Vì Đó Là Em

Chương 2



Brian Hibbard xáo đống giấy tờ trong lòng. “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô quá sớm sau lễ tang thế này, cô Somerville, nhưng bà quản gia báo cho tôi biết rằng cô đang có kế hoạch bay trở lại Manhattan vào tối mai. Tôi không biết là cô sẽ quay về sớm thế.” Gã luật sư là người thấp lùn phục phịch, gần năm mươi tuổi, có làn da hồng hào khỏe mạnh và mái tóc muối tiêu. Bộ com lê màu xám lông chuột được cắt may rất đẹp không che giấu hết được vòng eo đã bắt đầu phệ ra. Phoebe ngồi đối diện ông ta trên chiếc ghế bành có tay đặt gần cái lò sưởi bằng đá khổng lồ choán gần hết phòng khách. Cô vốn luôn ghét căn phòng tối tăm, tường ốp gỗ, treo đầy chim chóc nhồi bông cùng đầu thú vật, và một cái gạt tàn được chế tạo một cách dã man từ móng hươu cao cổ này.

Khi cô bắt chéo hai chân, chiếc lắc vàng nhỏ xíu quanh cổ chân cô lập lòe trong ánh điện. Hibbard nhận thấy, nhưng giả vờ như không biết gì.

“Không có lý do gì để tôi ở lại lâu hơn nữa, ông Hibbard à. Chiều mai Molly sẽ quay trở lại trại hè, và chuyến bay của tôi sẽ cất cánh sau chuyến bay của con bé vài giờ thôi.”

“Tôi e rằng sẽ có chút khó khăn cho chuyện này. Di chúc của cha cô hơi phức tạp.”

Cha cô đã để cô biết rất rõ về các chi tiết trong bản di chúc của ông, thậm chí còn trước cả sáu tháng cuối cùng trong cuộc đời khi ông được chẩn đoán ung thư tuyến tụy. Cô biết ông đã lập một tài khoản ủy thác cho Molly và Reed sẽ thừa hưởng đội bóng Stars yêu quý của ông.

“Cô có được biết chuyện cha cô gặp phải một số khó khăn về mặt tài chính trong vòng vài năm vừa qua không?”

“Không chi tiết lắm. Chúng tôi không thường xuyên nói chuyện.”

Họ đã trở nên hoàn toàn xa cách trong gần mười năm, kể từ hồi cô mười tám cho đến khi cô quay trở lại Mỹ sau cái chết của Arturo. Sau đó, thi thoảng họ có gặp nhau khi ông đi công tác ở Manhattan, nhưng cô đã không còn là đứa trẻ béo ị, nhút nhát mà ông có thể ức hiếp được nữa, và những lần gặp mặt của họ đã trở thành những cuộc chạm trán đầy giận dữ.

Mặc dù cha cô vẫn có nhân tình và kết hôn với nhiều người trong giới giải trí, nhưng thời thơ ấu bần cùng nghèo khổ đã làm ông thèm khát sự tôn trọng, và phong cách sống của cô khiến ông cảm thấy nhục nhã. Ông kịch liệt kỳ thị giới đồng tính, cũng như rất khinh bỉ các bộ môn nghệ thuật. Ông căm ghét những câu chuyện về cô thi thoảng xuất hiện trên báo và tạp chí, và tuyên bố rằng sự giao thiệp của cô với “bọn bóng” làm ông không khác gì một thằng đần trước các đối tác kinh doanh.

Hết lần này đến lần khác ông ra lệnh cho cô quay trở về Chicago làm quản gia không ăn lương cho ông. Nếu lời đề nghị đó xuất phát từ tình yêu thương, cô hẳn đã làm theo, nhưng Bert chỉ đơn thuần muốn kiểm soát cô, giống như ông đã kiểm soát tất cả mọi người khác xung quanh mình. Ông vẫn cứ cứng đầu và không chịu thỏa hiệp cho đến phút cuối cùng, sử dụng tình trạng bệnh tật trong giai đoạn cuối như một chiếc dùi cui để nhắc nhở cô rằng cô đã làm ông thất vọng đến chừng nào. Thậm chí ông còn không cho phép cô đến thăm ông ở Chicago khi ông sắp lìa đời, nói rằng ông không cần bất cứ sự chăm sóc chết tiệt nào từ cô. Trong lần nói chuyện cuối cùng qua điện thoại, ông đã nói rằng cô là thất bại duy nhất của đời ông.

Khi chớp chớp mắt để ngăn dòng lệ vừa chợt trào lên, cô nhận ra Brian Hibbard vẫn đang nói. Vì thế cơ ngơi của cha cô thực ra không rộng lớn được như hồi thập niên 80. Ông ấy đã chỉ đạo bán ngôi nhà này, và số tiền thu được sẽ đổ vào khoản tài sản ủy thác của em gái cô. Tuy nhiên, căn hộ chung cư cao cấp của ông ấy sẽ chưa thể đưa ra rao bán ít nhất là trong vòng một năm tới, vì vậy cô và em gái vẫn có thể sử dụng nó cho đến lúc đó.”

