Chu Tư Đồng muốn tìm Ngô Nhã Lệ nói chuyện chuyển lớp.
Vừa rồi cô đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là cảm thấy mình phải chuyển lớp. Môn Văn là sở trường của cô, hơn nữa kiếp trước tuy cô đã bỏ bê một năm cuối cấp, nhưng đến cuối cùng thi đại học kết quả cũng không tệ lắm đỗ vào một trường tuyến hai, bây giờ nếu lại lần nữa học ban Xã hội, cô tuyệt đối nắm chắc có thể đỗ trường tuyến một, thậm chí là trường trọng điểm.
Cho nên cô liền trực tiếp tới tìm Ngô Nhã Lệ.
"Chào cô Ngô ạ," cô rất lễ phép nói với cô giáo Ngô, "Em là Chu Tư Đồng lớp 3.1. Em tới tìm cô là có chuyện muốn hỏi ý cô,"
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Ngô Nhã Lệ: "Em muốn chuyển đến lớp cô học, có được không ạ?"
Ngô Nhã Lệ có chút sửng sốt, bên kia Trương Văn Kiệt cùng Sở Khiêm cũng bất ngờ.
Trương Văn Kiệt trong lòng suy nghĩ, con bé Chu Tư Đồng kia coi mình là người chết sao? Dù gì cũng học sinh lớp mình,nếu muốn chuyển lớp, chẳng lẽ không nên nói trước với người làm chủ nhiệm là ông một câu? Sao lại trực tiếp đi tìm cô Ngô như vậy chứ?
Mà Sở Khiêm lại nhíu mi, trong lòng không hiểu nổi rốt cuộc Chu Tư Đồng muốn làm gì?
Thiếu niên thông tuệ, mặc dù trước giờ Chu Tư Đồng chưa từng nói qua, nhưng hắn vẫn hiểu được Chu Tư Đồng yêu thầm hắn. Bởi mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều né tránh ánh mắt, đỏ mặt cúi đầu. Nhưng Sở Khiêm trong lòng không thích ai cả, chỉ muốn tập trung vào học hành.
Ngô Nhã Lệ lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với Chu Tư Đồng: "Bạn học Chu, lớp 3.1 là ban Tự nhiên, nhưng lớp của cô là ban Xã hội, hiện tại đã là năm cuối rồi, em bây giờ nói muốn chuyển lớp, có phải là quá muộn rồi không?"
Lời này cô nói vẫn rất ôn hoà. Là giáo viên mà, dù là trước mặt không phải học sinh của mình, nhưng vẫn muốn đối xử bình đẳng. Hơn nữa cô cũng đang uyển chuyển cự tuyệt mong muốn của Chu Tư Đồng.
Nhưng sau đó Chu Tư Đồng lại thành khẩn nói: "Không muộn ạ. Cô Ngô, em học môn Xã hội so với môn Tự nhiên tốt hơn nhiều, nếu cô không tin thì cứ cho em thi thử là được mà."
Ngô Nhã Lệ trong lòng cảm thấy cô bé này thật ấu trĩ. Đây là chỗ nào mà thử với không thử chứ? Đây là vấn đề thể diện. Cô với Trương Văn Kiệt là đồng nghiệp, Trương Văn Kiệt lại chẳng phải người rộng lượng gì cho cam, mọi người đều trong văn phòng với nhau, bình thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, vì một cô học trò mà đắc tội hắn thì cũng không ổn cho lắm.
Hơn nữa Ngô Nhã Lệ cảm thấy Chu Tư Đồng học ban Xã hội chắc gì đã tốt.
Cũng không phải không có tiền lệ. Trước đây có một học sinh đã học năm cuối rồi, thấy tổng kết môn Lý của bản thân thật sự thảm không nỡ nhìn, liền hối hận vì sao ngày trước mình không chọn ban Xã hội. Nghĩ thấy ban Xã hội có vẻ đơn giản, cùng lắm thì dành nhiều thời gian hơn để học thuộc mà thôi, cho nên nghĩ muốn chuyển ban. Nhưng sự thật chứng minh, học sinh này chuyển được rồi cũng chẳng khá hơn, ngược lại còn kéo thấp điểm trung bình của lớp Xã hội xuống.
