Đôi lúc, tôi thực sự không hiểu sao mình lại dễ dàng vui mừng phấn khởi như thế, chỉ bởi có anh ngồi bên cạnh, chẳng cần tiền bạc lợi lộc, chẳng cần quà cáp lấy lòng, cũng chẳng cần những lời lẽ ngọt ngào làm con tim rung động. Cứ như mấy trăm năm nay chưa thấy đàn ông vậy, gặp được anh tôi kích động tột cùng.
“Thật lo quá”, tôi mỉm cười than vãn.
Lỗ Nguy đang lái xe, đường phố tương đối đông đúc, chiếc xe chậm chạp tiến về phía trước. Anh quay đầu ném cho tôi nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Đang lo chuyện gì?”
“Trước đây em luôn nghĩ, muốn đạt được cái gì đều phải bỏ ra nỗ lực tương xứng. Thật sự thì tất cả những thứ em đạt được đều đổi lại bằng sự nỗ lực của bản thân. Nhưng mà, anh là người đàn ông tốt, mà em chẳng cần tốn chút hơi sức nào cũng có được, vì thế em rất lo lắng, lo cho em chưa nỗ lực hết mình, sợ…”
“Không đâu.” Anh bỗng ấn còi xe, một tiếng “bíp” cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn về phía trước, dòng xe vẫn đang chuyển động chậm chạp. Anh nắm lấy tay tôi, bảo: “Chúng ta ở bên nhau, không cần em phải nỗ lực, hãy để chuyện đó cho anh. Với anh, em chính là thành quả anh giành được sau quá trình nỗ lực bao nhiêu năm. Vì anh đã nỗ lực như thế, nên chẳng có gì lạ ở đây cả. Em đừng hoài nghi lo lắng về tình cảm của chúng ta, không thì…”. Chiếc xe lên đến cầu vượt thì kẹt cứng.
Anh đỗ xe lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng thành khẩn: “Không thì, chúng ta kết hôn ngay bây giờ, giải quyết gọn đống thủ tục kết hôn”.
Anh dùng ánh mắt như thế đưa ra lời đề nghị như thế, tôi không cách nào không động lòng được. Trái tim đập điên loạn ngoài tầm kiểm soát, tôi quay đầu nhìn về phía trước, chiếc xe trước mặt đang chầm chậm lăn bánh, bèn nhắc anh: “Đi được rồi”.
Hình như anh còn muốn nói điều gì đó, bàn tay cứ nắm chặt tay tôi, nhất thời không màng đến dòng xe trên đường. Người phía sau nôn nóng ấn còi “bíp, bíp”, anh mới buông tay ra, hòa cùng dòng xe từ từ chuyển động.
Tôi bất giác đờ người thất vọng. Tôi muốn lắm chứ, rõ ràng rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng sao lại ngốc nghếch chuyển đề tài.
Một lúc lâu, tôi và anh đều không nói gì. Cuối cùng chiếc xe cũng thoát khỏi cầu vượt. Lỗ Nguy rẽ vào một con đường nhỏ ít xe cộ qua lại. Lúc tăng tốc, anh lẩm bẩm chẳng biết nói cho mình hay cho tôi nghe: “Không vội, chúng ta không cần vội, năm nay nhất định sẽ có tuyết”.
Lần này về tỉnh công tác, Lỗ Nguy tranh thủ một buổi chiều đến tìm tôi. Nhân tiện chúng tôi đi thăm thú một số trung tâm thương mại bán đồ gia dụng, mua được vài vật dụng nhà tắm. Đồ cồng kềnh khó mang về, nên chúng tôi chỉ chọn mấy món đồ hiếm thấy ở chỗ chúng tôi, giá cả phải chăng mà thôi. Lỗ Nguy kể với tôi nhà mới đã tu sửa đến đâu, anh định hình thành phong cách gì cho nó. Nghe anh kể mà tôi chỉ muốn bay về ngay, nóng lòng muốn chiêm ngưỡng căn nhà mới của chúng tôi.