“Căn hộ chung cư cao cấp? Tôi không biết gì về chuyện đó cả.”

“Nó không xa Khu liên hợp Stars lắm. Ông ấy... ờ... giữ nó với mục đích riêng.”

“Cho những cô nhân tình của ông ấy,” Phoebe nói thẳng tuột.

“Phải, đúng thế... Căn hộ bỏ không sáu tháng nay, kể từ khi ông ấy lâm bệnh. Thật không may, đó là tài sản duy nhất không liên quan đến Stars mà ông ấy vẫn còn nắm giữ. Tuy nhiên, tình hình tài chính của ông ấy cũng không hoàn toàn ảm đạm.”

“Tôi không nghĩ thế. Đội bóng của ông phải trị giá hàng triệu đô ấy chứ.”

“Nó khá đáng giá, mặc dù chính nó cũng có những khó khăn về mặt tài chính.” Hẳn là nét mặt Phoebe đã bộc lộ phần nào đó cảm xúc của cô bởi vì ông ta bỗng hỏi, “Cô không thích bóng bầu dục à?”

“Không, tôi không thích.” Cô trả lời quá lên gân và ông ta quan sát cô với vẻ tò mò. Cô vội vàng phẩy tay với vẻ biếng nhác. “Tôi thiên về kiểu người lang-thang-trong-phòng-triển-lãm-và-ăn-tối-ở-Le Cirque-trước-khi-đi-xem-hòa-nhạc. Tôi ăn đậu phụ, ông Hibbard à.”

Cô nghĩ câu nói của mình sắc sảo cực kỳ, nhưng ông ta thậm chí còn không thèm nhếch mép cười. “Thật khó có thể tin rằng con gái của Bert Somerville lại không thích bóng bầu dục.”

“Tai tiếng thật, tôi biết mà,” cô nói hào hứng. “Nhưng thế đấy. Tôi bị dị ứng với mồ hôi - dù là của tôi hay là của người khác. May thay, ông anh họ thần thánh Reed của tôi lại luôn có lượng mồ hôi dồi dào, vì thế giờ triều đại bóng banh của gia đình vẫn có thể trường tồn.”

Tay luật sư do dự, rõ ràng trông rất khổ sở. “Tôi e là mọi chuyện không quá đơn giản như thế.”

“Ý ông là gì?”

“Vài tháng trước khi mất, cha cô đã lập bản di chúc mới. Trong một thời gian ngắn, ít nhất là thế, Reed đã bị truất quyền thừa kế.”

Vài giây trôi qua trong khi cô cố thẩm thấu mẩu thông tin vô cùng sửng sốt đó. Cô nhớ lại gã anh họ của cô đã tỏ ra bình tĩnh như thế nào tại đám tang. “Rõ ràng Reed không biết chuyện này.”

“Tôi đã giục Bert nói cho cậu ấy biết, nhưng ông không chịu. Tôi và cộng sự bất đắc dĩ phải làm nhiệm vụ thông báo tin này khi chúng tôi gặp cậu ấy tối nay. Cậu ấy sẽ không vui vẻ tử tế gì trước chuyện Bert tạm thời chuyển giao đội bóng lại cho con gái của ông ấy đâu.”

“Con gái của ông ư?” Và rồi cô nghĩ đến cô bé tuổi teen đang đọc Dostoyevski ở trên tầng hai và nhoẻn miệng cười. “Em gái tôi sẽ đi vào lịch sử làng bóng bầu dục chuyên nghiệp cho xem.”

“E là tôi không hiểu ý cô lắm.”

“Có bao nhiêu cô gái mười lăm tuổi sở hữu riêng một đội bóng ở NFL chứ?”

Hibbard có vẻ lo lắng. “Tôi xin lỗi, cô Somerville. Hôm nay là một ngày dài, và tôi đã không nói rõ ràng ý của mình. Cha cô không để lại đội bóng cho em gái cô.”

“Không ư?”

“Ồ, không, ông ấy đã để lại nó cho cô.”

“Ông ấy làm gì?”

“Ông ấy để lại đội bóng cho cô, cô Somerville. Cô là bà chủ mới của đội Chicago Stars.”

Buổi tối hôm đó, khi lang thang khắp các phòng trong ngôi nhà xấu xí của cha mình, Phoebe cố gắng cầu nguyện cho những con thú đã chết đang bị treo trên tường. Cô cũng cố gắng cầu nguyện cho bản thân vì cô sợ rằng mình có thể sẽ trở thành một kẻ cay độc cứ giữ khư khư những nỗi cay đắng xưa như một khúc xương quý giá và gặm nhấm nó mãi cho đến hết đời.

Tại sao ba lại làm điều này với con, hả Bert? Ba vẫn muốn kiểm soát con đến mức từ dưới đáy mồ ba vẫn phải bắt con tuân theo ý ba sao?

