Vì Em Mà Đến

Chương 6: Chạm mặt trong nhà vệ sinh



Editor: shpdarn

Vừa thấy Chu Tư Đồng bỗng nhiên đứng dậy, cả một lớp học đều bị doạ. Vừa mới nãy tất cả còn rì rầm bàn tán giờ đều im bặt, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi người đều nhìn lại đây, trong ánh mắt có phần bất an.

Cảnh tượng hôm qua Chu Tư Đồng cùng bạn nam tranh cãi hiện lên rõ ràng trước mắt, tuy rằng chỉ nói hai câu ngắn ngủn, nhưng mọi người đều nhận ra Chu Tư Đồng bây giờ và trước kia không giống nhau.

Cứ như người này trong một đêm liền thay đổi vậy, không còn là cô gái nhát gan gặp chuyện gì cũng vâng vâng dạ dạ trước đây nữa, mà là cả người mang khí thế bức người, một lời không hợp liền dám cùng người khác động thủ.

Sở Khiêm cũng nhìn sang. Vừa nhìn liền thấy Chu Tư Đồng hơi hơi nhếch lên khóe môi, khoé mắt khẽ liếc hiện lên một ý cười trào phúng.

Đây là hoàn toàn tự tin vào bản thân, cũng là không để bất cứ kẻ nào vào mắt.

Sở Khiêm hơi giật mình. Một Chu Tư Đồng như vậy, hắn trước nay chưa từng thấy qua.

Mà lúc này Chu Tư Đồng đã nhấc chân xoay người rời khỏi phòng học, chỉ chừa cho mọi người một bóng dáng lạnh lùng, tiêu sái.

Cô đi đến nhà vệ sinh.

Tùy tiện tìm một buồng vệ sinh trống để giải quyết vấn đề cá nhân, xong xuôi, cô đẩy cửa buồng đi ra.

Trên tường đối diện có một mặt gương lớn, phía dưới là bồn rửa tay, bên trên là một loạt vòi nước. Chu Tư Đồng mở nước, bắt đầu rửa tay của mình.

Lúc này lại nghe thấy phía sau có tiếng buồng vệ sinh mở, có người đi ra. Chu Tư Đồng cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chà rửa tay.

Nhưng cô lại nghe thấy một giọng nữ sắc bén hô lên: "Ha, Chu Tư Đồng! Là mày à!"

Chu Tư Đồng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gương trước mặt. Thì ra là Thẩm Tụng Viện.

Chu Tư Đồng không muốn để ý tới cô ta, cô đóng lại vòi nước, rũ rũ hai tay cho mấy giọt nước trên tay rơi xuống, sau đó nhấc chân định ra ngoài.

Vốn dĩ hôm qua Thẩm Tụng Viện định tìm Chu Tư Đồng gây sự, nhưng nhờ người gọi mấy lần Chu Tư Đồng đều không chịu ra gặp. Cô lại không dám chạy vào lớp của Chu Tư Đồng tìm người, nên nghĩ định tan học sẽ chặn đường hỏi chuyện. Nhưng không ngờ hôm qua vừa tan học Chu Tư Đồng đã đi rồi, ngược lại làm cô như đứa ngốc đứng trên đường chờ rõ lâu.

Khó khăn lắm mới gặp được người, không thể để cô ta rời đi dễ dàng vậy được? Vì thế Thẩm Tụng Viện vội đuổi theo chặn đường Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng bị cản đường, đôi lông mày mảnh dẻ càng nhíu chặt hơn.

"Tránh ra." Cô ngẩng lên nhìn Thẩm Tụng Viện, ngữ khí lạnh băng.

Thẩm Tụng Viện bị nhìn như vậy, chỉ cảm thấy cẳng chân hơi run lên. Nhưng cô vẫn không chịu tránh ra, ngược lại lại hất cằm, kiêu căng nói: "Chu Tư Đồng, mày dám không nghe lời tao, không mỗi ngày báo cáo với tao chuyện của Trần Oánh Oánh. Cẩn thận tao đem chuyện mẹ mày chỉ là người bán giày nói ra cho cả trường biết, đến lúc đó xem mày còn dám ngẩng đầu lên trước mặt bạn học không."

Thẩm Tụng Viện với Trần Oánh Oánh từ nhỏ đã quen biết nhau, nhưng thực ra cô không ưa Trần Oánh Oánh.

Ghét cô ta lúc nói chuyện giọng điệu mềm mại, ghét cô ta động một tí là khóc, khiến cho cô dù có mong manh như tờ giấy thì mẹ cô vẫn cứ luôn khen Trần Oánh Oánh cư xử thận trọng, con gái là phải như vậy, sau đó lại nói cô hành động thô lỗ, muốn cô học tập Trần Oánh Oánh.

