Vì Đó Là Em

Chương 9



Phoebe đứng trong vùng bóng tối lung linh tạo ra từ những ngọn đuốc được đặt cách đều nhau quanh bể bơi trong dinh thự Somerville và quan sát năm cô nàng đang rúc rích vây lấy Bobby Tom Denton. Không ai trong Ban Điều hành và nhân viên của Stars coi cái chết của Bert hay chuyện Phoebe sẽ sớm chuyển khỏi ngôi nhà này như một lý do để hủy bữa tiệc mà Bert vẫn tổ thức hằng năm sau trận đấu mở màn mùa giải. Trong khi Phoebe tham dự trận đấu, thư ký của cô đã giám sát những người cung cấp thực phẩm để chuẩn bị cho sự kiện này. Cô đã thay bộ váy “rửa xe” bằng chiếc váy len màu mơ chín ít lộ liễu hơn.

Thất bại của đội bóng chiều hôm đó trước đội Broncos đã phủ một màn sương mù lên bầu không khí ban đầu, nhưng khi đồ uống bắt đầu được luân chuyển một cách tự do hơn thì mọi thứ đã trở nên sôi động hẳn. Giờ đã gần nửa đêm, những đĩa thịt nướng, đùi lợn hun khói và đuôi tôm hùm đã bị oanh tạc tan nát. Phoebe đã được giới thiệu đến tất cả các cầu thủ cùng với vợ và bạn gái khi họ mới đến. Các cầu thủ vô cùng lịch sự với bà chủ mới của mình, nhưng việc có quá nhiều vận động viên vây xung quanh đã làm cô nhớ lại bao nhiêu ký ức tồi tệ, vì thế cô tự mình tách ra một băng ghế gỗ đặt cạnh một bụi hoa nhài Nhật Bản, xa rời hẳn khu vực bể bơi.

Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc và cảm thấy choáng váng kỳ lạ khi nhìn về phía mái hiên và trông thấy Dan. Ron đã nói với cô rằng tối Chủ nhật là khoảng thời gian bận rộn nhất đối với các huấn luyện viên khi họ phải đánh giá và chấm điểm các cầu thủ theo phong độ thi đấu buổi chiều hôm đó và bàn bạc kế hoạch thi đấu cho tuần tới. Dù là thế, cô vẫn nhận ra mình cứ đưa mắt tìm anh suốt buổi tối.

Từ trong bóng tối, cô ngắm nhìn anh di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác. Dần dần, cô nhận ra anh đang tiến đến gần hơn. Cô thấy anh đeo một đôi kính viền kim loại, và sự tương phản giữa cặp kính trí thức đó với vẻ thô kệch ưa nhìn của anh đã gợi nên những cảm giác kỳ lạ trong cô.

Cô bắt chéo chân khi anh tiến đến trước mặt. “Tôi chưa bao giờ thấy anh đeo kính.”

“Kính sát tròng làm tôi khó chịu sau khoảng mười bốn tiếng.” Anh nhấp một ngụm từ lon bia trên tay và gác một chân lên băng ghế ngay cạnh cô. Anh chàng này thực sự là một giấc mơ nóng bỏng của Tennessee William, cô nghĩ khi bộ phim từ từ lững lờ trôi qua trong đầu cô. Cô có thể nhìn thấy anh trong căn phòng thư viện tồi tàn của một ngôi nhà tá điền đổ nát, chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi vì cuộc gặp gỡ đầy hoan lạc với nàng Elizabeth trẻ trung trên chiếc giường bằng đồng thau trên gác. Một điếu xì gà xén hai đầu cắn chặt giữa hai hàm răng khi anh nóng nảy giở một quyển nhật ký cũ để tìm hiểu xem cụ cố của mình đã chôn đống đồ bạc của gia đình ở nơi đâu. Cơ thể cô cảm thấy nóng bừng và uể oải, và cô phải đè nén cái thôi thúc muốn cọ người vào anh như một nàng mèo con xinh xắn.

