chắc chắn là điều chính xác. Cô tháo kính ra. “Anh là một người chấp hành kỷ luật nghiêm khắc, và em bắt đầu nhận ra rằng điều đó quan trọng đến mức nào. Nhưng em nghĩ anh cần phải hình dung ra khi nào thì cần tăng cường sức nóng lên và khi nào thì nên thả lỏng một chút.”

“Đừng có bắt đầu lần nữa đấy.”

“Được rồi. Anh nói em nghe xem vì sao đội Stars không thể giữ chắc bóng cho đến tận trận đấu tối qua nào.”

“Đó là chu kỳ, thế thôi. Những chuyện như thế vẫn xảy ra.”

“Dan, các cầu thủ quá căng thẳng. Anh đã bắt họ luyện tập quá nặng trong nhiều tuần, tấn công họ với những lỗi lầm nhỏ nhặt nhất. Anh chửi rủa tất cả mọi người từ đám nhân viên bàn giấy cho đến Tully. Anh ép buộc họ quá khắt khe, và điều đó đã ảnh hưởng đến phong độ của tất cả mọi người.”

Cứ như thể cô vừa châm ngòi một thùng thuốc súng vậy, bởi vì anh đã nhảy dựng ra khỏi ghế. “Tôi thật đếch tin nổi! Tôi không thể tin là cô đang ngồi đó giống như thằng già John Khốn Kiếp Madder[57] mà bảo cho tôi cách huấn luyện một đội bóng chó đẻ! Cô thì biết cái chó gì về bóng bầu dục chứ!”

[57] John Earl Madden, cựu cầu thủ bóng bầu dục nhà nghề Mỹ, cựu huấn luyện viên trưởng đội Oakland Raiders trong AFC, cựu bình luận viên trong các chương trình phát sóng của NFL.

Những tràng chửi rủa tục tĩu nổ tung như pháo hoa trên đầu cô, và cơn tức giận của anh ngùn ngụt đến mức cô những tưởng lớp sơn trên tường sẽ bị rộp lên. Cô thấy run rẩy, nhưng cùng lúc đó, cô lại có cảm giác kỳ cục là anh đang đặt cô vào một loại bài kiểm tra nào đó, rằng những lời thóa mạ và gầm rú của anh là một mánh khóe tinh vi để dò xem cô là người thế nào. Ngả người ra lưng ghế, cô bắt đầu tìm kiếm những vết tróc trên lớp sơn móng tay của mình. Anh trở nên vô cùng giận dữ. Những mạch máu trên cổ nổi phồng lên như những sợi dây thừng. “Nhìn cô xem! Cô gần như không biết đâu là sự khác biệt giữa quả bóng bầu dục và quả bóng chày chết tiệt! Ấy vậy mà giờ cô lại nghĩ rằng cô có thể bảo tôi phải huấn luyện như thế nào! Cô nghĩ rằng cô có thể nói với tôi đội bóng của tôi quá căng thẳng, như thể cô là một bác sĩ tâm lý học hay cái chết giẫm gì đó, trong khi cô chẳng biết cái cóc khô gì cả!” Anh dừng lại để thở.

“Anh có thể xổ ra tất cả những gì anh muốn qua cái mồm bẩn thỉu đó, huấn luyện viên Calebow,” cô nhẹ nhàng nói, “nhưng điều đó cũng không thay đổi được thực tế rằng tôi vẫn là bà chủ. Giờ tại sao anh không đi tìm một cái vòi hoa sen để làm dịu mình lại đi?”

Trong một giây cô đã nghĩ rằng anh sắp sửa nhảy vọt qua bàn và lao vào cô. Thay vào đó, anh bắn cho cô một cái nhìn điên tiết và rồi khệnh khạng bước ra khỏi văn phòng.

Nửa giờ sau, Ron tìm thấy Dan phía sau tòa nhà, đang tống một quả bóng rổ qua cái vành ở gần cửa ra vào phòng thay đồ. Những mảng sẫm mướt mồ hôi làm ướt sũng phía trước chiếc áo len của anh, và anh đang thở hồng hộc trong lúc rê quả bóng ra giữa sân bê tông và xoay lại về phía rổ.

“Tully bảo tôi là anh đang ở ngoài này,” Ron nói. “Tôi cần vài thông tin về Zeke Claxton.”

