Vì Em Gặp Anh

Chương 15: Cỏ thích ăn của cải



Do tắt máy cả ngày hôm qua, nên vừa bật máy, hàng đống tin nhắn đã ồ ạt gửi đến, nhiều tin nhắn chúc tết Trung Thu của đồng nghiệp và bạn bè, ngoài ra còn có tin nhắn của mẹ, mẹ hỏi tôi đang ở đâu, trong nhà loạn hết cả lên rồi.

Loạn? Không cần hỏi cũng biết chắc chắn do Con cừu non gây ra. Hôm qua vì muốn trốn màn hỏi cưới của ông ta mà tôi đã phải chạy đến cơ quan, không biết bố mẹ ở nhà ứng phó thế nào. Tôi lập tức gọi cho mẹ. Vừa bắt máy mẹ liền phủ đầu bằng một trận chửi mắng, nói dù sao cũng không nên tắt di động.

Sao có thể không tắt được chứ? Con cừu non biết số của tôi, nếu ông ta tìm thấy, tôi biết lấy cớ gì để trốn đây?

“Chuyện đó không nói nữa, tóm lại là con không có nhà, nên Con cừu non đã bị mẹ tống tiễn rồi. Có chuyện khác khiến mẹ phải vội vàng tìm con ngay.

“Chuyện gì ạ?” Chẳng lẽ còn có vấn đề nào lớn hơn Con cừu non.

“Con cá thứ hai đã đến tận nhà tìm con, hôm qua là lần đầu tiên mẹ tận mắt nhìn thấy cậu ấy, chẳng thua kém Tiểu Hứa chút nào, cao ráo đẹp trai. Bố con cũng phải công nhận cậu ấy là một anh chàng tuấn tú. Cậu ấy tưởng con ở nhà nên mới tìm đến. Bố mẹ cũng không biết con ở đâu, bảo có lẽ con đã về cơ quan. Cậu ấy nghe thế thì vội vàng đi luôn. Mẹ bảo này, bố mẹ đều rất ưng ý con cá này, cái cậu Tiểu Hứa kia lễ Tết cũng chẳng thấy đến thăm hỏi, mẹ thấy không có khả năng lắm. Con nhất định phải giữ chặt con cá này, nếu không chỉ có thể chọn Con cừu non thôi. Tuy Con cừu non chẳng có điểm nào không tốt, nhưng mà xa quá…” Mẹ vẫn đang lẩm bẩm, song tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, lời mẹ nói làm tôi nghẹn ngào. Cả ngày hôm qua Lỗ Nguy đã đi tìm tôi. Tết Trung Thu cũng không ở nhà đoàn tụ cùng gia đình, mà đội mưa lái xe về nông thôn. Anh thật sự thích tôi đến thế, sao tôi lại may mắn nhường ấy? Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ mình là gái ế, không ngờ lại có người thích tôi đến thế. Tôi tưởng mình là củ cải ven đường, nhưng Lỗ Nguy lại nói “Sao lại là củ cải chứ, em vốn là nhân sâm”.

Thế là, tôi biến thành nhân sâm.

Tôi lên mạng bàn về huyết nhân sâm với Tiểu Điểu. Cô ấy cười nói: “Lúc trước, củ cải gặp người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt nó, thế là suốt bao năm củ cải chỉ nhìn thấy mỗi người đó, nhưng vì củ cải rất nhỏ, lại tự ti bản thân chỉ là củ cải, nên chỉ nằm yên trong đất lén nhìn người đó, cho đến khi người đó đào được một củ cải khác và hài lòng với củ cải kia. Củ cải bắt đầu để mắt đến những người qua đường khác. Bấy giờ có người quỳ xuống phát hiện ra củ cải, đang định mở miệng cắn một miếng, thì nhìn thấy cây cải bắp nõn nà tươi ngon, liền từ bỏ củ cải lún trong bùn đất, quyết định chọn bắp cải”.

Không sai, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Triệu An Phi, có được Hà Xứ, Triệu An Phi đã mãn nguyện rồi, còn người thứ hai tôi gặp là Lâm Tương, hắn đã chọn bắp cải.

“Sau đó, củ cải lớn dần, đã đến lúc thu hoạch, thu hút sự chú ý của người thứ ba. Anh ta muốn nhổ củ cải, cảm thấy củ cải rất thích hợp để mình bổ sung năng lượng. Tuy củ cải nằm trong đất, nhưng nhìn lá rau dày mập trên mặt đất có thể biết được củ cải này to tròn mọng nước. Cho dù như thế thì giá trị của nó cũng chỉ là một củ cải mà thôi, vì vậy dù anh ta tỏ ý muốn củ cải, nhưng vẫn cảm thấy đào bới đống bùn đất quanh củ cải có chút phiền phức, nên đã động đầu ngón tay, song vẫn chưa có ý định dồn sức đào nó lên.”

Đang nói Hứa Thừa Cơ ư?

“Về sau gặp người thứ tư. Người này vừa muốn lại vừa coi thường củ cải, sợ hành vi ăn củ cải sẽ hạ thấp đẳng cấp của mình. Vì thế anh ta yêu cầu củ cải buộc phải là loại hiếm có, mọc trong nhà kính cũng được, nuôi trồng ngoài không gian cũng được, cấy gen cũng được, nhưng tuyệt đối không được mọc dại. Thế nhưng, vì anh ta quá đói, mọc dại cũng được, có điều củ cải nhất định phải quên mình là củ cải.”

Chắc hẳn đang nói tới Con cừu non, không sai, dựa vào đâu mà bắt tôi phải quên đi sự thật bản thân là củ cải, nhún mình chiều ý ông ta chứ?

“Như vậy cả thảy củ cải đã gặp bốn người, nhưng vẫn chưa thuộc về ai. Nhìn bọn họ lần lượt rời mình đi, củ cải quay đầu thì đột nhiên phát hiện có một con thỏ đã luôn chờ đợi sau lưng nó. Quan điểm của thỏ rất đơn giản và rõ ràng, nó bẩm sinh đã thích ăn củ cải. Đối với nó, củ cải nó canh giữ bao năm nay tựa như cây nhân sâm quý báu nhất thế gian. Vì vậy, củ cải có thể biến thành nhân sâm, hoàn toàn là do cách nhìn của thỏ. Bến đỗ duy nhất của củ cải không phải người đầu tiên nó ngưỡng mộ, không phải người một dạ hai lòng, càng chẳng phải vị khách qua đường vội vã, củ cải chỉ thích hợp với thỏ. Vạn vật trong thiên hạ đều có bến đỗ của riêng mình, quan trọng là phải tìm thấy người thích hợp nhất với bản thân.”

Ừm, rốt cuộc tôi vẫn cứ là củ cải, nhưng người thích hợp nhất với tôi, con thỏ của tôi, người mà tôi cam tâm tình nguyện trao thân gửi phận đã khiến tôi cảm thấy mình có giá trị quý báu như nhân sâm. Anh mới là bến đỗ của riêng tôi!

Buổi tối, tôi gọi cho Lỗ Nguy, thầm nghĩ, thực ra đây là lần đầu tiên tôi gọi cho anh. Đợt mùa đông, tôi vô tình rửa sạch dãy số anh viết trên tay, sau đó anh hỏi số của tôi, bao giờ cũng là anh gọi cho tôi. Tôi đã lưu lại số sau lần đầu tiên anh gọi, chẳng những lưu vào máy, mà còn nhớ kỹ trong đầu. Đây là điều khá kỳ lạ, bởi ngay cả số của Ân Dĩ tôi cũng chẳng nhớ nổi.

Điện thoại vừa kêu lên một tiếng, bên kia lập tức ngắt máy. Tôi còn đang ngơ ngác, đối phương đã gọi lại.

“Sao anh lại ngắt máy?” Không phải tôi cố ý chất vấn anh, chỉ là một lối mở đầu câu chuyện máy móc mà thôi.