Khi Brian Hibbard tuyên bố Bert để lại đội Stars cho cô, Phoebe đã được trải nghiệm một khoảnh khắc hạnh phúc không thể tin được đến độ chẳng thốt nổi thành lời. Cô không nghĩ về tiền bạc, quyền lực hay thậm chí là về chuyện cô ghét bóng bầu dục thế nào. Cô chỉ cảm thấy hoan hỉ vì sau bao nhiêu năm thù địch như thế cuối cùng cha cô cũng đã chứng tỏ rằng ông có quan tâm đến cô. Cô nhớ là mình đã ngồi chết điếng tại chỗ trong khi tay luật sư nói nốt mọi chuyện với cô.

“Thành thật mà nói, thưa cô Somerville, tôi không tán thành những điều khoản mà cha cô đã áp đặt đối với quyền thừa kế đội Stars của cô. Cả tôi lẫn các cộng sự đều cố gắng làm ông ấy đổi ý, nhưng ông ấy không chịu nghe. Tôi rất tiếc. Bởi vì lúc đó đầu óc ông ấy hoàn toàn minh mẫn, nên cả cô lẫn Reed đều không thể không thừa nhận bản di chúc của ông ấy.”

Cô nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt trống rỗng. “Ý ông là gì? Những điều khoản gì?”

“Tôi đã nói với cô quyền thừa kế này chỉ là tạm thời.”

“Làm sao quyền thừa kế lại là tạm thời được?”

“Nếu bỏ qua ngôn ngữ pháp lý thì khái niệm này khá đơn giản. Điều kiện để cô duy trì quyền sở hữu đội bóng là đội Stars phải đoạt chức vô địch AFC vào tháng Giêng tới đây, một điều gần như không thể. Nếu họ không vô địch, cô sẽ được nhận 100.000 đô la và quyền sở hữu đội bóng sẽ được chuyển giao cho Reed.”

Ngay cái thông tin mình có thể được nhận một số tiền khổng lồ như thế cũng không thể ngăn niềm vui sướng của cô nhạt dần. Trái tim chùng hẳn xuống, cô nhận ra đây chỉ là một trò thao túng khác của cha cô mà thôi.

“Ý ông là tôi sẽ chỉ sở hữu đội bóng đến tháng Giêng, và rồi Reed sẽ tiếp quản nó?”

“Trừ khi đội Stars vô địch AFC, trong trường hợp đó đội bóng sẽ là của cô mãi mãi.”

Cô run rẩy gạt tóc ra khỏi mặt. “Tôi... tôi không biết gì về bóng bầu dục cả. Cái trò tranh chức vô địch đó hả? Có phải là Siêu Cúp[9] không?”

[9] Super Bowl: cúp vô địch của giải NFL, là giải thưởng cao quý nhất của bóng bầu dục nhà nghề Mỹ.

Đáng khen cho Hibbard, ông ta kiên nhẫn giải thích. “Nó trước Siêu Cúp một bước. Giải vô địch bóng bầu dục quốc gia NFL được phân chia thành hai giải nhỏ, là AFC và NFC. Các đội xuất sắc nhất trong mỗi giải này sẽ thi đấu với nhau để giành chức vô địch giải, và hai đội vô địch giải sẽ gặp nhau trong trận tranh Siêu Cúp.” Cô muốn bảo đảm là mình đã hiểu. “Và điều kiện để tôi duy trì được quyền sở hữu là đội Stars sẽ phải đạt danh hiệu vô địch giải AFC đó?”

“Đúng thế. Và thành thật mà nói, thưa cô Somerville, về cơ bản thậm chí cơ hội để họ tiến tới gần cái đích đó thôi đã là không có rồi. Họ là một đội giỏi, nhưng hầu hết cầu thủ vẫn còn quá trẻ. Khoảng hai ba năm tới thì họ có thể làm được điều đó, nhưng tôi e là mùa giải này thì không thể. Ngay lúc này, AFC đang được thống trị bởi đội San Diego Chargers, đội Miami Dolphins, và dĩ nhiên, nhà vô địch Siêu Cúp năm ngoái, đội Portland Sabers.”

“Bert đã biết rằng Stars sẽ không thể chiến thắng vào năm nay đúng không?”

“Tôi e là ông ấy biết. Di chúc của ông ấy cũng nói rõ rằng cô không thể nhận 100.000 đô la trừ khi cô đến làm việc tại Khu liên hợp Stars hằng ngày chừng nào cô còn sở hữu đội bóng. Dĩ nhiên cô sẽ phải chuyển về Chicago, nhưng cô không cần phải quan tâm đến chuyện chưa được chuẩn bị sẵn sàng để điều hành một đội bóng chuyên nghiệp. Carl Pogue, giám đốc điều hành của Stars, sẽ điều hành những công việc thực tế.” Một cảm giác nhức nhối chầm chậm lan tỏa trong ngực cô khi ý định của cha cô bắt đầu trở nên rõ ràng. “Nói một cách khác, tôi đơn thuần là một kẻ bù nhìn.”

“Carl không có quyền hạn ký những giấy tờ pháp lý. Đó là trách nhiệm của người chủ sở hữu.”

Cô không thể nào giấu được cảm giác đau đớn trong giọng nói của mình. “Tại sao Bert lại làm một chuyện như thế chứ?”

Chính lúc đó Hibbard trao cho cô lá thư.