Chiếc rổ rung lên khi Dan ném quả bóng lọt qua. “Phoebe không hài lòng với cách huấn luyện của tôi!” Anh khạc mấy lời đó ra, rồi quăng quả bóng vào ngực Ron mạnh đến nỗi tay giám đốc điều hành phải loạng choạng lùi lại.

“Nhặt lấy bóng,” Dan gầm lên.

Ron nhìn xuống quả bóng như thể nó là một quả lựu đạn đã được kéo chốt. Anh đã chứng kiến những trận đấu một chọi một chết người của Dan khi Dan đang điên tiết về chuyện gì đó, và anh không hề có ý định dính vào chuyện này. Cố tỏ ra tiếc nuối sâu sắc, anh ra hiệu về phía bộ com lê màu xanh mới nhất của mình. “Tôi rất tiếc, Dan, nhưng tôi sắp họp, và tôi không ăn mặc để...”

“Nhặt lấy bóng đi, đồ chết tiệt!”

Ron cầm lấy quả bóng.

Dan để cho Ron ném, nhưng Ron quá căng thẳng làm quả bóng đập sầm vào tấm ván phía sau ngay trên vành rổ. Dan chộp lấy quả bóng vừa nẩy lại và rê bóng một cách hằn học về giữa sân. Ron bồn chồn đứng bên đường biên, cố gắng nghĩ cách chuồn khỏi đó.

“Ngăn tôi lại, vì Chúa!”

“Thực ra thì, tôi chưa bao giờ giỏi môn bóng rổ.”

“Ngăn tôi lại!”

Ron cố hết sức, nhưng Dan cao hơn anh đến gần 30 phân và nặng hơn đến 20 kg, đồng thời là một vận động viên chuyên nghiệp chứ không phải một kẻ vụng về bẩm sinh.

“Áp vào sát hơn! Sử dụng cùi chỏ, vì Chúa! Làm bất cứ cái chết tiệt gì để lấy được quả bóng chết giẫm này!”

“ờ... dùng cùi chỏ là phạm luật, Dan à, và tôi...”

Dan xoạc chân ra cố tình ngáng Ron. Khi ngã sóng soài ra sân bê tông, Ron nghe thấy tiếng đầu gối chiếc quần mới coóng của mình rách toạc. Cảm thấy cổ tay đau nhói, anh tức giận ngẩng lên nhìn Dan. “Anh cố tình làm thế!”

Môi Dan cong lên. “Thế cậu định làm gì nào, đồ ẻo lả?”

Nổi điên lên, Ron lồm cồm đứng dậy và quăng bỏ chiếc áo vest. “Tôi sẽ tọng quả bóng này vào cổ họng anh, đồ hợm hĩnh khốn kiếp.”

“Cứ chơi theo luật thì cậu không làm nổi đâu.” Dan giơ quả bóng ra, cố ý chế nhạo Ron.

Ron đuổi theo Dan. Anh tống cùi chỏ vào bụng Dan và dùng nắm đấm bên kia thụi quả bóng bay ra. Nó vọt ngang qua sân bóng. Ron đuổi theo, nhưng lúc đến đó Dan đã đánh bại anh và chụp lấy quả bóng. Khi tay huấn luyện viên ôm quả bóng xoay về phía anh, Ron thoi Dan thật mạnh vào xương sườn và rồi đá một cú vào phía sau đầu gối, làm Dan loạng choạng. Trước khi Dan có thể lấy lại thăng bằng, Ron đã cướp được bóng và rê về phía rổ, thực hiện một cú ném hoàn hảo.

“Giờ thì cậu đang hiểu ra rồi đấy.” Dan chộp lấy quả bóng.

Ron di chuyển tới. Thật không may, cú va chạm hung hãn của anh cũng chẳng thể ngăn Dan thực hiện cú ném tiếp theo. Ron nhận bóng, húc đầu vào Dan rồi rê bóng đến mép sân nhưng lại ném hụt.

Trận chiến diễn ra sau đó thật bẩn thỉu, với những nắm tay vung lên, những cú thọc bằng cùi chỏ, những cái ngáng chân bất hợp lệ, và răng. Tuy vậy, Dan chơi đẹp.