Tiếng cười lớn nổ tung vọng đến từ phía bể bơi kéo cô quay trở lại hiện thực. Cô liếc nhìn sang đúng lúc thấy năm cô gái của Bobby Tom đẩy cậu ta xuống nước trong tình trạng áo quần đầy đủ. Khi Bobby Tom không ngay lập tức nổi lên để thở, cô nghiến răng lại. “Tôi đang phải ép mình không chạy lại đó và kéo cậu ta lên.”

Dan cười khùng khục và nhấc chân khỏi băng ghế. “Thả lỏng đi. Cô đầu tư vào Jim Biederot thậm chí còn nhiều hơn Bobby Tom, mà Jim thì vừa mới quăng thòng lọng lên một ống khói để có thể trèo lên hông nhà đấy.”

“Dứt khoát là tôi không phù hợp với công việc này.”

Bobby Tom nổi lên mặt nước, phun phì phì và kéo hai cô gái xuống cùng mình. Cô thấy mừng vì phòng ngủ của Molly nhìn ra phía bên hông nhà chứ không phải phía sau.

“Tully kể với tôi năm nào Jim cũng trèo lên hông nhà,” Dan nói. “Rõ ràng là thiếu sự kiện đó bữa tiệc sẽ không còn giống mọi năm.”

“Cậu ta không thể chỉ chụp cái chao đèn lên đầu giống như những người khác hay sao?”

“Cậu ta tự hào về bản thân bởi gốc gác của mình.”

Một gã lực lưỡng trong hàng phòng ngự tiền trạm bỗng nằm xuống sàn bê tông cạnh bể bơi và bắt đầu chèn ép một cô nàng trẻ trung đang hét toáng lên. Dan chỉ lon bia về phía họ. “Đó mới là nơi khởi đầu những rắc rối thực sự của cô.”

Cô đứng dậy để có thể nhìn thấy rõ hơn và rồi ước gì mình không làm điều đó. “Tôi hy vọng anh ta sẽ không làm đau cô bé đó.”

“Điều đó chẳng quan trọng lắm vì cô nàng không phải là vợ cậu ta.”

Vào đúng giây phút đó, một quả cầu lửa nhỏ xíu với bộ tóc xù như của Diana Ross phóng vọt ra từ phía sau mái hiên, hướng về phía Webster Greer, cầu thủ phòng ngự chặn chuyên nghiệp nặng 133kg.

Dan cười tặc lưỡi. “Quan sát và học hỏi đi, Phoebe.”

Quả cầu lửa rít lên chói tai và phanh két lại trên hai gót giày nhọn hoắt. “Webster Greer, đặt con bé đó xuống ngay lập tức nếu không mông đít anh sẽ tan nát!”

“A, em yêu...” Gã cầu thủ thả cô bé tóc đỏ xuống một chiếc đi văng phơi nắng.

“Đừng có ‘em yêu’ với tôi,” quả cầu lửa rít lên. “Anh muốn nằm ngủ trên cái làn bowling mà anh đã tự xây cho mình trong tầng hầm chứ gì, với tôi thế cũng tốt thôi, bởi chắc như bắp là anh sẽ không được ngủ với tôi nữa.”

“A, em yêu...”

“Và đừng có mà mò đến khóc rũ ra trên vai tôi sau khi tôi lôi cái mông đít của anh đến tòa ly hôn và bòn rút của anh đến từng đồng cắc cuối cùng đấy.”

“Krystal, em yêu, anh chỉ đùa bỡn chút chút thôi mà.”

“Đùa bỡn! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là đùa bỡn!” Rụt tay lại, cô ta lấy hết sức thoi một cú chí mạng vào giữa bụng gã cầu thủ.

Gã cầu thủ cau mày. “Nào, em yêu, sao em phải làm thế? Lần trước đánh anh em đã bị đau tay rồi.”

Chắc chắn rồi, Krystal đang phải đỡ lấy tay, nhưng điều đó không ngăn được cái miệng đanh đá chua ngoa của cô ta. “Đừng có lo về cái tay của tôi. Lo cho cái mông đít của anh ấy! Và lo xem liệu tôi có để anh được gặp lại mấy đứa nhỏ nữa hay không ay!”

