Vì Em Mà Đắm Say

Chương 2



Người ta thường hay nói con người một khi già đi sẽ trở thành đứa trẻ già, quả thật là như vậy. Ví dụ như bà cụ nhà đây, thời còn trẻ cũng là một Nhà ngoại giao tiếng tăm lẫy lừng, khi đó tính tình của bà có lạnh lùng nghiêm nghị, mánh khóe và bản lĩnh ngoại giao có cứng rắn cao minh tới đâu đi chăng nữa, khi về già chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ già cần con cái cháu chắt quan tâm săn sóc.

Một góc trong phòng khách ở nhà cũ, bầu không khí vô cùng nghiêm túc, chỉ nghe thấy mỗi tiếng lật giở trang sách ma sát vào nhau.

Thẩm Trường Mi cụp mắt cúi thấp đầu đứng đực ra ở một bên, chốc chốc lại lén lút liếc nhìn bà Cố đang ngồi phía đối diện. Bà Cố đeo gọng kính lão màu vàng, cúi đầu lật những tờ tạp chí đặt ở trong tay, liếc cũng không thèm liếc lấy Thẩm Trường Mi một cái.

Thẩm Trường Mi dùng ánh mắt cầu cứu ra ám hiệu với chú Cung. Chú Cung hiểu ý, ho khẽ một tiếng, đang muốn mở miệng khuyên giải bỗng nghe thấy giọng nói của bà Cố: "Lão Cung, cổ họng ông không tốt thì mau đến bệnh viện khám đi. Bây giờ già rồi không so được với lúc trẻ, không thể phiến phiến là được đâu!"

Chú Cung ngượng ngùng, vốn dĩ muốn mở miệng giúp đứa trẻ giải vây mấy câu, không ngờ chính mình cũng bị dính chưởng.

Thẩm Trường Mi thấy cầu cứu chú Cung không được, chỉ còn cách ngồi sát lại gần bên bà Cố: "Bà Cố, con đói rồi!"

Bà Cố 'hừ' một tiếng rồi khẽ cười, giơ tay lật một trang báo chiều: "Đây là đứa trẻ nhà nào vậy? Đói rồi còn không tự tìm trưởng bối trong nhà mà lại chạy tới chỗ bà già này là sao!"

Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, giả bộ tủi thân đứng dậy đi tới bên sofa cầm lấy chiếc túi đeo vai, điệu bộ như chuẩn bị rời đi. Vừa bước được khoảng hai bước liền nghe thấy giọng của bà Cố truyền đến từ phía sau: "Con lại muốn đi đâu hả? Cánh cứng cáp rồi, bà không quản nổi con nữa đúng không?"

Bà Cố vừa nói vừa nghẹn ngào. Thẩm Trường Mi chỉ muốn làm bộ một chút, không ngờ lại khiến bà Cố đau buồn, vội vã quay trở lại bên cạnh bà: "Sao bà lại khóc rồi, chẳng phải bà không thèm để ý đến con sao? Con cũng không dám ở lại đây làm chướng mắt bà!"

Bà Cố vẫn nói một tràng dài: "Khi đó đại sứ quán nước G xảy ra chuyện, bà nói con quay về con lại làm trái lời bà! Suốt một năm qua bà thấp tha thấp thỏm sợ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có phải là con không muốn bà yên ổn trải qua những năm tháng cuối đời này hay không? Cái đứa vô ơn vô nghĩa này, bao nhiêu năm qua coi như bà đã nuôi dưỡng con vô ích rồi!"

Thẩm Trường Mi rút giấy ăn đưa cho bà Cố lau nước mắt, cố gắng dỗ dành: "Bà lại nói đi đâu vậy! Chẳng phải con đã quay về với bà đây rồi sao! Sau này con không đi đâu nữa, con sẽ ở bên cạnh bà chăm sóc cho bà!"

Một người sắp sửa bảy mươi tuổi rồi, mỗi lần uất ức tủi thân lại y hệt một đứa trẻ con. Thẩm Trường Mi vừa an ủi bà Cố vừa thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bà cứ như đứa trẻ con ý!"