Chúng tôi rất đỗi vui vẻ và phấn khởi nắm tay nhau lượn qua lượn lại trong khu trung tâm thương mại rộng lớn. Ra đến cửa chính, tôi hỏi anh tiếp theo sẽ đi đâu. Anh tỏ vẻ thần bí chẳng chịu nói cho tôi biết. Anh lái xe vào con đường mua sắm phồn hoa nhất, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chỗ đỗ xe. Anh nắm tay tôi chen lấn trong dòng người đông như mắc cửi. Suốt chặng đường tôi cứ nháo nhác ngó nghiêng tứ phía, những cửa hàng thời trang lộng lẫy hai bên thực sự khiến tôi lóa mắt. Tôi rất thích dạo phố, ngắm hết tiệm này đến hàng kia, song rõ ràng đồng chí Tiểu Lỗ không định kéo tôi đi dạo phố. Chúng tôi chạy băng băng về phía trước, chắc chắn đích đến của Lỗ Nguy ở hướng đó.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra đích đến của anh là chỗ nào. Đó là cửa hàng trang sức đèn điện sáng trưng hào nhoáng, đoạn quảng cáo của nó thường xuyên phát trên các đài truyền hình lớn, khẩu hiệu hình như là “mãi yêu trọn đời” hay gì đó. Tôi ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo to đùng, trong lòng đã hiểu vì sao Lỗ Nguy đến đây, bất giác niềm sung sướng dâng trào trong tôi.
Thấy chúng tôi bước vào, ánh mắt nhân viên bán hàng liền dán vào Lỗ Nguy, miệng hỏi “Anh chị muốn chọn món đồ gì ạ?”, ánh mắt vẫn chẳng rời anh. Lỗ Nguy khoác vai tôi, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút đắc ý: “Tôi muốn mua nhẫn cưới cho vợ tôi”.
Tôi bật cười vui vẻ, cũng chẳng biết câu nói của anh có chỗ nào đáng cười, nhưng tôi không sao nhịn được, khuôn mặt rạng rỡ như hoa.
Anh để tôi chọn nhẫn. Tôi chọn đôi nhẫn bạch kim đính đá kiểu dáng đơn giản. Chọn nhẫn cưới là một tục lệ đã có từ lâu, chúng tôi cũng không muốn phá vỡ tục lệ ấy, chọn đôi nhẫn bạch kim đính đá thường thấy trong tiệc cưới chứng minh cho khẩu hiệu “mãi yêu trọn đời” của cửa hàng trang sức.
Tôi định chọn một đôi nhẫn rất rẻ, song Lỗ Nguy lập tức nhận ra ý đồ của tôi, bảo: “Một bộ quần áo em mặc được bao lâu?”
So với đám bạn thì tốc độ đổi quần áo của tôi tương đối chậm, nhưng một bộ quần áo xịn cùng lắm chỉ mặc được ba năm, quần áo rẻ tiền thì mặc một năm. Tôi nói thế với anh.
“Tivi nhà em dùng bao nhiêu năm rồi?”, anh lại hỏi.
Cứ ngỡ anh đang làm bản điều tra, tôi thật thà trả lời: “Dùng được bảy năm rồi, cái đầu tiên là tivi đen trắng, dùng được tận mười năm”.
“Giường em ngủ dùng được bao nhiêu năm rồi?”, Lỗ Nguy hỏi tiếp. Tôi thấy cô nhân viên bán hàng cũng đang đần mặt ra chẳng hiểu gì. Rõ ràng chúng tôi đến để mua nhẫn, anh lại hỏi toàn chuyện đâu đâu, chẳng lẽ muốn mua quần áo, tivi và đồ nội thất cho tôi sao? Chẳng phải mẹ đã nói sẽ mua mấy thứ đó làm của hồi môn cho tôi ư?
Trong đầu nghĩ vậy nhưng tôi vẫn thành thật trả lời: “Giường của em thuộc hãng Simmons, bố mẹ mua năm em mới tốt nghiệp đại học, dùng được chưa lâu. Còn trước đó, từ bé đến lớn em đều nằm giường gỗ, ít nhất cũng phải hai mươi năm.”
Lỗ Nguy nói: “Quần áo mặc trên người nhiều nhất được ba năm, đồ điện thường xuyên sử dụng chín, mười năm, chiếc giường làm bạn với em mỗi đêm hai mươi năm. Cộng giá trị của chúng lại, anh nhẩm ra hai nghìn tệ, có nhiều quá không?”
Lỗ Nguy không nắm được giá cả thị trường hiện nay sao? Một chiếc tivi loại thường nhất đã hơn nghìn tệ, giường gỗ thật cũng chẳng rẻ, quần áo thì đắt có rẻ có, quần áo mặc được ba năm phải vài trăm tệ. Cộng tất cả lại, ba, bốn nghìn tệ cũng không nhiều.
“Vậy đôi nhẫn chúng ta sắp mua sẽ bắt đầu đeo từ hôm nay cho đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, chừng nào còn sống trên thế gian này, nó sẽ nằm trên tay chúng ta. Em thấy mình chọn chiếc nhẫn chưa đến một nghìn tệ này liệu có chống chịu nổi không?”