Vì thế Ngô Nhã Lệ liền cười nói: "Bạn học Chu, chuyện này đâu phải cứ nói chuyển là chuyển được. Nếu em thật sự muốn chuyển đến lớp cô, em trước tiên phải bảo phụ huynh đến nói chuyện với chủ nhiệm lớp em đã, được chủ nhiệm đồng ý, sau đó còn phải báo cáo lên hiệu trưởng, nếu hiệu trưởng đồng ý rồi cô mới có thể nhận em. Em có hiểu chưa?"
Nói tóm lại là không đồng ý phải không? Cứ xem như bây giờ Chu Tư Đồng về nhà nói lại với mẹ Đinh, mẹ Đinh đồng ý, nhưng mà nhà cô không quyền không thế, lại không có quan hệ rộng, đến cả mặt hiệu trưởng còn không thấy, đừng nói gì đến chuyện chấp nhận cho chuyển ban.
Chu Tư Đồng mím môi không nói gì, trong mắt hiện lên tia thất vọng.
Lúc này lại nghe thấy Trương Văn Kiệt liền không vừa ý nói: "Chu Tư Đồng, em về lớp ngay đi."
Học sinh lớp mình lại chẳng thèm đoái hoài tới mình, ngay trước mặt chủ nhiệm nói chuyện chuyển lớp với giáo viên lớp khác, ông cảm thấy hơi mất mặt.
Chu Tư Đồng chỉ gật đầu với Ngô Nhã Lệ coi như chào hỏi rồi xoay người đi mất. Đối với Trương Văn Kiệt cũng không tỏ ý gì.
Nguyên chủ Chu Từ Đồng thành tích môn Vật lý vốn không tốt, mỗi lần thi điểm đều cực thấp, Trương Văn Kiệt không chỉ một lần lấy cô ra làm trò cười trước cả lớp. Mà Chu Tư Đồng từ lúc xuyên qua cũng từng bị ông chế giễu hai lần, trong lòng cô vô cùng coi thường Trương Văn Kiệt là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, cho nên cô chẳng muốn chào hỏi.
Sở Khiêm cũng theo sau ra ngoài.
Chu Tư Đồng chậm rãi đi trước hắn. Tâm tình cô không tốt. Chuyện chuyển lớp cứ như vậy bị cự tuyệt, sau này cô phải làm sao đây?
Chợt ra có người đi sau mình, cô khóe mắt khẽ liếc một cái, vừa nhìn thì ra là Sở Khiêm.
Sở Khiêm trong tay ôm một chồng đề thi Vật lý, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt hắn một chút biểu tình đều không có, bước chân dài lướt qua cô, đi lên phía trước.
Chu Tư Đồng cũng không thèm để ý, cô vẫn chậm rì rì đi tiếp, một mặt nhíu mày suy nghĩ sau này rốt cuộc phải làm thế nào.
Buổi chiều lớp kiểm tra hai môn. Đầu tiên là Tiếng Anh, sau đó là Vật lý.
Tiếng Anh là sở trường của Chu Tư Đồng, cô rất nhanh xoạt xoạt vài cái là làm hết. Nhưng còn Vật lý, chính là đọc được đề bài nhưng chẳng hiểu nổi trên đó viết gì. Vì thế khi chuông hết giờ vang lên, Sở Khiêm đến thu bài, liền nhìn thấy trên bài kiếm tra của cô toàn là để trống.
Người bình thường cứ coi như không biết, nhưng dù sao chỉ cần chọn abcd, cứ chọn đại một cái đi. Chu Tư Đồng không nghĩ vậy, cô cảm thấy làm bừa như vậy thì có ý nghĩa gì? Không biết vẫn là không biết. Cho nên bài không thèm làm, một câu cũng không chọn.