Kết thúc trận chiến, Ron xem xét lại các thiệt hại của mình. Anh đã hủy hoại bộ com lê, làm thâm tím hai tay, và chỉ bị thua có ba bàn. Đó là khoảnh khắc tự hào nhất trong cuộc đời của anh.

Vầng mặt trời mùa thu nhạt nhòa ló rạng từ phía sau một đám mây khi hai người họ đổ ập xuống bãi cỏ bên cạnh sân bóng và thở hổn hển. Ron tựa trán lên đầu gối gập lại, hớp hớp không khí và nhìn quả trứng ngỗng sưng phồng lên ở phía chân mày bên trái của Dan với vẻ thỏa mãn sâu sắc.

“Tôi e là anh sẽ có một con mắt đen sì ở ngay đó.” Anh đã cố, nhưng không thể kiềm chế được vẻ hân hoan trong giọng nói.

Dan bật cười và dùng ống tay áo chùi mồ hôi trên trán. “Một khi không còn chơi như tân binh nữa, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ. Chúng ta sẽ phải chơi lại lần nữa.”

Đúng thế! Ron muốn vung hai tay lên trời như Rocky[58] trên những bậc thang ở bảo tàng nhưng rồi chỉ tự thỏa mãn bản thân bằng một tiếng làu bàu vẻ vô cùng tự đắc.

[58] Rocky: nhân vật trong bộ phim thể thao cùng tên khá nổi tiếng của Mỹ. Hình ảnh Rocky chạy lên các bậc thang dẫn lên Viện Bảo tàng Nghệ thuật Philadelphia đã trở thành một biểu tượng mang tính chất văn hóa. Năm 1982, người ta đã đặt một bức tượng Rocky hai tay giơ lên trời ăn mừng chiến thắng ở trên bậc thang cao nhất.

Dan duỗi thẳng hai chân, bắt chéo cổ chân trong khi chống tay ngả người ra sau. “Nói tôi nghe xem, Ron. Cậu có nghĩ rằng tôi đã ép các cầu thủ tập luyện quá nặng không?”

Ron tháo chiếc cà vạt tơi tả ra. “Về thể chất thì không.”

“Tôi không định hỏi chuyện đó.”

“Nếu anh muốn biết liệu tôi có tán thành những gì Phoebe đã làm trong phòng thay đồ hay không, thì là không. Lẽ ra cô ấy nên nói với anh về những mối quan ngại của cô ấy trước.”

“Cô ấy nói tôi không thể chịu được sự chỉ trích.”

Dan trông có vẻ bị xúc phạm quá mức làm Ron bật cười.

“Tôi không thấy có cái chết tiệt gì đáng buồn cười đến thế.”

“Anh không thể chịu được sự chỉ trích, và thực tế là, anh xứng đáng bị vài lời chỉ trích. Phoebe nói đúng. Anh đã ép buộc các cầu thủ quá khắt khe, và điều đó tác động đến tinh thần thi đấu của họ.”

Có lẽ Ron sẽ không quá thẳng thừng như thế nếu như anh đang không trong tình trạng adrenaline cao ngất như lúc này. Trước sự ngạc nhiên của anh, Dan không hề nổi xung lên. Thay vào đó, anh chàng huấn luyện viên lại tìm được cách tỏ vẻ bị tổn thương vô cùng.

“Tôi thấy dường như trong vai trò giám đốc điều hành của Stars, lẽ ra cậu phải gom đủ dũng khí để tự mình nói cho tôi nghe về cái rắc rối đó thay vì phái một người đàn bà không biết tí gì về bóng bầu dục đến làm thay mình.”

“Đó chính xác là những gì cô ấy nói với tôi sáng nay.”

“Cô ấy cũng theo đuổi cậu, hử?”

“Tôi không nghĩ là vào lúc này cô ấy lại si mê bất cứ ai trong hai ta.”

Hai người đàn ông nhìn chằm chằm về phía sân bóng rổ vắng tanh. Dan cựa quậy người và đám lá khô kêu xào xạc bên dưới anh. “Tối qua, đó là một chiến thắng ngọt ngào.”

“Vô cùng ngọt ngào.”

“Bài diễn thuyết trong phòng thay đồ của cô ấy sẽ đi vào lịch sử môn bóng bầu dục.”

“Tôi sẽ không bao giờ quên nó.”