Phoebe thân mến,

Như cô biết, ta coi cô là sự thất bại duy nhất trong cuộc đời. Trong nhiều năm trời, cô đã công khai sỉ nhục ta bằng cách chạy loăng quăng với bọn biến thái bệnh hoạn đó, nhưng ta sẽ không để cô coi thường ta thêm nữa. Chỉ một lần trong đời cô sẽ phải làm những gì ta bảo. Có khi trải nghiệm lần này cuối cùng cũng có thể dạy cô điều gì đó về trách nhiệm và tính kỷ luật.

Môn bóng bầu dục làm cho những thằng nhóc trở thành người đàn ông. Hãy xem liệu nó có thể làm cô trở thành một phụ nữ hay không.

Mà cũng đừng phá thối chuyện này lên.

Bert

Cô đọc mẩu thư đến ba lần trong khi tay luật sư ngồi nhìn, và mỗi lần đọc cục nghẹn trong cổ họng cô lại lớn hơn. Cho dù đã ở trong mồ, Bert vẫn quyết tâm kiểm soát cô cho bằng được. Bằng cách kéo cô ra khỏi Manhattan, ông nghĩ rằng ông có thể nhào nặn cô thành một người đúng theo ý ông. Cha cô luôn thích trò may rủi, và rõ ràng ông đã biết chắc rằng chỉ trong vài tháng ít ỏi thì cô sẽ không thể gây nhiều thiệt hại cho đội bóng quý giá của ông được. Rốt cuộc giờ ông sẽ có được đích xác những gì ông muốn. Reed cuối cùng sẽ tiếp quản Stars, trong khi cô phải nhảy theo điệu nhạc của cha mình. Cô ước gì có thể ép mình tin rằng hành động của ông là dựa trên tình yêu thương và sự quan tâm. Như thế hẳn là cô sẽ có thể tha thứ cho ông. Nhưng cô hiểu quá rõ rằng Bert chỉ quan tâm đến quyền lực chứ chẳng biết chút gì về tình yêu thương.

Vì vậy tối hôm đó cô lang thang trong hành lang ngôi nhà của cha cô, lẩm bẩm cầu nguyện cho linh hồn những con thú đã chết và cho những cô gái nhỏ không được yêu thương, trong khi nhẩm đếm thời gian cho đến khi cô có thể chạy khỏi cái nơi đã khiến cô biết đến quá nhiều bất hạnh này. Peg Kowalski, quản gia của Bert trong tám năm qua, đã bật sáng duy nhất một bóng điện trong phòng sinh hoạt rộng rãi trải dài phía sau nhà. Phoebe bước về phía cửa sổ nhìn ra sân và cố gắng kiếm tìm cây gỗ thích già nua từng là nơi ẩn nấp yêu thích hồi cô còn bé.

Thông thường cô sẽ cố tránh nghĩ về thời thơ ấu của mình, nhưng tối nay, khi cô nhìn chằm chằm vào trong bóng đêm, khoảng thời gian đó dường như cách đây không lâu lắm. Cô có thể cảm thấy mình bị lôi ngược trở về quá khứ, về chỗ cây gỗ thích già nua và giọng nói đáng sợ của kẻ bắt nạt...

“Mày đây rồi, Bọ Chét Béo Ị. Xuống đây nào. Tao có quà cho mày đây.” Dạ dày Phoebe nhộn nhạo khi nghe thấy giọng nói oang oang của thằng anh họ Reed phá tan không gian vắng lặng. Nó nhìn xuống và thấy hắn ta đang đứng bên dưới gốc cây vốn vẫn là thiên đường của nó trong suốt những khoảng thời gian ít ỏi nó phải ở nhà. Sáng mai nó sẽ đến trại hè, và cho tới lúc này nó đã tìm được đủ mọi cách để không phải ở một mình với hắn, nhưng hôm nay nó đã buông lỏng sự cảnh giác. Thay vì ở lại trong nhà bếp với chị đầu bếp hay giúp đỡ Addie cọ rửa nhà tắm, nó lại trốn ra vườn cây vắng vẻ này.

“Tôi không muốn quà gì cả,” nó nói.

“Tốt hơn hết mày nên xuống đây. Nếu không, mày sẽ phải hối tiếc đấy.”

Reed thường không đe dọa suông, và Phoebe đã học được từ lâu rằng nó còn khuya mới có thể chống lại hắn. Cha nó sẽ nổi điên lên với nó nếu nó phàn nàn rằng Reed trêu chọc hay đánh nó. Bert nói nó là đứa nhu nhược và ông sẽ không chiến đấu hộ nó. Nhưng ở tuổi mười hai, Reed lớn hơn nó hai tuổi và khỏe hơn nó rất nhiều, và nó không thể tưởng tượng nổi chuyện phải đánh nhau với hắn.

Nó không hiểu vì sao Reed lại ghét nó đến thế. Có thể là nó giàu có trong khi hắn nghèo khổ, nhưng mẹ hắn đâu có chết khi hắn lên bốn tuổi như mẹ nó, và hắn không bị gửi đi học xa. Reed và cô Ruth, em gái của cha nó, sống trong một căn hộ lát gạch cách nhà nó hai dặm kể từ khi cha Reed bỏ đi. Bert trả tiền thuê nhà và đưa tiền cho cô Ruth, mặc dù ông không yêu quý cô ấy đến thế. Nhưng ông yêu quý Reed vì hắn là con trai, và hắn chơi thể thao giỏi, đặc biệt là bóng bầu dục.