Tôi há miệng trợn mắt nhìn Lỗ Nguy. Anh nói nhẹ bẫng như không. Khi nãy tôi vẫn nghĩ anh đang bận nhẩm tính chi phí mua sắm, ai ngờ anh lại dùng cách này để thổ lộ tình cảm với tôi, bất thình lình tôi cảm động sâu sắc. Ôi Tiểu Lỗ nhà tôi, Tiểu Lỗ của riêng tôi!
Tôi vội vàng quay mặt đi, cảm thấy khóe mắt cay cay. Lúc nhìn thẳng cô nhân viên bán hàng, khuôn mặt cô ấy cũng không giấu được vẻ xúc động. Nhất thời, ba chúng tôi lặng thinh chẳng ai mở lời, hình như mọi người đều đang cố điều chỉnh cảm xúc của mình. Cô nhân viên bán hàng lấy lại bình tĩnh trước, nở nụ cười tươi, đôi mắt long lanh, lấy những đôi nhẫn có giá trên hai nghìn tệ trong tủ ra để chúng tôi tùy ý chọn. Lần này không còn bận tâm đến giá cả nữa, tôi chọn đôi mình thích nhất. Kiểu dáng vẫn hết sức đơn giản, nhưng tôi thấy nó độc nhất vô nhị so với những đôi khác. Có lẽ đây chính là nhân duyên trời định mà người ta thường nói. Nếu thứ gì đó vốn thuộc về mình, thì mình sẽ nhận ra nó ngay trong cái nhìn đầu tiên. Tôi cầm nhẫn lên, nghiêng đầu nhìn Lỗ Nguy. Lỗ Nguy cong môi cười khẽ, rồi gật đầu, xem ra anh cũng thích đôi nhẫn này.
Chúng tôi mua đôi nhẫn với giá năm nghìn tệ. Cô nhân viên bán hàng cười sung sướng viết hóa đơn, chúng tôi rời khỏi cửa hàng trang sức. Tôi không kìm được ý định giơ tay ra nhìn cái nữa. Lỗ Nguy bèn nắm chặt tay tôi, nhét vào túi áo khoác của anh. Giữa biển người đông đúc, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, nụ cười của anh đầy ắp mãn nguyện.
Ăn cơm tối xong, Lỗ Nguy đưa tôi về trường Luật mà chúng tôi đang tập huấn tại đó. Ngồi trong xe, tôi mặc sức ôm hôn anh, Lỗ Nguy thở dốc nói: “Tết Dương lịch bọn em được nghỉ chứ?”
“Chắc là được nghỉ thôi. Nhưng chỉ được nghỉ một ngày. Trường bảo phải kết thúc chương trình học trước khi khai mạc đại hội.”
“Vậy hôm đó anh sẽ đến đây với em.”
Tôi gật đầu như bổ củi, đột nhiên nhớ tới lần chia ly trước, tôi còn chưa đi, anh đã nói anh bắt đầu nhớ tôi rồi. Hôm nay, tôi cũng có tâm trạng như anh, anh vẫn đang ngồi trước mặt tôi, song tôi đã bắt đầu nhớ anh, tha thiết mong ngóng được gặp anh lần tới.
Trong khoảng thời gian chờ đợi tết Dương lịch, tôi bất ngờ gặp lại hai người, khiến tôi cảm khái khôn nguôi triết ký “Đời người đi đến đâu cũng có thể gặp nhau”.
Người đầu tiên là Lâm Tương. Tôi gần như đã quên hẳn Lâm Tương cả trăm năm nay rồi, đột nhiên hắn lại gọi điện bảo tôi rằng mình đang ở thành phố này. Tôi vô cùng kinh ngạc, sao Lâm Tương biết tôi đang tập huấn ở đây? Lần này hắn gọi điện cho tôi là vì nguyên cớ gì?
Buổi chiều khi tan học, tôi đến quán cà phê như đã hẹn với Lâm Tương. Thành thực mà nói, tôi không biết nên có thái độ như thế nào với người đàn ông này. Thời gian vừa qua tôi đã quên béng con người ấy, nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ dính dáng đến nhau nữa, ai ngờ hôm nay hắn bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
Thoắt nhìn đã nhận ra Lâm Tương có vẻ phát tướng sau khi kết hôn. Hắn mặc âu phục thắt cà vạt, tóc vuốt keo, phần tóc phía trước dựng đứng, ngồi trong quán cà phê rất phong độ đĩnh đạc. Thấy tôi vào, Lâm Tương bèn chìa ra nụ cười ân cần.
“Sao anh lại đến đây?” Nhìn người trước mặt, tôi phỏng đoán, hình như Lâm Tương có chuyện cần giúp.
Gọi đồ ăn cho tôi xong, Lâm Tương mới trả lời: “Anh đến đây cũng lãnh đạo để kêu gọi đầu tư. Nghe người bạn cũng tham gia khóa tập huấn nói em đang ở đây, nên anh mới gọi cho em, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau”.