“Cước điện thoại của anh được cơ quan bao mà”, đầu dây bên kia trả lời.

Tiết kiệm tiền cho tôi à? Im lặng giây lát, tôi không tiếc gì chỗ tiền ít ỏi đó, nhưng trong lòng lại sung sướng tột độ vì sự chu đáo của anh.

“Anh đang làm gì thế?” Bất giác giọng nói dịu dàng hơn, tự tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, nhưng vẫn hy vọng có thể dịu dàng hơn nữa. Tôi ngồi trước gương, vừa thầm dè bỉu sự sến súa của mình, vừa cố gắng dịu dàng hết mức.

“Hôm nay bọn anh truy bắt tội phạm, vừa mới nhốt lại, lát nữa còn nhiệm vụ nằm vùng đi điều tra ma túy.” Giọng anh thong thả trầm ấm, nghe như lời thủ thỉ bên tai. Chẳng biết anh có giống tôi không, cố gắng để giọng nói thu hút đối phương. Bởi không nhìn thấy nhau, nên động tác, biểu cảm, mùi hương đều không có dịp lâm trận, vũ khí duy nhất có thể sử dụng chỉ là giọng nói. Giọng nói của anh thật truyền cảm dễ nghe.

Nhất thời, tôi không biết nên nói gì nữa. Hồi trước nhìn lũ bạn buôn điện thoại đến một, hai giờ sáng, ngày nào cũng có con trai gọi đến, tôi đã thầm khâm phục tụi nó. Bây giờ có một người đàn ông để trải nghiệm cảm giác đó, nhưng vì quá thích anh, nên trong lòng tôi nổi lên nhiều mối lo lắng, sợ bản thân mất tự nhiên quá, hoặc lắm lời quá, sợ nhõng nhẽo sẽ làm anh chán ghét, lại sợ cố ý lạnh nhạt sẽ khiến anh đau lòng, nói mấy chuyện vặt vãnh thì sợ lãng phí thời gian nghỉ ngơi của anh, nói ít thì sợ anh nghĩ hai người trò chuyện không ăn ý…Chẳng biết khi yêu phải dùng sách lược nào mới phải, mức độ của nó ở đâu? Tôi lo lắng bồn chồn không yên

“Đúng rồi, hôm nay em mới nhận được món quà anh tặng.” Đột nhiên tôi nhớ ra hộp kem que, “Chỉ vì em nói em nhớ mùi vị kem que ngày xưa nên anh đã đi khắp thế gian để tìm ư?”

“Không phải tìm khắp thế gian, anh biết ở đó có một xưởng đồ uống vẫn còn sản xuất kem que, một vài làng quê nhỏ vẫn còn nhu cầu tiêu thụ mà.” Ngừng một chút, anh nói tiếp, “Thực ra không chỉ có em, anh cũng rất nhớ mùi vị đó”.

Tôi bỗng nhớ lúc ở Hoàng Long anh từng nói, hồi nhỏ ngày nào anh cũng chờ cô bé bán kem que đi ngang qua nhà, quả nhiên, anh và tôi là người cùng một thời đại.

“Anh đã ngày ngày chờ em đeo thùng xốp đi qua cửa nhà anh. Anh gom góp tiền lẻ, chính là để ngày nào cũng mua kem que năm hào hoặc một hào của em”, anh nói như thế.

Tôi? Đã từng bán kem que?

Đúng thế, từ rất lâu rồi, tôi đã từng vì tình yêu với kem que mà ngày nào cũng vác thùng xốp cách nhiệt màu trắng to đùng đi khắp các ngõ to hẻm nhỏ. Tiền kiếm được hằng ngày chỉ đủ để tôi ăn kem que mình thích nhất. Tôi đã từng nỗ lực phấn đấu vì khát vọng đó.

Tôi không còn nhớ anh nữa, không còn nhớ có một cậu bé ngày nào cũng mua kem của tôi, thậm chí ký ức bán kem que cũng mờ nhạt trong tôi. Lúc đó tôi chỉ là một cô nhóc thèm ăn, chân đi dép lê “quèn quẹt, quèn quẹt”, không sợ nắng nôi bụi bặm, cũng chẳng sợ bị mất mắt hay chế nhạo, tôi chỉ muốn mỗi ngày bán hết một thùng kem que, để được ăn mấy cây kem mình yêu thích.

“Đến bây giờ anh vẫn nhớ tâm tư ngày đó của mình. Mỗi ngày vào lúc nóng nực nhất, anh đều không dám ngủ trưa, cứ nằm bò bên khung cửa sổ chờ em đi qua. Nếu hôm nào chẳng may lỡ mất, hoặc em không đi ngang qua, anh sẽ rầu rĩ cả một buổi chiều. Mẹ anh tưởng anh buồn bực vì không được ăn kem, nên đã đi mấy con phố để mua về hàng chục que để trong tủ lạnh dỗ dành anh, nhưng anh chẳng ăn que nào cả.”

Thật sao? Thật sự đã xảy ra chuyện như thế sao? Ký ức trở nên rời rạc và xa xôi, tôi không còn nhớ gì nữa, tôi của ngày xưa thơ dại đã từng được người khác để tâm đến thế ư?

Thật cảm kích ông trời, cuối cùng đã cho tôi tận hưởng cảm giác hạnh phúc được tồn tại trong trái tim một ai đó. Nó cũng mãn nguyện như lúc được ăn mấy que kem đánh đổi bằng cả nỗ lực bán hết thùng kem của mình.

“Thực ra lúc ấy anh đã chuyển trường rồi. Đó là thời gian duy nhất trong ngày anh được nhìn thấy em. Tiếc rằng, cũng chỉ có một mùa hè, rồi không còn thấy em ngang qua cửa nhà anh nữa. Về sau, anh theo đuôi Triệu An Phi đến tham gia bữa tiệc tốt nghiệp của lớp em. Anh đã nhìn thấy em khóc lóc thê thảm.”

Ừm, tôi có khóc thật. Lúc đó nhìn các bạn nữ khóc lóc thảm thiết, tôi cũng khóc theo, càng khóc càng to, cứ như sinh ly tử biệt vậy. Thật ra cái gọi là cảm giác chia tay rất nhạt nhòa. Tôi là người dễ dàng đi theo đám đông, đám đông thế nào tôi cũng thế đó. Chỉ không ngờ rằng lại bị anh nhìn thấy.

Lỗ Nguy cẩn thận giúp tôi ghi nhớ những ký ức mà tôi đã đánh mất hoặc quên dần. Tôi không biết còn bao nhiêu niềm vui và cảm động đang chờ mình. Anh nhẹ nhàng nói, tôi im lặng nghe, không cần phải nát óc tìm kiếm chuyện vui vẻ để nói nữa, chỉ cần nghe anh nói cũng đủ lôi cuốn rồi.

“Lúc bé anh rất thích tiết mục kéo cờ sáng thứ Hai hằng tuần, bởi anh thuộc đội kéo cờ, nhưng anh thích kéo cờ không phải để mọi người chú ý mình.

Không phải chứ? Đồng chí Tiểu Lỗ ở đội kéo cờ cơ à? Gầy gò ốm yếu như thế mà…

“Lúc kéo cờ, chúng ta mới có thể yên lặng đứng trong sân trường. Anh đứng ở chỗ nổi bật như thế, chỉ hy vọng em sẽ nhìn thấy anh. Anh cố gắng đứng thẳng, cố gắng làm những động tác thật đẹp mắt, nhưng hình như người chú ý đến Triệu An Phi càng nhiều hơn.”

Tôi cắn môi phì cười. Đúng thế, hồi đó tôi cũng rất chờ mong tiết chào cờ mỗi sáng thứ Hai, bởi có thể nhìn thấy Triệu An Phi đứng nghiêm trang trên bục kéo cờ. Không ai đẹp trai bằng Triệu An Phi, bao gồm cả anh bạn Tiểu Lỗ.