Nó biết Reed sẽ trèo lên cây nếu bị thách thức, và nó rút ra kết luận sẽ có cảm giác an toàn hơn nếu đối mặt với hắn ở dưới nền đất rắn chắc. Trong nỗi sợ hãi ngập tràn, nó bắt đầu tụt xuống cây gỗ thích, cặp đùi mũm mĩm của nó tạo nên âm thanh sột soạt kinh tởm khi chúng cọ vào nhau. Nó hy vọng hắn không ngẩng lên nhìn vào phía trong quần đùi của nó. Hắn luôn cố nhìn vào đó, cố chạm vào nó, hay nói những thứ bẩn thỉu về mông nó mà nó chỉ hiểu được một phần. Nó vụng về hạ xuống đất, thở hổn hển vì đã phải trèo xuống khá khó khăn.

Reed vốn không cao lắm so với độ tuổi mười hai, nhưng hắn chắc nịch, với đôi chân ngắn khỏe mạnh, bờ vai rộng và bộ ngực dày cui. Chân tay hắn lúc nào cũng đầy vảy sẹo và vết bầm tím vì hoạt động thể thao, vì tai nạn xe máy và những vụ đánh đấm. Bert rất thích kiểm tra những vết thương của Reed. Ông nói rằng Reed là “thằng con trai đích thực”. Còn nó thì ục ịch và nhút nhát, thích đọc sách hơn chơi thể thao. Bert gọi nó là con Mông Mỡ và nói rằng tất cả những điểm A nó đạt được ở trường sẽ chẳng đưa đời nó đi đến đâu cả nếu như nó không thể đứng dậy nhìn thẳng vào mắt người khác. Ở trường Reed không thông minh, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với Bert bởi vì Reed là ngôi sao trong đội bóng bầu dục trường.

Gã anh họ của nó mặc cái áo phông cộc tay màu cam rách mướp và đi đôi giày thể thao mòn vẹt, đúng như loại áo quàn nhàu nhĩ mà nó thích mặc những lúc vui chơi, chỉ có điều bà quản gia của cha nó không cho phép nó mặc. Bà Mertz mua tất cả quần áo của Phoebe trong một cửa hàng quần áo trẻ em đắt tiền, và hôm nay nó mặc quần soóc trắng làm nổi bật cái bụng tròn lẳn cùng với cái áo cotton không tay có hình một quả dâu tây to bự ở phía trước và ngấn thít vào dưới nách nó.

“Đừng bao giờ nói rằng tao không bao giờ làm điều gì tử tế với mày; Bọ Chét Béo Ị” Reed giơ một mảnh giấy trắng dày chỉ to hơn bìa sách một chút. “Đoán xem tao có cái gì này?”

“Tôi không biết.” Phoebe nói một cách thận trọng, quyết tâm tránh bất cứ bãi mìn nào mà Reed đang âm mưu lôi nó vào.

“Tao có một bức ảnh của mẹ mày.”

Tim Phoebe thót lại. “Tôi không tin anh.”

Hắn lật ngược tờ giấy lại, và nó thấy đó đúng là một tấm ảnh, mặc dù hắn phẩy tấm ảnh quá nhanh làm nó không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ngoài gương mặt thấp thoáng của một phụ nữ xinh đẹp.

“Tao thấy nó mắc kẹt phía sau cái ngăn kéo gỉ sét của mẹ tao,” hắn nói, đưa tay bồn chồn vén món tóc mái đen dày lởm chởm phía trên lông mày.

Hai chân nó mềm nhũn, và nó biết cả đời này nó chưa từng muốn bất cứ thứ gì nhiều như tấm ảnh đó. “Làm thế nào anh biết được đó là mẹ tôi?”

“Tao hỏi mẹ tao.” Hắn khum bức ảnh trong tay để Phoebe không thể nhìn thấy. “Đó là một bức ảnh thật sự đẹp đấy Bọ Chét Béo Ị.”

Trái tim Phoebe nện thình thịch đến mức nó sợ là hắn có thể nhận thấy. Dù muốn giật bức ảnh ra khỏi tay hắn nhưng nó vẫn đứng im vì rất nhiều kinh nghiệm đau thương đã cho nó biết rằng nếu nó cố làm thế, hắn sẽ chỉ cần giơ bức ảnh ra khỏi tầm với của nó.

Nó chỉ có một bức ảnh của mẹ nó, và bức ảnh đó được chụp quá xa làm nó không thể nhìn thấy mặt bà. Cha nó không nói gì nhiều về bà, ngoại trừ chuyện bà là một sinh vật tóc vàng hoe ngu ngốc trông rất tuyệt trong cái quần lót dây, và thật quá mức tệ hại khi nó không kế thừa thân hình của bà thay vì bộ óc của ông.