“Đúng là đã rất lâu rồi.” Tôi ném cho người đối diện nụ cười xa cách. Cuộc gặp này có cần thiết không?
“Ân Khả…” Lâm Tương làm bộ nho nhã thưởng thức cốc cà phê, dường như có chuyện gì khó nói. Tôi im lặng, chờ xem hắn định nói gì.
Thấy tôi chẳng chút động tĩnh, Lâm Tương thở dài một hơi. Tôi khẽ cau mày, đột nhiên cảm thấy không thể chịu nổi bầu không khí này.
“Anh đã luôn hối hận vì lựa chọn của mình, lẽ ra anh không nên chọn cô ấy”, Lâm Tương lắc đầu quầy quậy.
Tôi khinh!
“Chẳng phải bây giờ anh sống rất tốt đó sao.” Tôi cố nặn ra nụ cười, để bầu không khí không nhuốm mùi giễu cợt. Dần dần, tôi để ngoài tai những câu nói tiếp theo của Lâm Tương, tự nhủ đáng lẽ mình không nên tùy tiện nhận lời đến đây. Tôi cứ tưởng hắn kết hôn rồi, chuyện cũng đã qua, chẳng dính dáng gì nữa mới phải, ai ngờ hắn lại thốt ra một câu như thế. Trong lòng tôi bất giác thấy bực bội.
“Không tốt chút nào, nếu hồi đầu kết hôn với em, thì bây giờ anh đã chẳng ra nông nỗi này. Anh đã trình đơn khởi tố lên Tòa án của bọn em rồi, anh sẽ ly hôn.”
Đây là chuyện tôi không ngờ tới. Lần trước gặp Lâm Tương là vào mùa hạ, khi ấy cảm thấy cuộc sống của hắn rất yên bình tốt đẹp.
“Không đến nỗi thế chứ.” Tôi nhấp một ngụm cà phê, vô cùng hối hận vì phải ngồi đối diện với hắn lúc này. Nếu là người khác, tôi có thể kiên nhẫn ngồi nghe người đó kể hết đầu đuôi câu chuyện, sau đó phân tích mối quan hệ giữa lợi và hại trên phương diện pháp luật. Song đối phương là Lâm Tương, tôi còn biết nói gì đây? Khuyên Lâm Tương không nên ly hôn hay vạch mưu tính kế cho hắn? Nói thế nào cũng không ổn.
“Em là cô gái tốt như thế, vậy mà anh lại bỏ cuộc chỉ vì thái độ em dành cho anh không tích cực lắm. Sau này anh nhận ra, em mới là người thích hợp nhất với mình. Nhưng với tình trạng bây giờ, chắc anh chẳng còn xứng với em nữa nhỉ?”
Hắn lại dám dùng câu hỏi, dùng câu hỏi với tôi cơ đấy!
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được biết nguyên do người đàn ông này từ bỏ mình. Hồi đó Lâm Tương chẳng nói năng gì đã đột ngột bỏ đi kết hôn với người khác, khiến tôi có cảm giác như nuốt phải con ruồi. Giờ nghe hắn nói thế, cảm giác nuốt phải ruồi lại quay về hành hạ tôi. Bầu không khí thơm nồng mùi cà phê bất chợt khiến tôi buồn nôn. Cốc cà phê đặt trên bàn không được cầm lên thêm một lần nào nữa.
Thấy tôi mãi không nói gì, Lâm Tương hỏi dò: “Anh biết em vẫn chưa kết hôn. Nếu anh ly hôn xong, chúng ta liệu còn cơ hội không?”
Thật muốn nổi trận lôi đình quá. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị một tên đàn ông còn chưa ly hôn hỏi dò xem có muốn hẹn hò yêu đương với hắn không. Dù chẳng thanh cao hơn người, nhưng tôi thực sự cảm thấy mình đang bị người đàn ông này làm nhục. Tôi tức lộn ruột lộn gan, đang đắn đo không biết nói thế nào để dìm chết ý nghĩ hèn hạ của hắn, đồng thời châm biếm cho sướng miệng thì di động trong túi áo khoác đột nhiên đổ chuông.
Tên của Tiểu Lỗ nhà tôi hiện rõ trên màn hình, tôi liếc người đàn ông ngồi đối diện một cái, so với Tiểu Lỗ nhà tôi, hắn là cái thá gì chứ!
“Ân Khả.” Nghe giọng nói của anh, tôi bình tĩnh hơn nhiều. Giọng Lỗ Nguy luôn mang mê lực khiến người ta an tâm. Nó thành thực, trầm ấm nhưng không u uất.
Tôi khẽ thở dài một hơi, hỏi anh: “Sao thế?”
