Hôm sau, hai người ngồi máy bay quay về. Bởi vì trải qua chuyện hôm qua nên Thẩm Trường Mi giờ phút này ngồi trên máy bay không khỏi có những suy nghĩ lung tung vớ vẩn. Thẩm Kỳ Ngộ ngồi bên cạnh thấy sắc mặt căng thẳng đó của cô thì nét mặt cũng hơi nghiêm lại, anh phủ bàn tay mình lên trên mu bàn tay đang đặt trên đùi của cô nhẹ nhàng vỗ về.
Xuống máy bay, Thẩm Trường Mi nhận được điện thoại của Thẩm Thừa Đông. Thẩm Thừa Đông cũng đã nghe nói đến chuyện máy bay cô ngồi sảy ra sự cố, hai người trò chuyện thêm đôi ba câu, cô ngắt điện thoại.
Thẩm Kỳ Ngộ hỏi: "Ai gọi vậy?"
Thẩm Trường Mi nhét di động lại vào trong túi: "Anh trai em." Sau đó lại nhớ đến lúc nãy cô và Thẩm Thừa Đông nói chuyện điện thoại cô quên mất không hỏi bà Cố có biết chuyện không. Thế là cô chuyển qua hỏi người bên cạnh: "Bà không biết chuyện hôm qua đấy chứ?"
"Bà không biết." Thẩm Kỳ Ngộ ngước mắt nhìn tình hình xe cộ phía trước, một tay cầm vô lăng, nói: "Anh đưa em về nhà trước, lát nữa anh còn phải tới công ty."
Thẩm Trường Mi gật đầu: "Vâng."
Đến nơi, Thẩm Trường Mi tháo dây an toàn muốn xuống xe, Thẩm Kỳ Ngộ lại giữ chặt lấy cổ tay cô. Thẩm Trường Mi không hiểu nhìn anh, anh rướn người qua, tay luồn ra sau gáy cô khẽ vuốt ve phần da thịt mềm mại, sau đó đặt xuống môi cô một nụ hôn rồi mới chịu để cô đi xuống.
Thẩm Trường Mi quay về phòng tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài, Giang Oản vừa khéo tới nơi. Giang Oản trông thấy cô, hốc mắt ửng đỏ, bộ dạng như sắp khóc, Thẩm Trường Mi cố ý nói: "Cậu sao thế? Chẳng phải mình vẫn sống sờ sờ ra đấy sao?"
Giang Oản ôm cô: "Mình bị cậu dọa sợ chết khiếp rồi đấy!"
Thẩm Trường Mi giơ tay vỗ về tấm lưng của cô ấy, trấn an: "Mình không sao mà. Cậu để mình đi sấy khô tóc đã, ướt rượt thế này dính vào gáy khó chịu lắm."
Giang Oản bấy giờ mới chịu buông cô ra, cô ấy khịt khịt mũi rồi nói: "Không được, cậu phải bù đắp cho mình!"
Thẩm Trường Mi lấy máy sấy ở trong ngăn kéo tủ TV ra ngoài, nghe thấy lời đó thì cười nói: "Bà Diệp à, người sống sót sau tai nạn là mình đấy nhé!"
Giang Oản mở TV: "Mình mặc kệ, ai bảo cậu để mình lo lắng sợ hãi suốt một đêm chứ!"
Thẩm Trường Mi lắc lắc đầu không tranh luận với cô ấy nữa.
Đợi Thẩm Trường Mi sấy khô tóc xong Giang Oản mới hỏi: "Thẩm Nhị đâu? Chẳng phải hai người bay về cùng nhau sao?"
Thẩm Trường Mi cầm dây chun lên buộc tóc đuôi ngựa: "Anh ấy đến công ty rồi."
Giang Oản cười hihi: "Hai người làm lành rồi đấy à?"
Thẩm Trường Mi ậm ờ mấy tiếng coi như câu trả lời.
Giang Oản nói chuyện phiếm với cô, giữa chừng nhận được điện thoại của Diệp Nghiêu Thần nên cô ấy phải rời đi. Thẩm Trường Mi lười không muốn nấu cơm, cô úp một bát mỳ gói ăn tạm. Vệ sinh cá nhân xong xuôi quay về phòng nghỉ ngơi.
Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông cửa dồn dập ở bên ngoài đánh thức, lúc đầu cô còn tưởng mình nghe nhầm, lúc nhíu chặt mày tập trung để nghe mới xác định ngoài cửa đúng là có tiếng chuông.
Cô cầm di động lên nhìn, một giờ sáng.
Loẹt xoẹt đôi dép lê đi ra mở cửa.
Thẩm Kỳ Ngộ tay cầm áo khoác, thấy gương mặt cau có vì bị đánh thức của cô thì cười khẽ. Thẩm Trường Mi ngửi được mùi rượu trên người anh, cô hỏi: "Anh uống rượu hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ đè thấp giọng 'ừm' một tiếng, thay dép lê đi vào trong rồi vắt áo khoác lên trên thành ghế sofa. Thẩm Trường Mi muốn vào trong bếp làm cho anh một cốc nước mật ong giải rượu, Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay chặn lại, ôm eo cô kéo cô vào lòng mình. Thẩm Trường Mi muốn vùng ra nhưng không vùng ra được, cô ngước mắt nhìn anh, Thẩm Kỳ Ngộ cũng đang rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chứa ý cười, con ngươi vừa đen vừa sâu. Thẩm Trường Mi mở miệng: "Hôm nay em đến cái đó rồi."
Nghe vậy, độ cong nơi khóe môi của Thẩm Kỳ Ngộ càng đậm hơn, hai ngón tay khẽ siết cằm cô: "Em nghĩ anh muốn làm gì?"
Thẩm Trường Mi buồn bực, cô đẩy tay anh ra: "Em đi rót cho anh cốc nước."
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, buông tay.
Cô rót nước mang ra ngoài, một tay Thẩm Kỳ Ngộ gác trên chỗ dựa sofa chống lên trán, mắt nhắm hờ. Cúc cổ áo mở bung mấy chiếc, ánh đèn bên cạnh hắt lên trên người anh, đường cong khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng ngắc giờ đây vì được ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mà đã khiến anh trở nên dịu dàng hơn.
Thẩm Kỳ Ngộ nghe thấy động tĩnh, anh mở mắt, Thẩm Trường Mi đưa cốc nước cho anh.
Thẩm Kỳ Ngộ uống mấy ngụm, có lẽ là cảm thấy hơi ngọt nên chân mày bất giác nhíu lại, anh chỉ uống khoảng một phần tư rồi đưa lại cốc nước cho cô, Thẩm Trường Mi bĩu môi: "Anh uống hết đi, lãng phí là tính xấu đấy!"
Cô biết anh không thích ngọt, lúc nãy trong phòng bếp cũng chẳng biết nghĩ gì mà cô lại cố ý bỏ thêm một thìa mật ong vào trong cốc. Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ mở nhấp thêm một ngụm nước mật ong. Trong lòng Thẩm Trường Mi vui sướng, đang định than thở rằng người đàn ông này đúng là thức thời, đột nhiên cánh tay bị tóm chặt, theo lực đạo của anh cô bị anh kéo ngồi xuống dưới đùi. Thẩm Trường Mi mấp máy môi muốn mở miệng thì môi đã bị anh chặn lại, răng môi dây dưa quấn quýt, nước mật ong ngòn ngọt chảy toàn bộ vào trong miệng cô không rớt ra một giọt nào.
Thẩm Trường Mi giơ tay đấm vào bả vai anh, Thẩm Kỳ Ngộ vẫn chưa thỏa mãn, anh cắn nhẹ vào môi cô. Thẩm Trường Mi mím môi, ở giữa khoang miệng dường như vẫn còn vương vấn mùi thơm ngọt ngào đó.
Cô thấp giọng mắng: "Mắc ói!"
Thẩm Kỳ Ngộ sờ vào vành tai cô, sau đó sát lại gần bên cạnh thì thầm mấy câu: "Lúc làm chuyện đó... sao không nghe thấy em nói mắc ói nhỉ?"
Vành tai của Thẩm Trường Mi phút chốc nóng rực.
