Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 3: Bị phạt



Chưa có ngày nào nó mong tiếng chuông báo hiệu ra về đừng vang lên như vậy nhưng đâu phải lúc nào ông trời cũng đáp ứng nguyện vọng của con người.

"Reng...reng..."

Giờ về đã điểm.

*

Bên chiếc xe Limous màu đen bóng loáng là anh đang đứng chờ sẵn, hai tai đút vào hai túi áo măng tô dài. Trông anh đầy vẻ phong trần, lãng tử nhưng không kém phần sang trọng, ngạo nghễ. Thấy nó đi tới, anh vươn hai tay ra, mắt tỏ ý muốn nó tiến vào vòng tay anh. ban đầu nó ngập ngừng nhưng rồi lại thấy ánh mắt anh bắt đầu nheo lại thì ngay lập tức, nó lao vào vòng tay anh.

Anh ôm lấy nó.

Thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ đó là hành động âu yếm đầy yêu thương và lãng mạn nhưng chẳng ai ngờ được nó đang bị đôi tay rắn chắc kia siết chặt lấy tới nỗi nó có cảm giác như anh đang muốn giết chết nó vậy.

Anh thì thầm từng lời ngay bên tai nó:

-Chuẩn bị tinh thần đi. Căn phòng đó chờ em đây.- Nó nghe thấy ba chữ" căn phòng đó" là toàn thân trở nên run rẩy. Cảm nhận rõ điều đó, đôi môi anh tạo nên một nụ cười hoàn hảo.

*

Vừa về tới nhà, anh đã bế thốc nó ra khỏi xe, đưa nó lên phòng rồi quẳng nó xuống giường. Khi bước ra khỏi phòng, anh không quên dặn cô hầu gái:

-Thay đồ cho cô ấy.

-Vâng.- Cô hầu gái cúi đầu.

Anh ngoái lại nhìn nó trước khi đóng cửa thì chỉ thấy nó ngồi bó chân trên giường, toàn thân run rẩy trong nỗi sợ. Bất giác, trong mắt ánh lóe lên tia nhìn kì lạ, báo hiệu cho điều khủng khiếp đối với tinh thần nó.

*

Mặc lên mình bộ váy bằng sa tanh đen mỏng, nó bị anh lôi tới một căn phòng nằm sâu ở hành lang tầng 5.

-Đi mau nào.

-...- Nó không dám nói gì cả, điều đó chỉ càng khiến anh cảm thấy thích thú?!

Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khác hoa văn ngoằn ngoèo, ổ khóa bằng kim loại chắc chắn.

-Em...- Mặt nó tái nhợt.

-Sao?- Ánh mắt anh khiến nó im bặt.

Anh rút trong tay ra sợi dây thừng, trói hai tay nó lại. Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt làm cổ tay nó đau thốn lên, nó rên khẽ.

Anh dùng một chiếc chìa khóa có hình con rắn nhe nanh nhìn phát sợ mở cánh cửa ra.

*

Bên trong là một căn phòng hoàn toàn tối om, chỉ có chút ánh sáng từ hành lang chiếu vào giúp nó nhìn thấy cái ghế sofa màu nâu đất trong phòng, còn lại thì có gì hay không thì nó không biết bởi lẽ trừ những lúc bị phạt trong phòng này, nó chưa bao giờ lui tới, hay đúng hơn là không dám lui tới.

-Vào đi.- Giọng anh lạnh tanh.

-Em xin lỗi, em biết lỗi rồi nên làm ơn, xin anh...- Nó van nài, đôi mắt long lanh chỉ chực khóc.

Anh không thích thế, anh không thích nhìn nó khóc, càng không thích nó chỉ vì nỗi sợ mà nhận bừa lỗi trong khi nó chẳng thật lòng chút nào. Anh đẩy mạnh nó vào phòng, để nó nằm ngay lên chiếc sofa.

-Khoan đã, anh à...- Nó hét lên khi cánh cửa dần đóng lại.