“Hà Xứ lấy di động của Triệu An Phi gọi cho anh, bảo rằng em đi gặp người yêu cũ.” Giọng anh rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng tim tôi cứ đập thình thịch, trong lòng vô cớ dấy lên cảm giác hoảng loạn, như thể vừa làm việc xấu và bị người khác phát hiện ra. Làm sao Hà Xứ biết Lâm Tương là người yêu cũ của tôi chứ? Không đúng, Hà Xứ biết, hồi còn qua lại với Lâm Tương, ngày nào tôi cũng lên mạng tán phét với cô ấy mà, nhưng vấn đề là, sao Hà Xứ biết hôm nay tôi đi gặp Lâm Tương?
Đầu tôi rối như tơ vò, nhất thời nín thinh không nói được gì, chẳng biết phải trả lời anh thế nào đây.
Lúc lâu sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng lẩm bẩm của Lỗ Nguy: “Thì ra em đi gặp người yêu cũ thật…”
Tôi vẫn chẳng biết nên nói gì. Đang xảy ra chuyện gì thế này? Tôi định phủ nhận, thì lần đầu tiên trong đời, đồng chí Lỗ Nguy cúp máy giữa chừng!
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm di động hồi lâu, điện thoại của anh hết pin sao? Hay mất sóng? Tôi cầm di động áp vào tai “a lô” thêm mấy tiếng. Quả nhiên anh đã cúp máy rồi!
“Sao thế?”, người đối diện cất tiếng hỏi han. Tôi đột nhiên ngẩng đầu, chẳng biết có phải vẻ mặt của tôi hung dữ quá hay không mà Lâm Tương đần mặt, cơ thể ngả ra sau một chút. Tôi nâng cốc nước lọc trên bàn lên, uống một ngụm lớn, sau đó mặt mày nghiêm túc, nói với người yêu cũ của tôi bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt: “Xin lỗi, Lâm Tương, tôi còn có việc, không thể ngồi đây hàn huyên với anh nữa. Còn về đề nghị của anh, tôi nghĩ mình không thể làm được”.
Khẽ lắc bàn tay trái, nhẫn cưới lấp lánh chói mắt, tôi kiêu hãnh nói: “Tôi đã đính hôn với bạn trai rồi. Nếu không có gì thay đổi, cuối năm chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới, lúc đó mời anh đến chung vui”.
Tôi đứng dậy định bỏ đi, Lâm Tương vội nói: “Còn vụ ly hôn của anh? Vợ anh muốn chia đôi căn nhà…”
Tôi sững người, may mà hồi đó không kết hôn với loại người này. Chỉ trong vòng một năm, không những hắn muốn bỏ vợ, mà còn muốn vợ mình trắng tay ra đi.
“Tôi còn phải tập huấn ở đây thêm một thời gian, nên không thể thụ lý vụ ly hôn của anh được. Nếu có tranh chấp về tài sản, tôi khuyên anh tốt nhất nên mời luật sư. Bởi vì có quy định, tôi không tiện giải thích với anh, càng không thể tư vấn pháp luật với anh, nói chuyện sau nhé.” Chẳng biết mức giá của quán cà phê này thế nào, tôi cứ rút tờ một trăm tệ đặt lên bàn. Lâm Tương còn định lằng nhằng gì đó, nhưng tôi nghiêm nghị từ chối thẳng, rồi vội vã rời đi.
Ra khỏi quán cà phê, tôi luống cuống gọi điện cho Tiểu Lỗ của tôi, chẳng lẽ anh giận tôi thật sao?
Nhạc chờ vang lên hồi lâu cũng chẳng có người nhấc máy. Vừa bước ra khỏi quán đã thấy gió rét lạnh căm, tôi đứng dưới mái hiên, cơ thể run rẩy, gọi cho Lỗ Nguy hết lần này đến lần khác, càng lúc càng tuyệt vọng. Mặt trời đã xuống núi, đây là giờ khắc tấp nập nhất của thành phố xa lạ này, chỗ nào cũng đầy ắp xe cộ và khách đi đường. Gọi cuộc thứ tư, anh vẫn không nhấc máy, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc.
Cách xa như vậy, tôi cách anh xa như vậy, anh không nghe điện thoại, tôi biết làm sao giải thích với anh chứ? Dường như đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, muốn giải thích, song lại chẳng có đường nào để giải thích.
Nhớ lại lần hiểu lầm mối quan hệ của Lỗ Nguy và Lý Hàm, đứng dưới gốc cây hoa quế, tôi đã tuyệt tình nói với anh sau này đừng tới tìm mình nữa. Hôm ấy, tôi từ chối nghe lời giải thích của anh, lẽ nào giờ anh cũng có tâm trạng giống tôi ư? Sao lại thê lương thế này chứ!
