Vì Em Mà Đắm Say

Chương 35



Ôn Thanh Hạ rời đi, chỉ còn lại hai người họ.

Bầu không khí ngột ngại còn có chút cổ quái, Thẩm Trường Mi nhìn bình giữ nhiệt ở trong thay, giả vờ như không có gì xảy ra mở miệng nói: "Bà nội bảo em mang ít thuốc bổ qua cho anh." Cũng chẳng để tâm tới việc anh có nghe thấy hay không, cô bỏ bình giữ nhiệt xuống rồi quay người đi ra ngoài huyền quan. Tay của Thẩm Trường Mi đặt lên tay nắm cửa, đang muốn vặn mở thì có một cánh tay từ đằng sau thò lên trước chặn lại.

Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa kim loại tiếp tục thử vặn một lần nữa, nhưng với chút sức lực đó của cô so với anh chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé cả, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, lần nào cũng bị anh ấn chặt lại khe cửa.

Thẩm Trường Mi phát rồ, đè thấp giọng nói: "Anh buông tay ra!"

Người ở phía sau rất lâu không có động tĩnh gì, Thẩm Trường Mi hơi ngây người, đang muốn nghiêng đầu nhìn thì ngay giây sau hơi thở của người đàn ông đã ập đến bên tai cô: "Tối qua có phải em đi xem mắt với Phó Kích Trầm không?"

Thẩm Trường Mi cắn môi: "Không liên quan đến anh!"

Thẩm Kỳ Ngộ khẽ rướn khóe môi tạo ra một độ cong trào phúng: "Xem ra cái 'quan tâm' trong miệng của em cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, em chia tay với Dương Thiệu còn chưa nổi nửa tháng đâu!"

Thẩm Trường Mi xoay người ngước mắt nhìn anh, mỉa mai nói ngược lại: "Em vừa chia tay Dương Thiệu xong còn lên giường với anh nữa đấy, sao anh không nói luôn ra đi?"

Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, tay vốn dĩ đang chống ở hai bên người cô giờ đây đã trượt xuống giữ chặt lấy eo cô ép cô về gần phía mình, ngữ khí đùa bỡn: "Cũng đúng, nếu đã lên giường một lần, có lẽ em cũng sẽ không để ý lên tiếp lần nữa đâu nhỉ?"

Dứt lời, sắc mặt anh cũng lạnh dần đi, anh giữ chặt cằm cô, sau đó hôn lên môi cô.

Thẩm Trường Mi bị anh châm chọc như vậy trái tim vốn dĩ đã vô cùng khó chịu rồi, giống như có thứ gì đó chặn cứng lại trong cổ họng. Thẩm Kỳ Ngộ cắn mút lấy cánh môi cô, anh không cam lòng với mùi vị ngon ngọt nơi bờ môi, định thử mút lấy lưỡi của cô nhưng cô lại ngậm chặt răng chống cự kịch liệt. Tối qua Thẩm Kỳ Ngộ nhìn thấy cảnh tượng đó đã phải đè nén lại toàn bộ cơn giận dữ cùng bản năng chiếm hữu của người đàn ông, giờ đây lại bị cô khơi gợi nên lực hôn ở môi cũng chẳng còn biết nặng nhẹ nữa, tay ở bên dưới càng càn quét hung hăng hơn.

Áo khoác của cô bị anh cởi bỏ, anh bế cô đặt lên trên tủ đựng giày, tay chạm tới cúc quần jeans của cô. Thẩm Trường Mi bị ép tới mức gấp gáp, cô cắn mạnh vào môi anh, Thẩm Kỳ Ngộ bị đau nên tách khỏi môi cô, anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vừa sâu vừa nặng nề, bên trong giống như được nhuộm một thứ cảm xúc tăm tối khó giải thích.

Trong lòng Thẩm Trường Mi như bị thứ gì đó đánh trúng, cô tưởng rằng anh sẽ buông tha cho cô, vậy mà không ngờ ngay giây tiếp theo anh lại xâm lược trở lại, động tác dưới tay càng ngày càng mạnh mẽ.

...

Thẩm Trường Mi nằm bò ở trên đầu giường, cảm thấy bản thân thật đáng thẹn. Cô trước giờ chưa từng nghĩ anh sẽ đối xử với cô như vậy, lúc nãy khi anh mặc kệ mọi cảm xúc của cô mà mạnh mẽ tiến vào khiến cô đau tưởng chừng như sắp chết, vậy mà anh vẫn vờ như không thấy sự đau đớn và tiếng thét đó của cô. Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo hờ hững lãnh đạm đó của anh, nhất thời có chút thất thần, tựa hồ như cô không hề quen biết người ở trước mắt mình.

Thẩm Kỳ Ngộ tắm xong ra ngoài nhìn thấy cô nằm ở bên mép giường cách một khoảng rất xa, chân mày bất giác nhíu chặt lại. Ban nãy đúng là anh đã bị cô chọc giận. Với cô, anh thật sự có một loại cảm giác vô cùng bất lực và thất vọng.