"Cạch"

Tất cả chỉ còn một màu đen.

Nó bắt đầu sợ.

Nó rất sợ bóng tối, với nó, bòng tối đáng sợ hơn mọi thứ kinh khủng nào trên đời này. Điều này có lẽ vì quá khứ của nó trước khi tới cô nhi viện.

Và anh biết điều đó, biết rất rõ.

Đó chính là lý do căn phòng tối om này có mặt.

Nó bắt đầu khóc, tiếng khóc ngày một lớn hơn, nỗi sợ ngày càng gặm nhấm nó.

Nỗi đau tinh thần này còn lớn hơn bất cứ nỗi đau thể xác do đòn roi nào gây ra.

Thật khủng khiếp.

Tâm trí nó vùng vằng, thúc giục nó thoát khỏi cái chốn khủng khiếp này.

Nhìn quanh quất căn phòng, chỉ một màu đen, nó mong có chút tia sáng nào đó lóe lên, cho nó chút hi vọng rằng nó có thể thoát ra nhưng không. Chỉ có bóng tối bao trùm lên tất cả.

Nó hoàn toàn bất lực.

*

Nó mò mẫm mãi mới tới được chỗ cánh cửa. dùng hết lực có thể từ hai bàn tay bị trói chặt, nó đập mạnh vào cửa.

-Kiên, làm ơn cho em ra đi.- Nó hét lớn, tiếng hét vang vọng khắp phòng rồi dội thẳng vào nó.- Làm ơn đi...

Nó đập càng lúc càng mạnh hơn. Nó không ngừng khóc lóc thảm thiết:

-Anh à, em xin anh, làm ơn thả em ra. Anh biết rõ em sợ bóng tối cơ mà, làm ơn...- Nó khóc òa lên.- Em biết lỗi rồi, em biết em sai rồi, làm ơn...

Nó gục mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, miệng còn lẩm bẩm:

-Làm ơn...

*

Anh đứng ngoài cửa, nghe rõ tiếng rên rỉ bên trong. Anh nhìn chiếc đồng hồ Platinum World Time (4.026.524 USD).

Đã 9h50.

Ba tiếng trôi qua từ khi nó bị phạt trong căn phòng đó.

-Haizz...- Anh thở dài, rút trong túi ra chiếc chìa khóa phòng, đút vào ổ khóa rồi mở cửa.

*

Chút ánh sáng le lói khiến nó ngước lên nhìn. Cố ngồi dậy một cách khó khăn, nó vẫn ngước lên nhìn anh với đôi mắt mọng nước.

-Trả lời câu hỏi của tôi.

Nó gật đầu.

-Em là gì?

-Búp bê.

-Chủ của em là ai?

-Là anh.

-Ai cho em cái quyền tới gần bất kì ai khác bên ngoài vậy hả?

-Em đã sai, em đã sai..

-Em biết lỗi của em chưa?

-Em biết rồi.- Nó gật đầu, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ tột cùng.-Là em sai, em không bao giờ dám như thế nữa.

-Tốt.- Anh mỉm cười, nụ cười của một tên độc tài thật sự.- Em biết bây giờ phải thế nào chứ?- Nó gật đầu một cách chậm chạp.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, cúi gần xuống gương mặt nó.

*

Một nụ hôn.

Môi anh mơn nhẹ trên môi nó nhưng không chút dịu dàng, ngược lại, anh cắn nhẹ môi nó như xâm chiếm.

Trái tim nó đập loạn nhịp, luôn là thế mỗi khi anh hôn nó. Nó cảm thấy choáng ngợp, khó thở và rồi nó lịm dần đi, để cho cơ thể mình lọt thỏm trong vòng tay anh một cách vô thức.

*

Anh bế nó một cách nâng niu, dịu dàng như chàng hoàng tử bạch mã bế nàng công chúa xinh đẹp. Chỉ có điều anh không bế nó về cái lồng kính của riêng nó mà là...phòng của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.