“Thôi nào, em yêu. Đi đắp ít đá lạnh vào tay nào.”

“Đi mà đắp vào cái giống của anh ấy!”

Với một cú hất tóc điệu nghệ, cô ta quày quả bỏ đi, hướng thẳng về phía Phoebe và Dan. Phoebe không chắc mình có muốn đối mặt với người đàn bà nhỏ nhắn chua ngoa này hay không, nhưng Dan thì không có vẻ gì là phiền lòng với chuyện đó.

Khi người phụ nữ đó dừng lại trước mặt anh, anh quấn bàn tay bị đau của cô ta quanh lon bia của mình.

“Nó vẫn còn lạnh đấy Krys. Có thể nó sẽ làm vết sưng xẹp bớt.”

“Cảm ơn anh.”

“Em phải thôi đánh cậu ta đi, cưng ạ. Một ngày nào đó em sẽ làm gãy tay mình mất.”

“Hắn ta phải thôi làm em phát điên mới đúng,” cô ta đáp trả.

“Có lẽ cô bé đó đã lẽo đẽo theo cậu ta cả đêm. Em đã biết Webster là người cuối cùng trong đội đi đùa bỡn với các cô gái khác rồi đấy.”

“Đó là vì em biết cách kiểm soát anh ta thôi.”

Giọng cô ta quá tự mãn đến mức Phoebe không thể kìm được tiếng cười. Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Krystal mỉm cười đáp lại cô.

“Đừng bao giờ để một gã đàn ông biết anh ta trên cơ nếu như cô muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

“Tôi sẽ nhớ điều đó.”

Dan lắc đầu rồi quay sang Phoebe. “Điều đáng sợ nhất là Webster và Krystal có cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất trong đội bóng này.”

“Em nghĩ tốt hơn hết em nên đi hạ hỏa anh ấy xuống trước khi anh ấy gây chuyện với ai đó.” Krystal lăn lăn lon bia trên bàn tay đau của mình. “Không phiền nếu em cầm cái này theo để chườm chứ?”

“Cứ tự nhiên.”

Cô ta mỉm cười với Phoebe rồi kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên cằm Dan. “Cảm ơn anh bạn. Lúc nào rỗi thì ghé qua nhà chơi, em sẽ làm cho anh một suất hamburger.”

“Anh sẽ ghé.”

Khi Krystal quay trở lại với chồng, Dan liền ngồi xuống băng ghế. Phoebe ngồi cạnh anh, duy trì khoảng cách xa nhất có thể giữa hai người.

“Anh biết Krystal lâu chưa?”

“Webster và tôi là đồng đội ngay trước khi tôi giải nghệ, và tất cả chúng tôi từng là bạn khá thân thiết. Không ai trong số họ thích gì ở vợ cũ của tôi ngoại trừ hoạt động chính trị của cô ấy, và Krystal thường xuất hiện trước cửa nhà tôi cùng với sữa và bánh quy khi tôi trong thời gian tiến hành các thủ tục ly dị. Chúng tôi đã không thể gặp nhau nhiều một cách công khai kể từ khi tôi về làm cho Stars.”

“Tại sao?”

“Giờ tôi là huấn luyện viên của Webster.”

“Điều đó có khác biệt à?”

“Danh sách sẽ bị cắt giảm, các cầu thủ bị bán đi. Phải có chút khoảng cách nào đó.”

“Một cách xử lý tình bạn thật lạ lùng.”

“Phải vậy thôi. Tất cả mọi người đều hiểu.”

Mặc dù tất cả mọi người vẫn ở trong tầm mắt, nhưng băng ghế bị khuất xa trong bóng tối của bụi nhài Nhật Bản làm cô bắt đầu cảm thấy như thể họ chỉ có một mình, và cô quá nhạy cảm về anh đến mức da cô nhức nhối như bị kim châm. Cô vui mừng chào đón sự chen ngang khi một người phụ nữ ré lên, và qua một lỗ hổng trên hàng rào, cô thấy một cô nàng giật phắt chiếc áo bikini ra khỏi người. Những tiếng hú hí và la hét kèm theo đó quá ầm ĩ và cô chỉ biết hy vọng là họ sẽ không đánh thức Molly và làm con bé hoảng sợ.