Chẳng trách anh từng nói, bạn bè của tôi rất nhiều, vì thế tôi đã không nhìn thấy anh. Ngày ấy, với tôi mà nói, anh chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, bất luận trên bục cờ có Triệu An Phi hay không, tôi đều không bao giờ để mắt đến anh.

Trưa hôm sau, một chiếc xe hàng bất chợt tiến vào trong sân cơ quan tôi. Lúc ấy tôi đang ngồi chơi đấu địa chủ trong văn phòng, đang bị địa chủ đánh cho tả tơi, nên chẳng còn lòng dạ nào để ý đến động tĩnh bên ngoài. Tôi thầm nghĩ, chắc là đương sự tìm đến bàn chuyện thôi. Mười bảy cây bài tôi mới đi được một cây, địa chủ lại vứt ra một cây khó nhằn, tôi không kìm chế được hét toáng lên, đúng lúc có người bước vào. Thấy không có cơ hội thắng, tôi chẳng buồn chơi nữa, quay đầu ra cửa thì thấy một anh chàng mặc áo phông màu xanh, hỏi: “Xin hỏi Ân Khả có ở đây không?”

“Tìm tôi sao?” Người đến chỗ chúng tôi làm việc rất ít khi chỉ đích danh một cán bộ nào.

“Cô có bưu phẩm chuyển phát nhanh.” Bưu phẩm? Tôi ngẫm nghĩ xem ai có thể gửi bưu phẩm cho mình. Hồi trước nhận được xà phòng tinh dầu hoa hồng và thịt khô Quế Viên bạn tôi gửi đến, các đồng nghiệp đều cười tôi, đồ bé thế àm cũng gửi chuyển phát nhanh. Tôi chẳng buồn bận tâm đến họ, bạn bè nơi xa xôi vẫn nhớ đến tôi, còn gửi đồ cho tôi, dù nhỏ, nhưng chúng vô cùng quý giá trong mắt tôi.

Không biết lần này là quà của ai đây? Theo lý mà nói, thị trấn không có chi nhánh của công ty chuyển phát nhanh, chắc chắn món quà này được gửi đến từ thành phố.

Nếu thế thì không phải là người bạn gửi xà phòng lần trước rồi. Tôi tò mò ra sân, anh chàng khi nãy đưa biên lai cho tôi ký, vài người khác bắt đầu chuyển thùng giấy to tướng từ xe xuống. Tôi há miệng sững sờ hồi lâu, ai thế này?

Hình như có người hơi coi trọng tôi quá?

Cúi đầu nhìn biên lai, người gửi là trung tâm máy móc điện tử XX của tỉnh, vật phẩm là một chiếc máy giặt, người nhận ghi tên tôi, cả địa chỉ và số điện thoại đều không sai chút nào.

Trời ơi, đất hỡi? Người chị em nào mà lại yêu quý tôi đến thế?

Sau khi bảo họ đặt máy giặt vào phòng vệ sinh, tôi hấp tấp lên mạng hỏi xem ai mà tình sâu nghĩa nặng với tôi thế.

Đám chị em trong nhóm đều trợn mắt nhìn tôi, có người quá đáng còn gửi cho tôi biểu tượng “nhổ nước miếng”. Tôi đần mặt, máy giặt kia quả nhiên không phải bút tích của đám bạn bè. Lẽ nào người nhà? Mẹ tôi sao? Chẳng phải mẹ bảo chờ tôi kết hôn rồi mới mua à?

Nghi vấn còn chưa giải quyết xong, đã xuất hiện nghi vấn mới. Lần này là bình nước nóng. Nhân viên chuyển phát còn lắp đặt giúp tôi đâu vào đấy.

Cho đến lúc này, tôi mới đột nhiên nhớ ra có một hôm ai đó đã nói bâng quơ, tôi thiếu bình nước nóng và máy giặt.

Có thật không vậy? Tôi chưa bao giờ nhận món quà nào đắt đến thế. Trước đây, ai tặng tôi một món đồ trang trí hay ảnh thiếp, tôi đã thấy đối phương rất quan tâm mình rồi. Vì thế, nhận được hai món đồ lớn nhường này, tôi lập tức lâm vào hoảng loạn. Đồng nghiệp Tiểu Ba vỗ vai tôi hỏi thẳng: “Cậu được hối lộ à?”

Thấy chưa, quà cáp lớn quá dễ làm người khác không hiểu nổi.

Tôi vội vàng thanh minh: “Lỗ Nguy tặng”.

“Được đấy, Ân Khả, cậu kiếm được một người đàn ông tốt rồi”, Đại Ba cười toét miệng như Phật Di Lặc.

Đúng thế, anh là người đàn ông tốt. Tôi quay người, trong lòng thầm đánh giá Lỗ Nguy. Có thể xem anh là người đàn ông tốt nhỉ, dù anh không giỏi nấu nướng, nhưng anh đã mua máy giặt từ trung tâm máy móc điện tử, mua bình nước nóng từ siêu thị thành phố cho tôi. Hai món đồ mua riêng có lẽ vì anh nghĩ sau khi đưa đến bình nước nóng cần được lắp đặt an toàn. Anh chu đáo tận tâm như thế, chắc được coi là người đàn ông tốt rồi nhỉ?!

Buổi chiều nhận được điện thoại thông báo, ngày mai tổ chức cuộc họp cán bộ toàn tỉnh, chúng tôi phải về Tòa án thành phố. Đột nhiên tôi thấy hồi hộp mong ngóng, không phải mong ngóng cuộc họp ngày mai, mà là mong được trở về thành phố. Như thế sẽ gần anh hơn, có lẽ chúng tôi sẽ được gặp nhau, được nghe giọng anh nói, nhìn thấy nụ cười của anh. Thế nên, tôi ngồi trước bàn làm việc, ống nghe còn chưa đặt xuống, miệng đã cười tươi như hoa.

Điểm tốt nhất của Tòa án chúng tôi là sắp xếp bữa trưa và bữa tối cho các đồng chí từ cơ sở lên thành phố hội họp. Vì thế bữa trưa tôi ngồi ăn cùng đồng nghiệp và các lãnh đạo. Ăn xong tôi vội vàng về nhà. Mấy lần cuộc gọi truy sát của mẹ tìm đến, khăn khăng hỏi chuyện Lỗ Nguy. Lần này biết tôi về thành phố, bà đã gọi cho tôi liền hai cuộc trước khi buổi họp kết thúc. Bởi đang trong cuộc họp, nên tôi không dám bắt máy, chỉ sợ lúc này mẹ ở nhà đang dậm chân tức tối. Ôi! Chắc mẹ sợ tôi sẽ tránh né màn tra khảo của bà.

Nhưng chẳng ngờ rằng, vội vội vàng vàng về đến nhà, tôi lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Nói thật thì, gặp lại Con cừu non, tôi rất lúng túng và thấy có lỗi. Theo lý mà nói, Con cừu non phải nhận ra thái độ của tôi, song ông ta vẫn xuất hiện trong nhà tôi, khiến tôi cảm thấy bất ngờ và sợ sệt. Tôi sợ phải đối mặt với Con cừu non. Ông ta được trang bị vũ khí tinh nhuệ, chính là triết học Mác – Lênin, vì thế trên phương diện lý luận, tôi không thắng nổi ông ta, trên thực tế tôi không yêu ông ta.

Tôi rụt rè vòng qua chiếc sofa ông ta đang ngồi ở phòng khách, đến trước mặt mẹ, cong mày nháy mắt dò hỏi. Mẹ tôi muốn nói nhưng lại không dám mở lời. Có lẽ Con cừu non ngồi đây nên bà ngại chẳng dám nói thẳng.

Tiếp theo càng làm tôi kinh ngạc hơn, không biết Ân Dĩ từ xó nào chui ra.

Ân Dĩ? Nó về lúc nào thế?

