Vì Em Mà Đắm Say

Chương 8



Cuộc vui chơi tới gần lúc kết thúc, Thẩm Kỳ Ngộ và Kiều Tam Nhi trốn ra bên ngoài ban công hút thuốc.

Thẩm Kỳ Ngộ hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"

Kiều Duật giả bộ: "Ai cơ? Em Ôn chẳng phải vẫn đang bên trong đó sao?"

Thẩm Kỳ Ngộ liếc xéo anh ta, không lên tiếng. Kiều Duật đầu hàng: "Trần Vận đưa về rồi." Kiều Duật như nhớ ra gì đó, đột nhiên cười khẽ: "Lúc nãy anh như vậy không lẽ..."

...

Thẩm Trường Mi sau khi lên xe mới nhận ra bản thân lại rời đi như vậy, giống như chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi đó. Cũng không biết trong lòng người đó sẽ có cảm nghĩ như thế nào.

Trần Vận giơ tay tới trước mặt Trường Mi búng một cái, thấy cô bình thường trở lại rồi mới nói: "Đang nghĩ gì vậy? Địa chỉ của cô ở đâu?"

Thẩm Trường Mi nghĩ ngợi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt hỏi: "Anh có phải quay về gấp không?"

Trần Vận nhướng mày tỏ ý không hiểu.

Thẩm Trường Mi nói: "Nếu anh không gấp thì đưa tôi tới chỗ này có được không?"

Thẩm Trường Mi nói địa điểm, Trần Vận mỉm cười: "Trùng hợp quá, trước kia tôi từng học cấp ba ở đó!"

Thẩm Trường Mi hỏi: "Phải không?"

Một tay Trần Vận giữ vô lăng, giơ tay bỏ đĩa nhạc vào trong máy phát, anh ta nói: "Đương nhiên! Trước kia tôi ở đó học hết một học kỳ, cuối cùng còn bị bắt viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ." Trần Tuần cười khẽ, liếc Thẩm Trường Mi: "Chuyện này có liên quan tới Thẩm Nhị nữa đấy!"

Thẩm Trường Mi có phần hứng thú: "Là sao?"

Trần Vận bây giờ nhớ lại chuyện đó vẫn còn hận tới mức nghiến răng kèn kẹt: "À thì đại khái chuyện là như này. Khi đó tôi và Thẩm Nhị là bạn cùng bàn. Lúc chơi bóng rổ Thẩm Nhị với một đàn anh lớp trên xảy ra xích mích dẫn đến đánh nhau. Tôi lúc ấy đơn thuần lắm, thấy Thẩm Nhị đánh đàn anh lớp trên, trong lòng nghĩ là anh em nên phải giúp một tay. Sau khi đánh nhau xong, hỏi Thẩm Nhị sao lại đánh người đó mà cậu ta nhất quyết không chịu nói! Đến cuối cùng bị giáo viên bắt viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ, người ta vốn dĩ có lý do nên viết ngon lành, còn tôi chẳng rõ đầu đuôi cũng xông vào đánh, giờ bắt viết lý do làm sao mà tôi biết được!"

Trần Vận nói xong có chút tức tối: "Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ đàn anh khóa trên đó hình như tên là Phàn Kiến Vũ!"

Thẩm Trường Mi hơi ngẩn người, cô có chút ấn tượng với cái tên Phàn Kiến Vũ này. Khi đó cô học cấp ba, Phàn Kiến Vũ đã từng theo đuổi cô, lên lớp chặn đường tan học cũng chặn đường. Ngày ấy ở trường cấp ba nào cũng đều có loa phát thanh phát khắp sân trường, mỗi ngày trước giờ vào học là cái người đó đều ở trong phòng phát thanh của trường chọn bài hát cho cô, khiến cả bạn học cùng giáo viên đều tưởng rằng cô và Phàn Kiến Vũ yêu sớm, vì chuyện này mà bà Cố còn bị gọi tới trường học.

Thẩm Trường Mi hoàn toàn không để tâm tới việc Phàn Kiến Vũ theo đuổi mình. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ, vào một hôm tan học, Phùng Kiến Vũ mang một bộ mặt sưng húp đứng ở ngoài cổng chặn cô lại, ánh mắt nhìn cô tràn ngập thù hận: "Thẩm Trường Mi! Em không thích anh thì thôi đi! Có cần tới mức phải tìm người tới đập anh thành cái bộ dạng này không? Đều là bạn học với nhau mà em lại cứ muốn chuyện bé xé ra to à?"