Nhớ lại trận triền miên lúc ban nãy khắp khuôn mặt cô đều là sự đau đớn. Thẩm Kỳ Ngộ ném khăn tắm qua một bên rồi vén chăn nằm xuống giường. Thẩm Trường Mi nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, đôi mắt vốn dĩ đang mở thao láo lập tức nhắm chặt lại, cô nhích người lùi ra phía mép giường hơn một chút.

Thẩm Kỳ Ngộ thấy bộ dạng né tránh đó của cô thì sắc mặt tối sầm lại, ngữ khí của anh không vui: "Em mà còn tránh nữa là nằm xuống tận dưới cuối giường đấy."

Thẩm Trường Mi không thèm để ý đến anh.

Bầu không khí trong phòng vừa căng thẳng vừa yên tĩnh.

Thẩm Kỳ Ngộ cũng cảm thấy bản thân có phần quá đáng, anh giơ tay sờ sờ mũi, sau đó sát lại gần cô, ngữ khí dịu đi một chút: "Vẫn còn đau à?"

Hốc mắt Thẩm Trường Mi ửng đỏ, cô vén chăn muốn xuống giường. Thẩm Kỳ Ngộ giữ chặt lấy cổ tay cô, ngữ khí cứng rắn: "Em đi đâu?"

Thẩm Trường Mi vùng ra khỏi tay anh, cũng không thèm nhìn lấy anh một cái: "Em phải về nhà."

Thẩm Kỳ Ngộ biết cô đang giận dỗi mình, nghĩ ngợi rồi nói: "Muộn như này rồi em về kiểu gì?"

"Em không muốn nhìn thấy anh!"

Thẩm Kỳ Ngộ cứng họng, anh vén chăn xuống giường: "Anh qua phòng dành cho khách ngủ, còn em ở yên trong đây!"

Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, Thẩm Trường Mi dán chặt mắt vào tấm chăn nệm, một lúc sau mới lặng lẽ nằm xuống dưới giường.

Thẩm Kỳ Ngộ đứng ở ngoài cửa một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh gì nữa mới yên tâm đi tới phòng ngủ dành cho khách nghỉ ngơi.

...

Ngày hôm sau, Thẩm Trường Mi tỉnh dậy thấy trong phòng yên ắng vô cùng, quần áo của cô được xếp ở trên sofa phía cuối giường, điều này nói rõ sáng nay có người đã vào trong đây. Thẩm Trường Mi nhìn một lúc mới cầm quần áo đi vào trong phòng tắm thay đồ.

Từ phòng ngủ ra ngoài cũng không nhìn thấy bóng dáng của người đó trong phòng khách. Trên bàn uống trà có đặt mấy tờ giấy ghi nhớ, bên trong viết trong bếp có đồ ăn sáng, nói cô lúc tỉnh dậy không được quên ăn.

Thẩm Trường Mi siết chặt tờ giấy trong tay, đột nhiên nhớ lại hành động của người đó vào tối qua là trong lòng lại dấy lên cơn bực tức. Cô cũng chẳng còn thời gian để ăn sáng, trực tiếp lái xe quay về. Hôm nay cô phải đi công tác nên nhanh nhanh chóng chóng lái xe về nhà để thu dọn hành lý, xong xuôi lại vội vã chạy tới sân bay.

...

Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trong phòng làm việc, mở văn kiện xem được vài trang nhưng lại chẳng ổn định được tinh thần, cuối cùng anh gập luôn tập văn kiện lại. Anh dựa người ra sau ghế sofa, một tay đặt lên trên tay vịn gõ nhẹ, hơi nhíu chân mày suy nghĩ giờ này chắc có lẽ cô cũng tỉnh dậy rồi, anh rút di động từ trong túi quần ra, mở danh bạ lục tìm số của cô rồi nhấn nút gọi đi.

Giọng nữ giới máy móc ở đầu bên kia nhắc nhở di động đã tắt nguồn.

Thẩm Kỳ Ngộ mím môi, trong lòng nghĩ không lẽ cô cho số anh vào trong danh sách đen rồi? Chuyện tối qua đúng là anh có hơi kích động, nhưng cũng đã có ý hối lỗi rồi mà? Ngẫm nghĩ hai người đều đã giày vò nhau mấy năm trời mà cô vẫn không chịu ngoan ngoan đi vào khuôn khổ. Trong lòng anh vô cùng bí bách tức tối, nhưng hơn nữa là ngày đó cô lại còn dám đi xem mắt với người khác, sự việc này đã vô tình châm lên ngòi nổ, kích thích mọi sự nhẫn nhịn và kiềm chế của anh.

Hai người bên nhau từ nhỏ tới lớn, Thẩm Kỳ Ngộ trước giờ đều nhún nhường chiều theo ý cô, vậy nhưng tối qua xem như anh đã để lộ toàn bộ sự ngang ngược bá đạo mà trước giờ luôn cố gắng giấu giếm ở trước mặt cô ra rồi.

Thẩm Kỳ Ngộ cho rằng cô sẽ chỉ giận dỗi mình một hai ngày, nhưng không ngờ liên tiếp mấy hôm liền cô đều không nghe điện thoại của anh. Hỏi Giang Oản mới biết được cô đã ra nước ngoài công tác, thời gian kéo dài một tuần.

