Buổi tiệc diễn ra tại dinh thự của Giang gia nằm ngay giữa đảo Thiên Không.
Với kiến trúc độc đáo giúp nơi này có thể chứa được 3000 người một lúc, giống như một sân vận động thu nhỏ.
Nhưng khi nhìn từ trên cao nơi này lại giống như cung điện của một vị vua nào đó ở Châu Âu vào thế kỉ XVIII (18).
Tuy 8H tối buổi tiệc mới chính thức bắt đầu nhưng ngay từ sớm trong khán phòng đã đông nghịt người.
Thời gian dần trôi đi ngoài cổng chính từng đoàn người vẫn đang nườm nượp kéo đến.
Chỉ cần nhìn số lượng xe và du thuyền đậu ở bên ngoài cũng thấy được những người tới bữa tiệc này đều không tầm thường.
Một số là người đại diện của những tập đoàn lớn, số khác lại là những nhà đầu tư nước ngoài, những nghệ sĩ nổi tiếng và có cả các lãnh đạo cấp cao của Thành phố.
Một số khác thì tự tìm đến mang theo hi vọng có cơ hội kết thân với Giang gia.
Hoặc có thể nhân cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật lớn.
- Chào mừng toàn thể quý ông quý bà đã đến với buổi tiệc của Giang gia ngày hôm nay.
Khi giờ G đã điểm MC liền bắt đầu màn thuyết trình của mình.
- Thật vinh dự khi hôm nay Giang gia chúng tôi được đón tiếp quý vị.
Nếu có sơ sót gì xin toàn thể mọi người lượng thứ!
- Như mọi người đã biết, ngày hôm nay chúng ta có mặt tại đây để chào đón một nhân vật đặc biệt.
- Xin trân trọng chào mừng Giang thiếu gia - Giang Minh Thần cùng thiếu phu nhân đến với đảo Thiên Không !
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn theo ánh đèn chiếu về phía Giang Minh Thần.
Giưới ánh đèn đó, là một chàng trai có khuân mặt vô cùng hoàn mĩ.
Anh mặc trên mình bộ lễ phục màu đen ,trên ngực cài một chiếc huy hiệu bằng vàng hình thanh gươm vô cùng tinh sảo.
Cho dù là đang ngồi xe lăn nhưng khí chất vương giả trên người anh vẫn toát ra vô cùng mạnh mẽ.
- Nhìn kìa, là Giang thiếu gia!
- Anh ta chính là người đang nắm quyền quản lý Giang gia sao!
- Quả là một đại mĩ nam, chỉ tiếc là còn trẻ như vậy đã...!
- Mà khoan đã, sao anh ấy lại có một mình vậy?!
- Đúng rồi nhỉ! Chẳng phải buổi tiệc hôm nay là để giới thiệu thiếu phu nhân với mọi người à!
- Chẳng lẽ cô ta không đến?!
- Có tin đồn thiếu phu nhân mới tới của Giang gia là người rất ngông cuồng.
- Nếu như vậy...!!
Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu to dần.
- Ồ, buổi tiệc đã bắt đầu rồi sao!
Bỗng một âm thanh trong trẻo vang lên từ trên lầu.
Khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Khoác trên người bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ,cô kiêu hãnh như một nữ hoàng đang đến bên nhà vua của mình.
Vẻ đẹp lộng lẫy của cô làm cho cả hội trường bỗng chốc im lặng.
Tất cả mọi người đều say đắm nhìn theo từng bước đi của cô.
Quả không hổ danh là người mà Giang Minh Thần chọn làm vợ, với vẻ đẹp này chỉ cần một nụ cười của cô cũng đủ khiến bao người si mê.
- Em tới đây từ sớm lên là vào phòng chờ ở trên lầu.
Chắc tại phòng chờ kín quá lên là không biết buổi tiệc đã diễn ra.
Cô bước tới bên anh tươi cười.
- Chồng à, anh sẽ không giận em chứ!
- Không đâu!
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người.
- Khách quý cũng đã đến rồi! Chúng ta cùng lâng li chúc mừng Giang thiếu gia và Giang thiếu phu nhân nào!
MC nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của mọi người về lại khán đài.
Tất cả mọi người đều vui vẻ lâng li rồi hòa vào điệu nhạc.
Sau khi cùng Giang Minh Thần chào hỏi một số nhân vật quan trọng,cô cùng anh đi lên khán đài.
- Xin chào tất cả mọi người.
Tôi là Giang Minh Thần người đang tiếp quản Giang gia.
Sự có mặt của quý vị ở đây là niềm vinh hạnh to lớn của tôi.
Xin cảm ơn quý vị rất nhiều.
- Giang thiếu quá khách khí rồi! Được mời tới đây cũng là vinh dự của chúng tôi mà!
- Đúng vậy...!đúng vậy!
- Như mọi người cũng biết,tôi và vợ mình mới kết hôn.
Nhưng từ khi kết hôn tôi chưa từng có một món quà nào đặc biệt cho cô ấy cả.
- Vậy lên hôm nay để thể hiện tấm lòng của mình, anh có một món quà nhỏ muốn tặng em.
Anh vừa dứt lời từ giưới sàn một chiếc hộp kính dần dần nhô lên.
Bên trong nó là một sợi dây chuyền ngọc trai màu trắng tinh khiết, mặt dây chuyền là một viên đá quý lớn phát ra ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp.
- Tôi không nhìn nhầm chứ?! Đó chẳng phải là " Thủy Linh" sao!