“Bữa tiệc trở nên hơi quá rồi.”

“Không đâu. Tất cả mọi người đều giữ thái độ cư xử tốt vì những cây đa cây đề vẫn còn ở đây.”

“Cây đa cây đề nào?”

“Cô và tôi. Các cậu bé sẽ không làm loạn khi bà chủ và huấn luyện viên trưởng của họ đang thơ thẩn xung quanh đâu, đặc biệt là hôm nay khi chúng ta mới thua trận. Tôi nhớ hồi tôi còn chơi bóng, có những bữa tiệc kéo dài đến tận thứ Ba.”

“Anh nói nghe có vẻ luyến tiếc nhỉ.”

“Tôi đã khá vui vẻ.”

“Bị ném xuống bể bơi và làm trọng tài cho những cuộc thi áo phông ướt[33] à?”

[33] Wet T-shirt contest: một buổi thi sắc đẹp trình diễn khi các cô gái trẻ mặc áo thun trắng và không mặc áo ngực, sau đó được dội nước vào người để áo trở nên trong suốt bám lấy da thịt, giám khảo thường là đám đông trong cuộc trình diễn, người thắng cuộc là người nhận được nhiều tán thưởng từ đám đông nhất.

“Đừng bảo tôi là cô có điều gì chống lại những cuộc thi áo phông ướt đấy nhé. Đó là thứ gần với các sự kiện văn hóa nhất mà hầu hết các cầu thủ được tham gia đấy.”

Cô bật cười. Nhưng rồi tiếng cười tắt dần khi cô nhìn thấy cách anh đang nhìn cô. Qua hai mắt kính, đôi mắt màu xanh nước biển của anh trông thật bí ẩn, nhưng có điều gì đó dường như đang vỡ răng rắc giữa họ, một luồng điện mà đáng lẽ không nên tồn tại ở đó. Cô cảm thấy run lên, hoảng sợ. Cô cúi gằm xuống, vội nhấp một ngụm rượu vang.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng. “So với một người lúc nào cũng ve vãn tán tỉnh bất cứ thứ gì có mặc quần, thì chắc chắn là cô hơi quá căng thẳng với tôi đấy.”

“Làm gì có!”

“Cô là kẻ nói dối, cưng ạ. Tôi đã làm cô căng thẳng đến phát điên.”

Dù đã có ngụm rượu vang, miệng cô vẫn trở nên khô khốc. Cô ép đôi môi phải nặn ra một nụ cười xảo quyệt. “Chỉ trong những giấc mơ của anh thôi, người yêu ạ.” Chồm người qua đủ gần để hít vào mùi nước cạo râu của anh, cô nói với giọng khàn khàn, “Tôi ăn tươi nuốt sống những gã như anh cho bữa sáng mà vẫn tiếp tục ăn một bữa trưa năm món đấy.”

Anh thốt ra một tiếng cười khụt khịt.

“Chết tiệt, Phoebe, tôi ước gì chúng ta thích nhau hơn một chút, bởi vì nếu thế, chắc chắn là chúng ta đã có thể có một khoảng thời gian tuyệt vời.”

Cô mỉm cười, rồi cố gắng nói gì đó thật mời gọi và cợt nhả nhưng rồi nhận ra mình không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Trong đầu cô những chiếc lò xo của cái giường bằng đồng thau đã lại bắt đầu cọt kẹt, chỉ có điều lần này là cô nằm trên chiếc giường đó thay vì Elizabeth. Cô là người trong chiếc áo lót ren với quai đeo tuột khỏi vai. Cô hình dung ra chính mình đang ngắm nhìn anh khi anh đứng dưới quạt guồng treo trên trần với chiếc áo sơ mi không cài cúc.

“Chết tiệt.” Tiếng chửi thề khẽ thốt ra, khản đặc, không phải là một phần của giấc mơ mà buột ra qua đôi môi của một người đàn ông thực thụ.