Mẹ nhanh nhẹn che miệng nói thầm vào tai tôi: “Con cừu non bảo muốn kết hôn với em gái con”.

Tôi ngất!

Tôi chạy vào bếp, lấy ra cái chổi đưa cho mẹ: “Mẹ, dùng cái này chắc Con cừu non sẽ không dám tới nhà ta nữa đâu”.

Mẹ mau mắn giằng lấy cái chổi giấu sau lưng, trừng mắt lừ tôi, bảo: “Con khinh ghét người ta, cũng không đến nỗi cấm người ta đến nhà mình chứ”.

Vấn đề là, cái tên đó cũng phải biết điều chút chứ, chuyện này còn ra thể thống gì nữa? Tôi quay người định bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với Con cừu non cả, cũng không muốn nhìn thấy ông ta thêm giây nào nữa. Ân Dĩ từng nói đã có bạn trai, không biết thái độ của nó thế nào với ông ta nữa, dù sao tôi cũng chẳng có lòng dạ nào chơi đùa cùng họ nữa.

Thấy tôi định ra ngoài, mẹ mặt mày nghiêm nghị ra lệnh: “Lát nữa phải về đấy”.

Tôi dám không về sao? Nhưng phải đợi họ thu dọn hiện trường sạch sẽ, tôi mới chịu về.

Ra khỏi cửa, tôi liền gọi cho Lỗ Nguy. Giờ là giữa trưa, có lẽ anh đang trong giờ nghỉ, nhưng nhạc chờ kêu đến âm cuối cùng cũng không có người bắt máy.

Ngủ rồi à? Tôi có chút ủ rũ. Giữa trưa nóng nực, tôi đột nhiên chẳng biết phải đi đâu.

Dạo qua hai con phố, chợt thấy túi xách vang lên tiếng động, thì ra là di động đổ chuông, cuộc gọi của Lỗ Nguy.

“Em đang ở đâu?”, anh đánh phủ đầu bằng một câu hỏi.

“Ở phố đi bộ.”

“Vậy em đến đầu đường phía tây, đợi anh một lát.”

Điện thoại còn chưa kịp tắt, chân tôi đã tự động tiến về đầu đường phía tây. Từng bước chân thoăn thoắt, tâm trạng hớn hở, tôi đi gặp người yêu cơ mà.

Đứng ở đầu đường chưa được bao lâu, tôi đã thấy chiếc Mitsubishi của anh lao đến. Tôi nhanh chóng mở cửa xe leo lên ghế lái phụ. Anh đưa tay khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi tôi, hỏi: “Tắm nắng lâu lắm rồi à?”

“Không lâu.” Tôi xoay điều hòa, để gió thổi về phía mình, rồi hả hê đắm mình trong gió mát.

“Lúc nãy em gọi, sao anh không nghe? Đang bận lo vụ án sao?”

“Không, có lãnh đạo ở trên về kiểm tra công việc, buổi trưa cùng ăn cơm, người đông lời nhiều nên anh không nghe thấy chuông di động.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, mặt anh hơi đỏ, có lẽ đã uống rượu.

“Uống nhiều lắm à?”

Anh mỉm cười: “Vẫn ổn, lái xe được”.

Tôi biết tửu lượng của đồng chí Tiểu Lỗ không được tốt cho lắm. Lần trước chơi trò nói thật hay mạo hiểm, anh uống bia cũng say, thế nên, lúc anh nói “vẫn ổn”, tôi bất giác hoài nghi liệu có ổn thật không.

“Bây giờ đi đâu? Tìm chỗ nào nghỉ chút đi”, tôi lo lắng bảo.

“Vậy đến nhà anh nhé.”

Không phải anh say rồi chứ? Tôi không muốn đi! Tôi sợ gặp bố mẹ anh, mặc dù không phải chưa gặp bao giờ, nhưng vẫn cảm thấy bất ổn.

Đồng chí Tiểu Lỗ chẳng buồn để ý đến sự oán thán của tôi, cứ xoay vô lăng lái thẳng về nhà mình.

Thấy anh chẳng hỏi ý kiến mình, tôi giận dỗi dựa lưng mạnh vào ghế: “Hứ, sao anh lại tự tiện quyết định như thế? Đi đâu, mua gì cũng do anh quyết cả”.

Nghe thế, Lỗ Nguy bèn giẫm chân phanh, quay đầu nhìn tôi, khẽ thở dài, rồi khởi động xe, xoay vô lăng, lái về hướng khác.

Tôi không biết lần này anh định đi đâu, nhưng lại không dám hỏi, đành cắn môi nhìn cảnh vật trước mắt. Lúc bức tường sơn xanh trắng hiện ra trước đầu xe, tôi mới hoảng hốt tỉnh ngộ, thì ra anh lái xe đến cơ quan anh.

Lái xe vào sân thì gặp Tiểu Lý, anh chàng đồng nghiệp đáng ghét của Lỗ Nguy. Tiểu Lý nhìn thấy tôi liền lớn giọng chào hỏi: “Hi, Ân Khả xinh đẹp, lâu lắm rồi không gặp, cô đến giữa trưa thế này, chắc để báo án hả?”

Tôi trợn mắt lừ anh ta một cái, cái tên Tiểu Lý này, nhìn thế nào cũng không mê nổi.

Lỗ Nguy ấn nút khóa xe, chiếc xe nhấp nháy đèn mấy cái, đã khóa xong. Anh vòng tới nắm tay tôi. Lúc đi ngang Tiểu Lý, anh nói: “Sau này phải gọi là chị dâu”.

Mặt tôi đỏ bừng, không dám nhìn Tiểu Lý, bèn bước nhanh theo Lỗ Nguy. Nghe thấy Tiểu Lý kêu lên mấy tiếng phía sau, cả hai chúng tôi đều không buồn quay đầu nhìn lại. Chúng tôi lên lầu, đến trước một căn phòng thì Lỗ Nguy mở cửa, tôi đoán đây là phòng của anh. Vừa bước vào, còn chưa kịp quan sát căn phòng, tôi đã bị anh đẩy vào cánh cửa. Ngay sau đó, bờ môi cũng bị vật gì đè lên. Hơi rượu nồng nặc lập tức chui vào mũi, tôi cố giãy giụa, nhưng…một lúc lâu sau, tôi thấy mình cũng say mất rồi.

Lỗ Nguy bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ cho vừa phải, tôi vẫn đần mặt ngồi trên giường anh. Nhận ra anh ngồi xuống bên cạnh, tôi liền nổi khùng: “Sao anh có thể làm thế chứ?”

“VốÂn Dĩ có thể làm thế mà”, anh quay đầu nhìn tôi, bất mãn nói.

Tôi lườm anh, song vẻ mặt chẳng giấu nổi niềm vui, bộ dạng lúc này của anh thật đáng yêu.

“Mấy thứ đó anh mua thật à?”

“Ừ.” Anh chống hai tay sau lưng, ngả đầu rồi gật khẽ.

“Bao nhiêu tiền? Mai em trả cho anh.” Tiểu Khả tôi đây đâu có dễ dàng nhận đồ của người khác.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, chau mày không vui: “Anh tặng em mà, tặng tức là không cần trả lại tiền”.

“Mẹ em bảo, khi nào em kết hôn sẽ mua cho em, không cần anh tặng đâu, bây giờ anh lỡ mua rồi, em chỉ đành mua lại thôi.”

Ánh mắt anh đột nhiên sáng rực, ngẫm nghĩ một lúc, anh cười nói: “Anh không cần bố mẹ em phải chuẩn bị của hồi môn. Mấy thứ đó coi như lễ vật ăn hỏi của anh, thế là được chứ gì?”

Lễ vật ăn hỏi? Thật ra nói như thế cũng hợp lý, theo phong tục của chúng tôi, thường thì nhà trai phải đem lễ vật ăn hỏi đến nhà gái trước, khi nhà gái đồng ý gả con cho rồi mới chuẩn bị của hồi môn cho nhà trai.