Mẹ kế của Phoebe, Cooki, người mà cha nó đã ly dị năm ngoái sau khi bà sảy thai thêm lần nữa, đã nói rằng mẹ Phoebe có lẽ không tệ như những gì Bert đã nói, mà chỉ tại Bert là một thằng cha khó chịu không thể sống chung được. Phoebe rất yêu quý Cooki. Bà đã sơn móng chân của nó bằng loại sơn hòng Pink Parfait và đọc cho nó nghe những câu chuyện hồi hộp về cuộc đời thực từ tạp chí True Confessions.

“Mày sẽ cho tao cái gì để đổi lấy bức ảnh này?” Reed hỏi.

Nó biết nó không thể để Reed nhận ra bức ảnh này quý giá với nó như thế nào, nếu không hắn sẽ làm điều gì đó kinh tởm để ngăn nó không có được bức ảnh đó. “Tôi đã có rất nhiều ảnh của mẹ rồi,”nó dối, “vì thế tại sao tôi lại phải cho anh cái gì chứ?”

Hắn giơ bức ảnh ra phía trước. “Thôi được. Tao sẽ xé nó đi vậy.”

“Không!” Nó lao về phía trước, lời phản đối buột ra khỏi miệng trước khi nó kịp ngăn lại. Đôi mắt tối tăm của hắn nheo lại với vẻ đắc thắng quỷ quyệt, và nó cảm giác như thể hàm răng sắc nhọn của một cái bẫy bằng thép vừa mới sập lại xung quanh nó. “Mày muốn có nó đến mức nào?”

Nó bắt đầu run rẩy. “Hãy đưa nó cho tôi.”

“Tụt quần xuống rồi tao sẽ đưa cho.”

“Không!”

“Vậy thì tao sẽ xé nát nó.” Hắn kẹp chặt ngón tay vào mép bức ảnh như thể sắp xé nó ra đến nơi.

“Đừng!” Giọng nó run rẩy. Nó cắn chặt phía trong miệng, nhưng không thể ngăn dòng nước mắt dâng lên. “Anh không cần nó mà Reed. Làm ơn đưa nó cho tôi.”

“Tao đã nói mày phải làm gì rồi đấy, Mông Mỡ.”

“Không, tôi sẽ mách ba tôi.”

“Và tao sẽ nói với ông ấy rằng mày là một đứa dối trá vênh váo. Mày nghĩ xem ông ấy sẽ tin tao hay mày?”

Cả hai đứa đều biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Bert luôn luôn đứng về phía Reed.

Một giọt nước mắt rời khỏi cằm nó rơi xuống chiếc áo cotton, làm thành một vết ẩm sẫm màu trên chiếc lá của quả dâu tây. “Xin anh đấy.”

“Tụt quần xuống, nếu không tao sẽ xé.”

“Không!”

Hắn xé một đường nhỏ ở phía đầu bức ảnh, và nó không thể kìm tiếng nức nở đau đớn.

“Tụt quần xuống!”

“Làm ơn, đừng! Xin anh đấy!”

“Mày có định tụt không đấy, đồ mít ướt?” Hắn kéo vết xé dài hơn.

“Có! Dừng lại! Dừng lại rồi tôi sẽ làm theo.”

Hắn hạ bức ảnh xuống. Qua làn nước mắt nó nhìn thấy hắn đã xé một đường nham nhở khoảng hơn hai phân ở phía đầu bức ảnh.

Đôi mắt của hắn trượt xuống người nó và yên vị tại điểm hai chân nó gặp nhau, nơi bí ẩn mà vài sợi lông vàng tơ vừa mới bắt đầu mọc ra. “Nhanh lên trước khi ai đó tới.”

Cảm giác buồn nôn kinh tởm dâng lên trên cổ họng nó. Nó lập cập mở cái cúc phía bên sườn quần soóc, nước mắt dâng ngập trên mắt trong khi nó vật lộn với khóa quần.

“Đừng bắt tôi phải làm điều này,” nó thì thào, giọng run rẩy ngắc ngứ như thể cổ họng đang chứa đầy nước. “Làm ơn! Hãy chỉ đưa tôi bức ảnh thôi.”

“Tao bảo mày nhanh lên. “ Hắn thậm chí còn không thèm nhìn mặt nó mà chỉ dán mắt vào giữa hai chân nó. Mùi vị kinh khủng trong miệng nó trở nên tởm lợm hơn khi nó từ từ kéo chiếc quần đùi qua bụng, qua đùi rồi thả rơi xuống. Chiếc quần quây xung quanh cổ chân nó thành một hình số tám méo mó. Nó cảm thấy lạnh run vì nhục nhã trong khi đứng trước mặt hắn trong chiếc quần lót bằng cotton màu xanh dương với đầy những bông hồng vàng nhỏ xíu.

“Đưa bức ảnh cho tôi,” nó cầu xin.

“Tụt quần lót của mày xuống trước.” Nó cố gắng không nghĩ về chuyện đó. Nó cố gắng kéo quần lót xuống để có thể có được bức ảnh của mẹ nó, nhưng tay của nó không thể cử động. Nó đứng trước mặt hắn trong khi nước mắt chảy thành dòng trên má và chiếc quằn soóc quây xung quanh cổ chân mũm mĩm, và nó biết rằng nó không thể để hắn nhìn thấy chỗ đó.