Bà Cố trừng mắt cô, ít nhiều cũng cảm thấy hành động ban nãy của mình có phần thiếu lý trí, để che đậy nên ngữ khí trở nên cứng rắn: "Đi ăn cơm!"

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Trường Mi cùng bà Cố đến công viên gần nhà đi dạo loanh quanh cho nhanh tiêu hóa thức ăn.

Chú Cung đang cầm vòi nước rửa xe ở trong sân, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ tắt máy. Dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu ra ngoài cổng ngó một cái.

Người đàn ông toàn thân sơ mi trắng quần tây, tay áo sắn lên tận khuỷu tay. Trong tay cầm chìa khóa, bước chân thong thả bước vào bên trong, trên khuôn mặt mang một vẻ ngỗ ngược buông tuồng.

Chú Cung nhìn thấy có người đi vào, tắt vòi nước, hiếu kỳ nói: "Thẩm Nhị, sao muộn như này cháu mới tới? Cháu là biết Trường Mi về rồi nên mới ghé qua à?"

Vẻ buông tuồng trên mặt người đàn ông thoáng chốc tiêu tan hết, anh hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng: "Cô ấy quay về rồi sao?"

Chú Cung bị phản ứng của Thẩm Kỳ Ngộ làm cho ngơ ngẩn: "Phải. Con bé nó ăn cơm tối xong đã ra ngoài đi dạo với bà cụ nhà rồi. Cháu không biết chuyện nó về sao? Giang Oản mấy hôm trước còn đi đón nó đấy, Giang Oản không kể gì với cháu à?"

Mấy hôm trước Thẩm Kỳ Ngộ đến thăm bà, khi đó bà cứ liên tục nhắc đi nhắc lại nói muốn ăn bánh hồng khô của Cẩm Phúc Hiên. Hôm nay Thẩm Kỳ Ngộ rảnh rỗi không có việc gì nên lái xe đến Cẩm Phúc Hiên mua mang đến cho bà, không ngờ lại nghe được tin Thẩm Trường Mi đã quay về. Ấn đường của anh đen lại, ngữ khí nhàn nhạt: "Không ạ."

Nói xong, anh đưa túi bánh cho chú Cung: "Đây là bánh hồng khô cháu mua cho bà. Chú Cung, lát nữa chú mang vào trong giúp cháu nhé!"

Chú Cung thấy anh muốn đi, vội hỏi: "Cháu không đợi họ quay lại hả?"

Thẩm Kỳ Ngộ quay lưng lại với chú Cung, vẫy vẫy tay: "Lát nữa cháu còn có việc."

Thẩm Kỳ Ngộ đi ra ngoài nhưng không lái xe đi luôn, anh dựa nửa người lên trên thân xe, rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, lười biếng thảnh thơi rít mấy hơi.

Bóng đêm tịch mịch, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, vóc dáng người đàn ông thẳng tắp, nhúm lửa màu đỏ trong kẽ tay thấp thoáng như ẩn như hiện.

Hút hết điếu thuốc, trên mặt đường nhựa có một đầu lọc thuốc nằm yên lặng ở đó. Thẩm Kỳ Ngộ giơ chân dập tắt, đốm đỏ đó nhanh chóng tối dần đi, tàn thuốc trắng xám đan xen rải rác trên mặt đường.

Phía xa xa có ánh đèn pha chiếu qua, chói mắt vô cùng, Thẩm Trường Mi không khỏi nheo mắt lại, lúc mở mắt ra cô cảm thấy người ngồi trong xe có phần quen mắt, bỗng nghe thấy bà Cố nhắc nhở cô: "Con đi gọn vào một bên!"

Thẩm Trường Mi không tập trung, mắt cứ dán chặt vào chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kia, nhìn chiếc xe càng ngày càng xa dần, cho đến khi chiếc xe biến mắt khỏi tầm mắt, đúng lúc đó trong não bộ phảng phất hiện ra một gương mặt.