Tôi nghiêng đầu nghĩ, nhưng lễ vật ăn hỏi phải đem đến tận nhà gái chứ. Anh còn phải hỏi ý kiến bố mẹ tôi, xem lễ vật đạm bạc hay hậu hĩnh. Dù nhà tôi không để tâm lắm đến lễ vật, song dù sao cũng nên hỏi ý kiến bố mẹ tôi trước đã. Hơn nữa, sau đó bố mẹ tôi còn phải đến thăm nhà anh một chuyến, tục gọi là “xem nhà”, chính là xem điều kiện gia đình bên đó có tương đương với nhà tôi không, rồi thì chọn ngày đính hôn, cuối cùng mới chờ ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ.

Tôi cứ ngồi lắc đầu quầy quậy nghĩ cả buổi trời. Lỗ Nguy buồn cười ngồi cạnh tôi. Lúc tôi phát hiện mình đang nghĩ lung tung cái gì, anh đã phì cười thành tiếng.

“Muốn lấy anh rồi, phải không?” Anh nói thế, tôi mới nghĩ ra, mình đúng là có tư duy rời rạc, chuyện chẳng đâu vào đâu cũng suy nghĩ lung tung, bị người khác chê cười, cũng đáng đời lắm. Nhằm che giấu vẻ ngượng ngùng của mình, tôi liếc trái ngó phải, cố chuyển chủ đề.

“Anh xa xỉ quá, phòng đơn mà cũng lắp điều hòa à?” Ở nhà chỉ có phòng bố mẹ mới được lắp điều hòa, còn trình độ như tôi, chỉ được dùng quạt điện thôi. Nếu nóng quá không chịu nổi, tôi sẽ chui vào phòng bố mẹ ngủ một đêm.

Im lặng một lát, tôi còn đang không biết nên nói gì tiếp theo, thì anh lấy chân đạp nhẹ lên đùi tôi, trêu chọc: “Thế có muốn xa xỉ một chút không?”

Hử? Mắt tôi sáng bừng: “Anh muốn mua điều hòa cho em à?”

Vẻ trêu chọc lập tức chuyển thành bất lực, anh nằm bệt xuống giường, không nói gì nữa.

Nghĩ cả ngày trời mới lờ mờ đoán được ý đồ hư hỏng của anh, tôi bèn đứng bật dậy: “Mẹ em nói, trước khi kết hôn không được như thế”.

Vốn đang mặt mày ủ dột, nghe thế Lỗ Nguy liền cười ha hả, đủng đỉnh ngồi dậy, kéo tay tôi. Tôi nghĩ chắc anh không dám làm gì bậy bạ, nên yên tâm ngồi xuống cạnh anh. Anh ôm tôi, tì cằm vào vai tôi, cười đến nỗi cơ thể rung lên, sau đó tai tôi đột nhiên tê dại, nghe giọng anh khe khẽ: “Sao anh lại yêu cô bé ngốc nghếch này đến thế?”

Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy câu nói này thật dễ nghe, bèn khờ khạo cười thành tiếng. Lỗ Nguy ngồi im một lúc, sau đó như thể đã hạ quyết tâm, đứng dậy, nói: “Chiều em cứ nghỉ ở đây, anh phải đi làm rồi”.

“Anh không nghỉ ngơi sao?” Chẳng phải uống say rồi à? Có điều nghĩ kỹ thì, tôi níu anh lại thế này hình như không được thích hợp lắm. Thế là, tôi đắn đo mãi.

Lỗ Nguy khẽ xoa trán, nói: “Không sao, lát nữa ngủ một giấc ở văn phòng là được”.

Ý? Trái tim nhân hậu của tôi phản kháng, dù sao cũng không nỡ bắt anh phải ngủ ở văn phòng.

Nhìn anh quay người mở cửa bước đi, tôi chậm rãi nằm xuống giường anh, chiếc chăn mềm mại, hương thơm dịu nhẹ, điều hòa làm nhiệt độ trong phòng vô cùng dễ chịu. Lúc đầu còn băn khoăn nghĩ suy, chẳng bao lâu, tôi đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào chẳng hay.

Tỉnh dậy trong cơn mơ màng, nhất thời tôi không biết bây giờ là mấy giờ và mình đang ở đâu. Thấy Lỗ Nguy nhẹ nhàng qua lại trong phòng, tôi mới đột nhiên nhớ ra mình đã ngủ trong phòng của anh, hơn nữa còn ngủ rất say sưa.

Nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ tôi nằm, anh quay người nhìn tôi, hỏi: “Làm em tỉnh giấc à?”

“Không phải.” Tôi ngồi dậy, cảm thấy hơi mất tự nhiên trước tình cảnh hiện tại. Lỗ Nguy bước tới khẽ vuố mái tóc tôi, bảo: “Vừa hay sắp được ăn tối rồi”.

“Ăn tối à?” Tôi với di động xem giờ, không biết di động đã tắt máy từ lúc nào. Quả nhiên mà, làm gì có chuyện cả buổi chiều mẹ không gọi cuộc nào cho tôi chứ.

“Sắp sáu giờ rồi, em mau rửa mặt đi, rồi anh đưa em đi ăn món ngon.”

Món ngon?

Cảm giác này thật tuyệt vời! Cả buổi chiều đánh một giấc đẫy đà, tỉnh dậy đồ ăn ngon đang chờ đợi, trước mặt còn có một người đàn ông tốt chăm sóc, thật hạnh phúc quá đỗi!

Ra ngoài, đèn đường đã sáng, cái nóng mùa hạ nguội dần, nhân lúc này mọi người đổ cả ra ngoài, khắp nơi âm thanh huyên náo, đèn điện nhấp nháy. Về huyện được một thời gian, lúc này tôi bỗng cảm thấy hơi choáng váng trước ánh đèn màu mè của thành phố.

Lỗ Nguy đỗ xe rất xa, sau đó chúng tôi thong thả bước vào phòng nhỏ của quán ăn Nhật Thiền. Xem ra Lỗ Nguy đã đặt bàn trước, thật khiến tôi tò mò.

Lúc nhìn thấy Hứa Thừa Cơ ngồi ngay ngắn trong phòng, tôi mới đột ngột tỉnh ngộ, rồi bỗng thấy ngượng ngùng.

Hứa Thừa Cơ thấy tôi cười ngượng nghịu thì bỡn cợt cười nhạo tôi. Tôi không biết nên cười phụ họa anh ấy hay nên đàng hoàng hỏi cho rõ ngọn ngành câu chuyện.

May mà, vừa ngồi xuống Lỗ Nguy đã giải thích tình hình, hơn nữa Hứa Thừa Cơ sớm biết sẽ có kết cục này. Anh ấy nói, khi Lỗ Nguy dám đưa ra ước định một tháng, anh ấy đã bỏ cuộc rồi. Hứa Thừa Cơ cười bảo: “Tối hôm đó mọi người hỏi anh giữa anh em và bạn gái, sẽ từ bỏ bên nào. Thật ra thì không thể nói anh quá coi trọng tình cảm anh em, cũng chẳng phải Ân Khả không đủ tốt, mà là chúng ta quen nhau hơi muộn”.

Đúng thế, đúng là hơi muộn. Trước khi Lỗ Nguy xuất hiện, Hứa Thừa Cơ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chọn người yêu của tôi, nhưng vấn đề là Lỗ Nguy đã chui vào trái tim tôi trước rồi, vì thế, người đàn ông có điều kiện tuyệt với như Hứa Thừa Cơ cũng chẳng thể làm trái tim tôi dậy sóng.

Lúc gọi món, Hứa Thừa Cơ không hề khách khí, gọi một loạt các món ngon, bảo rằng mùi vị món cá luộc ở đây rất đặc biệt mà quán khác không có. Tôi thấy xót ruột thay cho Lỗ Nguy. Mặc dù không nói ra, nhưng trong bụng tôi càu nhàu, có ba người tất cả, làm sao ăn hết nhiều như thế chứ?