Nhưng mà, lúc này tôi cách xa anh như thế, nên chẳng thể bắt chước anh, đội gió đội mưa xuất hiện chỗ anh ở được. Anh không nghe điện thoại, tôi còn có thể làm gì đây?
Cảm xúc đè sâu trong tim đột nhiên lại gào thét dữ dội, lúc anh đến đây tìm tôi, tôi đã hoảng sợ vì chuyện tình cảm của chúng tôi quá thuận lợi, hoảng sợ trước niềm hạnh phúc dễ dàng có được mà không cần tốn hơi sức gì. Hôm nay bỗng nhiên nảy sinh gợn sóng mâu thuẫn nhỏ cũng khiến tôi vô cùng lo lắng, cảm thấy niềm hạnh phúc xòe tay là có thật mong manh yếu ớt. Lỗ Nguy giận tôi thật ư?
Tôi gọi điện cho Hà Xứ, chẳng mấy chốc đã có người nhấc máy.
“Hà Xứ, cậu nói với Lỗ Nguy mình đi gặp người yêu cũ sao?” Tôi có chút oán trách cô ấy. Nếu Lâm Tương không phải người yêu cũ của tôi thật, tôi đã chẳng oán trách cô ấy như thế.
Hà Xứ hồn nhiên cười đáp: “Đúng thế, mình nói cậu đi gặp người yêu cũ, thế nào, anh ấy nóng ruột rồi chứ, tìm cậu chất vấn chưa? Mình bảo này, phải để đàn ông cảm thấy có người khác đang tán tỉnh cậu, anh ta mới càng trân trọng cậu hơn”.
“Anh ấy giận rồi, không nghe điện thoại của mình.” Tôi bĩu môi, trong lòng ấm ức, không nhịn được bật khóc thành tiếng.
Không ngờ chuyện lại xảy ra thế này, Hà Xứ nhất thời hoảng hốt, liến thoắng nói không ngờ chuyện lại như vậy, bảo tôi đừng cuống lên, chờ cô ấy gọi điện giải thích với Lỗ Nguy đã.
Hà Xứ gọi điện thoại giải thích thì có tác dụng gì chứ? Cô ấy vốn chỉ là nói đùa, Lỗ Nguy cũng thế, mỗi tôi là đứa ngốc, tự dưng lại chần chừ lúng túng, nên mọi chuyện mới chẳng còn là trò đùa nữa. Lỗ Nguy vốn nhạy cảm hơn người, anh đã biết hết rồi, còn không nghe điện thoại của tôi nữa.
Trời ơi, đất hỡi, tôi chẳng biết yêu rồi mới thấy tình cảm là thứ rất mong manh dễ vỡ. Hồi trước xem tivi, các đôi tình nhân động tý là ghen tuông giận dữ khóc lóc, tôi thấy họ thật vờ vịt lắm trò, song không ngờ giờ đây bản thân mình cũng tầm thường như thế. Chỉ bởi bị anh hiểu nhầm mà tôi đứng khóc rấm rứt giữa đường lắm người qua lại. Sống hơn hai mươi năm nay, không ngờ tôi lại khóc vì chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nước mắt ngừng rơi, di động vang lên, nghe thấy giọng Lỗ Nguy, tôi lại không kìm nổi bật khóc thút thít. Lỗ Nguy hoảng hốt vội khuyên tôi đừng khóc, hỏi Ân Khả em sao thế, bảo khi nãy không phải không cố ý không bắt máy, và anh chẳng hề giận…
Thấy có người đang nhìn mình, tôi vội quay lưng, trốn trong góc tường lau nước mắt.
“Anh không giận mà, lúc nãy cúp máy vì nghĩ em đang nói chuyện với người khác, không thích hợp nghe điện thoại. Bây giờ em đi gặp ai, người đó nói gì với em, đều chẳng thành vấn đề, anh tin em, anh tin rằng chúng ta sẽ thuộc về nhau.”
“Không phải anh cố ý không nghe điện thoại của em, mới nãy bọn anh có cuộc họp khẩn cấp về một vụ truy bắt tội phạm, anh để di động ở văn phòng mà.”
“Anh thật sự không giận đâu. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà anh tức giận, không nghe điện thoại của em, thì anh có xứng để em trao thân gửi phận không?”
Tôi vừa nghe vừa gật đầu liên hồi, rồi chợt nghĩ ra anh không nhìn thấy, liền “ừm, ừm” mấy tiêng, nhưng nhận thấy sau khi khóc giọng trở nên khó nghe quá, nên tôi chẳng buồn cất tiếng nữa.