Giang Oản nhận điện thoại của Thẩm Kỳ Ngộ xong lại đi gọi điện thoại cho Thẩm Trường Mi.

Ở đầu bên kia Thẩm Trường Mi đang nghỉ ngơi ở trong khách sạn, nhận được điện thoại của Giang Oản, cô còn chưa lên tiếng mà Giang Oản đã vội nói trước: "Thẩm Nhị gọi điện thoại đến hỏi cậu đi đâu rồi, cậu đi công tác mà cũng không nói với anh ấy à? Anh ấy nói anh ấy gọi cho cậu không được, có phải cậu chặn số điện thoại của anh ấy rồi không?"

Thẩm Trường Mi mấp máy môi, lại nghe thấy Giang Oản nói: "Không phải chứ, cậu làm gì mà lại chặn số của anh ấy? Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Thẩm Trường Mi không thể không phục trước sự nhạy bén của Giang Oản, cô uống ngụm nước, cố làm ra vẻ thản nhiên nói: "Mình và anh ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

Giang Oản thấy không moi được điều gì ở chỗ cô nên cũng chẳng hỏi nữa, cô ấy nói thẳng vào chuyện chính: "Khi nào cậu mới về vậy? Ngày mai là sinh nhật của Kiều Tam, buổi tối tụ tập ăn uống, cậu về kịp không?"

Thẩm Trường Mi rút tấm vé máy bay trong túi xách ra đọc lại một lượt thông tin trên vé, cô nói: "Chắc là kịp."

Hai người nói chuyện thêm đôi ba câu, cả hai cùng nói 'chúc ngủ ngon' sau đó mới ngắt điện thoại.

Thẩm Trường Mi nằm trên giường nhưng chẳng ngủ được. Mấy hôm nay Thẩm Kỳ Ngộ ngoài gọi điện cho cô ra còn nhắn thêm một vài tin nhắn. Cô chỉ đọc chứ không hề hồi đáp, anh đang từng chút từng chút một nới lỏng tháo gỡ những suy nghĩ của cô, mà Thẩm Trường Mi cũng biết rõ quả cân trong lòng mình sớm đã chẳng còn trụ vững được nữa, cô muốn nghe theo tiếng gọi của con tim, nhưng lại sợ hãi.

Còn về sợ hãi điều gì, tự trong lòng cô rõ ràng!

...

Sinh nhật của Kiều Tam được tổ chức tại một phòng bao ở một câu lạc bộ do anh ta đứng tên. Thời gian còn chưa đến mà đã có rất nhiều người có mặt, có quen biết có cả không quen biết, có những người chẳng qua chỉ là mượn cái tên tuổi này để muốn làm quen với người trong ngành, dẫu sao quen thân được với các quý tử con cưng mà còn tạo được một mối quan hệ tốt thì sự nghiệp sau này cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn.

Dựa vào gốc cây lớn để tận hưởng sự mát mẻ, câu nói chí lý nhất từ xưa tới nay vẫn không hề thay đổi.

Lúc Giang Oản đến nơi mọi người đã đến gần như đầy đủ cả rồi. Cô ấy ngồi trong góc sofa lướt Weibo, tùy ý mở một số tin tức lá cải ra đọc.

Kiều Tam gặp Thẩm Kỳ Ngộ ở bãi đậu xe dưới lầu, hai người cùng nhau đi lên trên. Không biết Kiều Tam nghe ngóng được ở đâu chuyện Ôn Thanh Hạ tìm đến tận cửa, anh ta trêu chọc: "Nghe nói em Ôn đặc biệt đến tìm anh, khóc lóc đến mức hoa lê cũng còn muốn đổ lệ. Sao vậy, không lẽ anh nhất thời đau lòng nên đã giữ người ta lại rồi à?"

Thẩm Kỳ Ngộ cầm chìa khóa xe, liếc anh ta một cái.

Kiều Tam vẫn rất thản nhiên, dáng vẻ hớn hở nói: "Không biết tối nay em Ôn có đến không nữa. Anh nói xem, nếu mà cô ta tới rồi em cũng không thể đuổi người ra ngoài được đâu nhỉ?"

Thẩm Kỳ Ngộ không để tâm tới anh ta, anh nhấc chân bước vào trong đại sảnh.

Trên màn hình TV trong đại sảnh đang phát tin tức thời sự mới nhất, liên quan đến chuyến bay khởi hành từ Paris về thành phố B, lúc bay qua Nhật Bản động cơ đột nhiên tắt máy, cần phải hạ cánh khẩn cấp.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Ngộ quét qua màn hình TV, nhưng không dừng lại ở đó quá lâu.

Đi vào trong thang máy lại nhận được điện thoại của Giang Oản.

Thẩm Kỳ Ngộ đang buồn bực, anh nhận máy, ở đầu bên kia ngữ khí của Giang Oản vừa dồn dập vừa nghẹn ngào: "Anh Thẩm Nhị, Trường Mi... cậu ấy... cậu ấy ở trên chuyến bay đó!"

~Hết chương 35~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.