Vì Em Có Anh

Chương 15: Hoàng Cung, Hoàng Tử, Công Chúa và Hoàng Hậu



Sau khi nghe và hiểu được những lời mẹ Phan Lâm nới, Dương Nghi cảm thấy thoải mái hơn, hiểu về anh hơn.Anh có một người "mẹ kế" không hề " dì ghẻ" chút nào. Có vẻ cô ấy rất thương Phan Lâm.

- Ờ.... Mình quên gì rồi nhỉ?..... Hôm nay thứ mấy nhỉ?... Sáng nay mình định đi đâu nhỉ?....... Thôi rồi.

Với tốc độ như lốc xoáy, cô về đến trường thì cũng đã hết tiết 1.

Giờ là tiết thể dục, có lẽ đã vào giờ chừng 5 phút.

- Thưa.... Thưa thầy cho em vào lớp- Dương Nghi cúi đầu

Có vẻ cô Lâm đã từ chối lời cầu hôn của thầy nên hôm nay thầy lúc nào cũng đằng đằng sát khí. Dương Nghi hơi rợn người bởi có hơn chục người đang xếp hàng chống đẩy dưới trời nắng gắt. Trông thật tội

-Em kia,vào đây, nhanh lên - thầy thể dục cầm thước chỉ về phía Dương Nghi - nhanh nhanh nhảy lò cò 10 sân tập, rồi chống đẩy 50 cái

- CÁI GÌ? - Dương Nghi dường như hét lên

- Cái gì là cái gì, không làm được thì đừng hòng quay lại lớp học này, đừng hòng tôi tổng kết cho nhá.

Từ phía xa , Phan Lâm đi tới nói:

- Không bằng cầm thú, không bằng 1 nửa. Bắt nạt 1 người con gái yếu đuối.

Dường như có 2 ống khói thoát ra từ mũi của thầy thể dục.

- Em dám, được lắm, được lắm! Tôi ... Tôi phạt em làm cùng Nghi.

- Ok! Rất sẵn lòng- Ai cũng hiểu rằng anh đang cố chọc thầy thể dục. Nhưng lí do thì chẳng ai biết.

Sân tập thể dục rất rộng, đối với sức của một cô gái thì quả là không thể. Đến khoảng 6 vòng Dương Nghi đã thấy đuối sức cộng thêm trời nắng lại càng mệt hơn, nhìn dáng vẻ như đi bộ của Phan Lâm làm nó bật cười.


" Lão khỏe thật"- Suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Bỗng nhiên hình ảnh của anh cứ mờ dần mờ dần, cô cười nhẹ rồi mất dần ý thức.

❋ ❋❋ Phòng y tế ❋❋❋

- Quần chíp, tỉnh rồi sao. Há há, bộ sáng không ăn mệt tụt huyết áp hả? Hớ hớ nhìn kìa nhìn kìa thầy mua táo, xoài, cam, mận, cháo thịt bò, cháo cá.... Còn có cả canh gà, nói chung là đủ cả. Chỉ thiếu giun, dế, cóc thôi. Ăn gì ăn gì nào?

Vừa tỉnh dậy đầu còn choáng, nhìn xung quanh toàn một màu trắng. Nhìn thấy Khánh Đằng với một bàn chất cả đống đồ ăn.

- Jun đâu?

Khánh Đằng dừng lại một chút, quay lại nhìn mặt khó hiểu.

- Em thực sự muốn hử? Thầy nghĩ nên ăn canh gà thì tốt hơn, thầy chỉ nói thế thôi chứ hình như người ta không bán cháo giun và canh giun.

-Ý em là Phan Lâm

- À À... ém ấy vừa hoàn thành xong 10 vòng sân và 100 cái chống đẩy cả phần của em nữa. Chà, công nhận là khỏe, khỏe ghê cơ! Cả trường đứng xếp xung quanh xem, thầy muốn chụp kiểu ảnh mà không chen vào được, chán ghê cơ! Mồ hôi ướt hết cả áo, giờ em ấy đang tắm ở nhà tắm hồ bơi.

Dương Nghi thấy có lỗi vô cùng, rõ ràng là họa mà cô gây ra. Bỗng nhiên hiệu trưởng mở cửa đi vào.

- Hi Lady! Mr-Jack.... This is... This is... Tiết of thầy... Nói chung là thầy có tiết mau lên lớp đi. Em học sinh này- Bỗng nhiên thầy nghiêm mặt khiến Dương Nghi có chút lo sợ- Em học sinh này, ăn hết đống đồ ăn kia đi, à nải chuối bên đó ngon lắm,là thầy mua đó hé hé. Thôi nghỉ đi, thầy đến câu lạc bộ bóng đá đây há há.