“Cô ấy chắc chắn không biết nhiều về bóng bầu dục.”

“Trong hiệp ba cô ấy đã reo ầm lên khi chúng ta bị việt vị.”

Dan cười khoái trá, rồi thở hắt ra với vẻ hài lòng. “Tôi đoán là, xét một cách toàn diện, Phoebe đang thể hiện tốt hơn bất cứ ai trong hai ta có thể kỳ vọng.”

“Dan!” Sau trận cãi vã lúc sáng, Phoebe sửng sốt khi nhìn thấy huấn luyện viên đội Stars đang đứng trên ngưỡng cửa nhà cô tay cầm một hộp pizza đế dày. Lúc này đã gần mười giờ tối, và lớp trang điểm của cô đã trôi sạch từ rất lâu rồi. Cô mặc quần bó Pucci nhái bạc màu cùng áo khoác nhẹ màu tía rộng lùng bùng gần như không che phủ hết mông. “Em không nghĩ là anh sẽ đến.” Cô đẩy đôi kính đọc sách lên đỉnh đầu và bước sang một bên để anh vào nhà.

“Anh không thể tưởng tượng được vì sao không. Anh đã bảo với em là anh sẽ đến rồi.”

“Đó là trước khi chúng ta đấu khẩu.”

“Đấu khẩu?” Anh trông có vẻ cáu kỉnh. “Đó chỉ đơn thuần là một cuộc thảo luận công việc, thế thôi. Em cứ nổi điên lên về những thứ kỳ lạ nhất.” Anh đóng sầm cửa lại.

Phoebe tránh được câu trả lời nhờ Pooh, lúc này đang láo nháo chạy vào sảnh, sủa ăng ẳng và rùng mình sung sướng khi nhìn thấy ai vừa đến. Phoebe cầm hộp pizza và ngắm nhìn với vẻ thích thú trong khi cô nàng chó quáng quàng chạy vòng quanh chân Dan đến mức trượt vèo trên sàn nhà. Anh thăm dò cô nàng cún với vẻ thận trọng. “Nó không sắp sửa tè ra, đúng không?”

“Nó sẽ không làm thế nếu anh hôn nó và gọi nó là ‘cục cưng’.”

Anh cười khoái trá và cúi xuống cọ đốt ngón tay lên đỉnh đầu con chó. Pooh ngay lập tức lăn ngửa ra để anh có thể xoa vào bụng nó.

“Đừng có đòi hỏi, đồ chó.”

Con chó xù nhận sự khước từ của anh một cách phấn khởi và chạy theo hai người họ xuyên qua phòng khách vào trong nhà bếp.

“Có chuyện gì với mắt anh thế?”

“Mắt nào? Ồ, cái này à? Đấu bóng rổ. Giám đốc điều hành của em đã chơi bẩn.”

Cô khựng lại giữa chừng. “Ron làm điều này với anh á?”

“Thằng nhãi đó có bản tính độc ác dài đến cả dặm. Anh khuyên em nên tránh xa cậu ta ra khi cậu ta đang nổi điên.”

Cô không tin một chút nào rằng Ron đã gây cho anh chuyện này, nhưng từ tia sáng lấp ló trong mắt anh cô biết thừa sẽ không thể moi thêm được bất cứ điều gì khác nữa. Gương mặt Molly sáng bừng lên khi thấy họ bước vào trong bếp, và cô bé đứng dậy khỏi cái bàn vừa được thu dọn đống bài tập về nhà. “Dan! Phoebe nói anh sẽ không đến.”

“Nào nào, Phoebe không biết gì hết, đúng không? Xin lỗi vì đã đến quá muộn thế này, nhưng thứ Hai là một ngày dài đối với các huấn luyện viên.”

Phoebe biết thứ Hai hằng tuần, Dan cùng các trợ lý thường làm việc đến tận nửa đêm và cô ngờ rằng anh sẽ quay trở lại Khu liên hợp Stars ngay khi rời khỏi đây. Cô rất cảm kích vì anh đã giữ lời hứa với Molly.

Trong lúc cô bày đĩa và khăn ăn lên bàn, anh nói, “Anh hy vọng là bữa tối các quý cô không ăn no nê đến mức không còn chỗ cho một bữa nhẹ nhàng trước giờ đi ngủ.”

“Em vẫn còn ăn được,” Molly nói.