Sở Khiêm nâng mắt nhìn cô một chút, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ thu bài kiểm tra của cô rồi rời đi.
Học sinh trong lớp lúc này hoặc là oán giận chủ nhiệm lớp bọn họ vì huỷ tiết thể dục để kiểm tra Vật lý, hoặc là vội vàng đối chiếu đáp án, nhưng Chu Tư Đồng lại một vai đeo cặp sách, đứng dậy liền về nhà.
Bóng dáng lãnh đạm, nhìn có chút dáng vẻ của một vị hiệp khách, tiêu sái, lãnh khốc lại bất cần*.
(*) Nguyên văn "十步杀一人,千里不留行。事了拂衣去,深藏身与名的潇洒 " trích thơ <Hiệp khách hành> Đây là một bài thơ rất hào sảng của Lý Bạch ca ngợi hai vị hiệp khách là Chu Hợi và Hầu Doanh.
" Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh."
Dịch:
"Trong mười bước giết người bén nhạy,
Ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi.
Việc xong rũ áo ra đi,
Xoá nhoà thân thế, kể gì tiếng tăm."
Trần Oánh Oánh cắn môi dưới, nhìn theo bóng dáng của cô, trầm mặc không lên tiếng. Cô ta thích Chu Tư Đồng của trước kia hơn, luôn dùng ánh mắt ghen ghét hâm mộ mà nhìn mình, chứ không phải Chu Tư Đồng của hiện tại, tiêu sái tràn đầy soái khí như vậy. Chu Tư Đồng bây giờ không thèm để cô ta vào mắt. Trần Oánh Oánh chán ghét cảm giác này.
Sở Khiêm cũng thấy được Chu Tư Đồng rời đi.
Chiếc váy hoa trắng cô mặc vốn dĩ trông rất nữ tính, nhưng mặc trên người cô lại nhiều hơn một loại cảm giác khác, một chút không thuận mắt cũng không có.
Ấn tượng của hắn về Chu Tư Đồng trước đây luôn là đầu cúi thấp, giọng nói lí nhí. Ngay cả là đi đường cô cũng không ngẩng đầu, bước đi cũng không tạo ra tiếng động. Chưa bao giờ thấy cô giống như hiện tại, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ cực kì tự tin.
Sở Khiêm thầm nghĩ, cậu ta có gì hay mà tự tin như vậy? Bài thi Vật lý của cô hắn vừa liếc qua, trắc nghiệm làm được đúng bảy câu, mặt sau làm đúng một câu nhỏ, tính nhiều lên cũng chỉ được khoảng 21 điểm. Có điều so với trước kia thì có tiến bộ. Trước kia cô làm tốt lắm cũng chỉ được hơn mười điểm, bây giờ còn được hơn hai mươi điểm.
Ngày hôm sau Trương Văn Kiệt trả bài kiểm tra trắc nghiệm hôm qua, bài của Chu Tư Đồng quả nhiên ghi số 21 to đùng. Phía dưới là con số là ba nét gạch đỏ sậm cứng cáp, đủ có thể thấy được tâm tình của người chấm bài lúc đó.
Chu Tư Đồng cũng không quan tâm, cô nhận lấy bài thi trong tay Sở Khiêm, sau đó trực tiếp nằm gục trên mặt bàn.
Tay Sở Khiêm phát bài chợt khựng lại, sau đó hắn lại như chưa có gì tiếp tục đi phát bài cho những người khác.
Trương Văn Kiệt lúc này đang tuyên dương những học sinh làm bài tốt. Như là Sở Khiêm, đạt điểm tuyệt đối.