Khi anh nhìn vào mắt cô, cô cảm thấy cơ thể cô như đang giũ bỏ những tháng năm mốc meo phủ đầy mạng nhện để trở nên ẩm ướt và thấm đẫm. Cảm giác đó quá mới lạ làm cô chỉ muốn bỏ chạy thật xa, nhưng đồng thời, cô lại muốn ở lại nơi này mãi mãi. Cô đang bị choáng ngợp bởi cảm giác cám dỗ muốn chồm tới trước và chạm môi vào môi anh. Và tại sao không cơ chứ? Anh nghĩ rằng cô là một kẻ sát trai không ai địch nổi. Anh không có cách nào biết được một hành động như thế khác xa tính cách của cô đến thế nào. Chỉ một lần này thôi, tại sao cô không tận dụng cơ hội này chứ?

“Cô đây rồi, Phoebe.”

Cả hai người họ cùng quay phắt lại khi Ron hiện ra qua cái lỗ thủng trên hàng rào. Phoebe run rẩy hít vội một hơi.

Kể từ khi Ron được thuê trở lại, anh và Dan luôn giữ khoảng cách với nhau, và cho đến lúc này vẫn chưa có vụ bùng nổ nào. Cô hy vọng điều đó sẽ không thay đổi vào lúc này. Ron gật đầu chào Dan, rồi nói với Phoebe. “Tôi định về sớm. Sẽ có người lo chuyện dọn dẹp.”

Dan liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy. “Tôi cũng phải đi. Paul đã đem cuộn băng đến cho tôi chưa?”

“Tôi vẫn chưa thấy anh ta.”

“Chết tiệt. Anh ta cầm cuộn băng video mà tôi đang muốn xem qua trước khi lên giường đi ngủ.”

Ron mỉm cười với Phoebe. “Dan nổi tiếng với khả năng chỉ cần ngủ bốn tiếng một đêm mà vẫn có thể sống sót. Anh ta đúng là một con ngựa thồ.”

Cuộc chạm trán của Phoebe với Dan đã làm cô run lẩy bẩy bởi vì cô cảm giác mình đã phơi bày quá nhiều về bản thân trước anh. Cô đứng dậy, luồn ngón tay vào trong tóc. “Thật tuyệt khi biết số tiền tôi bỏ ra được bù đắp xứng đáng.”

“Anh có muốn tôi bảo anh ta đem cuốn băng qua nhà anh ngay khi anh ta đến đây không?” Ron hỏi.

“Không. Không cần bận tâm đâu. Nhưng bảo anh ta để nó trên bàn làm việc của tôi trước bảy giờ sáng mai. Tôi muốn xem qua trước khi gặp mặt các nhân viên.” Anh quay sang Phoebe. “Tôi cần gọi điện thoại. Có cái nào trong nhà mà tôi có thể sử dụng được không?”

Kiểu cách của anh quá trang trọng làm cô tự hỏi liệu có phải cô chỉ tưởng tượng ra cái khoảnh khắc điên rồ, cuồng dại vừa mới trôi qua giữa hai người họ trước đó không lâu hay không. Cô không muốn anh biết rằng anh đã làm cô bối rối đến mức nào, vì vậy cô nói với vẻ cợt nhả. “Không có cái nào trong cái cỗ máy tồi tàn mà anh vẫn lái đó à?”

“Có hai nơi mà tôi không thích đặt máy điện thoại. Một là trong xe hơi, và nơi còn lại là trong phòng ngủ.” Anh đã thắng vòng này, và cô cố gắng hồi phục lại bằng cách lười biếng ra hiệu về phía một cánh cửa ở phía hông nhà bên kia.

“Chiếc trong phòng sinh hoạt chung là gần nhất.”

“Cảm ơn, cô em bé bỏng.”

Khi anh bước đi, Ron cau mày với cô. “Cô không nên để anh ta xưng hô với cô quá vô lễ như thế. Một bà chủ đội bóng...”

“Chính xác là tôi nên làm gì để ngăn anh ta lại nào?” Cô trả miếng, trút cơn giận dữ của mình lên Ron. “Và tôi không muốn nghe chuyện Al Davis sẽ làm gì hay Eddie De... gì cũng được.”