Hình như Lỗ Nguy chẳng buồn để ý, như thế tôi thành ra là người nhỏ mọn, Hứa Thừa Cơ trêu chọc: “Ân Khả, Lỗ Nguy mới tốn có ít tiền mà đã đánh bại anh rồi, kỳ thực em phải cảm thấy không đáng mới phải, thử nghĩ mà xem, dù sao em cũng đáng tiền hơn một bàn đầy thức ăn chứ?”

Nói linh tinh cái gì không biết! Định ly gián bọn này chắc?

“Cậu cứ yên tâm đánh chén đi, mình đủ sức mời bữa cơm này. Mình đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, thế nào cũng mất một bữa với cậu mà. Chỉ là không nghĩ cậu lại chọn nhà hàng nhỏ này.”

“Đồ ăn ở đây có mùi vị chính hiệu, dù quán hơi nhỏ, nhưng đồ ăn rất ngon, là viên ngọc mình vừa khai phá được, quan trọng nhất, là giá cả rất phải chăng.” Dường như Hứa Thừa Cơ có niềm say mê bất tận với đồ ăn, nói đến ăn liền thao thao bất tuyệt, chẳng giống lần đầu chúng tôi gặp nhau, hôm đó anh ấy chỉ bàn về cổ phiếu.

Thức ăn lần lượt được đưa lên. Tôi ăn ngon lành, thi thoảng lại liếc Lỗ Nguy. Dù trước mặt bày món ngon, nhưng anh ăn không nhiều, có lẽ đối với ăn uống, anh không có niềm say mê và tìm tòi sâu sắc như Hứa Thừa Cơ. Dù sao, anh cũng không biết nấu ăn, tôi cũng là kẻ ngoại đạo trong lĩnh vực bếp núc, chỉ biết một hai món sở trường mà thôi. Hai đứa chúng tôi muốn sống bên nhau, tốt nhất không nên kén ăn.

Chậc, chậc, mình đang nghĩ gì thế này?

Tôi lắc đầu quầy quậy, chẳng biết dạo này làm sao mà hơi tí tôi lại nghĩ đến chuyện về sống cùng Lỗ Nguy, còn chưa đâu vào đâu, đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ thế này thế kia.

Thấy tôi lắc đầu, Hứa Thừa Cơ tưởng đồ ăn không ngon, liền bảo tôi chẳng nể mặt chút nào, rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ đứng ngoài gọi bếp trưởng lên đây.

Tôi sững người, có cần phải thế không?

Lỗ Nguy thì cứ tủm tỉm ngồi chờ xem kịch hay. Đột nhiên tôi đoán ra, có lẽ Hứa Thừa Cơ đang vịn cớ để nói chuyện gì đó của mình, nên cũng im lặng, chờ xem anh ấy định làm gì.

Không lâu sau, một cô gái bước vào với vẻ thận trọng. Nhìn thấy cô gái, Hứa Thừa Cơ hai mắt sáng bừng. Tôi càng thêm tò mò, cảm thấy nhất định có chuyện mờ ám gì đó ở đây.

“Cậu ấy muốn theo đuổi bếp trưởng của quán ăn này.” Lỗ Nguy thầm thì vào tai tôi, tôi vỡ lẽ “ồ” lên một tiếng, chỉ không ngờ cô bếp trưởng của quán ăn này lại trẻ trung như thế. Ngoài ra, hình như Hứa Thừa Cơ và cô gái đã từng tỉ thí rồi, nên mới nhìn thấy người gây sự làm khó là Hứa Thừa Cơ, khuôn mặt cô gái đã thấp thoáng ý giận.

Trong lúc họ mải trừng mắt nhìn nhau, Lỗ Nguy lấy cớ lôi tôi ra ngoài, đúng lúc mẹ tôi gọi điện tới. Nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của tôi, Lỗ Nguy hỏi có chuyện gì thế.

Tôi quay đầu, khổ sở nói với anh: “Mẹ em muốn gặp anh”.

Đây là lần thứ hai tôi đưa ra yêu cầu nghiêm túc như vậy với một người đàn ông. Lần thứ nhất là với Lâm Tương, lần thứ hai với Lỗ Nguy.

Trước giờ mẹ tôi làm gì cũng nôn nóng vội vàng, bà hy vọng tôi có thể như mấy cô em họ, xem mặt được vài ngày thì lập tức kết hôn. Vì thế một khi biết tôi đã có đối tượng tiềm năng, bà liền phá vỡ kế hoạch tìm hiểu dần dần của tôi, luống cuống lao về cái đích hôn nhân.

Nhanh quá phải không? Nhìn Lỗ Nguy đang có chút sững sờ, tôi lại nhớ đến hôm mẹ khăng khăng đòi gọi điện cho Lâm Tương. Có lẽ, hành động của mẹ làm người khác quá đường đột. Lâm Tương cảm thấy như thế, Lỗ Nguy cũng chẳng ngoại lệ đâu nhỉ!

“Có được không? Giờ đến nhà em luôn có được không?”, Lỗ Nguy kéo tay tôi, hỏi bằng giọng nghiêm túc thành khẩn. Tôi thấp thỏm nhìn anh, thực sự tôi rất chờ đợi câu trả lời của anh. Tôi sợ anh lại như Lâm Tương hồi đó, đột nhiên cắt đứt liên lạc với tôi. Chúng tôi đều biết, gặp mặt bố mẹ có ý nghĩa như thế nào.

“Anh vốn nghĩ, không nên tùy tiện đến gặp bố mẹ em như thế, liệu bố mẹ em có cảm thấy bây giờ thích hợp không?” anh hỏi ý kiến tôi. Nhận ra sự thận trọng dè dặt của anh, tôi mím môi cười, có ai không căng thẳng khi đến gặp bố mẹ người yêu chứ? Đây là lần đầu tiên tôi được thấy bộ dạng lúng túng của anh.

“Bố mẹ em không để ý đâu, vấn đề là ở anh. Anh có cảm thấy bây giờ thích hợp không?” Nói xong vẫn thấy chưa ổn lắm, tôi lo lắng, tương đối lo lắng, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nếu thấy chưa thích hợp thì để sau vậy”.

Anh không nói thêm gì, quay người kéo tôi về phía siêu thị. Chúng tôi bước vào khu hoa quả, chọn một ít hoa quả, rồi lại đến khu thực phẩm, mua một số đồ ăn không đường, mua cả thuốc lá và rượu thượng hạng, sau đó tiển thẳng về hướng nhà tôi.

Suốt chặng đường tôi cứ che miệng cười, cảm thấy chuyện thật đơn giản, không như mình tưởng tượng. Chẳng biết vì sao trong lòng vui sướng khôn tả.

“Sao anh biết mẹ em bị tiểu đường?” Tôi nghiên cứu đống quà cáp, tiếp tục cười. Hồi trước mấy cậu em rể cũng xách túi to túi nhỏ đến nhà cậu mợ, tôi đã có dịp được nghe mẹ và các cậu mợ bình phẩm, món quà nào tốt, món quà nào không, lễ vật thiếu cái gì hoặc đạm bạc ra sao, cứ so đo đối chiếu một hồi không thôi. Lần này, cũng có một người đàn ông ôm túi to túi nhỏ đến nhà tôi, nhưng, bây giờ tôi lại không nỡ để bố mẹ họ hàng chê bai lễ vật của anh, vì chúng là tấm chân thành của anh mà!

“Lúc nói chuyện điện thoại, em có nhắc đến mà.” Anh thản nhiên như không, song tôi biết, chuyện không đơn giản như thế. Tôi chẳng nhớ nổi mình có nhắc đến hay không, vậy mà anh lại ghi nhớ, còn khắc sâu trong lòng, Lỗ Nguy, cái gì anh cũng nhớ cả!