“Em cũng thế.” Phoebe đã thổi thông đường dẫn chất béo trong ngày bằng một cái bánh su kem sô cô la rồi, vì vậy nạp thêm vài trăm gram nữa thì có khác gì đâu cơ chứ?

Dan ngồi xuống một chiếc ghế đầu bàn ăn, và khi mỗi người tự lấy cho mình một miếng bánh dày thịch, anh hỏi Molly về chuyện ở trường. Không cần thêm bất cứ sự khuyến khích nào, con bé líu lo về cô bạn mới thân nhất của nó, Lizzie, về các lớp học, về thầy cô, dễ dàng trao cho anh tất tật thông tin mà Phoebe đã cố moi móc suốt mấy ngày nay.

Molly với lấy miếng pizza thứ hai.

“Và thử đoán xem còn gì nữa nào? Bà Genovese, hàng xóm cạnh nhà bọn em đã thuê em trông hai thằng bé sinh đôi con bà ấy trong vài giờ sau khi em đi học về vào thứ Ba và thứ Sáu. Chúng được ba tuổi rưỡi rồi và cực kỳ dễ thương, nhưng bà ấy nói thi thoảng bà ấy cần chút thời gian nghỉ ngơi bởi vì chúng làm bà ấy kiệt sức. Bà ấy sẽ trả em ba đô một giờ.”

Phoebe đặt dĩa xuống. “Em chưa nói gì với chị về chuyện này.”

Vẻ mặt Molly toát lên vẻ ngang bướng. “Bác Peg đã bảo em có thể làm thế. Giờ em đoán chắc chị sẽ nói em không được phép.”

“Không. Chị nghĩ đó sẽ là một trải nghiệm tốt cho em. Chị chỉ ước gì em nói trước với chị về điều đó.”

Dan theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai chị em, nhưng không bình luận gì. Nửa giờ sau đó, Phoebe cảm ơn anh khi cô tiễn anh ra ngoài cửa. Đúng như cô đã nghĩ, anh sẽ quay trở lại Khu liên hợp Stars tham dự cuộc họp khuya để lên kế hoạch cho trận đấu tuần tới trước kẻ thù cùng thành phố, đội Bears.

Anh với lấy nắm cửa, nhưng lưỡng lự trước khi xoay nó. “Phoebe, anh sẽ không nói rằng em đúng về những gì chúng ta thảo luận sáng nay, và dĩ nhiên là anh không thích cách em xử lý vấn đề, nhưng anh sẽ suy nghĩ thoáng hơn về những gì em nói.”

“Cũng đúng thôi.”

“Để đáp lại, anh muốn em hứa với anh rằng em sẽ nói với anh ngay lập tức nếu em thấy có vấn đề gì với cách huấn luyện của anh.”

“Em có nên đem theo vệ sĩ không, hay anh cho rằng một khẩu súng đã nạp đạn là đủ rồi?”

Anh thở dài và buông thõng tay khỏi nắm đấm cửa. “Em thực sự bắt đầu làm anh bực mình rồi đấy. Anh không biết em moi đâu ra cái ý tưởng anh là người khó tính chứ. Anh có lẽ là người đàn ông biết điều nhất trên đời rồi đấy.”

“Em rất vui khi nghe điều đó bởi vì có một chuyện nữa em muốn thảo luận với anh. Em muốn anh để Jim Biederot ngồi ngoài sân vào tuần tới để cầu thủ dự bị của cậu ta có thể có chút thời gian chơi bóng.”

Anh nổ bùng lên. “Cái gì! Trong tất cả những điều ngớ ngẩn, ngu xuẩn...”

Vẻ mặt Phoebe làm anh khựng lại.

Cô nhướng một bên mày lên và cười toe toét. “Chỉ thử thôi.”

Anh đáp trả bằng cách nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi lên tiếng bằng một giọng thì thầm mềm mại khiến toàn thân cô run lên. “Những cô gái bé nhỏ tiến quá sát khu vực nguy hiểm có thể sẽ thấy mình bị dính vào những rắc rối thực sự tồi tệ đấy.”

Anh hôn phớt lên môi cô, mở cửa, rồi biến mất dưới lề đường.

