Tiếng gọi của mẹ làm nó tỉnh giấc, mở điện thoại ra thấy một tn nhắn mới. Gửi từ 30 phút trước. hix lúc đó nó còn đang bơi trong giấc mơ mà!
-Ai thế nhỉ?
Hộp thư đến:
Người gửi : Phan Mỹ Đình
Nội dung: Nghi ơi! Mày đọc tin nhắn này làm gì. Đây là tin nhắn 18+ đấy. Đừng đọc nữa. Đã bảo là tin nhắn 18+ rồi mà. Đọc đến đây rồi cơ á, vậy thì đọc nốt đi. Mày hãy gửi tin nhắn này đến 18 người khác đi, không là mày xui xẻo cả năm đó. Hé hé Nghi ơi ^^ Tao nhớ mày. Mày phải luôn cười nhé!
The end
- Trời! Con hâm. Hết việc rồi hử, đồ đểu.
Nó tự hét và… đương nhiên lại đi loay hoay gửi tiếp cho 18 người khác và câu trả lời mà nó nhận được chỉ có 3 chữ : “ không quan tâm”
Đúng là chỉ có mình nó ngốc.
Ăn cơm với pama mà đầu óc cứ bay bổng khắp nơi. Chỉ loáng thoáng nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện của pama:
-Pa : sao cái gì nhà này hỏng cũng đến tay tôi sửa vậy?
-Ma: không ông thì ai. Ngày xưa bảo cố đẻ thêm thằng cu thì không đẻ.
-Pa: Tạ bà ý. Gen nhà tôi chỉ đẻ được toàn con trai thôi. Tại lấy phả bà nên…
Vẫn như thường lệ, mẹ nó đứng lên và hét:
-Ly dị đi, ông đi mà tìm con nào đẻ được con trai cho ông ý.
Và sau đó, lạ nhưng mọi kh
-Pa : Thôi nào, tôi sai rồi. Con nào mà chẳng là con. Anh yêu vợ anh nhất.
… Haiz.. hôm nào cũng thế. Pa ma gần U50 rồi mà. Đúng là “ tiền mãn tin học đòi xì tin”
23h45
Giấc mơ ấy lại đến với nó “ nó trong vai một công chúa xinh đẹp đang đi dạo trong rừng hoa muôn sắc… từ xa .. một chàng hòang tử uy phong cữa bạch mã tiến tới… bước lại gần nó… gần hơn nữa… sắp hôn rồi… tý nữa nữa thôi…và…:”
“Oppa gang nam sì tà.. ê sệch sì lây đê…”
Cái chuông báo thức chết tiệt lại phá hoạt giấc mơ đẹp đẽ của nó.
Uể oải ăn sáng. Chải đầu vuốt vuốt các thứ sẵn sang lên đường hướng về Tây Thiên, á lộn hướng về trường học.
Vừa dắt x era của thì nghe cái “ bộp”
“ gia đình xin chân trọng tiễn đưa em lốp xe về nơi ăn nghỉ cuối cùng..”
Cuốc bộ đến trường. Nó tự tin bước đi như thấy mình chính là siêu sao đảm như Thúy Hằng, nổi như Thúy Nga và đẹp như Thúy Kiều.
…
Nhột nhột à nha!
Linh cảm thấy rằng, phía sau nó, nơi lớp váy mỏng bao bọc cái mông yêu quý của nó. Hix
-AAAA biến thái!!!!!!!
Ôi không, tình tiết này hình như rất hay xuất hiện trong phim. Nhân vật nữ đi trên một con đường vắng và đụng độ với những tên yêu râu xanh, rồi hôm sau cô nàng được lên báo… Không. Nó còn rất rất rất yêu đời.
-nào cô em, đến trường làm gì, đi chơi với bọn anh đi, sẽ có rất nhiều tiền, hơn nữa trông cô em cũng ngon, hay là,.. hêhheh
Một tên nói rồi cả bọn cùng cười.