“Edward DeBartolo, Jr,” anh kiên nhẫn nói. “ông bầu của đội San Francisco 49ers.”

“Có phải ông ta là người đã tặng cho các cầu thủ và vợ tất cả những món quà xa xỉ đó không?”

“Chính ông ta. Những chuyến đi đến Hawaii. Thẻ quà tặng thời trang hãng Neiman Marcus giá trị lớn.”

“Tôi ghét cay ghét đắng ông ta.”

Anh vỗ vỗ vào cánh tay cô. “Tất cả những thứ đó đều có tác dụng đấy, Phoebe. Hẹn gặp cô sáng mai.”

Khi anh đã để cô ở lại một mình, cô nhìn về phía ngôi nhà nơi Dan vừa mới biến mất. Trong tất cả những người đàn ông đi ngang qua đời cô, tại sao kẻ cuốn hút cô lại phải là con người này chứ? Thật mỉa mai làm sao khi thấy mình bị lôi cuốn một cách quá mãnh liệt trước những gì mà cô lo sợ nhất: một người đàn ông thân hình cường tráng trong điều kiện hoàn hảo. Một người đàn ông, cô tự nhắc nhở mình, làm cho tất cả trở nên nguy hiểm hơn bởi lý trí sắc bén và khiếu khôi hài tinh tế.

Giá như anh không bỏ về quá sớm như thế. Kể từ khi đến Chicago, cô đã cảm thấy như bị đưa tới một vùng đất xa lạ nơi mà cô không hề biết ngôn ngữ hay hiểu về phong tục, và cuộc chạm trán với anh tối nay chỉ làm cái cảm giác đó trở nên mãnh liệt hơn. Cô thấy hoang mang nhưng cũng tràn ngập một cảm giác chờ đợi lạ lùng, một cảm giác rằng - chỉ cần anh ở lại - một điều gì đó vô cùng kỳ diệu có thể sẽ xảy ra.

Molly co hai gối lên nhét xuống dưới chiếc váy ngủ cotton dài màu xanh. Cô bé ngồi cuộn mình trên ghế cạnh cửa sổ trong cái phòng khách rộng hoác, hướng ánh mắt xuyên qua lớp kính nhìn vào một góc bữa tiệc. Peg, bà quản gia, đã bắt nó lên giường từ một giờ trước, nhưng tiếng ầm ĩ làm nó không ngủ được. Nó cũng lo lắng về thứ Tư này, khi nó bắt đầu năm học tại một trường trung học công lập và tất cả bọn trẻ ở đó sẽ ghét nó. Một thứ lành lạnh và ẩm ướt quét qua cái chân trần của nó. “Chào Pooh.” Khi Molly cúi xuống để vuốt đám lông đầu mềm mại của cô nàng chó, Pooh liền nhảy lên và đặt hai chân trước lên đùi Molly. Molly nhấc con chó lên lòng và cúi xuống thủ thỉ nhẹ nhàng nũng nịu. “Mày là cô bé ngoan, đúng không Pooh. Một cô nàng cún ngọt ngào, ngoan ngoãn. Mày có yêu Molly không? Molly yêu mày, cún con ạ.”

Một nhúm tóc sẫm của Molly mắc vào mảng lông trắng muốt của Pooh. Khi cô bé tựa má lên túm lông mềm mại như bông phấn của con chó, Pooh liền liếm cằm cô bé. Đã từ rất lâu rồi chưa có ai hôn nó, và nó giữ im khuôn mặt mình ngay đó để Pooh có thể lại liếm nó thêm nữa.

Cánh cửa phía bên phải Molly bật mở. Một người đàn ông to lớn bước vào và nó vội vàng thả Pooh xuống. Căn phòng tối mờ nên anh ta không nhìn thấy nó khi anh ta bước về phía chiếc máy điện thoại đặt trên bàn cạnh ghế sô pha. Tuy nhiên, trước khi anh ta có thể bấm số thì Pooh đã nhảy chồm tới đón chào.

“Chết tiệt. Nằm xuống, đồ chó!”