Đến lúc trèo vào trong xe và yên vị phía sau vô lăng, anh đã cảm thấy hối tiếc về cả nụ hôn lẫn những lời mời gọi của mình. Không thêm gì nữa, anh tự hứa. Cuối cùng anh cũng đã quyết định sẽ xử lý mối quan hệ này như thế nào, và tán tỉnh ve vãn không phải là một phần trong cái quyết định đó.

Tối qua, anh đã dành suốt khoảng thời gian còn lại trong chuyến bay về nhà để cố gắng hình dung ra cách giúp anh có thể vừa đưa Phoebe lên giường vừa cưa cẩm Sharon Anderson. Anh muốn Phoebe nhiều đến mức anh đã cố thử mọi lý lẽ để tự thuyết phục bản thân rằng họ hoàn toàn có thể có một cuộc tình chớp nhoáng, nhưng dù máy bay còn chưa kịp hạ cánh, anh đã biết rằng anh không thể làm điều đó. Đối với anh, tương lai cùng Sharon quá quan trọng nên anh không thể mạo hiểm chỉ bởi vì anh không thể ép sự ham muốn đối với Phoebe vào trong vòng kiểm soát.

Trong suốt bữa tối vội vàng với Sharon tuần trước, anh thậm chí càng đoan chắc hơn rằng cô là người đàn bà mà anh muốn kết hôn. Cô tỏ ra hơi lả lơi một chút, nhưng chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, và cô đã thoải mái hơn một chút khi anh đưa cô về nhà. Anh đã trao cho cô nụ hôn tạm biệt chóng vánh ở ngưỡng cửa, nhưng chỉ có thế.

Trong thời gian quen biết cô, chẳng hiểu sao anh lại có cái suy nghĩ cổ hủ rằng anh và Sharon sẽ không lên giường cho đến tận đêm tân hôn của họ.

Còn về Phoebe - anh muốn cô nhiều đến mức nhức nhối, nhưng anh đã từng đối mặt với sự ham muốn trước đây, và anh cho rằng thời gian sẽ xử lý được chuyện đó. Anh biết rằng điều an toàn nhất mà anh phải làm là giữ cho mối quan hệ của họ mang tính chuyên nghiệp tuyệt đối, nhưng cái ý nghĩ đó làm anh tuyệt vọng muốn chết. Anh đã trở nên dần thích cô, mẹ kiếp! Nếu cô là một người đàn ông, rất có thể cuối cùng cô sẽ lọt vào trong cái vòng bạn bè thân cận của anh. Tại sao, anh tự hỏi, anh lại phải loại cô ra khỏi cuộc sống riêng tư của anh lúc này trong khi cô sẽ quay trở lại Manhattan vào cuối năm và anh có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa?

Anh không có ý định nuôi dưỡng niềm hy vọng của cô. Tất cả những gì anh phải làm là đối xử với cô như một người bạn. Sẽ không có thêm sai lầm nào như nụ hôn nho nhỏ mà anh đã trao cho cô tối nay, không thêm bất cứ thách thức về tình dục nào như ở trên máy bay nữa. Ngay lúc này, cô có thể vẫn có hứng thú theo đuổi cái phần thể xác trong mối quan hệ của họ, nhưng theo kinh nghiệm của anh, những người phụ nữ như Phoebe rất nhạy cảm về những chuyện như thế. Một khi anh thể hiện cho cô thấy anh đang thay đổi nguyên tắc xử sự giữa họ, cô sẽ làm theo. Cô sẽ biết rằng đôi khi mọi việc có kết quả và đôi khi lại không. Không ai cần phải đánh vần điều đó ra cho cô.

Anh mỉm cười với bản thân khi xoay chìa trong ổ khóa. Phoebe là một người rất cừ, đúng thế. Không hề biết chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng cô đã có thể chiếm được lòng tôn trọng của anh. Anh chưa bao giờ kỳ vọng cô làm việc hùng hục đến thế trong vai trò bà chủ của Stars, và sự cống hiến của cô thậm chí còn ấn tượng hơn bởi vì cho đến giờ cô vẫn là kẻ ngoại đạo. Cô cũng có cái cách đương đầu trước anh làm anh ngưỡng mộ. Bằng một cách nào đó cô đã có thể không chùn bước trước anh mà không trở nên hằn học hay ác khẩu, ngược lại với Valerie, vốn luôn tấn công anh chỉ vì niềm vui thú được giết chóc.

