- Sao em còn ở đây? Mai thi rồi đó!Phan Lâm trở về nhà muộn,ngạc nhiên khi thấy Dương Nghi đang ngồi ăn hoa quả.
- Con bé nói phải nhìn thấy con thì mới có thể thi tốt được.
Cô đỏ mặt:
- Không...không phải... em chỉ muốn hỏi anh là làm sao để ngày mai dậy sớm được.
- Thật chứ? - Anh ngồi xuống bên cạnh cô, với một quả táo, ăn hai miếng.
Cô gật đầu lia lịa, anh lén cười.
- Được rồi, điện thoại của em đâu cho tôi mượn!
Sau khi cầm điện thoại của cô lên phòng chừng 5 phút, anh quay lại, ném điện thoại về phía cô.
- Tôi đưa em về!
Cô không thể đoán ra được anh dùng điện thoại của cô làm gì. Nhưng cô tin anh sẽ có cách để gọi cô dậy sớm vào ngày mai.
*** 5h sáng***
"a...a...a...1...2...3...Em nghe thấy chứ! Dậy đi nào! Hôm nay hãy thi cho tốt! Nếu em thi đỗ tôi sẽ nấu cho em ăn..."
Tất nhiên là cô đã mở tròn xoe mắt, tỉnh táo hết mức khi giọng anh vừa cất lên. Cô bật dậy.
- Lâm! Anh đến khi nào vậy? Anh ở đâu? - Cô chạy khắp phòng tìm anh.
Giọng anh lại cất lên:
"a...a... Chắc tôi căn giờ cũng chuẩn nhỉ?! Tôi đoán là giờ em đang tìm tôi...Đồ ngốc kia!!! IQ có thấp bao nhiêu thì cũng phải tìm được điện thoại chứ! Tôi đã định gọi để báo thức cho em nhưng nghĩ không hiệu quả. Xem ra chỉ còn cách này...À đừng gọi cho tôi, tôi sợ em sẽ lại phân tâm trong lúc thi vì nhớ tôi"
- Đồ biến thái! Cao ngạo! - Cô cầm chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm vào đoạn báo thức.
***10 ngày sau***
- Nghi, con định trốn Jun đến bao giờ, 10 ngày rồi đó, không gọi, không nhắn tin...- Mẹ Phan Lâm gọi điện cho cô.
- Cô, chừng nào chưa biết kết quả thì cháu chưa dám gặp anh ý. Hơn nữa anh ý cũng đâu liên lạc với cháu. Anh ý cũng đâu quan tâm tới cháu.
Đầu dây bên kia có tiếng cười tủm tỉm.
- Được rồi, hai đứa lớn rồi tự giải quyết đi.
Nghe xong điện thoại của mẹ Phan Lâm, cô mệt mỏi đặt lưng xuống giường thiếp đi lúc mào không hay.
Cô mơ thấy Phan Lâm đến nhà cô,lên phòng cô. Lúc cô đang ngủ, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi cô từ từ mở mắt ra, anh cười...Chà! Một cảnh tượng thật đẹp.
- Mơ mà hình ảnh chân thực thật!
- Cô chạm vào anh.
- Á...Á...Sao giấc mơ mà kì vậy - Cô kêu lên khi bị anh cúi xuống cắn vào môi.
Anh nhếch mép:
- Thật là phải làm đến cách này em mới tỉnh! - Cô đỏ mặt, chưa kịp phản ứng gì đã bị anh lôi ra khỏi phòng, nhét cô vào trong xe không thương tiếc.
-Đi...đi đâu? Em còn chưa chuẩn bị gì cả!
Phan Lâm không nói gì, im lặng lái xe làm cô càng lúc càng thấy căng thẳng.
5 phút sau.
- Sao.... sao lại tới đây.... em phạm tội gì chứ huhu ...- Cô suýt khóc túm áo Phan Lâm khi hai người đang đứng trước Ủy ban nhân dân.
- Tôi chưa bao giờ nói dối em. Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa.
- Lời hứa... lời hứa gì mà lại đưa em đến đây huhu ...anh nỡ cho em ngồi tù sao Đại lão gia à huhu...
- Haizzzz tôi đưa em đến đây viết bản kiểm điểm, kiểm điểm về việc chiếm trọn bất hợp pháp trong tâm trí và trái tim tôi.
Cô khóc dở cười dở ký vào đơn đăng ký kết hôn.
***
Ngày đính hôn.
Khách khứa đến rất nhiều, Dương Nghi phải chạy đi chạy lại đến đau chân. Đính hôn đã như thế này, ba năm sau kết hôn chắc cô gãy chân mất.
Chân tê dại cộng thêm đuôi váy dài quét đất khiến cô vấp ngã. Chiếc váy phản chủ tốc lên quá đùi xấu hổ không biết trốn vào đâu bỗng một chiếc áo từ đâu bay đến che lên đùi cô.
Chiếc áo này sao quen quá phù hiệu trường tên Michel Jack bên dưới, cô thoáng rùng mình, ngẩng đầu lên một chàng trai đang mỉm cười tươi roi rói:
- Long time no see.... Super girl!!! Thầy của em đây...Quần chíp!
- Khánh...Khánh Đằng....là ma hả?
-Haizzz....Đúng là vẫn ngốc nghếch. Chẳng nhẽ cuộc sống không có những điều kỳ diệu và kỳ tích sao. Đúng là do ăn ở bên thầy mới là một kỳ tích trong một vài kỳ tích hiếm hoi. Thầy đứng đây là người, còn sống!
Khánh Đằng cúi xuống, định bế Dương Nghi lên thì Phan Lâm từ đâu chạy tới nhanh tay nhấc bổng cô lên.
- Từ hôm nay,đây là trách nhiệm của tôi. Tôi cứ tưởng thầy sẽ không về kịp...
- Tất nhiên phải về chứ, lễ đính hôn của học trò cưng cơ mà.
Dương Nghi liên tục nuốt nước bọt, vẫn còn bàng hoàng :- Là...là sao?! Sao hai người... Sao em lại không biết gì cả?!
Khánh Đằng trầm ngâm rồi nói:
- Lần đó thầy hiệu trưởng đã đến. Vì ông ấy là bố nuôi của thầy nên đã dốc hết tiền bạc tìm những bác sĩ tốt nhất để cứu thầy. Chà! Thật kỳ diệu nhỉ?Chắc thầy hiệu trưởng đã kể mọi chuyện cho Phan Lâm... Hai hôm trước khi đang đứng trên giảng đường của Trường Đại học thầy đang công tác bên Anh đã nhận được tin nhắn mời. Haizzz dù không mấy vui cho lắm nhưng chúc hai đứa hạnh phúc... huhuhu.... Sao tôi khổ thế này!!!
Mọi người bật cười và vui vẻ trò chuyện.
Đúng là thời gian có thể thay đổi tất cả, có thể nó sẽ mang đến một kết thúc đau khổ nhưng may mắn sẽ là một hạnh phúc mãn đường.
Tình yêu của cô và anh- một tình yêu học trò. Thời gian để nuôi lớn tình yêu ấy đưa họ càng ngày càng đến gần nhau. Nhưng thời gian vẫn chưa phải tất cả bởi tình yêu mà hai người dành cho nhau nó đủ mạnh để nâng cả thế giới. Đủ nóng bỏng để thiêu đốt được mặt trời...và còn bởi định mệnh . Họ vốn đã có nhau, sinh ra là dành cho nhau...