“Vì thế, sau này, bất luận em hay anh, đều không được dễ dàng mất niềm tin vào đối phương, biết chưa?”
“Ừm!” tôi lại gật đầu, đặt địa vị của mình vào anh mà suy nghĩ, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải tin anh.
Dường như ông trời muốn kiểm chứng quyết tâm của tôi. Hai ngày sau, tôi tình cờ gặp một người khác – Lý Hàm.
Khi ấy đang học tiết Chính trị, trong lúc chán nản tột cùng, tôi đưa tay lật giở cuốn sổ ghi chép, vô tình nhìn thấy một mảnh giấy. Đó là mảnh giấy tôi nhận được hồi tập huấn ở trường Đảng. Ngày đấy tôi còn tưởng vị lãnh đạo nào đó của Cục Tư pháp quan tâm đến mình, giờ thoắt nhìn là nhận ra ngay nét chữ cứng cáp của đồng chí Tiểu Lỗ nhà tôi. Nghĩ lại thì, từ thời gian ấy anh đã quan tâm tôi rồi, tôi lại ngốc nghếch quá đáng, toàn hiểu sai ý anh.
Đang lúc hý hửng nghĩ ngợi về anh, bỗng có tin nhắn mới, một dãy số lạ, đầu số không phải của thành phố này. Không chút hoài nghi mở ra xem, tôi kinh ngạc phát hiện người gửi là cô gái lâu ngày không gặp, thậm chí vốn chẳng có giao tình gì – Lý Hàm. Cô ta hẹn gặp tôi ở cổng trường, sau khi tôi tan học.
Sao cô ta lại biết số của tôi? Sao cô ta lại đến tìm tôi?
Vừa thấy Lý Hàm xuất hiện trước cổng trường, tim tôi đã nghẹn lại. Chẳng phải tôi quyết tâm dù thế nào cũng phải tin Lỗ Nguy ư? Nhưng sao nhìn thấy Lý Hàm, trái tim tôi lại tắc nghẽn khó chịu như vậy? Không biết cơn ghen chui từ đâu ra, xâm chiếm cõi lòng tôi.
Thấy tôi, từ xa Lý Hàm đã vẫy tay chào, một số học viên nam thi nhau quay đầu liếc cô ta. Thân hình thướt tha thon thả ấy quả rất mê hồn người.
Bước đến gần cô ta, tôi mới mỉm cười chào, trong lòng thấp thỏm không yên. Đối với người đàn bà này, ngoài ghen tỵ, tôi còn thấy hơi sợ, luôn có cảm giác mình không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta đưa túi đồ cho tôi, nói: “Cơ quan mình đến đây làm báo cáo tổng kết cuối năm. Anh Tiểu Lỗ bảo mình đưa cái này cho cậu”.
Tôi thầm rủa xả Lỗ Nguy, thà không có đống đồ này, tôi cũng chẳng muốn nhận chúng từ tay Ly Hàm. Tôi thừa nhận mình nhỏ nhen, vô cùng nhỏ nhen đằng khác.
Ngoài mặt tôi vẫn cười hòa nhã, mời cô ta lên phòng uống cốc trà, nhưng không ngờ cô ta lại thốt ra những lời khiến người khác kinh ngạc: “Chúng ta có phải bạn bè gì đâu, hơn nữa mình rất đố kỵ và hận cậu, đến đưa đồ cho cậu không có nghĩa mình có thiện cảm với cậu, mà mình chỉ muốn Lỗ Nguy ghi nhớ điều tốt đẹp của mình. Sau này đến khi thấy cậu không còn tốt đẹp nữa, anh ấy sẽ hối hận nhớ đến mình”.
Tôi đứng sững như tượng, không tài nào tiêu hóa nổi lời khiêu chiến thẳng thừng của cô ta. Rốt cuộc cô ta vẫn lợi hại hơn tôi. Một người lợi hại như thế lại để mất Lỗ Nguy vào tay tôi, tôi nên cảm tạ ân sâu phúc dày của trời đất, hay vui mừng trước nhãn quang có vấn đề của Lỗ Nguy?
Nói xong Lý Hàm liền quay người đi thẳng. Tôi cũng chẳng tiện khách sáo với cô ta nữa. Tôi nghĩ cô ta không phải là người con gái lợi hại thông thường, nhất định sau này cô ta sẽ tìm được một người đàn ông xuất sắc. Hôm nay tôi cướp mất người yêu của cô ta, cô ta chưa chửi mắng xối xả tôi một trận đã là nể mặt lắm rồi. Có lời muốn nói nhưng tôi đành thôi, dù sao như thế này cô ta cũng chẳng thể coi là ức hiếp tôi được.