- " Thủy Linh" ...ông đang nói tới sợi dây chuyền của hoàng hậu Ái Na sao?
- Đúng vậy, không thể nhầm được! Lưu Vân tôi đã dành cả đời để nghiên cứu về câu chuyện của hoàng hậu Ái Na làm sao có thể nhầm được chứ!
- Lưu Vân tiên sinh là một trong những nhà sử học nổi tiếng nhất nước ta.
Lời ông ấy nói thực sự không thể sai được!
- Đó là món quà mà nhà vua đã tặng cho hoàng hậu của mình khi bà ấy đăng cơ.
Sau đó nó biến mất cùng với hoàng hậu sau khi bà ấy gặp nạn.
Ông ta phấn khích nhìn Giang Minh Thần.
- Sự biến mất của bà ấy bây giờ vẫn là một bí ẩn đối với giới sử học.
Giang thiếu gia, làm sao cậu có thể có được nó chứ!
- Lưu Vân tiên sinh, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì sau này ngài có thể tới tìm tôi.
Tôi đảm bảo sẽ nói tất cả những gì mình biết cho ngài.
- Được được...! Thật xin lỗi, tôi đây là quá lỗ mãn rồi!
Ông ta cười ngại ngùng rồi lui về phía sau.
- Vợ à, em thấy hài lòng về món quà này chứ!
Anh cười nhẹ nhàng nhìn cô.
- Em cứ nghĩ rằng anh sẽ tặng em thứ gì đó đặc biệt hơn chứ!
Cô đưa tay chạm vào viên đá quý trên ngực mình.
- Em đã rất mong chờ đó! Vậy mà anh lại chỉ có thể tặng em một sợi dây chuyền cũ thôi sao!
Vừa nói vô vừa kéo mạnh.
Và thế là những hạt ngọc trai trên đó văng tung tóe khắp sàn.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiết cho tất cả mọi người chết lặng.
- Cô...sao cô giám..! Ôi báu vật quốc gia...!
Lưu Vân sốc tới nỗi ngất luôn tại chỗ.
Không khí trong khán phòng trầm xuống như mặt biển yên tĩnh trước trận cuồng phòng.
Tất cả họ đều nín thở nhìn Giang Minh Thần và chờ đợi sự phẫn nộ của anh.
- Vậy là lỗi của anh rồi! Anh cầm lấy tay cô.
- Giờ anh phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm đây!
- Em muốn thứ gì đó xinh đẹp và rộng lớn cơ ! Ví như Thiên Không chẳng hạn!
Cả khán phòng lại shock lần nữa trước câu trả lời của cô.
- Nhưng Thiên Không là tài sản riêng của cô! Anh nghĩ là....
- Nhưng ngoài Thiên Không ra cô còn có rất nhiều " "thứ quý giá khác" mà! Chỉ là một hòn đảo nhỏ cô sẽ không hẹp hòi với chúng ta đâu!
Cô nhìn Giang Uyển một cách đầy ẩn ý.
Vừa thấy ánh mắt của cô cả người bà ta run lên như nhận ra điều gì đó.
Sáng nay bà đã nhận được một hộp quà từ một người mặc danh.
Khi mở ra bà gần như là suy sụp hoàn toàn.
Trong đó là một tấm ảnh của Dương Lâm đang bị trói, khắp người đều là vết máu cùng một đoạn ghi âm có giọng của cậu ta.
Qua đoạn ghi âm bà đoán chắc chắn rằng cậu ta đã lừa phải một cô gái rất lợi hại.
Nhưng không ngờ người mà cậu ta đắc tội lại là vợ của Giang Minh Thần.
" Chắc chắn từ miệng của Dương Lâm cô ta đã biết được bí mật của mình lên mới giám công khai ép mình bán lại thiên không như vậy."
Thấy thái độ đó của Giang Uyển cô chắc rằng bà ta đã hiểu ra vấn đề.
- Nhưng nếu cô không muốn thì thôi vậy! Dù sao trong tay cháu hiện giờ cũng sở hữu một số " món đồ" rất thú vị.
Tạm chơi vơi chúng một thời gian cho đỡ buồn cũng được thôi mà!
Giang Uyển gần như đã bị đẩy vào đường cùng, trầm tư một lúc lâu cuối cùng bà ấy cũng nói.
- Làm sao cô có thể để tình cảm giữa hai đứa rạn nứt chỉ vì một hòn đảo chứ! Nếu cháu đã thích Thiên Không như vậy,ngay ngày mai cô sẽ sai người đưa giấy tờ của Thiên Không tới cho cháu!
- Chồng à, anh thấy không! Cô đồng ý nhượng lại Thiên Không cho em rồi kìa!
Cô vui vẻ cầm lấy tay Giang Minh Thần.
- vậy thì cháu xin thay mặt vợ mình cảm ơn cô rất nhiều!
- Không có gì đâu mà!
Tuy cố gắng tươi cười nhưng Giang Uyển vẫn không kìm được tức giận trong lòng mà run lên.
Bao năm qua là bà một tay gây dựng hòn đảo này.
Nhìn bề ngoài nó chỉ là một khu nghỉ dưỡng bình thường nhưng nhờ vào nó bà đã có thể móc nối với những thế lực bên ngoài.
Chỉ một chút nữa thôi là có thể đủ lực lượng thâu tóm toàn bộ Giang gia vậy mà giờ liền bị cướp mất một cách trắng trợn như vậy.!
Giang Uyển một đời tham vọng lại bại giưới tay một nha đầu như Lâm Thanh Thanh.
Bà đã quá coi thường cô ta rồi.