"Nha đầu này, con đi mà không nhìn đường gì cả! Đang nghĩ linh tinh gì vậy hả?"

Thẩm Trường Mi bừng tỉnh, cười nói: "Lâu lắm rồi mới quay lại, hình như ở đây cũng không có gì thay đổi cả!"

Nhắc tới là trong lòng bà Cố lại tức giận: "Con cũng biết đã lâu không quay về cơ à!"

Thẩm Trường Mi vội vã chuyển chủ đề để tránh tai họa.

Hai người quay về nhà, chú Cung nói: "Vừa nãy Thẩm Nhị có ghé qua, mang cho bà ít bánh hồng khô đấy."

Bà Cố lúc còn trẻ không thích ăn đồ ngọt, không hiểu sao khi về già lại cực kỳ thích ăn. Đặc biệt là những đồ ăn dẻo mềm, nhưng vì căn bệnh huyết áp cao nên người trong nhà đều không cho bà ăn quá nhiều.

Bà Cố vui sướng cười híp mắt: "Trường Mi, con đi gọi điện thoại cho Thẩm Nhị đi."

Thẩm Trường Mi đi vào trong phòng khách, bà Cố giữ cô lại: "Dùng di động của con gọi!"

"Di động của con hết pin rồi." Thẩm Trường Mi nói, sau đó cô ngồi xuống sofa, nhấc ống nghe lên, bấm một dãy số, mãi sau đó mới vô thức phát hiện số điện thoại này vẫn là số điện thoại lúc trước, cũng không biết anh có đổi số điện thoại không. Đang muốn quay qua hỏi bà Cố thì nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Alo?"

Trên đường dành cho người đi bộ, một đám người bước nhanh qua, nam nam nữ nữ tay trong tay thân mật.

Thẩm Kỳ Ngộ hạ cửa sổ xe xuống, tay thò ra ngoài búng tàn thuốc, tàn thuốc màu xám rơi lả tả xuống đường. Anh đem điếu thuốc ngậm trong miệng, ngước mắt liếc nhìn chiếc xe đỗ ở bên cạnh, trong xe có một đôi nam nữ đang ôm hôn cuồng nhiệt. Thẩm Kỳ Ngộ uể oải phả ra một hớp khói, đầu bên kia điện thoại vẫn im phăng phắc. Thẩm Kỳ Ngộ mất kiên nhẫn, hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng quen thuộc của người con gái truyền vào trong tai: "Bà Cố muốn nói chuyện với anh!"

Giọng điệu nói chuyện nhỏ nhẹ đó giống như một móng vuốt vô hình bóp nghẹt yết hầu của Thẩm Kỳ Ngộ, khiến anh không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Bà Cố từ lúc nhận điện thoại đã vui vẻ cười tươi đến mức không khép được miệng. Thẩm Trường Mi ngồi bên cạnh, trong lòng nghĩ người đó đúng là luôn biết cách dỗ dành, lúc nào cũng có thể chọc cho người người mặt mày rạng rỡ, bất kể là già trẻ gái trai đều không ngoại lệ.

Thẩm Kỳ Ngộ ngắt điện thoại, ngón trỏ co lại gõ nhẹ lên trên vô lăng, một cái lại một cái, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ bắt mắt. Mười giây đếm ngược cuối cùng, anh liếc qua chiếc xe bên cạnh, đôi nam nữ đó vẫn quấn lấy nhau.

Shit! Đúng là chậm chạp lề mề!

Tính cách tinh nghịch trỗi dậy, Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay nhấn còi xe, đôi nam nữ đang quấn rện lấy nhau trong chiếc xe đó bị tiếng còi làm cho giật mình kinh hãi, phút chốc tách rời nhau ra, ngó nghía bốn hướng.

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.

Chiếc xe như mũi tên được bắn ra, phút chốc lao vùn vụt lên phía trước.

...

Bà Cố nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Trường Mi lại ngồi thêm với bà một lúc rồi mới quay về phòng.