Mối quan hệ của anh với Phoebe đã trở nên quan trọng đối với anh, và chừng nào anh chưa đầu hàng sự cuốn hút thể xác mãnh liệt nhưng phiền phức giữa họ thì anh không thấy có mối hiểm nguy nào khi cùng nhau tận hưởng mối quan hệ bạn bè. Thế không có nghĩa là anh có thể dễ dàng giữ hai bàn tay của mình tránh xa cô. Thật tuyệt biết bao khi anh được ngồi gần như suốt thời gian ở bên cô tối nay bởi vì việc ngắm nhìn cô lượn lờ xung quanh trong chiếc quần ống bó rắc rối và cái áo gần như chưa che phủ hết mông đó đã làm cho anh rơi vào trạng thái kích thích liên miên.

Anh cười gằn khi lái xe ra khỏi vệ đường. Nếu người Nga khôn ngoan, họ hẳn đã tính đến cái cơ thể có tính phóng xạ của Phoebe trước khi họ ký hiệp định không phổ biến vũ khí hạt nhân với Hoa Kỳ.

Điều đó lại càng củng cố thêm cái lý do khiến anh cần phải kết hôn với Sharon. Từ kinh nghiệm đau thương của bản thân, anh biết rằng những mối quan hệ lâu dài không thể xây dựng trên sự ham muốn thể xác. Chúng phải được thiết lập trên những giá trị từ hai phía, và đó là những gì anh và Sharon tương đồng. Vì vậy vào cái lúc máy bay hạ cánh, anh đã đưa ra quyết định. Khi Phoebe rời khỏi thành phố vào cuối năm nay, anh sẽ cầu hôn Sharon, nhưng hiện tại, anh sẽ tận hưởng thời gian với cả hai người phụ nữ này. Miễn là anh vẫn còn giữ khóa quần của mình đóng chặt, thế thì anh sẽ không có chút rắc rối nào với lương tâm mình, và chính nỗi thất vọng vô bờ vì không bao giờ được làm tình với Phoebe nữa đã buộc anh phải giữ cho mối quan hệ của họ được thuần khiết. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh sẽ không lặp lại sai lầm từng mắc phải trong cuộc hôn nhân thứ nhất của mình.

Luồng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi hình ảnh thấp thoáng của một chiếc xe tải màu xám đỗ trong một con phố hẹp cách căn hộ của Phoebe chưa đến ba tòa nhà. Thầm chửi rủa, anh gài số chiếc Ferrari.

Lốp xe rít lên lạo xạo khi phía đuôi xe lạng sang một bên. Anh lại đổi số. Động cơ khỏe mạnh đáp lại ngay tức thời và chiếc xe phóng vọt sang con phố hẹp, lao đến chỗ chiếc xe tải ngay khi người tài xế định tiến về trước. Dan xoay vô lăng sao cho chiếc xe tải bị ép vào giữa chiếc Ferrari và chiếc xe đỗ phía sau nó. Anh lao ra khỏi xe. Bằng bốn sải chân dài, anh đã giật tung cánh cửa xe tải và túm cổ áo khoác lôi người đàn ông ra ngoài. “Tại sao mày theo dõi tao, thằng hèn khốn kiếp?”

Người đàn ông rất nặng và hắn ta bị vấp, gần như không thể lấy lại thăng bằng trước khi ngã xuống. Y rụt tay lại định đu lên, nhưng Dan đã xô y vào thành xe tải. “Nói đi!”

“Bỏ tao ra, đồ con hoang!”

“Không đời nào trừ khi...” Anh khựng lại khi nhận ra nét quen thuộc ở người đàn ông này. Quá béo, làn da đỏ ửng, cái mũi to tổ chảng, mái tóc hoa râm. Chính lúc đó anh nhận ra y. “Hardesty?”

“Đúng đấy,” y nhếch mép khinh bỉ. “Thế thì sao, thằng chó?”

Dan muốn tống nắm đấm vào bụng gã đàn ông này, nhưng anh nhớ đến nỗi đau đớn của Ray Cha tại lễ tang và cố kiềm chế bản thân. Thay vào đó, anh nới lỏng sự kềm cặp trên ngực y, mặc dù không thả hẳn y ra. “Ông đã theo dõi tôi nhiều tuần rồi. Vì sao thế?”