Chín giờ chúng tôi mới về đến nhà. Dù ngồi dai đến mấy thì lúc này Con cừu non cũng phải về từ lâu rồi. Mải bận tâm đến Lỗ Nguy, tôi cũng chẳng buồn hỏi han tình hình của Ân Dĩ. Bố mẹ tôi rất phấn khởi và nhiệt tình trước chuyến thăm hỏi của Lỗ Nguy. Hai người vây quanh Lỗ Nguy. Sau màn chào hỏi hồ hởi, tôi mới nhìn thấy Ân Dĩ đang ngồi trên ghế cười thầm hí hửng chờ xem kịch hay. Tôi bĩu môi, đắc ý cái gì chứ? Lúc chiều Con cừu non đến, chẳng phải mặt mày nó ủ dột như hoa héo sao?

Lỗ Nguy của tôi đương nhiên là tốt gấp trăm lần Con cừu non rồi.

Mẹ hỏi chuyện Lỗ Nguy đến tận mười giờ, suýt chút nữa thì giữ anh ngủ lại nhà, tôi vội vàng đẩy Lỗ Nguy ra cửa. Mẹ lôi cả chuyện tổ tông mười đời nhà anh ra hỏi, nhưng Lỗ Nguy không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại, bộ dạng anh vô cùng hào hứng. Tôi hoảng hốt nhận ra anh và mẹ hợp nhau quá đi thôi!

Nếu nói Lỗ Nguy hào hứng, thì mẹ tôi càng hừng hực khí thế. Từ lúc Lỗ Nguy vào nhà cho đến lúc ra về, đến cả khi tôi bảo mẹ nghỉ ngơi sớm, nụ cười chưa từng vắng bóng trên khuôn mặt mẹ. Tôi vừa ngả lưng xuống giường, mẹ đã xồng xộc chạy vào, ngồi xếp bằng trên giường tôi, âu yếm lắc cánh tay tôi, tiếp tục điều tra về Lỗ Nguy.

Ngồi cạnh quạt điện, Ân Dĩ cũng thêm dầu vào lửa, phụ họa theo mẹ, tiến hành tra khảo đến cùng. Tôi lừ nó một cái, có lẽ nó đang oán hận tôi vụ lúc sáng, không chịu giúp nó đuổi Con cừu non về.

“Cái cậu Lỗ Nguy đó đẹp trai như thế, lại có tài có đức, học vấn không tệ, gia cảnh tốt đẹp, sao lại thích con được nhỉ?” Mẹ tôi cứ thắc mắc khó hiểu mãi, nhưng miệng vẫn cười không khép vào được. Có lẽ câu hỏi này mẹ đã nhịn suốt tối nay, chẳng dám hỏi Lỗ Nguy. Dù sao mẹ cũng phải giữ thể diện cho tôi chứ. Tuy cho rằng đứa con gái này xuống bếp không xong, lên nhà chẳng nổi, song chuyện này mẹ tuyệt nhiên không nói với người ngoài, sợ những “đối tượng” nghe thấy sẽ chê tôi. Giờ mẹ hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Có biết câu trả lời tôi cũng chẳng cho mẹ biết.

“Chuyện đó mẹ hỏi Lỗ Nguy ấy, con ngủ đây.”

Tôi kéo chăn, trùm kín người, sau đó nghe thấy mẹ nói: “Để mai cậu ấy đến mẹ sẽ hỏi…”

Rồi âm thanh xa dần, em gái tôi cũng leo lên giường nó. Chờ mọi người rút quân xong, tôi mới vén chăn ra, trong lòng hoài nghi, mẹ đã hẹn với Lỗ Nguy từ lúc nào về vụ gặp gỡ ngày mai? Mai anh đến làm gì nhỉ?

Hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy. Vốn định đánh một giấc đã đời nhân ngày cuối tuần, nhưng mẹ hét lên một tiếng, khiến tôi sợ hãi như con chim sợ cành cong, nhanh chóng ngồi bật dậy. Hồi bé tôi hay bị mẹ mắng đâm sợ. Trước giờ bà nói một là một, hai là hai. Trưởng thành rồi thi thoảng mới dám “làm phản” bà một cách vui vẻ trêu chọc. Song, trước tiếng la hét của bà, trong tiềm thức tôi vẫn có phản ứng sợ hãi vô điều kiện.

Sau cơn giật mình, tôi chợt thấy khó hiểu. Mới sáng sớm, có chuyện gì khiến mẹ hét toáng lên thế?

Chẳng hiểu tại sao tôi cứ đinh ninh đó là chuyện tốt lành. Lúc đánh răng tôi cứ mải nghĩ, không biết chuyện tốt lành gì nhỉ? Thực ra tôi cũng không ngốc lắm, chỉ là mới tỉnh dậy nên hơi hồ đồ. Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, tôi đột nhiên tỉnh táo nhớ ra, cái gọi là chuyện tốt lành chẳng phải cuộc đến chơi của đồng chí Tiểu Lỗ sao?

Nghĩ đến đây, tôi tập trung rửa mặt thật kỹ, thời gian làm vệ sinh cá nhân sáng nay cũng lâu hơn thường lệ, sau đó lôi đống mỹ phẩm của Ân Dĩ ra, kem dưỡng, kem lót, kem nền, tôi đều trát hết lên mặt. Nhưng ngồi trước gương, tôi lại rầu rĩ, chẳng biết trang điểm xong trông mình có lạ lùng không, dù trang điểm thế nào, tôi vẫn chẳng có tự tin.

Không biết làm thế nào mà mẹ có số di động của Lỗ Nguy. Tôi nghe thấy mẹ đang nói: “Không cần, không cần đâu, không sao, không sao mà, rất tốt, rất rất tốt, khách sáo quá rồi…”

Nói một thôi một hồi, mẹ cúp máy. Tôi bâng quơ tự hỏi “Ai thế?”, nào ngờ câu trả lời của mẹ khiến tôi ho sù sụ: “Bà thông gia”.

Tôi nghiêng đầu nhìn mẹ, bà đang giục em gái lau nhà thêm lần nữa, nói rằng bà thông gia sắp đến.

“Bà thông gia?” Tôi nín thở trước câu trả lời của mẹ, bỗng có dự cảm rõ rệt, trái tim bé bỏng của tôi vì thế mà đập thình thịch liên hồi. Quả nhiên, mẹ tôi vô cùng cảm khái quay sang nhắc lại lần nữa: “Là mẹ Tiểu Lỗ, bà thông gia của nhà ta, hôm nay bà ấy sẽ đưa con trai đến thăm nhà ta”.

Bà mỉm cười cảm khái, mặt mày hả hê. Cuối cùng nguyện vọng bao năm cũng trở thành hiện thực. Đầu tôi nổ “đùng” một cái, bộ não từ chối tiếp nhận thêm bất cứ thông tin nào. Cho đến khi mẹ lấy cái gì đó đập vào đầu tôi đánh “binh” một tiếng, tôi mới hoàn hồn nhảy dựng lên. Ôi mẹ ơi, có để người ta sống nữa không đây?! Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thành ra người lớn đến nói chuyện với nhau chứ?

Tôi tức tối hét lên với mẹ. Mẹ đang mải sung dướng chẳng buồn đôi co với tôi. Cô em gái đứng cạnh vui vẻ chốc chốc lại giúp mẹ trả lời các câu hỏi của tôi, chọc tôi tức điên, mãi không quay về trạng thái trầm tĩnh thường ngày được.

Tôi lẽo đẽo theo mẹ từ phòng trong ra phòng ngoài, rồi vào nhà bếp. Đúng lúc mẹ vừa bổ dưa hấu thành từng miếng đẹp mắt xong, tôi đang bận nhấn mạnh chín điều bất lợi của việc hành sự nôn nóng, thì từ ngoài phòng khách Ân Dĩ hét lớn: “Đến rồi, đến rồi!”

Đến rồi?