Thận trọng cái rắm, Trần Oánh Oánh kia rõ ràng là thích ra vẻ, giả vờ giả vịt.

Sau này Thẩm Tụng Viện lại phát hiện bản thân thầm mến nam thần Sở Khiêm. Sở Khiêm đối với nữ sinh đều là sắc mặt bất biến. Chỉ mỗi khi đối mặt với Trần Oánh Oánh mới có biểu tình ôn hoà, cho nên trong lòng cô liền vang lên hồi chuông cảnh báo.

Nhưng cô lại ở lớp Xã hội, Trần Oánh Oánh học lớp Tự nhiên, ở giữa cách nhau mấy phòng học, cô ngoài tầm tay với.

Cũng may có một lần cô đi dạo phố mua sắm, tình cờ biết được mẹ của Chu Tư Đồng là người bán giày, thật trùng hợp Chu Tư Đồng lại ngồi cùng bàn với Trần Oánh Oánh. Vì thế cô liền dùng việc này để uy hiếp Chu Tư Đồng giúp cô giám sát Trần Oánh Oánh, xem Trần Oánh Oánh rốt cuộc có ý gì với Sở Khiêm không.

Nguyên chủ Chu Tư Đồng vốn là người tự ti, lại ham hư vinh. Đối với chuyện mẹ mình chỉ là người bán hàng cô luôn giữ kín như bưng, chỉ sợ bạn học biết được sẽ xem thường cô.

Cho nên đối với uy hiếp của Thẩm Tụng Viện cô không thể không đồng ý. Nhưng đồng thời Trần Oánh Oánh cũng là biết chuyện mẹ cô là người bán hàng, động một chút liền lấy việc này ra "quan tâm" cô. Chu Tư Đồng lại sợ Trần Oánh Oánh lúc nói chuyện "không cẩn thận" làm lộ ra, cho nên mỗi ngày bị kẹp ở ở giữa hai người này, vô cùng cẩn thận.

Nhưng hiện tại thì......

"Cậu muốn thì cứ đi mà nói cho cả trường biết, tôi không quan tâm lắm."

Thẩm Tụng Viện ngược lại ngơ ngẩn, không thể tin được nhìn Chu Tư Đồng: "Mày không sợ bạn học đều biết mẹ mày chỉ là người bán giày à?"

Chu Tư Đồng nhún vai: "Bán giày thì sao? Không phải trộm cũng chẳng phải cướp, kiếm cơm bằng chính sức lao động của mình, chuyện này thì có gì mất mặt."

Chuyện trước đây dùng để uy hiếp Chu Tư Đồng cứ như vậy không còn hiệu nghiệm, hơn nữa thái độ cô ta còn dửng dưng như không có gì, Thẩm Tụng Viện nhất thời khẩn trương, giơ tay định tát Chu Tư Đồng.

Nhưng vừa nâng tay lên, còn chưa kịp hạ xuống đã bị Chu Tư Đồng duỗi tay bắt chặt lấy.

Chu Tư Đồng vừa mới mới rửa tay xong, tuy rằng đã rũ đi một chút nhưng trên tay vẫn còn ướt.

Phòng vệ sinh u ám, bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn mình chằm chằm, Thẩm Tụng Viện nhất thời cảm thấy một trận khí lạnh từ bàn chân mình xông lên, nhanh chóng tràn vào tim.

Lạnh đến thấu tim, toàn thân đều lạnh băng. Một nỗi sợ không tên nhanh chóng nuốt chửng cô. Cơ thể Thẩm Tụng Viện theo bản năng cứng đờ lại, cô không dám nhúc nhích.

Mà Chu Tư Đồng lại cất lên âm thanh sắc bén, cảm giác mười phần áp bức: "Cậu là cái thứ gì mà cũng dám đánh tôi? Tôi thừa biết người trả tiền tìm mấy tên côn đồ hôm trước chặn đường tôi là cậu, có điều, kết cục của tên cầm đầu là gì cậu biết không? Cậu có phải cũng muốn gặp kết cục giống hắn không?"

Thẩm Tụng Viện nháy mắt chợt nhớ tới bức ảnh cô nhìn thấy sáng hôm qua. Trên ảnh chụp là tên xăm trổ đầu vai cắm chai thủy tinh, máu chảy loang lổ.

Thẩm Tụng Viện tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù gì cũng là thiên kim nhà giàu được nuông chiều từ bé, chưa từng bị người khác uy hiếp đe dọa như vậy.

Cô ngay lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng trong lòng lại tức giận, liền giãy giụa, muốn thoát cổ tay ra khỏi tay Chu Tư Đồng.

"Chu Tư Đồng, khốn kiếp. Mày buông ra."