Thẩm Trường Mi lúc ấy ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, Phùng Kiến Vũ 'hừ' một tiếng sau đó ôm lấy quả bóng rổ bên hông đi mất. Về sau, cô với người đó nhắc tới chuyện này, cô hỏi anh có phải là có liên quan tới anh không, anh thản nhiên bình tĩnh nói 'không hề', nói xong, người đó còn hỏi cô với một điệu bộ cợt nhả: "Sao hả? Em đau lòng à?"

Thẩm Trường Mi còn thật sự tưởng rằng chuyện đó không liên quan tới anh, không ngờ nhiều năm sau lại biết được sự thật này.

Hai người nói chuyện thêm mấy câu, xe đã đi đến con phố ăn vặt ở gần trường cấp ba đó. Buổi tối tụ tập với đám người Kiều Tam Nhi cô cũng chẳng ăn được mấy, Thẩm Trường Mi bấy giờ cảm thấy có hơi đói rồi.

Trần Vận tìm vị trí đỗ xe, quay lại thì nhìn thấy Thẩm Trường Mi đang đứng trước một xe đẩy bán hàng, trước sạp hàng có treo những bóng đèn màu cam, khiến cho khuôn mặt của người phụ nữ càng trở nên dịu dàng yên tĩnh. Cô hơi cúi người, có mấy sợi tóc rơi xuống, khóe môi nở nụ cười đang nói gì đó với người già phía bên trong sạp hàng.

Trần Vận bước qua, Thẩm Trương Mi đưa cho anh ta một củ khoai lang nướng.

Trần Vận cầm lấy, cúi đầu nhìn nhìn, cũng không mở ra mà xách luôn túi ni lông.

Thẩm Trường Mi cắn một miếng khoai lang nóng hổi, sau đó cô nói: "Này, nếu anh có việc thì đi trước đi. Một mình tôi đi dạo một lát, lát nữa tôi ngồi taxi về nhà. Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây."

Trần Vận lắc đầu, cười: "Cô cảm ơn cũng hời hợt quá đấy. Với cả, cô Thẩm à, hành động này của cô rõ ràng là ăn cháo đá bát! Không lẽ cô không định mời tôi ăn bữa cơm sao? Tốt xấu gì tôi cũng làm tài xế đưa cô tới tận đây."

Gần đây đều là những hàng quán ăn vặt, Thẩm Trường Mi cũng không biết khẩu vị của người này: "Anh muốn ăn gì?"

Trần Vận giơ tay chỉ ra đằng sau cô: "Cửa hàng đó!"

Thẩm Trường Mi nghiêng đầu nhìn, là một quán mỳ, cô hỏi: "Anh chắc chắn chưa?"

Anh ta gật đầu.

Hai người vào trong, Thẩm Trường Mi gọi một bát mỳ nước, Trần Vận cũng bắt chước gọi theo.

Bàn bên cạnh là một đôi tình nhân, mặc một bộ đồng phục mùa thu, cô gái cắt tóc đầu nấm, đang vất vả gắp từng cọng mì, nhìn chàng trai đối diện, thấy sắc mặt của chàng trai nghiêm lại thì mặt mày cau có gắp mì bỏ vào trong miệng.

Thẩm Trường Mi hứng thú nên không khỏi nhìn thêm một lúc.

Cô gái đó cứ lặp đi lặp lại như vậy được mấy miếng, sau đó buông đũa, tủi thân nói: "Em thật sự không ăn nổi nữa!"

Chàng trai giơ tay cầm bát mì của cô gái để tới trước mặt mình, cầm đũa lên 'xì xụp' ăn mấy miếng, oán trách: "Lần sau em ăn được bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, nếu không cuối cùng toàn là anh giúp em ăn hết!"

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, em biết rồi!"

Chàng trai 'hừ' khẽ một tiếng, rõ ràng không tin, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn mì trong bát.

Trần Vận cũng chú ý đến chỗ đó, anh ta nói đùa một câu: "Bọn trẻ thời nay ghê gớm lắm. Nhớ lại năm xưa tôi mặc dù nghịch ngợm là vậy, nhưng lại chẳng có một chút kinh nghiệm tinh trường nào!"

Thẩm Trường Mi bật cười.

Hai người ăn mì xong, Trần Vận đưa cô về chỗ ở, Trường Mi nói 'cảm ơn' sau đó xuống xe, chưa đi được mấy bước lại nghe thấy Trần Vận ở đằng sau gọi cô lại: "Trường Mi!"