Sở Khiêm học rất tốt, ba môn Sinh, Lý, Hoá đều điểm tuyệt đối. Mọi người âm thầm cảm khái, Sở Khiêm này thật không phải người. Có người nào mà kiểm tra lần nào cũng điểm tuyệt đối không, còn chưa bao giờ thấp hơn 99 điểm.
Còn lại là khen mấy người Trần Oánh Oánh, làm bài cũng không tồi, 95 điểm.
Tuyên dương xong lại khuyên họ đừng kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng vân vân mây mây... Nói xong Trương Văn Kiệt lại chuyển chủ đề, phê bình đến mấy người điểm kém.
Chu Tư Đồng tuy rằng không phải điểm thấp nhất, nhưng cô lại bị Trương Văn Kiệt phê bình nhiều nhất, thời gian phê bình cũng dài nhất.
Chuyện hôm qua Chu Tư Đồng đến tìm Ngô Nhã Lệ nói muốn chuyển đến lớp cô, Trương Văn Kiệt vẫn còn ghi thù. Chu Tư Đồng trên mặt không biểu cảm, coi như bản thân không nghe thấy mấy lời kia.
Tiết kế tiếp là tiếng Anh. Đại diện môn Anh là Trần Oánh Oánh đang ôm bài đi phát cho từng người. Khi phát đến bài của Chu Tư Đồng biểu cảm trên mặt cô ta bỗng cứng lại.
Trên góc bên phải của bài thi là con số 100 đỏ tươi.
Trần Oánh Oánh không thể tin vào mắt mình. Chu Tư Đồng trước đây điểm cao nhất cũng chỉ đến 85 mà thôi, làm thế nào mà bây giờ cô ta lại được hẳn 100 điểm? Bản thân mình cũng chỉ được có 92 điểm thôi.
Giáo viên tiếng Anh hiền hơn so Trương Văn Kiệt nhiều, không nói đến mấy chuyện thi không tốt này kia, chỉ khen ngợi hai câu đến học sinh làm bài tốt.
Như là Sở Khiêm và Chu Tư Đồng, cả lớp chỉ có hai người họ là được điểm tối đa.
Sở Khiêm được điểm tối đa, đối với mọi người cũng không phải chuyện lạ. Mấu chốt là Chu Tư Đồng, cô vậy mà cũng đạt điểm tuyệt đối......
Vì thế sau khi hết giờ, mọi người đều ghé tai nhau xì xầm bàn tán, nói Chu Tư Đồng nhất định là đi chép bài. Vốn dĩ, môn Anh của cậu ta cũng chỉ gọi là khá, sao mà thi được điểm tuyệt đối như vậy? Mà ngồi cùng bàn cậu ta lại là Trần Oánh Oánh đại diện môn Anh, tiếng Anh tốt mọi người đều biết, Chu Tư Đồng chắn chắn lúc làm bài đã chép của Trần Oánh Oánh rồi.
Lúc đầu bọn họ tranh luận việc này còn rất nhỏ tiếng, nhưng sau lại thấy Chu Tư Đồng chỉ đang ghé trên bàn giải đề Toán, cũng không có ý muốn phản bác, vì thế càng nói càng lớn tiếng.
Dù sao bọn họ cảm thấy Chu Tư Đồng là kẻ nhát gan sợ phiền phức, tuy mấy ngày nay biểu hiện của cô có điểm khác thường, nhưng hình tượng của trước kia đều in sâu trong suy nghĩ người khác. Mà chẳng phải hiện tại Chu Tư Đồng đã nghe rõ bọn họ nói chuyện cũng không phản bác lại sao, chứng tỏ là cậu ta không dám phản bác.
Vì vậy mọi người càng thêm không thèm kiêng nể gì.
Bỗng dưng lúc này một tiếng rít chói tai vang lên, là tiếng của ghế dựa đột nhiên lùi lại, ma sát trên mặt đất tạo nên âm thanh.
Mọi người theo âm thanh nhìn đến, liền thấy Chu Tư Đồng đứng dậy, tay cô lên chống mặt bàn, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó.