Vì Em Có Anh

Chương 7: Ocd quái ác! nhưng tình yêu có thể xua đuổi nó!



Trời mập mờ tối, Phan Lâm và Khánh Đằng đã tìm hơn 30 phút mà chẳng thấy. Cả hai người quyết định quay lại trại để bàn bạc.

- Tôi sẽ vào rừng tìm cô ây!- Không ! Thầy sẽ vào, đó là học sinh của thầy. Thầy đã hứa với bố mẹ em ấy là sẽ chăm sóc thật cẩn thận, vậy nên thầy mới là người nên vàoPhan Lâm chẳng suy nghĩ thêm, đắc trí nói:- Ok! Vấn đề chính là ở đó, chẳng phải thầy đã hứa với bố mẹ cô ấy rồi sao. Bây giờ thầy vào đó không ra được, à, thú rừng ở đây cũng không hiếm, nếu có con hổ đáng yêu nào đó xông ra thơm yêu thầy với cô ấy một phát thì tôi cũng không có số điện thoại nhà Nghi để báo rằng hai người không còn trên cõi đời này nữa!.- Em...em nói thầy như thế thì được nhưng không được nói em ấy như thế. Thôi được, thày sẽ ở đây. Em đi đi. Có gì thì gọi điện báo với thầy. Chẳng hiểu suy nghĩ của em nó logic với nhau như thế nào nữa.- Khánh Đằng bực tức nóiTrái lại, Phan Lâm lại rất vui, không do dự và đứng dậy tiến thẳng tới khu rừng. Khi màn đêm buông xuống, trong những câu truyện kinh dị nói về rừng hoang thường xuất hiện những con quái thú khổng lồ nấp trong bụi cây chời một con người xấu số nào đó đi qua sẽ nhảy ồ ra với cái miệng đang tanh mùi máu mà vồ lấy, móc mắt, moi ruột chẳng cần chấm muối mà nhai rau ráu. Còn với đời thực, với khung cảnh âm u ẩm ướt như thế này cũng vẫn xuất hiện cảnh máu me, Chẳng sai, từ trong tán cây, những đôi muỗi đang nắm tay nhau lao đến phá người con trai da thịt mịn màng căng mọng để châm ngòi hút máu. Nhưng những con muỗi đáng ghét ấy chẳng làm Phan Lâm bận tâm bởi trái tim anh đang hướng về một nới nào đó không xác định, mà nới ấy có một cô gái có tên Dương Nghi ngốc nghếch. Màn đêm đã bao bọc khắp cánh rừng, đôi chân Phan Lâm đang mềm nhũn ra, từng bước từng bước càng dần chậm lại. Hơi thở anh bắt đầu gâp gáp. Anh khó thở, đôi mắt chùn xuống, anh dần mất đi nhận thức rồi gục xuống. Vì mải chạy đi để tìm người con gái anh thích, anh đã quên mất thời gian, quên mất những gì mình sợ hãi, anh đã tự dặn mình là khi trời tối phải láy đèn bin ra, nhưng giờ thì đã quá muộn.*** Phía bên này- Ủa! là sao ta! đi mãi mà chưa đến chỗ cắm trại là sao. Chẳng phải mình đã đi hết năm chây bốn bể rồi sao, HUHUHU OA OA OA OA

Dương Nghi khóc, nó cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, chẳng phải hoàn cảnh nó bây giờ rất giống như RÔ Bin Sơn ngoài đảo hoang sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.