“Tôi không thể,”nó thều thào.

“Làm đi!” Đôi mắt của hắn tối sầm lại vì giận dữ.

Nức nở, nó lắc đầu.

Miệng trề ra xấu xí, hắn xé tan bức ảnh quý giá thành hai, rồi lại xé đôi một lần nữa trước khi thả những mảnh giấy bay lơ lửng xuống mặt đất. Hắn di chúng dưới đế giày và rồi bỏ chạy về phía ngôi nhà.

Vấp ngã do vướng vào chiếc quần soóc, nó lò cò mò mẫm về phía những mảnh giấy bị xé. Khi khuỵu đầu gối xuống, nó nhìn thấy mội đôi mắt to xếch lên ở đuôi mắt giống y hệt mắt nó. Nó khẽ run rẩy nấc lên và tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nó sẽ vuốt phẳng và dán các mảnh lại với nhau.

Tay nó run lẩy bẩy khi nó sắp xếp bốn miếng ảnh nhăn nhúm lại theo đúng thứ tự, hai miếng phía trên trước rồi đến hai miếng phía dưới. Chỉ đến sau khi bức ảnh đã được ráp lại thì nó mới nhìn thấy hành động hiểm độc cuối cùng của Reed. Một hàng ria mép dày cộm, đen sì đã được bôi nhem nhuốc ngay phía trên đôi môi mềm mại của mẹ nó.

Chuyện đó xảy ra hai mươi ba năm về trước, nhưng Phoebe vẫn có thể cảm thấy nỗi nhức nhối trong lồng ngực khi cô đứng trước khung cửa sổ nhìn chằm chằm ra sân. Tất cả những thứ vật chất xa xỉ mà cô được nhận trong thời thơ ấu không bao giờ có thể bù đắp nổi cho chuyện phải lớn lên dưới sự ức hiếp tàn nhẫn của Reed và sự khinh bỉ của cha.

Có cái gì đó quét qua chân cô, và khi nhìn xuống, cô thấy Pooh đang ngước nhìn mình với đôi mắt ngưỡng mộ. Cô quỳ xuống bế nó lên, rồi ôm nó đến ghế sô pha và ngồi xuống vuốt ve bộ lông trắng muốt mềm mại của nó. Chiếc đồng hồ quả lắc trong tủ đứng tích tắc ở góc nhà. Năm cô mười tám, chiếc đồng hồ đó đã ngự trị trong phòng làm việc của cha cô. Cô thọc những ngón tay sơn hồng vào đám lông trên đầu Pooh và nhớ lại buổi tối tháng Tám kinh hoàng đó khi thế giới của cô rốt cuộc đã chấm dứt.

Mẹ kế Lara của cô đã đưa cô bé Molly hai tháng tuổi đến thăm bà ngoại ở Cleveland. Phoebe lúc đó mười tám tuổi, đang ở nhà gói ghém đồ đạc chuẩn bị cho năm thứ nhất đại học của mình tại Mount Holyoke. Thông thường cô hẳn sẽ không được mời đến buổi tiệc của đội bóng bầu dục Northwest Illinois, nhưng Bert lại tổ chức buổi tiệc đó tại nhà và vì thế cô cũng có phần. Hồi đó Bert vẫn chưa mua đội Stars, và ông khao khát được sở hữu đội Northwest. Reed chơi cho đội bóng đó, và những đóng góp hào phóng của Bert vào quỹ vận động viên đã làm cho hắn ta trở thành một nam sinh có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn. Cô đã trải qua cả ngày vừa mong chờ vừa khiếp hãi buổi tiệc tối hôm đó. Mặc dù phần lớn lượng mỡ dư thừa thuở niên thiếu của cô đã tan biến mất, nhưng cô vẫn tự ti về hình dáng của mình và thường mặc quần áo rộng thùng thình không eo ót để che giấu bộ ngực đầy đặn. Những trải nghiệm của cô với Reed và cha cô đã làm cô nghi ngại đám đàn ông, nhưng đồng thời, cô không thể không mơ mộng rằng một trong những gã nổi tiếng ở đó sẽ chú ý đến mình.

Trong suốt khoảng thời gian đầu buổi tiệc cô đứng ở phía ngoài, cố gắng ẩn mình. Khi Craig Jenkins, bạn thân nhất của Reed, bước tới mời cô khiêu vũ, cô gần như không thể gật nổi đầu. Tóc sẫm và đẹp trai, Craig là cầu thủ ngôi sao của đội Northeast và ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất cô cũng không thể tưởng tượng được rằng hắn ta sẽ chú ý đến cô, chứ đừng nói đến chuyện hắn ta quàng tay quanh vai cô sau khi bản nhạc kết thúc. Cô bắt đầu thấy thoải mái. Họ lại nhảy thêm một bản nữa. Cô tán tỉnh một chút, và phá lên cười trước những câu chuyện tếu của hắn.

Và rồi mọi chuyện bắt đầu xấu đi.