Lý Hàm vừa rời khỏi, tôi liền gọi điện cho Lỗ Nguy, gọi hai cuộc cũng không thấy nhấc máy. Chắc anh đang bận làm nhiệm vụ, nên tôi không gọi tiếp. Mở gói đồ Lý Hàm trao cho, bên trong đựng một số thực phẩm kiểu như thịt sấy. Tôi lập tức tỉnh ngộ, mấy thứ này không phải Lỗ Nguy nhờ gửi cho tôi, có lẽ Lý Hàm nhận sự nhờ vả từ mẹ chồng tương lai của tôi. Cả nhà Lỗ Nguy là người Dao, thực phẩm truyền thống là mười tám món ủ chua, ngoài ra chỉ có thịt sấy nữa thôi. Họ nhóm lửa hun thịt sấy trong rừng, chứ không treo phơi hay nướng bằng than hồng như bình thường. Đương nhiên tôi thích ăn thịt sấy trong rừng của người Dao hơn. Mỗi lần đến nhà Lỗ Nguy, tôi lại chằm chằm ăn món củ cải khô xào thịt sấy. Mẹ chồng tương lai biết tôi thích ăn, nên lần nào tôi đến chơi cũng cố ý làm món này tiếp đãi tôi. Nghe Lỗ Nguy bảo, ngày thường khách đến chơi nhà anh cũng không mang thịt sấy ra, chỉ chờ tôi đến mới được ăn.
Tôi gọi ngay vào máy bàn nhà Lỗ Nguy, vừa hay mẹ chồng tương lai nhấc máy. Nghe thấy giọng tôi bác ấy vô cùng mừng rỡ. Tôi nói đã nhận được thức ăn bác gửi rồi, tôi rất thích. Bác ấy vui vẻ tuôn ra một tràng những lời dặn dò quan tâm, nghe mà tim tôi thấy ấm áp lạ thường. Nói được một hồi thì câu chuyện chuyển hướng sang Lý Hàm. Tôi chẳng biết liệu mẹ chồng tương lai của mình có biết mối quan hệ trong quá khứ của Lỗ Nguy với Lý Hàm không, nhưng theo cách nói của Lỗ Nguy, có lẽ bác ấy biết. Những lời Lý Hàm nói chẳng thể tin được, đã hai lần cô ta cố tình làm tôi hiểu sai sự thật, tôi mà còn tin cô ta nữa thì chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Tôi chỉ lấy làm lạ, mẹ chồng tương lai cũng giống như mẹ tôi, đều là người tốt, dù cư xử có khó hiểu đến đâu cũng không nên nhờ Lý Hàm đến đưa đồ cho tôi chứ.
“Bác nhờ Tiểu Hàm đưa đồ cho cháu thật ra cũng chẳng có gì. Mấy hôm trước con bé còn muốn bác nói vài lời tốt đẹp trước mặt Lỗ Nguy giúp nó, nhưng bác biết, đứa con trai của bác chỉ ưng mỗi cháu. Bác khuyên thế nào cũng không thích hợp, thôi thì đành nhân cơ hội, nhờ nó đưa đồ đến cho cháu, để nó hiểu ra ý của bác, cũng để nó đừng ôm ấp hy vọng nữa.”, mẹ chồng tương lai thở dài nói. Tôi nghĩ chắc vì chuyện này mà bác cũng hao tâm tổn trí, bất giác cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Tôi nói vài câu ân cần quan tâm với mẹ chồng tương lai, bảo bác phảo giữ gìn sức khỏe, rồi cúp máy. Vừa cúp máy di động đã đổ chuông. Lần này là điện thoại của đồng chí Tiểu Lỗ.
“Ân Khả, sao thế?”
Bình thường nếu anh không bắt máy cuộc gọi của tôi, lúc gọi lại anh sẽ không hỏi “sao thế”, nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh có thần giao cách cảm với tôi, hay là anh quá thông minh đây?
“Không có gì, mẹ vừa gửi cho em ít thức ăn.” Lần đầu tiên tôi gọi mẹ chồng tương lai là mẹ. Nếu đứng trước mặt bác ấy, chắc tôi chẳng thốt ra khỏi miệng được, song trước mặt là Lỗ Nguy nên dễ dàng hơn.
“Mẹ?” anh khựng lại vài giây, tôi nghĩ chắc Lỗ Nguy đã biết tôi đang nói đến mẹ của anh. Sau đó đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười khe khẽ. Tôi có thể hình dung dáng vẻ mừng rỡ của anh.
Tôi không muốn nhắc đến Lý Hàm với anh, nhưng lại không thể không nói: “Lỗ Nguy, nếu sau này em có lên cơn ghen tuông, chỉ cần anh dỗ dành em, em sẽ vui liền.”