Để tránh bất cứ tình huống ngượng ngùng nào có thể xảy ra, Molly lịch sự hắng giọng và đứng dậy. “Nó sẽ không cắn anh đâu.”

Người đàn ông đặt ống nghe xuống và nhìn về phía cô bé. Molly nhìn thấy anh ta có nụ cười dễ thương. “Em có chắc chắn về điều đó không? Nó có vẻ khá hung hãn với tôi.”

“Tên nó là Pooh.”

“Thực ra thì nó và tôi đã gặp nhau, nhưng tôi không nghĩ rằng hai bọn tôi đã được giới thiệu.” Anh bước về phía Molly. “Tôi là Dan Calebow.”

“Hân hạnh làm quen. Em là Molly Somerville.” Nó chìa tay ra và anh nắm lấy với vẻ trang trọng.

“Chào tiểu thư Molly. Chắc em là em gái của Phoebe.”

“Em là em gái cùng cha khác mẹ với Phoebe,” Molly nhấn mạnh. “Bọn em có hai người mẹ khác nhau, và bọn em không giống nhau chút nào cả.”

“Tôi có thể thấy điều đó. Em thức hơi khuya, đúng không?”

“Em không thể ngủ.”

“Đúng là khá ầm ĩ. Em đã gặp các cầu thủ và gia đình họ chưa?”

“Phoebe sẽ không cho phép em.” Nó không chắc vì sao nó lại cảm thấy bắt buộc phải nói dối, nhưng nó không muốn nói cho anh biết rằng nó chính là người đã từ chối đi ra ngoài đó.

“Vì sao?”

“Chị ta rất nghiêm khắc. Hơn nữa, em cũng không thích tiệc tùng. Thực ra thì em là người thích ở một mình. Em định khi lớn lên sẽ trở thành một nhà văn.”

“Thật à?”

“Hiện tại em đang đọc Dostoyevski.”

“Thế ư?”

Nó không biết nói gì thêm nữa, vì thế nó vội chuyển qua một chủ đề khác để duy trì sự chú ý của anh. “Em không thể tưởng tượng được là người ta sẽ học Dostoyevski ở trường mới của em. Em sẽ bắt đầu đi học ở đó vào thứ Tư này. Đó là một ngôi trường công, anh biết đấy. Bọn con trai học ở đó.”

“Em chưa bao giờ học ở trường có con trai à?”

“Chưa.”

“Một cô bé dễ thương như em sẽ hòa nhập nhanh thôi.”

“Cảm ơn anh, nhưng em biết là em không thực sự dễ thương. Không như Phoebe.”

“Dĩ nhiên là em không dễ thương giống Phoebe rồi. Em dễ thương theo cách của em. Đó là điều tuyệt vời nhất về phụ nữ. Mỗi người đều có một nét riêng.”

Anh ta gọi nó là một người phụ nữ! Nó cất lời khen làm nó vô cùng cảm động đó sang một bên để có thể thưởng thức lại khi nó chỉ còn một mình. “Cảm ơn anh vì đã tỏ ra tử tế, nhưng em biết những hạn chế của mình.”

“Tôi là một chuyên gia khá tài giỏi trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ, tiểu thư Molly à. Em nên lắng nghe tôi.”

Nó muốn tin anh, nhưng không thể. “Anh có phải cầu thủ bóng bầu dục không, anh Calebow?”

“Tôi đã từng là cầu thủ, nhưng giờ tôi là huấn luyện viên trưởng của Stars.”

“Em e rằng em không biết tí gì về bóng bầu dục.”

“Có vẻ như đó là nét di truyền trong phái nữ của gia đình em.” Anh khoanh tay lại. “Chị gái em không đưa em đến xem trận đấu chiều nay à?”

“Không.”

“Thật hổ thẹn. Lẽ ra cô ấy nên làm thế.”

Nó cho rằng nó đã nhận thấy vẻ không tán thành trong giọng nói của anh, và nó chợt nghĩ rằng có lẽ anh cũng không thích Phoebe chút nào.