Thầy hiệu trưởng vốn thế. Rất xì tin. Ước mơ của thầy là 1 cầu thủ quốc tế nên thầy suốt ngày chú trọng học tiếng anh và tập đá bóng. Sau khi nói hết 1 hồi thầy kéo Khánh Đằng đi khiến anh chẳng kịp nói gì.

Hai người vừa đi thì cánh cửa phòng cũng bật mở. Phan Lâm bước vào. Anh vừa tắm xong, má tóc còn hơi ướt, chiếc áo sơ mi trắng để mở 2 cúc trên, không sơ vin, khắp người tỏa ra một mùi hương đúng là " quyến rũ chết người". Anh mặc kệ Dương Nghi ngồi ngây ra đó, đi vè bàn đồ ăn, lựa một quả táo đưa lên miệng cắn một miếng, quay người đứng dựa vào tường nhìn Dương Nghi nói:

- Đừng dùng ánh mắt " ăn tươi nuốt sống" như thế nhìn tôi. Vợ tương lai của tôi mà biết sẽ ghen đó.

Dương Nghi đỏ mặt quay đi chỗ khác. Bỗng chợt nhớ ra điều gì đó cô quay lại nói:

- Jun, hôm trước em có gặp....

- Sao em lại biết- anh đang dựa vào tường,đứng thẳng lên.

- À, thì em đang định nói mà. Hôm trước em có gặp mẹ anh, cô ấy nói...

Cô không nói nữa bởi nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi hoàn toàn. Anh vừa vứt quả táo xuống đất, chạy đến nắm cổ tay cô kéo đi

- Theo tôi




Bác tài xế cố ngăn cản:

- Thiếu gia, hãy để tôi lái, như thế rất nguy hiểm, Thiếu gia...

Anh mặc kệ tiếng kêu thảm thiết kia, kéo cửa kính nhanh chóng phóng xe đi.

Chiếc xe lao nhanh chẳng khác nào tham gia một cuộc đua quốc tế... Nhanh chóng rời thành phố, đến vùng ngoại ô cách đó không xa. Một biệt thự dần xuất hiện.

Trước ngôi nhà một đài phun nước, phía xa là vườn hoa hướng dương. Khung cảnh thật đẹp, ngôi nhà rất lớn, có một số bảo vệ đứng ngoài, khi nhìn xe Phan Lâm đi qua thì cúi đầu chào...

Phan Lâm nhanh chóng xuống xe, chạy sang phía Dương Nghi ngồi, mở cửa kéo cô ra và kéo vào trong nhà.

Chà! Dương Nghi nãy giờ cứ mặc cho anh kéo đi, mải miết ngắm nhìn ngôi nhà từng milimet. Có lẽ đây là phòng khách. Bộ sofa màu xám lớn đặt ở giữa phòng. Bên trên là một đèn chùm pha lê " hùng vĩ". Trên trần nhà có rất nhiều bóng đèn bằng pha lê. Chiếc kệ lớn bằng gỗ đựng chiếc ti vi siêu to để đối diện bộ bàn ghế. Từ phòng khách có thể nhìn thấy một căn phòng khác. Căn phòng này có các bức tường kính nhìn ra khu vườn hoa hướng dương. Xung quanh là cách kệ sách cao ngất ngưởng có thang trèo. Chắc đó là nơi đọc sách.

Phan Lâm dắt Dương Nghi qua một hành lang. Hành lang này cũng được làm từ kính. Điều khác biệt là nó dẫn xuyên qua một vườn hoa hồng. Đứng ở đây cũng chẳng khác gì đứng giữa vườn hoa lộ thiên.

Hết hành lang, dẫn tới một căn bếp rộng lớn với đầy đủ dụng cụ, có một vài người đang nấu nướng gì đó...

- Bà ta đâu?- Phan lâm như nghiến răng.

Nghe giọng Phan Lâm mọi người đều dừng tay, quay lại kính cẩn:

- Dạ thưa thiếu gia, phu nhân đang uống trà ở ngoài vườn.

Anh lại kéo Dương Nghi đi theo lối cửa phụ ra vườn hoa đầy màu sắc. Ở giữa có một lán nhỏ, một dáng người phụ nữ quen thuộc đang vừa đọc sách vừa nâng li trà uống. Khung cảnh thật đẹp.

Phan Lâm bỏ tay Dương Nghi ra tiến đến giật tách trà và quyển sách ném xuống hồ bơi khiến cả Dương Nghi và người phụ nữ khiếp sơ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.