Tôi và mẹ lập tức sững lại, rồi nhanh chóng tỉnh ngộ, bắt đầu hành động. Không có thời gian vặn vẹo mẹ nữa, tôi lao vào chiếm cứ nhà vệ sinh, đứng trước gương chải lại tóc, chỉnh sửa quần áo. Nghe thấy họ đã vào đến phòng khách, tôi đột nhiên nhút nhát, không hiểu mình đang sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ Lỗ Nguy? Mẹ anh tôi cũng từng gặp rồi! Tôi hít sâu một hơi, bị mùi thuốc tẩy bồn cầu làm cho sặc sụa. Nghe tiếng mẹ gọi bên ngoài, tôi hoảng loạn chui ra.

Vừa chui ra, hai vị “khách lạ” ngoài kia đồng thời quay lại nhìn tôi. Lỗ Nguy tủm tỉm cười, ánh mắt nóng rực, khiến ý nghĩ cố tỏ ra tự nhiên cởi mở của tôi đột nhiên bị đứt đoạn. Tôi thẹn thùng cất tiếng chào mẹ anh, rồi thẹn thùng nhìn anh một cái, rồi lại thẹn thùng giả vờ bận rót nước bưng hoa quả, sau cùng thẹn thùng ngồi xuống ghế không dám nhìn anh thêm cái nào nữa.

Ngược với vẻ thẹn thùng của tôi, Lỗ Nguy tỏ ra vô cùng tự nhiên cởi mở, dễ dàng ứng phó với tất cả mọi chuyện. Mẹ anh và mẹ tôi thì như thể sinh ra để ngồi ăn cơm chung bàn vậy, vẻ mặt, giọng điệu, cả khả năng buôn chuyện trong nhà ngoài ngõ đều giống nhau tựa như đúc ra từ một lò. Tôi rất khâm phục khả năng giao tiếp của hai người. Họ đã đạt đến trình độ mới gặp mà như thân quen từ lâu lắm rồi. Không phải ai cũng làm được việc đó, tôi là một ví dụ. Lỗ Nguy có lẽ cũng chẳng làm được. Tôi khẽ liếc anh, anh vô cùng sung sướng trước tình cảnh hiện tại. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh liền quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt càng vui vẻ hơn.

Đột nhiên tôi cảm thấy, kỳ thực mình đã hiểu tương đối về Lỗ Nguy. Có lúc, tôi hiểu anh đang nghĩ gì, ánh mắt anh chạm vào đâu, tôi sẽ biết anh liên tưởng đến cái gì, môi anh cong lên, tôi sẽ biết anh có mấy phần thật lòng, khi anh hơi cụp mắt, tôi sẽ biết anh đang suy nghĩ gì hay đơn thuần chỉ là cảm thấy vô vị. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại có khả năng hiểu tâm ý một ai đó. Phát hiện ra điều này, trong lòng tôi đầy ắp vui sướng. Đối với người đàn ông này, tôi thân quen như với bố mẹ, với Ân Dĩ vậy, cứ như thể vốÂn Dĩ phải như vậy, đồng thời lại có chút mới lạ, cảm thấy anh vẫn còn nhiều điểm tôi cần khám phá. Vừa thân mật vừa dành ra một không gian tìm hiểu, trái tim vừa xốn xang vừa rung động, cứ nhìn anh một cái, tôi lại muốn nhìn thêm cái nữa, sao nhìn thế nào cũng không bao giờ đủ?

Nhân lúc mọi người không chú ý, ah nhéo tay tôi một cái, khẽ nói: “Ban đầu, anh căng thẳng muốn chết”.

Tôi kinh ngạc, anh mà căng thẳng ư? Tôi bất chợt cười rạng rỡ, thì ra, không phải anh không căng thẳng.

Theo tục lệ, gia đình hai bên gặp mặt có nghĩa là về cơ bản đám cưới đã được định xong, chạy cũng không thoát.

Lên mạng, tôi nói với Tiểu Điểu: “Nhẽ ra mình không nên tình cảm với anh ấy, phải nhõng nhẽo giở trò, bắt anh ấy cưng nựng, hao tổn chút tâm tư sức lực mới phải”.

Tiểu Điểu bảo tôi được đằng chân lân đằng đầu. Ngày trước chỉ hy vọng vớ được anh nào rồi lấy ngay, giờ vớ được rồi thì lại sến súa mộng mơ như tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao mới chịu.

Trong webcam, Tiểu Điểu giơ năm ngón tay đang chụm lại thành nắm, hơi nheo mắt nói: “Cậu phải nhớ quy tắc, vớ được mồi ngon thì túm chặt lấy, tình thế trước mắt vô cùng có lợi cho cậu, con thỏ này đã rơi vào bẫy của cậu, việc bây giờ cậu cần làm không phải giày vò anh ta, mà là trói chặt anh ta lại, để anh ta không muốn trốn ra ngoài nữa”.

Siết tay, ừm!

Kế hoạch bắt thỏ của tôi sắp thành công rồi, tôi còn giày vò anh làm gì nữa? Tôi phải vứt bỏ mấy trò giày vò vô vị kia, tạo dựng chiếc lồng hạnh phúc cho Lỗ Nguy.

Trước khi thoát nick, Tiểu Điểu còn vứt lại cho tôi một câu: Tẩy não thành công!

Tẩy não? Tẩy não ai?

Đêm đó trong giấc mơ, tôi thấy Hằng Nga đang cho con thỏ ăn hoa quế nơi cung trăng xa xôi. Nhưng, con thỏ kén chọn chẳng chịu ăn. Hằng Nga buồn rầu hỏi nó muốn ăn gì, thỏ bèn hét lên: “Tôi muốn củ cải, tôi chỉ cần củ cải, tôi không cần cô…”

Ha ha, tôi đột nhiên bật cười tỉnh giấc.

Sau đó không cách nào ngủ tiếp nữa, ngẫm nghĩ một lúc, mặc kệ là nửa đêm hay gần sáng, tôi quyết định gọi điện cho Lỗ Nguy. Chuông kêu ba tiếng, giọng ngái ngủ của Lỗ Nguy thế chỗ cho tiếng tút tút, tôi càng thấy vui hơn.

“Sao thế? Nhớ anh không ngủ được à?”, giọng biếng nhác đầu dây bên kia vẫn có tâm trạng trêu chọc tôi.

“Hì hì, đồng chí Tiểu Lỗ này, lần đầu tiên em thấy làm một củ cải thật hạnh phúc.”

“Ân Khả!”, giọng anh vọng qua điện thoại vang lên trong đêm, nghe thật chấn động lòng người.

“Dạ?”

“Mùa đông này, chúng ta kết hôn nhé.”

Thình thịch, thình thịch!

Nằm trong chăn, tôi cong mình như tôm luộc, tay ôm điện thoại không biết vui hay giận, chỉ biết trong lòng chẳng chút phản đối nào. Thì ra suy nghĩ giày vò anh một chút chỉ là tưởng tượng linh tinh của tôi. Lúc này, tôi rất muốn lập tức nhận lời, nhưng tự dưng nghĩ mình phải tỏ vẻ dè dặt một chút, bèn ngúng nguẩy đáp: “Nếu mùa đông này tuyết rơi, chúng ta sẽ kết hôn, nếu không thì chờ sang năm vậy”.

Vừa dứt lời, tôi đã thấy mình sai. Chỗ chúng tôi mùa đông tuyết rơi thất thường, không phải năm nào cũng có, tỷ suất có và không có tuyết là năm mươi trên năm mươi. Năm ngoái có tuyết rồi, nên năm nay chưa chắc đã có. Nghĩ vậy, tâm trạng tôi xuống dốc nhanh chóng, nếu không có tuyết, thì thật khiến người ta buồn rầu.

“Được.” Không cho tôi thời gian để tự trách bản thân, Lỗ Nguy lập tức nhận lời, “Mùa đông năm nay nhất định tuyết sẽ rơi, đến lúc đó, anh sẽ cưới em”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.