Hắn ta đã uống quá nhiều và cố gắng sờ mó ngực cô. Ngay cả khi cô bảo hắn dừng lại, hắn cũng không chịu nghe. Hắn trở nên thô bạo hơn, và cô đã bỏ chạy ra ngoài giữa cơn gió bão mịt mùng để trốn trong cái nhà kho kim loại nhỏ bên cạnh bể bơi.

Đó là nơi Craig đã tìm thấy cô và là nơi, trong bóng tối mịt mùng và nóng bức, hắn đã cưỡng hiếp cô.

Sau đó, cô đã phạm phải một sai lầm mà rất nhiều nạn nhân của những vụ cưỡng hiếp đã phạm phải. Choáng váng và vẫn còn chảy máu, cô lê người vào trong phòng tắm, nôn thốc nôn tháo và kỳ cọ sạch sẽ những dấu vết của trận cưỡng hiếp trong bồn tắm chứa đầy nước bỏng giãy. Một giờ sau đó, vẫn còn nức nở và gần như không thể nói mạch lạc, cô dồn được Bert trong phòng làm việc của ông khi ông vào lấy một điếu xì gà Cuba. Cô vẫn nhớ như in sự hoài nghi của ông khi ông thọc ngón tay vào mái tóc húi cua màu xám thép và quan sát cô. Cô đứng trước ông trong bộ quần áo thể thao mặc ở nhà màu xám rộng thùng thình mà cô đã xỏ vào sau khi bước ra khỏi bồn tắm, và cô chưa bao giờ cảm thấy mong manh đến thế.

“Mày muốn tao tin rằng một thằng con trai như Craig Jenkins lại đói khát đàn bà đến mức phải cưỡng hiếp mày à?”

“Đó là sự thật,” cô thì thào, gần như không thể thốt ra lời từ cái cổ họng đang thít chặt lại.

Khói xì gà bay lên cuộn quanh đầu Bert như một chiếc nơ bẩn thỉu. Ông nhíu hai hàng lông mày muối tiêu bờm xờm. “Đây lại là một trò khác nhằm kiếm sự thương hại của tao, đúng không? Mày có thực sự tin rằng tao sẽ hủy hoại sự nghiệp bóng banh của thằng bé đó chỉ vì mày muốn nhận được chút quan tâm không?”

“Không phải thế! Hắn đã cưỡng hiếp con!”

Bert bật thốt một âm thanh ra chiều ghê tởm rồi thò đầu ra cửa sai người đi tìm Craig, và vài phút sau, hắn ta xuất hiện cùng với Reed. Phoebe cầu xin cha cô đuổi Reed ra ngoài, nhưng ông không chịu, vậy là gã anh họ của cô đứng trong một góc phòng vừa nhấm nháp chai bia vừa nghe cô ngắc ngứ thuật lại câu chuyện của mình.

Craig kịch liệt bác bỏ lời buộc tội của Phoebe, nói một cách thuyết phục đến nỗi nếu không biết rõ sự thật thì có lẽ chính cô cũng sẽ tin lời hắn. Thậm chí không cần nhìn cha cô, cô cũng nhận ra mình đã thua, và khi ông ra lệnh cho cô không bao giờ được lặp lại câu chuyện đó một lần nữa thì một phần trong con người cô đã chết.

Cô bỏ đi ngay ngày hôm sau, cố gắng chạy trốn khỏi những gì đã trở thành nỗi nhục nhã của mình. Tài khoản séc dành cho việc học đại học của cô đủ cho cô có thể đến Paris, và tại đây cô đã gặp Arturo Flores, để rồi cuộc đời cô từ đó đã thay đổi mãi mãi.

Trong thời gian cô ở cùng Arturo, những kẻ bợ đỡ cha cô đã đến thăm cô vài lần để nhắn cho cô những lời đe dọa và lệnh triệu hồi của Bert. Cô bị truất quyền thừa kế khi bức tranh khỏa thân đầu tiên của cô được đưa ra trưng bày.

Cô ngả đầu vào lưng ghế sô pha và kéo Pooh lại gần. Bert cuối cùng đã vít cô xuống bản di chúc của ông.

Nếu không làm theo lời ông, cô sẽ không nhận được 100.000 đô la, số tiền có thể giúp cô mở một phòng trưng bày nghệ thuật nho nhỏ của riêng mình.

Cô là thất bại duy nhất trong cuộc đời ta, Phoebe. Sự thất bại chết tiệt duy nhất.

Rồi chính lúc đó, quai hàm cô siết chặt lại với vẻ bướng bỉnh. Cha cô, 100.000 đô la của ông, và đội bóng Chicago Stars có thể biến xuống địa ngục. Chỉ bởi vì Bert đã dựng lên trò chơi đó không có nghĩa là cô phải tham gia. Cô sẽ tìm cách khác để kiếm đủ tiền mở phòng trưng bày cho mình. Cô quyết định sẽ nhận lời đề nghị của Viktor, về nghỉ ngơi một thời gian tại căn nhà nghỉ của anh ở gần Montauk. Ở đó, sát cạnh đại dương, cô cuối cùng sẽ có thể cho những bóng ma quá khứ của mình yên nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.