Cô quay người.

Trần Vận nhìn người phụ nữ đó, do dự giây lát mới cao giọng nói: "Nếu cô chia tay với vị bác sĩ đó thì nhớ thông báo cho tôi một tiếng!"

Thẩm Trường Mi sững người, Trần Vận cũng không chờ cô lên tiếng, nhấn chân ga lái xe rời đi.

...

Thứ tư, Thẩm Trường Mi tới thành phố A công tác, ngồi tàu cao tốc từ thành phố B đến thành phố A mất một tiếng đồng hồ. Lần này đi cùng cô còn cô một đồng nghiệp nam. Nhà của đồng nghiệp nam đó ở thành phố A, thế nên tối thứ hai anh ta đã ngồi tàu quay về thành phố A trước, hai người đã hẹn thứ tư sẽ gặp nhau ở ngoài cổng khách sạn.

Thẩm Trường Mi xuống tàu, đi theo dòng người ra ngoài. Đồng nghiệp đó đã tới khách sạn, nhắn tin hỏi cô lúc nào tới nơi. Đi ra khỏi cổng soát vé, đi thang cuốn xuống dưới bãi xe taxi, không ngờ người đến bắt taxi giờ này lại đông như vậy, xếp một hàng dài dằng dặc không nhìn thấy điểm dừng. Thẩm Trường Mi nhìn đoàn người lúc nhúc phía trước, mệt mỏi lưỡng lự một lúc, bây giờ mà có xếp hàng cũng chẳng biết khi nào mới tới lượt cô, thế là cô dứt khoát đi qua bên kia đường tự bắt xe.

Nhưng hình như hôm nay ông trời cố tình đối đầu với cô, đi tới đường cái trời lại bất ngờ đổ mưa.

Thẩm Trường Mi đứng dưới mái hiện trạm xe buýt, xe ô tô riêng và xe buýt cứ liên tục lướt qua trước mắt, còn taxi đến một chiếc cũng không trông thấy bóng dáng đâu, cô sốt ruột sợ sẽ làm lỡ thời gian.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, để lộ ra một khuôn mặt.

Thẩm Trường Mi nhìn thấy người đó thì có chút kinh ngạc, còn nét mặt người đó không hề có bất cứ biểu cảm nào, nói ra hai chữ lời ít ý nhiều: "Lên xe!"

Thẩm Trường Mi chần chừ, Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô, hỏi: "Không lên?" Nói xong, anh làm bộ như muốn đóng cửa sổ xe lại.

Thẩm Trường Mi gấp gáp, di chuyển đến cửa xe phía sau, nhưng cánh cửa lại đóng chặt không hề động đậy.

"Coi tôi là tài xế à? Lên trước ngồi!"

Thẩm Trường Mi hết cách, dù sao cũng đang cầu cạnh anh, cô kéo cửa xe ghế lại phụ ra, cúi người ngồi vào bên trong.

"Đi đâu?"

"Khách sạn Hoa Hằng."

Trên đường, anh nghe điện thoại, đầu bên kia hình như hỏi anh đang ở đâu, ngữ khí của anh mất kiên nhẫn: "Sắp tới rồi! Giục lắm thế không biết!"

Thẩm Trường Mi trong lòng nghĩ không muốn đưa cô đi thì đừng có đưa nữa, lên xe rồi lại còn tỏ thái độ với cô!

Xe sắp đi tới khách sạn Hoa Hằng thì người đó mở miệng hỏi: "Tối qua là Trần Vận đưa cô về sao?"

Thẩm Trường Mi vẫn chưa kịp trả lời, người đó lại nói tiếp: "Bạn trai của cô nghĩ thế nào vậy? Để cô một mình về nước, anh ta cũng rộng lượng quá!"

Thẩm Trường Mi không hiểu ý trong câu nói của anh, cô ngẩn người, hỏi: "Anh có ý gì?"

Người đó biếng nhác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến nơi rồi, còn không xuống xe? Bây giờ không gấp nữa à?"

Thẩm Trường Mi tháo giây an toàn, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ câu nói ban nãy của anh. Đến khi đóng cửa xe lại, cô phút chốc sáng tỏ ý trong lời nói của người đó. Cô phát rồ, lập tức quay người lại, nhưng đâu còn bóng dáng của người đó nữa chứ, sớm biến mất từ lâu rồi!

Thẩm Trường Mi tức sôi máu, rút di động ra gửi cho người đó một tin nhắn.

"Cụ nhà anh!!!"

~Hết chương 8~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.