Sau cơm tối, bà Cố nói cô ở lại nhà cũ một tuần. Thẩm Trường Mi muốn quay về chung cư nhưng bà Cố không cho, vậy nên chỉ còn cách ở lại đây.

Thẩm Trường Mi tắm xong ra ngoài, biếng nhác dựa người lên trên khung cửa, tùy ý quan sát căn phòng đã ở suốt mười lăm năm qua, ánh mắt quét khắp phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở ngăn kéo được khóa kỹ càng.

Thẩm Trường Mi như nghĩ gì đó, từ trong ví tiền lôi ra một chùm chìa khóa đặt trong ngăn giữa, đi đến bên cạnh bàn. Trong ngăn kéo này có để một số thứ, vụn vặt lẻ tẻ, có ảnh thẻ từ hồi tiểu học đến tận đại học, ảnh tốt nghiệp, chứng chỉ giành giải thưởng, huy hiệu trường,... Ngoài ra còn có một chiếc hộp hình vuông bằng nhung màu xanh đậm, trên hộp còn thắt một dải lụa màu vàng.

Ngón tay chạm vào nút mở hộp, hơi dùng sức, 'cạch' một tiếng, âm thanh giòn tan, nắp hộp được mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ có duy nhất một vết lõm hình tròn lồi lên.

Thẩm Trường Mi nhíu mày, giơ tay đóng nắp hộp lại.

Cơn nghiện thuốc lá ập đến, Thẩm Trường Mi rút điếu thuốc ra, hơi cúi đầu, tay chụm lại đang muốn châm lửa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Thẩm Trường Mi vội vã bỏ điếu thuốc kẹp trong miệng xuống, với lấy cuốn sách đặt lên trên che đi bao thuốc cùng chiếc bật lửa.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi ra mở cửa.

Bà Cố đứng bên ngoài, trong tay cầm cốc sữa bò.

Thẩm Trường Mi nghiêng người để bà đi vào: "Bà vẫn chưa ngủ ạ?"

Bà Cố nhìn cô: "Bà mang cho con cốc sữa, lúc con còn nhỏ hay mất ngủ, luôn đòi uống sữa bò của hãng này đấy!"

Năm Thẩm Trương Mi mười lăm tuổi, trước lúc sắp sửa thi cấp ba không hiểu là do áp lức thi cử hay như nào mà một khoảng thời gian không tài nào ngủ nổi, đến mức suy sụp tinh thần. Sau đó bà Cố đưa cô đến khám bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không có tác dụng, thế rồi cũng chả hiểu như nào, rót cho cố một cốc sữa bò của hãng này, căn bệnh mất ngủ của cô mới bắt đầu có chuyển biến tốt.

Bà Cố bỏ cốc sữa xuống dưới bàn, trái tim Thẩm Trường Mi như bị nắm lấy, sợ bà sẽ giơ tay cầm quyển sách đó lên. Cô thuận tay cầm cốc sữa, ngửa cổ uống cạn tới tận đáy cốc, giơ tay lau lau miệng: "Con biết rồi! Bà mau đi nghỉ sớm đi ạ!"

Mắt bà Cố lướt qua cuốn sách đó, không nhìn ra được điều gì bất thường mới rời ánh mắt đi, dặn dò cô: "Con ngủ sớm đi đấy! Đừng thức khuya đọc sách, không tốt cho mắt đâu!"

Thẩm Thường Mi gật đầu như giã tỏi, thấp thỏm lo sợ tiễn bà Cố ra ngoài cửa.

Thẩm Trường Mi thẳng vai đi đến trước bàn, giơ tay lật quyển sách ra, cầm điếu thuốc ngậm vào trong miệng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy chán nản, thế là cô bỏ điếu thuốc xuống ném vào trong thùng rác. Cô ngửa mặt nằm lên trên giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn kiểu Âu rực rỡ, gác tay lên ngang mắt, thở hắt ra một hơi thật dài.

~Hết chương 2~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.