Nó quyết định thử liều một phen. “Chị gái cùng cha khác mẹ của em không muốn bận tâm đến em. Chị ta bị dính chùm vào em, anh biết đấy, bởi vì cả cha lẫn mẹ em đều đã chết. Nhưng chị ta không thực sự muốn có em.” Chí ít thì điều đó cũng đúng. Lúc này nó đã nhận được sự chú ý hoàn toàn của anh, và vì không muốn làm mất sự chú ý đó, nó liền bắt đầu bịa đặt thêm. “Chị ta sẽ không để em quay trở lại trường cũ và giấu những lá thư mà em nhận được từ mấy đứa bạn gái.”

“Tại sao cô ấy lại làm những chuyện như thế?”

Sự tưởng tượng của Molly đã chiếm toàn bộ quyền kiểm soát. “Tính cách tàn nhẫn, có lẽ thế. Vài người từ khi sinh ra đã có tính đó, anh biết đấy. Chị ta không bao giờ cho phép em rời khỏi nhà, và nếu không thích những gì em làm, chị ta liền bắt em ăn bánh mì với nước lã.” Nguồn cảm hứng đã bốc lên quá cao. “Và thi thoảng chị ta bạt tai em.”

“Cái gì?”

Molly sợ rằng mình đã đi quá xa, vì thế nó vội vàng thêm vào, “Không đau chút nào đâu.”

“Thật khó tưởng tượng được chị gái em lại làm điều gì như thế.”

Nó không thích nghe anh bảo vệ Phoebe. “Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, vì thế vẻ bề ngoài của chị ta đã ảnh hưởng đến những đánh giá của anh.”

Anh thốt ra một âm thanh nghèn nghẹn kỳ cục. “Em có muốn giải thích điều đó không?”

Lý trí của Molly nói với nó rằng không nên nói thêm điều gì nữa, nhưng anh đang tỏ ra quá ân cần và nó muốn anh thích nó nhiều đến nỗi không thể nào dừng lại được nữa. “Chị ta cư xử lúc bên cạnh em khác xa với lúc chị ta ở trước mặt đàn ông. Chị ta giống như Rebecca, người vợ đầu tiên của ông de Winter[34] ấy. Đàn ông ngưỡng mộ chị ta, nhưng bên trong con người chị ta chất chứa khá nhiều hận thù.” Một lần nữa nó nghĩ có lẽ mình đã đi quá xa, vì thế nó vội chỉnh lại câu nói của mình. “Không có nghĩa là chị ta hoàn toàn xấu xa, dĩ nhiên rồi. Chỉ hơi biến thái tí thôi.”

[34] Nhân vật trong truyện Rebecca của Daphne du Maurier.

Anh xoa cằm. “Tôi sẽ nói với em điều này nhé, Molly. Đội Stars là một phần trong di sản của gia đình em, và em cần phải biết thứ gì đó về đội bóng. Sẽ thế nào nếu tuần tới tôi yêu cầu Phoebe đem em đến sân tập một hôm nào đó sau khi em đi học về? Em có thể gặp các cầu thủ và tìm hiểu một chút về môn thể thao này.”

“Anh sẽ làm thế à?”

“Chắc chắn rồi.”

Một làn sóng biết ơn mà Molly cảm thấy dành cho anh đã đánh bật cảm giác tội lỗi. “Cảm ơn anh. Em thích chuyện đó lắm.”

Đúng lúc đó Peg thò đầu qua khung cửa và rầy la Molly vì không chịu lên giường. Nó chào tạm biệt Dan và quay trở về phòng. Sau khi Peg rời khỏi, nó lôi ông Brown ra khỏi nơi ẩn giấu và rúc vào dưới chăn cùng con khỉ nhồi bông, mặc dù nó đã quá cái tuổi ngủ cùng với thú nhồi bông rồi. Ngay khi bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ, Molly nghe thấy tiếng cào khe khẽ trên cửa phòng và nó mỉm cười dụi đầu vào gối. Nó không thể mở cửa vì nó không muốn Phoebe phát hiện ra là nó đã để cho Pooh vào phòng mình. Tuy thế, thật dễ chịu khi ta được cần đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.