“ phê” lần đầu tiên có người khen nó ngon^^^ cơ mà có gì đó không phải, trong tình huống này thì hĩ hĩ
Nhìn lại ba tên biến thái trông chẳng khác nào bị AIDS gai đoạn vô phương cứu chữa, đúng là hình tượng của những vai phản diện.
-Làm sao bây giờ, đoạn đường này vắng- nó buột miệng thành lời.
- em không phải sợ gì cả, có bọn anh đây rồi. hêhheh
Vừa nói chúng vừa cười nham hiểm rồi tiến tới chỗ nó. Nó nhắm mắt bất lực
Bỗng một chiếc BMW đỗ xịch ngay trước mặt nó và mấy tên biến thái. Rồi lại bỗng có một bong người từ trong xe lao ra ném bịch cái cặp xách bào mặt bọn người xấu, rồi nhanh như chớp cho chúng vài phát đấm.
KHi nó đã ý thức được mọi chuyện thì chỉ thấy 3 tên lưu manh nằm sõng soài trên đất và bên cạnh là Phan Lâm đang phủi chiếc áo trắng có dính chút cát.
Anh gằm giọng:
-Cút!
Mấy tên kia hoảng hốt lôm côm bò dậy chạy biến. Còn anh thì chỉnh lại quần áo và mở cửa xe :
-Vào đi, muộn rồi.
Lưỡng lự một chút rồi nó cũng bước vào .Không khí trong xe thật ngột ngạt, nhưng cũng vì tâm trạng bối rối không nói nên lời của nó. Biết vì sao không. Vì nó với anh chỉ cách nhau 50cm. Khoảng cách chỉ dành cho sự thân thiện.
-Cảm ơn anh rất nhiều- Nó lí nhí nói
Nó vừa nói hết câu thì anh cũng trả lời luôn:
-Xe đạp
Những câu nói của anh luôn làm đầu óc nó rối lên. Não nó không đủ level để hiểu hết chúng.
Gần đến cổng trường nó xin xuống xe để tránh gây sự chú ý. Anh cũng chẳng quan tâm là mất, chỉ liếc bác tài xế ra hiệu mở của xe.
Bước xuống và nhảy chân sao vào trường. Nó đâu biết rằng, phía đó, phản chiếu qua chiếc gương ô tô, một người đang nhìn nó và bật cười – Một nụ cười tỏa nắng.
***
Giờ anh, nó ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng them để ý đến lời cô mà bay bổng theo những ý nghĩ vẩn vơ. Rồi nghĩ đến Anh.
“ Mà lời nói lúc nãy của Phan lâm là sao nhỉ? Sao anh lại nói là xe đạp nhỉ? Mình cảm ơn anh thì liên quan gì đến cái xe đạp nhỉ? Hả? Xe đạp? Chẳng lẽ là chuyện mình lai anh về hôm trước!!” Vừa nghĩ thong suốt thì miệng nó cũng bật thành tiếng, nó vỗ cái đét vào bàn rồi nói:
-ay dà, có thế mà không nghĩ ra. Đáng yêu quá đi!
… Chết , hậu quả mà nó đã quên mất. đang trong giờ học mà. Rồi tiếp đó là giọng nói bà chằn của Miss Loan vang lên:
-Dương Nghi, Stand up, please!
Miễn cưỡng, nó đứng lên
-don’t talk in the class or go out… blab la
Chẳng hiểu gì sất. Chắc là cô đang mắng nó đây mà. Đợi đến từ “ sit down” thì nó hăng hái ngồi xuống.
**
Giờ thể dục, sau khi thực hiện các bài khởi đông, nó trốn thầy ra sân sau của trường để tìm sự bình yên vì chẳng ai thèm ra đó cả, trừ nó. Đối với nó, đó mới chính là giới giới dành cho nó, thật thoải mái biết bao.
-Ủa, chẳng phải Phan Lâm kia sao?
Cách nó không xa, một hình bóng mà nó luôn để trong tim, một Phan Lâm lạnh lung đang ôm đầu gục mặt xuống đầu gối miệng lẩm bẩm thứ gì đó…