Hai người ồn ào một trận như vậy khiến men rượu vốn vẫn còn trong người Thẩm Kỳ Ngộ đã bay đi gần hết. Anh vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, Thẩm Trường Mi bỏ quần áo anh thay ra vào sọt đựng đồ thay giặt. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô thất thần trong giây lát, cảm thấy cách thức hòa hợp của hai người họ hiện tại thật kỳ lạ. Hai hôm trước cô và anh vẫn còn đang gươm súng đùng đùng sát khí với nhau, vậy mà bây giờ lại giống như một đôi vợ chồng trẻ chung sống vô cùng hạnh phúc.
Thẩm Kỳ Ngộ từ phòng tắm ra ngoài, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang dựa ra sau đầu giường đọc tạp chí, ý tứ sâu xa nói: "Xem ra lần tới anh phải mang ít quần áo và đồ dùng hằng ngày để ở chỗ em mới được."
Thẩm Trường Mi không nói 'được' cũng không nói 'không được', cô gập quyển tạp chí lại ném lên trên tủ đầu giường.
Thẩm Kỳ Ngộ nói: "Em thấy thế nào?"
Thẩm Trường Mi suy nghĩ, đổi một tư thế ngồi khác, cô thẳng sống lưng, nhíu mày nhìn anh: "Anh có cảm thấy chúng ta tiến triển nhanh quá rồi không?"
Thẩm Kỳ Ngộ 'hừ' một tiếng: "Vẫn còn nhanh? Hai chúng ta từ lúc còn cởi truồng tắm sông đã ở bên cạnh nhau, đến bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi? Em nói đi?"
Thẩm Trường Mi giơ chân đạp anh: "Ai cởi truồng tắm sông với anh!"
Thẩm Kỳ Ngộ bắt được chân cô: "Thôi được, không phải em, là Kiều Tam và anh từ lúc cởi truồng đã ở bên cạnh nhau." Anh dùng lực vừa phải xoa nắn ngón chân cái của cô: "Nhưng mà, bây giờ chẳng phải em đang để lộ mông cho anh..."
Anh còn chưa nói hết câu đã phải đối mặt với một chiếc gối biết bay, anh nhanh tay lẹ mắt tóm được bỏ xuống bên cạnh, miệng càm ràm: "Tính khí của em bây giờ càng ngày càng lớn quá nhỉ!"
Thẩm Trường Mi đột nhiên nhớ lại cái ngày cô mang thuốc bổ đến cho anh đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng của Ôn Thanh Hạ. Cô cầm gối dựa bỏ ra sau lưng, rồi lại cầm quyển tạp chí lật giở, ngữ khí dửng dưng: "Cũng phải, tính khí của Ôn Thanh Hạ mới dịu dàng ngoan ngoãn. Người ta nói rồi đấy, cho dù có bị ngàn người chỉ trỏ cũng vẫn sẽ đứng về phía anh, sao anh không đi tìm cô ta đi?"
Thẩm Kỳ Ngộ bị cô chọc tức đến mức bật cười, anh cố ý hùa theo cô: "Phải, tính khí của cô gái đó so với em thì đúng là rất dịu dàng rất ngoan ngoãn."
Thẩm Trường Mi nghe thấy câu này thì trong lòng vừa tức vừa khó chịu, nhưng lại không chịu bộc lộ ra ngoài, trái tim như xoắn hết cả lại.
Mãi đến lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, cô cô ý giận dỗi nằm ở tít mép giường. Thẩm Kỳ Ngộ phì cười, gác tay qua eo cô ôm cô vào trong lòng, môi phủ lên trên tai cô: "Em có một thói quen không tốt chút nào!"
Thẩm Trường Mi ở trong lòng anh giãy giụa, cố tình không lên tiếng, Thẩm Kỳ Ngộ trêu cô: "Em có biết không?"
Thẩm Trường Mi tức tối: "Biết cái gì?"
"Trong lòng bực tức nhưng lại không chịu nói ra!"
Thẩm Trường Mi dối lòng: "Em không giận!"
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, rõ ràng không tin lời cô nói, anh hỏi: "Không giận?"
"Không hề!"
"Thật đấy à?"
Cô lườm anh: "Anh có thôi đi không?"
Anh bật ra một tiếng cười từ trong cổ họng: "Anh vẫn còn chưa nói xong nửa câu còn lại đâu. Tính khí của Ôn Thanh Hạ đúng là tốt hơn em, nhưng ai bảo anh mắt mù lại chỉ nhìn thấy được mỗi em thôi!"
~Hết chương 37~