“Đây là đất nước tự do. Tao có thể đi bất cứ nơi đâu tao muốn.”

“Luật pháp có một cái nhìn khác đấy. Những gì ông đang làm được gọi là lén lút theo dõi.”

“Thế thì sao? Mày cảm thấy lương tâm cắn rứt vì tao theo đuôi mày à?”

“Tại sao tôi phải cảm thấy lương tâm cắn rứt?”

“Bởi vì mày đã giết chết con trai tao, đồ con hoang! Ray Con chết vì mày. Nếu mày không loại nó ra khỏi Stars thì giờ nó vẫn còn sống.”

Dan cảm thấy như vừa bị thoi một cú. Anh chưa bao giờ hoàn toàn quên được cảm giác tội lỗi, và anh lập tức thả gã đàn ông ra. “Tôi không có sự lựa chọn, ông Hardesty. Chúng tôi đã giữ cậu ấy trong đội lâu hết mưc rồi.”

Nhưng anh có thể thấy vẻ điên cuồng trong đôi mắt của Hardesty chứng tỏ y đã chẳng còn biết lý lẽ gì nữa. “Mày cần nó, đồ con hoang! Chỉ nhờ may mắn nên mày mới thắng được bọn Giants mà không có nó. Đội Stars không thể chiến thắng lâu nếu không có con trai tao. Không có Ray Con, chúng mày chỉ là một lũ thất bại.”

Dan cảm thấy trào dâng cảm giác thương hại. Ray là con một, và cái chết của cậu ta hẳn đã vượt quá sức chịu đựng của người cha này. “Ray là một cầu thủ tuyệt vời,” anh nói, cố gắng làm y dịu lại.

“Cực đúng. Nhờ có nó, tao đã từng có thể ngẩng cao đầu đi lại bất cứ nơi nào trong thành phố này. Tất cả mọi người đều biết tao là ai. Tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với tao. Nhưng giờ không ai biết tên tao, và tất cả là vì mày. Nếu mày không loại con trai tao, mọi người sẽ vẫn đối xử với tao với lòng kính trọng.” Nước dãi đã sùi lên trên mép Hardesty, và sự thương hại của Dan trôi tuột mất. Hardesty không nhớ con trai y; y nhớ cuộc sống trong ánh hào quang của Ray Con. Ông già anh đã chết mười lăm năm trước, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nhỏ xíu, tàn nhẫn của Hardesty, anh cảm thấy như thể một lần nữa anh đang đứng trước mặt Harry Calebow.

Harry cũng đã lợi dụng con trai mình để thổi phồng tầm quan trọng của bản thân. Hồi trung học Dan đã vô cùng khổ sở trước những lời khoe khoang khoác lác bất tận của ông với bàn dân thiên hạ, đáng mỉa mai hơn là bản thân anh lại chưa bao giờ nhận được bất cứ điều gì ngoài sự chỉ trích cá nhân. Anh nhớ năm lớp Mười một, Harry đã đánh anh bằng một cái chai bởi vì anh bị mất bóng vào ba mươi giây cuối cùng trong một trận đấu trước đội Talladega. Anh lùi lại trước khi ra tay trừng phạt gã đàn ông này vì tội lỗi của một người khác. “Tránh xa tôi ra, Hardesty. Nếu tôi còn thấy chiếc xe tải của ông theo đuôi tôi một lần nữa, ông sẽ phải hối tiếc đấy.”

“Thằng đàn ông rộng lượng nhỉ,” Hargesty chế nhạo khi Dan bỏ đi. “Thằng đàn ông rộng lượng chết tiệt! Để xem mày vĩ đại đến đâu khi đội bóng của mày lại thua tiếp tuần này. Để xem mày vĩ đại đến chừng nào khi mày chui đầu vào rọ cuối mùa giải này. Bọn Stars không là gì cả nếu không có con trai tao! Không là gì cả!”

Dan đóng sập cửa xe lại trước lời miệt thị của Hardesty. Khi lái xe đi, anh bắt đầu nghĩ rằng đây có lẽ chính là lý do anh khao khát được làm cha nhiều đến thế. Có lẽ anh cần phải chứng tỏ với bản thân rằng anh có thể làm việc đó một cách đúng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.