Nhưng tay Chu Tư Đồng giống như kìm sắt, kìm chặt lấy tay cô, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Lúc này ngón tay lạnh buốt của Chu Tư Đồng vuốt ve gò má cô.

"Một khuôn mặt đẹp như vậy, bị huỷ đi thì thật là đáng tiếc đó."

Giọng cô không hề lạnh lùng, thậm chí còn chứa ý cười, nhưng Thẩm Tụng Viện lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, đến mức máu toàn thân đều đông lại. Cô thật sự không dám lại nhúc nhích.

Chu Tư Đồng rút lại bàn tay đang vuốt ve bên má cô ta: "Chọc tôi một lần coi như cho qua, có điều, tôi cảnh cáo cậu, nếu lại tiếp tục chọc đến tôi, đến lúc đấy đừng trách tôi tàn nhẫn với cậu."

Dứt lời, cô hất Thẩm Tụng Viện ra, nhấc chân liền đi khỏi.

Thẩm Tụng Viện nhìn bóng dáng kia, sắc mặt trắng bệch một mảnh. Cảm thấy trước lời thách thức của Chu Tư Đồng mà mất hết thể diện, hơn nữa cô cảm thấy bất luận thế nào cũng phải đòi về cho được phần thể diện bị mất này, lật lại bàn thua.

Thẩm Tụng Viện cũng hiểu được chỉ bằng một mình mình đi gây với Chu Tư Đồng, khẳng định là không chiếm được phần thắng, cho nên cô định tìm người giúp.

Nhưng hiện tại trong người lại không có tiền. Tiền tiêu vặt tháng này cô đều đưa hết cho mấy tên côn đồ kia rồi, còn lại một chút miễn cưỡng lắm mới đủ dùng cho tháng sau. Mà anh trai cô nói cắt tiền tiêu vặt thì tất nhiên sẽ nói là làm, dù cô có cầu xin thế nào cũng vô dụng thôi.

Vậy nên, Thẩm Tụng Viện cắn môi suy nghĩ, sau đó rút điện thoại gọi cho Lý Hạo.

Dùng người trong công ty nhà mình, không tốn tiền.

Thẩm Tụng Viện gọi cho Lý Hạo, muốn hắn phái hai vệ sĩ dáng vẻ cao lớn đến trường đón cô, hơn nữa còn dặn dò việc này không được nói cho anh cô biết đến. Trước sự việc này, phản ứng của Lý Hạo là vừa ngắt máy liền đến tìm Thẩm Kỳ, sau đó một chữ cũng không thiếu, thuật lại hết những lời tiểu thư nhà mình vừa nói.

Thẩm Kỳ từ một chồng văn kiện ngẩng đầu lên.

Anh đeo chiếc kính vuông có dây bạc, cho người ta cảm giác tri thức cùng lý trí.

Mặt không biểu cảm nghe Lý Hạo nói xong, anh phân phó: "Cậu tự mình dẫn người đến trường học đón tiểu thư tan học. Đi theo nó xem nó rốt cuộc muốn làm gì. Gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Lý hạo đáp một tiếng, sau đó nghiêm cẩn ra ngoài, theo lời Thẩm Tụng Viện, chọn hai vệ sĩ cao to, lên xe đi đến cổng trường học.

Thẩm Tụng Viện lúc này đang đứng ở cổng trường nhíu mày dậm chân. Cô vừa thấy Chu Tư đông đeo cắp sách ra khỏi trường, xem ra muốn chặn đường về nhà như trong kế hoạch là không khả thi rồi. Cũng may cô biết nhà Chu Tư Đồng ở đâu, trực tiếp dẫn người tìm đến nhà cô ta vậy.

Vì thế lúc Lý Hạo lái xe đến dừng trước mặt mình, cô liền mở cửa ngồi vào xe, sau đó nói với Lý Hạo tên của một tiểu khu, kêu hắn lập tức lái xe qua đó.

Lý hạo cũng không hỏi cô muốn làm gì, chỉ làm theo lời cô, một chân giậm chân ga, xe lập tức phóng đi, hướng đến tiểu khu mà Thẩm Tụng Viện nói.

Bên tai Lý Hạo đeo tai nghe vẫn đang kết nối cuộc gọi, ở đầu bên kia chính là điện thoại của Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ nghe được Thẩm Tụng Viện nói tên tiểu khu kia, lập tức nhớ ra có liên quan đến tư liệu của Chu Tư Đồng anh vừa xem hôm qua.

Chu Tư Đồng chính là ở trong tiểu khu kia.

Hiểu được nguyên nhân phía sau, Thẩm Kỳ liền nhíu mày. Sau đó anh tháo mắt kính xuống, đứng dậy cầm lấy âu phục treo trên mắc áo rồi mở cửa ra, phân phó người chuẩn bị xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.